Phiên ngoại 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần trước kể đến việc Thẩm tướng quân thay thời đổi vận, cuối cùng cũng xóc được đại soái một phát trong lúc y u mê giữa mùi dấm chua nồng nàn, nhồi cho y một quả cầu hoa để rồi y rút được tờ giấy kia.

Nếu chỉ nói riêng "niềm an ủi" thôi thì Cố Quân có vô số. Mỹ nhân Trường Canh đương nhiên xếp hạng đầu, thế nhưng trừ hắn ra thì món ăn ngon, trò chơi vui, huynh đệ sinh tử, chơi xỏ Thẩm Dịch, Vương Bá trồng hoa tươi, lão Hoắc cho ngựa ăn... hết thảy những thứ có thể khiến cho y dừng chân thưởng thức và mỉm cười ấy đều giữ một phần tình cảm của y, đương nhiên cũng có thể coi là "niềm an ủi".

Nhưng mà... "khi gặp cảnh cùng đồ mạt lộ" là lúc nào nhỉ?

Khi nhìn thấy dòng chữ này, thì thứ mà Cố Quân nhớ tới không phải là những tháng ngày mắt mù tai điếc, mất đi chỗ dựa năm xưa.

Thứ nhất là bởi những chuyện ấy đã qua từ lâu, thứ hai là vì mấy chục năm nay vẫn luôn như thế, cho nên dù sao y cũng quen rồi. Mấy năm xưng vương xưng bá trong Hầu phủ đều đã mờ phai trong kí ức của y. Thi thoảng khi nhớ lại một vài chi tiết hay khi nghe đám Vương Bá nhắc lại đôi câu, thì y đều cảm thấy như chúng chưa từng xảy ra với mình vậy.

Y cũng không nhớ về cái lần quân Tây Dương vây kín hoàng thành. Khi đó y đã là một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, đã hiểu hết những điều nên hiểu và không nên hiểu, đã lo hết những việc cần lo và chẳng cần lo. Khi đó không còn một ai dám thêm chữ "tiểu" vào trước chữ "hầu gia". Nhắc tới ba bộ Huyền Thiết, mọi người chỉ nghĩ đến một mình Cố Quân y mà không phải lão hầu gia Cố Thận. Y là bức tường cuối cùng sừng sững trước cảnh nước mất nhà tan, đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi để mà thương cảm cho mình.

Nói ra thì, việc làm cho y nghĩ đến mấy chữ "bế tắc tuyệt vọng", "cùng đường bí lối", thực ra là khi y phụng mệnh hộ tống thái tử Bắc Man Gia Lai Huỳnh Hoặc ra khỏi quan ải hồi hoàng đế Long An mới lên ngôi kia.

Mùa xuân năm ấy đến rất muộn. Rõ ràng đã là tháng ba mà biên cương phía Bắc vẫn chẳng có lấy một chút sức sống, dường như cả trời đất ở đây cũng bị đóng thành băng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ sáng sủa được lên. Vô số xác bò xác dê bị bầy sói lang giấu trong hố tuyết sâu hoắm, người đội gió đi một hồi thì mũi miệng đều nứt nẻ, vị tanh nồng sặc cả vào cổ họng.

Ngựa chưa dừng hẳn, Thẩm Dịch khoác khinh cừu huyền giáp đã nhảy xuống, bước ba bước thành hai phi vào trước soái trướng. Chưa kịp vén rèm, bên trong đã truyền ra tiếng ho khan trầm đục làm cho hắn sợ run cả tay.

Thống lĩnh trú quân biên cương phía Bắc canh giữ trước soái trướng vội vàng nói:

- Không phải đại soái đâu, Trần công tử đấy.

- Trần đại phu?

- Đúng vậy, nghe người ta nói Trần công tử ốm yếu, mùa đông thường không ra khỏi nhà, năm nay lại phá lệ chạy tới tận đây, vừa ra khỏi quan ải đã phải vượt qua trận gió tuyết này. Người bình thường khỏe mạnh còn không chịu nổi nữa là hắn. Đại phu vừa mới tới xem bệnh cho người ta thì đã tự ngã trước rồi, haiiiz!

Thẩm Dịch phi ngựa giữa tuyết giá, cả người đầy sương lạnh, sợ rằng mình xông vào lại thành họa vô đơn chí nên đành phải rút cái tay đang vén màn trướng về.

Vẻ nôn nóng in đậm trên khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh của hắn, chỉ mấy ngày mà hai má hóp cả vào. Đến con ngựa yêu giao cho vệ binh dắt dường như cũng hiểu được tâm tình của chủ nhân, mà nện từng bước đi trong nỗi bất an.

- Hoàng thượng bảo chúng ta mau chóng tống tiễn tên thế tử người Man kia đi, sau đó thì về Tây Bắc. - Thẩm Dịch nói nhỏ với thống lĩnh nọ: - Theo lý thì chúng ta nên đi từ lâu! Đô hộ sở bên cạnh đại doanh Tây Bắc đã phái người đến hỏi mấy lần. Tuy rằng có ba bộ Huyền Thiết ở đó, có về muộn dăm nữa nửa tháng thì họ cũng không dám nói gì, thế nhưng lần này gần một tháng rồi!

Thống lĩnh cũng dùng âm lượng gần như thì thầm mà hỏi hắn:

- Đại soái vẫn...

Thẩm Dịch lắc đầu.

- Rốt cuộc thì sao lại thế? - Thống lĩnh hỏi với vẻ khó hiểu: - Đại soái thuở thiếu thời lớn lên ở Tây Bắc, cho dù về kinh thành không hợp khí hậu thì cũng đâu đến nỗi không chịu nổi gió ở quan ngoại phía Bắc này! Lúc đến chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao? Chẳng lẽ... là đám người Man kia bày trò?

- Không phải. - Thẩm Dịch không muốn nói nhiều, vẻ hung hãn cay độc thoáng qua nơi đáy mắt: - Đừng hỏi nữa.

Đúng lúc này thì một thiếu niên đi ra từ trong trướng. Nó vừa ra thì đã bị gió bấc thổi lảo đà lảo đảo, thiếu chút nữa ngã bổ nhào, mãi sau mới cố hết sức nói to:

- Thẩm tướng quân đến rồi, công tử nhà ta mời ngài vào trong ngồi, công tử chuẩn bị thi châm.

- Haiiiz... - Thẩm Dịch thở dài, nhưng rồi cũng không nói gì: - Haiiiz!

Nhị công tử Trần Phi Vân nhà họ Trần ở phủ Thái Nguyên là diệu thủ thần y nhưng lại chẳng thể chữa trị được cho chính mình. Từ nhỏ hắn đã yếu ớt nhiều bệnh, suốt nhiều năm qua đều không ra khỏi nhà, đi đâu xa về cũng phải ốm liệt giường một trận. Lần này hắn chạy tới nơi quan ngoại rét cắt kham khổ này từ ngàn dặm xa xôi, quả thực đúng là "liều mình cứu giúp".

Đáng lý ra nghe thấy hắn ho sù sụ như thế thì nên để hắn nghỉ ngơi mấy hôm, thế nhưng Thẩm Dịch đảo câu nói "Trần công tử bảo trọng" trong đầu lưỡi mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra lời.

Thẩm Dịch thực sự không còn cách nào cả.

Trong soái trướng hừng hực lửa nóng, khí ấm phả thẳng vào mặt dường như còn thoang thoảng quyện mùi máu tươi.

- Cất mấy cái chậu than đi. - Tiếng của Trần công tử truyền ra từ trong trướng. Trên mặt hắn bịt một tấm lụa mỏng để tránh ho khan quấy rầy bệnh nhân, làm cho giọng nói như cũng ngột ngạt hơn: - Không sợ nóng chết y hay sao, đại soái nhà ngươi có sợ lạnh bao giờ đâu?


Lúc hắn ho thì tay run rẩy, không dám tự mình hạ châm, chỉ đứng cạnh chỉ dẫn cho dược đồng một cách cẩn thận. Khi ấy hắn còn căng thẳng hơn là tự mình động thủ, chẳng dám lơi lỏng một chút mảy may, chỉ một lúc mà trên trán đã vương một tầng mồ hôi mỏng.

Thẩm Dịch không dám đến gần mà chỉ đứng chờ tít tận ngoài cửa.

Nửa canh giờ sau, Trần công tử mới thẳng lưng lên:

- Được rồi.

Cố Quân có vẻ tỉnh táo một chút, được dược đồng nâng dậy. Thẩm Dịch đang muốn bước tới thì lại thấy y đẩy tay dược đồng, rồi gục xuống cạnh giường nôn ra một ngụm máu.

Thẩm Dịch sợ vãi linh hồn:

- Tử Hi!

Không có ai dìu đỡ, Cố Quân không ngồi dậy được, cả người mềm oặt rũ về một phía.

Trần Phi Vân cạnh đó vừa múa bút như bay viết đơn thuốc, vừa nói:

- Không sao đâu, ta nâng cao tinh thần cho y chút thôi.

Thẩm Dịch:

- ...

Cố Quân cất giọng khản đặc:

- ... Trần Nhị?

Trần Phi Vân sửng sốt, hỏi Thẩm Dịch:

- Mấy ngày nay các ngươi không cho y dùng thuốc tai mắt đấy chứ?

Thẩm Dịch vội vàng lắc đầu rồi vươn tay sờ trán Cố Quân, tay hắn chạm phải toàn mồ hôi lạnh, thế nhưng y đã giảm sốt rồi.

Trần Phi Vân nghĩ ngợi một chút rồi cúi đầu ngửi tay áo mình, đoạn cười bảo:

- Mũi chó.

Tầm mắt Cố Quân mờ tịt, cố lắm mới nhận ra Thẩm Dịch, y nói với giọng yếu xìu:

- Các ngươi thỉnh hắn đến làm gì? Lắm chuyện... ta làm sao chết được.

- Đại soái ơi. - Thẩm Dịch cười khổ nói: - Nồi cháo lớn sáng nay đặt trên người ngươi để nấu đấy. Ngươi mà còn sốt nữa là thành mỏ tử lưu kim hình người đầu tiên của Đại Lương ta luôn rồi.

Cố Quân vốn đã nghe không rõ, bây giờ tai còn ù đặc, càng chẳng nghe được Thẩm Dịch nói mấy câu. Dường như y cũng chẳng quan tâm hắn nói cái gì, chỉ nghiêng đầu nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay lại ngất đi rồi.

- Thẩm tướng quân, sao lần nào ta gặp ngươi, mặt mũi ngươi trông cũng như đang khóc tang thế? - Trần công tử run rẩy viết xong đơn thuốc thì lại ho khan, ho đến mức mắt mũi đỏ bừng, thế nhưng giọng điệu vẫn mang ý cười. Người này lúc nào cũng vui vẻ như thế. Nói theo cách của Trần công tử thì bọn họ sinh ra không sống được lâu đã thảm lắm rồi, nếu không nghĩ thoáng hơn người khác thì chẳng phải là thảm càng thêm thảm hay sao?

Thẩm Dịch oán thầm trong lòng: Hỏi gì nhảm thế? Mười người tìm đại phu thì tám người mang bệnh, chẳng lẽ phải đốt pháo ăn mừng mới đúng à?

Nhưng hắn không quen thân gì với Trần công tử nên không tiện thoải mái quá đà, thế là chỉ cúi đầu chắp tay mà nói:

- Phiền Trần huynh phải đi xa một chuyến rồi.

- Không có gì, Cố soái đã cứu em gái ta, tính tình lại hợp tính ta, lúc nào y khỏe lại thì bắt y viết mặt quạt cho ta là được.

Thẩm Dịch vội hỏi:

- Vậy rốt cuộc cơn bệnh này của y...

- Thẩm tướng quân hẳn là biết nguyên nhân phát bệnh là gì đúng không? - Trần Phi Vân thoáng cười với hắn: - Tuổi y còn trẻ, thân thể lại có căn cơ võ tướng, chỉ cần ba ngày tới đây y ăn được cơm thì không có vấn đề gì lớn đâu. Ngươi yên tâm đi.

Nguyên nhân căn bệnh của Cố Quân là gì?

Năm trước, y dắt tứ điện hạ về trước giường tiên đế Nguyên Hòa, lòng như lửa đốt, chỉ để gặp vị hoàng đế già lần cuối.

Y nói với vị hoàng đế già ấy rằng:

- Hoàng thượng đi rồi, Tử Hi không còn người thân nữa.

Đến giờ mới biết, thì ra y đã chẳng còn người thân từ lâu.

Cố Quân không phải là một bệnh nhân bốc đồng. Làm chủ soái ba quân, không có chỗ cho y làm mình làm mẩy. Bón thuốc thì y uống thuốc, đút cơm thì y ăn cơm. Sau khi y tỉnh lại rồi, thân vệ nghe lời thầy thuốc ninh cho một bát cháo thịt nhừ toét, y cũng dứt khoát ăn hết không chừa miếng nào.

Thẩm Dịch thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ Trần ở phủ Thái Nguyên đã nói ra là đáng tin.

Ai ngờ chưa tới nửa đêm thì cơn sốt bị ngân châm áp chế lại ngóc đầu làm loạn, Cố Quân ăn vào được bao nhiêu thì nôn hết bấy nhiêu.

Thẩm Dịch xông vào trướng của Trần công tử thì bất ngờ thấy vị công tử áo trắng ấy đã ăn mặc chỉnh tề, như thể đang đợi hắn đến. Thấy Thẩm Dịch, Trần Phi Vân bình tĩnh nói:

- Ta nói là ăn vào được chứ không phải là chỉ ăn thôi... Đi thôi, ta thi châm cho y lần nữa. Chậc, đây chỉ là trị ngọn chứ không trị được gốc mà.

Thẩm Dịch ra khỏi trướng trước, chắn gió tuyết cho Trần công tử. Hắn bỗng hạ giọng hỏi:

- Nếu... ba ngày nữa...

Trần Phi Vân hơi khựng lại rồi thở ra một hơi khí lạnh:

- Thế thì... chỉ sợ phải xin tướng quân thứ cho tại hạ học ít bất tài.

Lòng Thẩm Dịch chùng xuống.

Ba ngày thoắt cái đã trôi qua, bệnh tình của bệnh nhân có vẻ phối hợp ấy lại không hề khởi sắc. Người y gầy sọp hẳn đi như thể tinh thần cũng cạn kiệt. Càng đáng sợ hơn là người khác nói gì cũng vô dụng, bởi y điếc đặc trong thế giới của chính mình, ai nói cũng chẳng nghe ra.

Đến chạng vạng ngày thứ ba, thân vệ đỏ bừng hai mắt bưng thức ăn đến, Cố Quân rốt cuộc nghiêng đầu tránh đi.

Thân vệ suýt khóc, luống cuống tay chân nhìn Thẩm Dịch mới vào.

Cố Quân ngóc cổ lên một chút, thoáng cười với thân vệ rồi lắc đầu... canh của ngươi rất thơm, thế nhưng cứ ăn vào lại nôn ra, cổ họng ta đau lắm rồi, thật sự là ăn không nổi nữa.

- Không sao đâu, ngươi ra ngoài trước đi. - Thẩm Dịch nhận bát canh, đậy lại, đặt lên lò nhỏ cạnh đó rồi phất tay với thân vệ. Sau đó hắn lấy một chiếc kính lưu ly gác lên mũi Cố Quân.

Nhờ kích thích của vật kim loại lạnh lẽo, Cố Quân hơi tỉnh táo lại một chút. Một hồi lâu sau, y mới tích cóp được sức lực mà ra hiệu cho Thẩm Dịch: chuyện gì thế?

Thẩm Dịch đứng tần ngần hồi lâu với vẻ mặt vô cùng phức tạp, sau đó dường như đã hạ quyết tâm gì lớn lao lắm, hắn lấy một phong thư ra từ trong lòng:

- Hồi... hồi âm từ kinh thành này, ngươi...

Hai người bọn họ vừa lừa vừa dụ, giấu diếm Trường Canh lén rời Hầu phủ. Cố Quân vừa đi vừa bứt trụi cả tóc cũng không nghĩ ra cách dỗ nó như thế nào, bèn dứt khoát bắt Thẩm Dịch viết thay, sau đó y chép lại một bản gửi về cho nó.

Trường Canh hồi âm rồi.

Đứa con của tiên đế Nguyên Hòa và người Bắc Man ấy.

Sở dĩ nó lưu lạc trong dân gian rồi lớn lên ở tiểu trấn Nhạn Hồi, là vì trong sự kiện ba mươi tử sĩ tộc Man đánh lén doanh Huyền Thiết một năm kia, mẫu thân nó phải làm con cừu thế tội cho phụ thân nó.

Cố Quân nhìn Thẩm Dịch qua kính lưu ly, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì, một lát sau, y nói:

-... Ra ngoài đi.

Thẩm Dịch nhếch miệng, đặt thư ở đầu giường rồi đi ra ngoài. Được mấy bước, hắn lại không nhịn được mà quay đầu lại:

- Tử Hi, ngươi...

Một tiếng vang khẽ đáp lời hắn... Cố Quân gạt lá thư xuống đất.

Thẩm Dịch nghi là mình làm trò ngu ngốc, đành phải đi tìm Trần đại phu nhờ hắn nghĩ xem có cách nào không. Trong soái trướng yên tĩnh đến mức không lọt cả một cọng gió.

Cố Quân dựa vào đầu giường, cả người cơ hồ bị cơn bệnh khoét cho rỗng tuếch. Dường như y vừa mới hụt chân rơi xuống một vách núi, hai mươi năm trước đó y đều ở một phía của vực sâu, cứ tưởng chừng như đã đi qua, nào ngờ đâu quay đầu lại nhìn thì vẫn là xa không thể tới.

Y nghiêng đầu thoáng nhìn lá thư trên mặt đất. Mới nửa tháng trước thôi y còn trông mong lá thư hồi âm này biết bao nhiêu. Tiểu Trường Canh của y vừa mới hoan hỉ chúc mừng sinh nhật y hôm trước, thì hôm sau y đã ra đi mà chẳng giã từ.

Đứa trẻ kia nặng tâm sự, chắc là sẽ đau lòng lắm.

Trên bàn tay gầy yếu chỉ còn một lớp da mỏng của Cố Quân, gân xanh lồi lên.

- Thập Lục, uống thuốc đi!

- ... Đừng cử động, cẩn thận cháo nóng làm bỏng người bây giờ!

- Nghĩa phụ, nghĩa phụ là người đối xử với con tốt nhất thế gian này.

- Con không đi, con còn phải luyện kiếm! Không học được bản lĩnh cao cường thì sau này ai chăm sóc người đây?

- Nghĩa phụ, ăn mì xong rồi hẵng vào.

Bát mì kia còn cả vỏ trứng, nấu nát như cháo, trông chẳng khác gì cái bát mà Thẩm Dịch vừa mới đặt trên lò than.

Lò than từ từ ninh dưới đáy bát, mùi hương thoang thoảng tràn ra từ khe hở, tựa như... bát mì đón y vào cửa ngày mười sáu tháng Giêng hôm ấy, giữa kinh thành ngày đông tháng giá vắng lặng tiêu điều.

Ngực Cố Quân phập phồng mấy cái kịch liệt. Y vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng đầu gối mềm oặt kéo cả người ngã quỳ trên đất. Y tiện tay kéo một thanh cát phong nhận trong trướng làm gậy chống mà tới nhặt lá thư rơi đằng xa, đôi tay kiệt sức run rẩy mãi, hồi lâu mới mở thư ra được.

"Nghĩa phụ kính nhớ: Sau khi ly biệt, ở kinh thành mênh mông rộng lớn không người quen biết, chỉ có mảnh giáp bầu bạn, trò chuyện cùng để lấy làm an ủi..."

Bên cạnh con không có gì cả, chỉ có mỗi một mảnh giáp vai của người thôi.

Hoa mai trong Hầu phủ sắp tàn hết rồi, hi vọng trước khi người đi có nhìn thấy hoa nở, nếu không thì nó lại phí hoài tâm ý, uổng công thêm một năm nữa. Cho dù mỗi xuân về hoa đều nở, nhưng hoa ấy đâu phải là những đóa hoa này.

Quân vụ Tây Bắc bận rộn, có phải con không thể viết thư quấy rầy người thường xuyên không?

Chắc là người bận lắm, chẳng nhớ đến con đâu... nhưng mà con thì không giống thế.

Ở kinh thành này cô đơn quá, trừ người ra, con chẳng còn ai khác để nhớ mong.

Bàn tay của Cố Quân không cầm nổi tờ giấy viết thư nhẹ bẫng, cát phong nhận rơi xuống đất choang choang, tiếng kim loại vang truyền đi thật xa, đám thân vệ giật mình nối đuôi nhau chạy vào.

Tối ngày hôm ấy, Cố Quân nén đau ăn hết một bát canh vương mùi máu tươi, thế nhưng không còn nôn ra nữa.

Trần công tử diệu thủ đoán thật sự rất chuẩn, năm ba ngày sau, y quả nhiên có thể rời giường đi lại. Thêm nửa tháng nữa thì cơ hồ khỏi hẳn. Y tự tay chôn giấu bí mật ở biên cương phía Bắc, chôn chặt cả tình cảnh xương cốt rệu rã của bản thân lại nơi này.

Từ ấy, dáng vẻ thiếu niên khinh cuồng bị bỏ lại đằng sau, y trưởng thành, đao thương bất nhập.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net