Chương 6:Nam nhân không ai đáng tin🌱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh

Thi xem ai tiểu được xa hơn?

Hạ Vi Lan cố gắng kiềm chế khoé miệng đang run rẩy, tranh thủ điều chỉnh nét mặt của bản thân để nhìn không quá thất thố.

Nàng chỉ muốn cùng hắn tỷ thí một cách bình thường chứ không phải sẽ cũng nhau so lợi hại cái đồ vật kia.

Xem ra trẻ trâu không riêng gì hiện đại, ngay cả thời đại tu tiên cũng có. Nàng cũng lười phải so đo cùng một đứa nhỏ, lúc này nàng thật sự chỉ muốn đi thật nhanh.

Sở Minh thấy người mới này lại dám coi thường mình thì rất tức giận, chân nhỏ hướng tới Hạ Vi Lan đá một cái. Nàng chỉ cảm thấy trên người mất trọng tâm, hai đầu gối bất ngờ thẳng tắp đập xuống sàn nhà đá xanh, đau đớn chợt xuất hiện làm người nàng quỳ xuống.

Sở Minh nắm lấy cổ áo nàng hung ác nói:"Hôm nay ta nhất định phải tỷ thí với ngươi."

Hạ Vi Lan bất động, rũ mắt, hít sâu, nắm tay, mắt hình lưỡi dao rồi bất ngờ lộn mình đem Sở Minh gắt gao đè dưới thân, bắt đầu động thủ.

" Lão nương nói cho ngươi biết! Hôm nay bà đây phải đánh chết đứa trẻ hư nhà ngươi!"

Hạ Vi Lan thở hổn hển vừa đánh vừa mắng, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi thành công doạ lui một đám người hầu muốn tiến lên giúp đỡ Sở Minh. Mà Sở Minh cũng bị đánh cho mê man, từ khi hắn nhập tông tới nay, ngoại trừ sư phụ, cho tới bây giờ không có ai dám đánh hắn như vậy.

Cho đến khi bị Hạ Vi Lan đánh thật đau, hắn mới kịp phản ứng lại, lập tức ở dưới người Hạ Vi Lan giãy giụa. Tính tới tính lui, năm nay Hạ Vi Lan cũng đã 20 tuổi rồi nhưng suy cho cùng cỗ thân thể này mới khoảng 6,7 tuổi, cộng thêm Sở Minh lại là nam hài nên dần dần có chút không chống đỡ nổi, chỉ dốc hết sức mà đánh. Hai người cứ giằng co như vậy, lăn qua lăn lại trên mặt đất, cuối cùng song song rơi xuống bồn tắm.

Hạ Vi Lan bị uống mấy ngụm nước, nàng hít sâu một hơi, nắm lấy thời cơ, chân nhỏ duỗi ra không chút lưu tình hướng "kê kê" của Sở Minh đá vào một cách nhanh, tàn nhẫn, chính xác.

"A..."

Tiếng hét cực kỳ bi thảm tê tâm liệt phế của Sở Minh vang lên trong Dục Trì như tiếng heo bị giết. Đợi đến lúc Hi Loan cùng Túc Hòa chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng. Sở Minh sắc mặt tái nhợt che lại "kê kê" đang lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Còn Hạ Vi Lan toàn thân ướt đẫm, tình trạng không hơn Sở Minh là mấy, nàng cúi đầu ngồi một bên không biết đang suy nghĩ gì. Hạ Vi Lan liếc mắt thấy sắc mặt Sở Minh trắng bệch, dường như thật sự đau đớn mới nghĩ :" Nguy rồi, chẳng lẽ một cước vừa rồi của nàng không biết nặng nhẹ."

Hạ Vi Lan thấy thấp thỏm trong lòng nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, đã diễn là phải diễn đến cùng. Nước lạnh theo lọn tóc từ gương mặt trượt xuống thấm vào quần áo đã ướt đẫm. Nàng cắn môi chịu đựng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, đầu vai không ngừng run rẩy. Giờ phút này Hạ Vi Lan cảm thấy mình nhất định còn yếu ớt hơn cả tiểu bạch hoa trong gió. Đến khi nhìn thấy Hi Loan, Hạ Vi Lan giống như gà con tìm được mẹ, lập tức nắm lấy vạt áo của chàng rồi nhào vào ngực chàng khóc lớn.

" Sư phụ, sư phụ...huhu...."

Tiếng khóc lanh lảnh quanh quẩn trong phòng tắm nghe vào tai thật làm cho người cảm thấy thương xót, rơi lệ.

Nếu như ngay từ đầu Hạ Vi Lan đã khóc lóc tố cáo thì còn tốt nhưng ngược lại nàng không nói lời nào, chỉ một mực khóc lớn gọi sư phụ, thanh âm đứt quang nghe giống như là không thở nổi.

"Đừng sợ, ngoan... đừng sợ."

Hi Loan vỗ nhẹ sau lưng nàng, thấp giọng trấn an:" Có vi sư ở đây."

Hạ Vi Lan vốn còn muốn khóc lớn nhưng khi nghe được âm thanh hoà hoãn trầm thấp của sư phụ mình thì cũng không tự giác hạ thấp giọng xuống, chỉ còn lại một đôi mắt đẫm nước tràn đầy tủi thân.

Hi Loan ôm Hạ Vi Lan, nghiêng đầu nhìn Sở Minh với sắc mặt lạnh lùng. Túc Hòa kiểm tra một chút phát hiện vết thương của Sở Minh còn chưa tổn hại đến căn cơ thì âm thầm cảm thấy may mắn nhưng khi quay đầu lại thấy ánh mắt của sư đệ. Đáy lòng cảm thấy hổ thẹn, quay đầu lại gõ lên trán Sơ Minh một cái, hắn "Ai da" một tiếng rồi rụt đầu lại.

"Con...tiểu hỗn đản! Con đã làm gì? Sao lại bắt nạt sư muội mới của con!"

" Sư muội?"

Sở Minh ngừng lăn lộn tựa như quên mất đau đớn, khiếp sợ nhìn Hạ Vi Lan mấy lần.

" Ngươi... ngươi... ngươi không phải nam hài?"

Lúc này Hạ Vi Lan mới lên tiếng :"Sư bá, vừa rồi sư huynh muốn tắm cùng với Vi Lan, là con quá sợ hãi không nên trách sư huynh!"

Giọng điệu non nớt mang theo một chút ngây thơ, độ lượng vượt quá tuổi tác cùng với một tia tủi thân như có như không. Giờ phút này, ánh mắt Hi Loan nhìn Sở Minh tựa như một lưỡi dao sắc bén.

" Sư phụ con không có --- ai da !"

Sở Minh đang muốn giải thích đã bị Túc Hòa đá một cước vào mông. Lông mày Túc Hòa nhếch lên cao cùn không để ý đến tiếng kêu đau của Sở Minh nói :" Con, con... làm ta thật thất vọng, ta tuyên bố cấm túc con mười ngày kể từ hôm nay, đi về phòng đem << Đạo Đức Kinh>> chép một trăm lần cho ta!"

Lần này Hỗn Thế Ma Vương nhận được bài học nên rất thành thật. Cuối cùng sai một nữ đệ tử của Túc Hòa đến mang Hạ Vi Lan đi tắm rửa sạch sẽ.

Gió thổi qua chầm chậm, Hạ Vi Lan nắm tay Hi Loan đi từng bước lên đỉnh núi. Chỗ ở ngày thường của Hi Loan ngay tại trên đỉnh núi này.

Ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu lên người của sư đồ, kỳ thật hơn phân nửa ánh nắng đã bị thân thể cao lớn của Hi Loan che lại. Hạ Vi Lan ngửa đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với tuyệt thế dung nhan của Hi Loan. Trong lòng nàng động một cái.

" Sư phụ."

Nàng chợt kêu một tiếng.

"Hửm?"

"Vì sao sư phụ đối với con tốt như vậy?"

Hi Loan bật cười sờ đầu nàng.

" Con là đồ đệ duy nhất của ta, tại sao ta lại không tốt với con chứ?"

Hạ Vi Lan rũ mắt, sau đó vờ ngây thơ hỏi :" Sư phụ sẽ phải lấy sư nương, đến lúc đó người vẫn còn đối xử tốt với Vi Lan chứ?"

Hi Loan trầm giọng cười, nghĩ tâm tư của nha đầu này cũng thật nhiều, một lát sau cố làm ra vẻ huyền bí, nói:" Vạn vật đều có một chữ duyên, chuyện của tương lai là ý trời sắp đặt nên thuận theo ý trời thì đều có thể."

"...."

Đây không phải nói nàng nên thuận theo tự nhiên, thuận theo ý trời sao...

Mà ý trời còn không phải như nguyên tác Hi Loan sẽ phải quỳ dưới váy của nữ chính rồi sau đó nhập ma, đến người thân cũng không nhận sao.

Đến lúc đó có nữ chính, tên đồ đệ như nàng chỉ sợ đã sớm bị ném ra sau đầu rồi.

Quả nhiên là thế, nam nhân đều là đại móng heo [1]. Sư phụ mỹ nhân của nàng cũng sẽ bị nữ chính đánh gục. Hạ Vi Lan vừa đi vừa đá hòn đá dưới chân, Hi Loan đã bước lên trước 2 bước nắm tay nàng chậm rãi nói :" Vi Lan, vi sư đưa con về nhà."

[1] nam nhân đều là đại móng heo: ý nói không đáng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net