021 ~ 025

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun tỉnh dậy, cảm nhận được có một bàn tay vắt ngang cơ thể mình thế nhưng anh cũng chẳng bận tâm cho lắm. Người này có mùi hương thật là thơm quá đi, anh đã nghĩ vậy rồi khẽ rúc sâu vào thêm một chút. Đột nhiên cánh tay người nọ bỗng siết cái ôm chặt hơn, cuối cùng Yeonjun cũng đủ tỉnh táo trở lại, rất nhanh mở trừng mắt và vội ngước lên nhìn.

Là Soobin sao?

Ngay sau đó anh liền nhận ra nơi mình đang nằm cũng chẳng phải chiếc giường quen thuộc. Yeonjun ngẩng đầu ngó nghiêng xung quanh, chắc hẳn đây là ký túc xá của Soobin rồi.

Điều cuối cùng giáng mạnh vào nhận thức của anh chính là cái cảm giác tiếp xúc da thịt ở phía dưới hai chân. Yeonjun đưa mắt liếc xuống, nhận ra ống quần thể thao của người nọ đã sớm bị kéo lên cao và chiếc quần đùi mà anh đang mặc chắc chắn cũng không phải của mình. Anh nhìn lên khuôn mặt Soobin lần nữa và thấy đôi mắt cậu chậm rãi mở ra.

"... Oh xin lỗi, chào buổi sáng."

Soobin rất nhanh thu lại cánh tay đang vòng quanh người Yeonjun.

"Sao tôi lại ở đây?"

"Em đã đưa anh tới. Xin lỗi, vì em không thể nhớ được chính xác nhà của anh ở đâu nên..."

"... Uh, không có ý gì đâu nhưng tại sao tôi lại ở cùng cậu vậy?"

"Có vài kẻ xấu xa không chịu buông tha cho anh thế nên em đã xen ngang vào..."

"Tại sao chứ?"

"Tại sao không? Anh sẽ để yên nếu thấy ai đó gặp rắc rối hay sao?"

Yeonjun chỉ khẽ nhún vai và đổi sang chủ đề khác.

"Vậy chắc hẳn cậu cũng tham gia tiệc tùng khá nhiều nhỉ?"

"Em chưa từng."

"Không thì cậu làm gì ở đó cơ chứ?"

"Chỉ đi dạo loanh quanh thôi."

"Oh, uh, ra vậy."

Yeonjun ngước lên lần nữa, người con trai nọ đang nở một nụ cười nhẹ với đôi má lúm lấp ló trông vô cùng đáng yêu mà anh chưa từng để ý trước đây. Phải công nhận một điều là Soobin thật sự rất ưa nhìn, anh cũng không cảm thấy phiền lắm nếu được thức dậy bên cạnh một người đẹp trai như thế này, anh chỉ có chút bối rối không rõ chuyện này lại xảy ra bằng cách nào thôi.

"Xin lỗi khi phải nói điều này nhưng thật lòng thì tôi không nghĩ mình có thể gặp lại cậu lần nữa đâu."

"Oh thật sao?"

"Đúng vậy, chỉ là thật ngại khi phải làm phiền cậu chăm sóc sau khi say xỉn đến hai lần như thế..."

"Không sao ạ, thực ra trông anh cũng không tệ cho lắm."

Yeonjun khẽ bật cười, ánh mắt vẫn dán trên khuôn mặt người nọ. Soobin thật sự rất đẹp trai. Anh chỉ tự hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra trước đó vào đêm qua và tại sao cái cảm giác tiếp xúc của bàn tay Soobin vẫn còn vương lại trên làn da anh vậy...

+×+

+×+

+×+


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net