Chương 155: Trần ai lạc định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra thứ mà Lâm Khinh cần mua không phải để dành cho y mà chính là một trong những nguyên liệu chính để đúc lại thân thể cho Phương lão. Lâm Khinh nghe Phương lão nói đến thứ này thì cũng khá là hào hứng, bởi vì y cũng đang tìm cách phục chế linh hồn cho sư phụ. Sau khi linh hồn được phục chế thì cũng phải có thân thể chứ.

Nhưng thứ này không xuất hiện ở Tu chân giới mà ngay cả Ma linh giới này cũng khá là hiếm.

Hiếm chứ không hẳn là không có.

Lâm Khinh nghe tiểu nhị nói vậy thì khá yên tâm. Có vẻ như cửa tiệm này đang sẵn vật ấy.

Tiểu nhị dẫn Lâm Khinh lên thẳng tầng hai, trên này không có nhiều khách như tầng một, chỉ có vài người đang nghiên cứu ngọc giản và tài liệu. Lâm Khinh liếc qua liền chú ý đến một thanh niên cao to vạm vỡ đứng đằng kia, hình như gã đang quát nạt gì tên nô bộc đứng bên cạnh.

Lâm Khinh không có sở thích xen vào chuyện người khác, chậm rãi khoanh tay chờ quản sự tới.

"Vị công tử này. Cho lão phu hỏi công tử cần Thất diệp hồng hoa có phải không?"

Vị quản sự vừa đến nơi đã hỏi thẳng, Lâm Khinh cũng không che đậy mà gật đầu. "Đúng!"

"Nơi chúng ta đúng là có Thất diệp hồng hoa nhưng mà thứ này không phải cứ có Sinh tử cao hay Ma thạch là đổi được. Nếu công tử nguyện ý mua thì cũng phải bỏ ra thứ tương đương, công tử thấy thế nào?"

Lâm Khinh hơi nheo mắt. Thứ tương đương là thứ gì?

"Ngươi cứ mang đồ ra đây đã, ta phải kiểm tra Thất diệp hồng hoa của các ngươi có đúng tiêu chuẩn không!"

Quản sự nhìn một thân y phục của Lâm Khinh không tầm thường, không dám chậm chễ mà phẩy tay, một cái hộp ngọc đột nhiên xuất hiện lơ lửng trong không gian.

Lâm Khinh chăm chú nhìn vào chiếc đó, không để ý đến bên kia tên thanh niên vạm vỡ cũng đang nhìn về phía này.

Lúc chiếc hộp được mở ra, quang mang hồng sắc bắn ra tứ phía, một mùi hương thanh nhã từ trong bay ra, ở giữa hộp ngọc đặt một bông hoa màu hồng yêu diễm, bên dưới là bảy cái lá chụm vào nhau nâng đỡ bông hoa.

Phương chu nhanh chóng truyền âm tới.

"Đúng là Thất diệp hồng hoa. Lại là hàng cực phẩm, bao nhiêu ngươi cũng phải mua về cho ta."

"Thúc nói thì hay lắm nhỉ? Con làm gì có tiền." Lâm Khinh mặt không đổi sắc đáp lại, có lý gì đi mua đồ giúp người khác còn phải trả tiền chứ.

"Ngươi mua đi. Nếu giúp ta lúc này, về sau khi luyện chế thân thể ta sẽ luyện luôn giúp sư phụ ngươi một cái. Phương pháp bồi dưỡng linh hồn nữa, cái này ta cũng biết!"

Lâm Khinh nhếch mép cười, không ngờ Phương Chu dễ lừa vậy, y nhanh chóng đáp.

"Thành giao."

Thất diệp hồng hoa vừa ra, cả tầng hai đều sáng rực một màu, ai nấy đều kinh diễm, sau khi quản sự đóng hộp ngọc lại, Lâm Khinh liền hỏi.

"Cái này các ngươi bán thế nào?"

"Dùng đồ ngang bằng đến đổi."

Lâm Khinh cau mày, chưa kịp đáp thì phía bên kia giọng nói oang oang đã vang lên.

"Thứ này đẹp. Bổn thiếu gia ta muốn."

Cả quản sự và Lâm Khinh đều quay sang, người nói là tên thanh niên cao to vạm vỡ kia, hắn nhếch mép cười rồi từ từ tiến lại, tên nô bộc khúm núm đi đằng sau.

Tên này là ác bá có tiếng của Thiên thánh thành này, nghe đâu là con trai của một vị đường chủ mới thăng chức. Tu vi khá cao nhưng mà tính tình thì khó ưa, ỷ mạnh hiếp yếu, rất nhiều người ngứa mắt mà không dám đụng vào.

Quản sự nhìn Lâm Khinh rồi lại nhìn tên thanh niên, gương mặt tái mét. Lão không biết hậu trường của Lâm Khinh nhưng lại biết rõ người trước mắt kia không thể đụng vào.

"Hai vị công tử. Thất diệp hồng hoa chỉ có một bông. Hay là hai vị nhường nhau một chút..."

Gã ta nhanh chóng ngắt lời:

"Sao ta phải nhường. Thứ này ta đã định rồi. Hồng hoa. Vừa lúc ta đang theo đuổi Như Hoa, mang thứ này tặng cho nàng là vừa đẹp."

Lâm Khinh nhìn tên thanh niên vạm vỡ với tu vi Ma anh kỳ trung giai mà cực kỳ hoài nghi. Liệu tên này có đắp tài vật mà lớn hay không chứ đầu óc hơi không đủ dùng.

Thất diệp hồng hoa là linh thảo cực độc, nó bắt buộc phải dùng kèm với các nguyên liệu khác thì mới có hiệu quả. Hàng này còn tính đem thứ này mang tặng là muốn giết người à?

Quản sự đang tính lên tiếng thì Lâm Khinh đã lấy ra một cái bình cực lớn cao tầm ba tấc.

"Ta đổi bằng thứ này."

Chiếc bình ngọc nhìn qua đã không tầm thường. Quản sự vội vàng mở ra nhìn vào bên trong, bất chợt mũi ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, cả người lão run lên, vội vàng đổ một chút ra tay nếm thử.

"Vân chi lộ, lại còn một bình đầy."

Lúc này trên tầng hai có bao nhiêu người đều đổ dồn lại đây xem kịch vui, nghe thấy tên Vân chi lộ thì cũng ngạc nhiên không kém.

Lâm Khinh bất đắc dĩ mới lấy nước trong không gian ra, thứ này có tác dụng cho cả ma tu và tu sĩ, chủ yếu để thanh lọc chất thải tồn đọng trong cơ thể.

"Thứ này đủ để đổi chưa?"

Quản sự vội vàng nói:

"Đủ. Tuyệt đối đủ."

Tên thanh niên nhìn thấy tình hình này thì giận dữ, không ngờ lại có người chẳng để gã vào mắt. Gã vỗ tay vào nhẫn, một mặt gương nhỏ bằng lòng bàn tay hiện ra. Tất cả mọi người kinh sợ hét lên.

"Quỷ thiên kính. Thứ tốt."

Lâm Khinh không biết Quỷ thiên kính là cái gì nhưng nhìn qua cũng biết nó là một món pháp bảo địa cấp cao giai, không ngờ hàng này tuỳ tiện đem ra cũng được thứ tốt thế.

Thanh niên vạm vỡ nở nụ cười lạnh lẽo:

"Thế nào quản sự, thứ này đổi được không?"

Thấy quản sự chần chừ, Lâm Khinh vội cảnh cáo:

"Quản sự, nên nhớ ta là người đến trước."

Quản sự vừa muốn Vân chi lộ, vừa muốn Quỷ thiên kính, nhưng cuối cùng vẫn tiếc nuối nói với thanh niên.

"Lục thiếu gia, hay là thiếu gia nhường cho vị công tử này. Bổn điếm còn rất nhiều thứ có thể đổi."

Thanh niên vạm vỡ tên Lục thiếu đã giận dữ đến cực điểm, mặc tên nô bộc đằng sau kéo lại, gã ngang tàng nói:

"Không được. Ta muốn thứ này. Thằng nhãi con kia từ đâu đến đây mà muốn tranh đồ của ta hả?"

Lâm Khinh nheo mắt. Biểu tình chợt lạnh lẽo:

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Thằng nhãi... Ặc!!!"

Bất chợt Lâm Khinh vung tay, từ ngón tay đột nhiên phóng ra năm sợi Hắc phi đằng đầy gai góc. Tên thanh niên chưa kịp nói xong cổ họng đã bị siết chặt, gã cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi, miệng đã bắt đầu sùi bọt, mắt trợn trắng.

"Hừ. Đúng là không biết chữ chết viết thế nào!"

Tất cả mọi người đều kinh sợ với một màn này, vô thức lùi ra sau một bước. Tu vi Lâm Khinh cũng chỉ rơi vào Ngưng Nguyên kỳ cao giai vậy mà có thể một chiêu chế trụ Ma Anh kỳ trung giai. Không phải tầm thường!

Vị nô bộc đứng bên vội vàng chạy lên cầu xin.

"Công tử. Xin công tử tha cho thiếu gia nhà ta."

Lâm Khinh cười giễu cợt. Bàn tay vẫy một cái, Thất diệp hồng hoa lập tức vào tay. Y vứt lại cho quản sự bình nước không gian rồi tiện tay cướp luôn mặt gương tên là Quỷ thiên kính.

Tên thanh niên vạm vỡ không cử động nổi nữa, Hắc phi đằng như rút cả sự sống gã đi, chân tay bắt đầu nhũn ra thì Lâm Khinh đột nhiên thu tay lại, gã ngã vật ra đất thở phì phò, tay ôm cổ, mắt còn trợn lên gườm Lâm Khinh.

"Ngươi... ngươi... là ai?"

Lâm Khinh lại cho gã thêm hai bạt tai nữa rồi giơ Quỷ thiên kính lên, lạnh lùng nói:

"Ta là Lâm Khinh, vật này ta lấy làm chiến lợi phẩm, ngươi muốn lấy lại cứ đến lấy, ta ở tổng bộ Thiên thánh giáo chờ. "

Nói xong y nghênh ngang lướt qua cả đám người còn đang há mồm trợn mắt ở đây.

Tổng bộ Thiên thánh giáo? Đây là người nào?

Phải biết là ở đó chỉ có đường chủ mới có phòng riêng thôi. Y là ai mà lại có thể ở đó?

Lâm Khinh dùng xong uy của Thiên thánh giáo thì tâm tình tốt hơn hẳn. Dám bắt y về đây à? Y sẽ quậy tung cái Thiên thánh thành này cho coi.

Một người đang ăn sung mặc sướng ở đây, còn Lam Túc đang rối bù đầu bên kia. Tin tức Lâm Khinh mất tích đã truyền khắp Tu chân giới, còn đại hội tông môn lại sắp đến gần. Hắn muốn tới Ma linh giới cứu Lâm Khinh nhưng biết rõ đây không phải là giải pháp tốt.

Nhất là việc phá giải Huyễn phù thần trận, đây không phải là việc hắn có thể quyết.

Cũng may đúng lúc này thì lão tổ Thiên Huyền tông, cũng chính là nhân vật chính trong cuộc chiến tranh kéo dài hàng vạn năm giữa ma tu và nhân tu đã trở về.

Diệp Mạch nhìn qua thì chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, một bộ y quan xanh dương thanh nhã thong thả bước vào địa phận Thiên Huyền tông. Hộ tông đại trận như mất đi tác dụng, bỗng chốc ảm đạm xuống.

Quanh thân Diệp Mạch không hề có ba động linh khí, không ai rõ tu vi của hắn bây giờ là gì. Chỉ là vẻ gai góc tang thương không lẫn vào đâu được. Bên cạnh hắn lúc này là một thiếu niên áo đỏ đẹp đến cực điểm, đôi mắt phượng cong lên, đôi môi yêu diễm đỏ tươi, dáng vẻ yêu nghiệt không chút che lấp.

Lam Túc từ đằng xa lại đón, vừa nhìn thấy thiếu niên này thì giật mình, đồng tử co lại, ánh mở lớn.

Giống. Quá giống.

Thiếu niên áo đỏ nhìn thấy hậu bối đang trợn trừng mắt nhìn mình thì cười khanh khách, huých tay Diệp Mạch.

"Huynh xem vị sư điệt của huynh kìa, chẳng có tiền đồ gì."

Lam Túc thân đứng nơi cao quen rồi, lần đầu mới thấy có người chê "không tiền đồ", nhưng hắn không quan tâm, người phía trước từ điệu bộ cử chỉ đến nụ cười đều giống một người đáng lẽ không nên giống.

"Kính chào sư thúc tổ." Dù gì thì cũng phải kính trên nhường dưới đã, Lam Túc cúi mình chào Diệp Mạch xong rồi quay sang nhìn thiếu niên kia.

"Đây là Hoa Vô Tình, là đạo lữ của mỗ." Diệp Mạch trả lời một cậu làm Lam Túc càng kinh sợ hơn. Ánh mắt xẹt qua một tia mê mang, vội vàng nói:

"Chúng ta trở lại Bách Cư phong đã. Con có điều muốn nói."

Nuốt hết nghi ngờ vào người. Lam Túc để hai người kia đi trước còn hắn chầm chậm theo sau.

Thì ra kia là Hoa Vô Tình, đã từng là đệ nhất mỹ nam của Tu chân giới, là chủ nhân của Yêu vực, đứng đầu vạn yêu. Cũng chính là yêu thú Hoả xích long hàng thật giá thật, không có chút liên hệ với con người nào.

Đây cũng chính là người đã dựng lên Huyễn Phù thần trận. Nếu ai có thể phá vỡ trận pháp đó, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người này.

Nhưng tại sao lại giống người kia đến vậy?

Sau khi trở lại Bách cư phong. Diệp Mạch và Hoa Vô Tình tiến vào động phủ của hắn, Lam Túc vội vàng vào theo.

"Sư thúc tổ, người có biết tình hình đại lục gần đây không? Lý Hạo Dương đã trở lại."

Hoa Vô Tình cong môi chửi:

"Tên thối tha, uổng cho chúng ta coi hắn là bằng hữu, khi nào ta sẽ đích thân đến lấy mạng hắn."

"Đệ im đi nào. Sự việc ra sao sư điệt hãy kể cho bọn mỗ nghe."

Diệp Mạch vẫn vân đạm phong khinh, lôi Hoa Vô Tình ngồi xuống ghế, bản thân thì lấy ấm ra bắt đầu pha linh trà.

"Hai vị sư thúc tổ, Lý Hạo Dương đang âm mưu bành chướng Tu chân giới, phá vỡ Huyễn phù thần trận. Hắn đã cấu kết với tu sĩ liên tiếp đi tiêu diệt những môn phái nhỏ lẻ, nhưng mà Thiên Huyền tông của chúng ta thiệt hại nặng nề nhất."

Hoa Vô tình khẽ quấn lọn tóc mai trước trán, khẽ lẩm bẩm:

"Hừ. Năm xưa ta đã mở ra ma vực Thâm Uyên để ma khí tràn vào, không ngờ bọn chúng không chết mà còn có cách khắc phục ma khí xâm nhập nữa. Không thể nói, Lý Hạo Dương này cũng có tài, bị nhốt một vạn năm mà vẫn điều khiển được thế cục Tu chân giới."

Diệp Mạch nói theo. "Tình hình Tu chân giới hiện nay mỗ cũng biết một ít, quả thật chỉ có thể hình dung bằng một chữ loạn." Hắn dừng lại, liếc nhìn Lam Túc, mắt đầy tiếu ý, "Mà nghe nói. Đạo lữ của ngươi bị Lý Hạo Dương bắt đi à?"

Lam Túc nghe thấy thế trong mắt lại xẹt qua một tia đau lòng, khẽ nhíu mi đáp: "Đúng vậy." Hắn không nhắc đến Lâm Khinh mà nói sang việc khác.

"Ở Ma linh giới có một gốc cây gọi là Tử Vĩ lan hoa, ma tu đã lấy hoa của cây này để đối phó với ma khí."

Hoa Vô Tình nghe đến đây thì bật dậy, giọng nói không còn điềm tĩnh nữa mà hét lên.

"Ngươi nói cái gì???"

Lam Túc lặp lại một lần, còn nhấn mạnh cách nuôi dưỡng kỳ quái của Tử vĩ lan hoa, Hoa Vô Tình càng nghe thì sắc mặt càng không đúng.

"Tử Vĩ lan hoa? Đây không phải là Tiên thiên chi hoa, là thánh vật của yêu tộc sao? Ta tưởng nó chỉ có một cây duy nhất?"

Diệp Mạch ngạc nhiên hỏi, Hoa Vô Tình ở bên cạnh khẽ giải đáp.

"Một vạn năm trước, cây Tử vĩ lan hoa duy nhất đó đã bị mất rồi, mất kèm theo đó còn là..." Hoa Vô Tình nói đến đây trong mắt bỗng rơi một giọt nước mắt làm Diệp Mạch luống cuống.

"Đệ sao vậy???"

Hoa Vô Tình nhớ tới thứ mình đã cất giấu bao lâu, lý do chính của việc bế quan vạn năm, hắn quyết định im lặng, khẽ nói:

"Không có gì. Thánh vật của yêu tộc có tin tức làm ta vui mừng thôi."

Lam Túc càng nhìn Hoa Vô Tình càng thấy giống, cuối cùng không nhịn được mà dò hỏi.

"Sư thúc tổ, con nghe nói yêu thú khi hoá hình bộ dạng bên ngoài là có thể chọn lựa có đúng không?"

"Đúng. Ngươi hỏi thứ này làm gì? Đúng là mỗi yêu thú khi hoá hình thì hình dạng bên ngoài có thể tuỳ ý lựa chọn, nhưng đặc điểm cơ thể sẽ khác nhau, nhưng chúng ta không giống."

Thấy hắn kinh ngạc Hoa Vô Tình liền giải thích. "Ta là do hai yêu tu đã hoá hình sinh ra, khi mới sinh đã có tu vi Kết đan kỳ rồi. Khuôn mặt cũng có nét của cha mẹ chứ không thể tự quyết định được hình dạng bên ngoài."

Lam Túc vốn không hiểu về vấn đề này lắm, nghe khai sáng mới vỡ lẽ.

Thì ra là như vậy.

Thế thì người kia giống sư thúc tổ không thể là trùng hợp nữa rồi.

Hắn mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra:

"Ta dạo trước từng nhìn thấy một người giống sư thúc tổ đến tám phần, liệu sư thúc tổ có họ hàng gì không?"

Cả Lam Túc và Diệp Mạch đều không ngờ Hoa Vô Tình nghe thấy câu này lập tức đứng bật dậy, cả người cố bình tĩnh nhưng giọng nói run run đã bán đứng y:

"Ngươi, ngươi, ngươi..." y nói xong ba chữ ngươi thì lập tức ngất xỉu làm Diệp Mạch bên cạnh tá hoả, vội vàng đỡ y dậy kiểm tra.

"Y là vì khí huyết công tâm mà ngất xỉu thôi. Không có chuyện gì. Ngươi kể rõ ràng cho mỗ xem nào?" Diệp Mạch đặt Hoa Vô Tình lên giường, cho hắn ngửi Thanh diệp thảo để bình tĩnh lại rồi cả người hoang mang. Bọn họ xa nhau một vạn năm rồi, giờ hắn cũng không muốn có thứ gì cản trở ở giữa nữa.

Lam Túc bình tĩnh nói.

"Con ở Ma linh giới gặp một người giống sư thúc tổ đến tám phần. Người đó là... một ma tu."

Diệp Mạch càng thất thố hơn nữa. Giống là giống thế nào? Cái gì giống, hắn chưa kịp nói gì thì Hoa Vô Tình ngửi Thanh diệp thảo đã tỉnh lại, việc đầu tiên là xông ra nắm lấy tay Lam Túc.

"Ngươi nói người đó ở đâu? Hình dạng thế nào? Tên là gì?"

Nhìn biểu hiện gấp gáp của Hoa Vô Tình, Lam Túc không dám chậm trễ nói: "Người đó là thiếu chủ Sa Lý tộc, tên là Dạ Huyền, hắn năm nay tầm bảy trăm tuổi. Hắn cũng chính là người duy nhất bây giờ có thể kích phát Tử Vĩ lan hoa. Người này âm khí nặng nề, xét về khí chất thì không giống sư thúc tổ, nhưng gương mặt có thể nói là gần như y hệt."

Hoa Vô Tình ngơ ngẩn, "Dạ Huyền... Dạ Huyền... có lý nào..." y cuống cuồng chảy nước mắt, quay sang bám chặt tay Diệp Mạch. "Ta muốn đến Ma Linh giới. Ta muốn đến đó ngay bây giờ."

Khí thế của Hoa Vô Tình đột nhiên phát ra làm đồ đạc trong phòng bay tung toé. Lam Túc nhận ra trước khí thế này hắn không thể đối chọi được.

Vị sư thúc tổ này rốt cuộc là tu vi gì? Chẳng lẽ đã đến bước kia?

Lam Túc kinh hoàng kháng cự lại khí thế này, cả người lui hẳn về phía sau, một ngụm máu tươi trào ra khỏi khoé miệng.

Diệp Mạch thấy cảm xúc của Hoa Vô Tình không đúng vội vàng phất tay, một luồng khí thế nhu hoà hơn vạn lần dịu dàng bao bọc lấy luồng khí thế hung hãn kia, vậy mà có thể làm cho nó dịu lại. Hắn phẩy tay đuổi Lam Túc đi.

"Ngươi đi trước. Tí nữa chúng ta sẽ bàn việc này sau."

Lam Túc cũng không dám ở lại nữa. Vội vàng đi ra ngoài, vừa ra đến nơi vội vàng lấy ra một viên đan dược nuốt vào.

Hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai người kia.

Người ta đồn rằng trên Đại thừa gần đến phi thăng còn một cảnh giới nữa đó là Bán tiên. Tu vi này đã chuyển đổi linh khí sang nguyên khí, là bước vững chắc để phi thăng thành công.

Chưa phải là tiên nhưng cũng mạnh hơn Đại thừa nhiều lắm. Có lẽ nào hai người kia đã là Bán tiên?

Lam Túc không xoắn xít nữa. Có lão tổ về rồi. Hắn có thể đến Ma linh giới giải cứu Lâm Khinh rồi.

Chỉ mấy ngày không gặp mà hắn đã nhớ y quay quắt.

Thấy Lam Túc đã đi hẳn. Diệp Mạch mới vỗ nhẹ lưng Hoa Vô Tình, thấy nước mắt người kia cứ chảy ra liên tục, hắn đau nhói lòng, gặng hỏi.

"Đệ làm sao vậy? Đừng làm ta lo lắng chứ?"

Hoa Vô Tình khẽ nâng đôi mắt phượng của mình lên, cắn môi nhìn Diệp Mạch.

"Năm đó... năm đó khi huynh bị thương nguy hiểm tính mạng phải quay về tông môn chữa thương, ta sắp phát điên, muốn đồng quy vu tận với Lý Hạo Dương. Nhưng không ngờ trong một phút lơ đãng ta lại làm mình bị thương nặng, cũng may là vẫn bắt được lý Hạo Dương. Lúc đó trở về ta mới phát hiện cơ thể mình lạ lạ..."

Hoa Vô Tình nói đến đây lén lút cắn môi. "Ta... ta mang thai."

Diệp Mạch nghe thấy câu này mà như sấm sét giữa trời quang, siết chặt lấy tay Hoa Vô Tình.

"Đệ... đệ... đệ là nam nhân mà, sao có thể mang thai?"

"Không đúng. Đệ mang thai con của ai?"

Diệp Mạch lắp bắp nói luyên thuyên rồi lại vả mình một cái.

"Không phải. Đệ mang thai con của ta sao?"

Nhìn Diệp Mạch tỏ ra vụng về luống cuống trông rất đáng yêu. Hoa Vô Tình cũng nhẹ lòng phần nào, choàng tay lên cổ hắn rồi nói.

"Đệ mang thai, sinh cho huynh một quả trứng dưới gốc cây Tử vĩ lan hoa, nhưng lúc đó vì bị thương khá nặng, cơ thể bị kiệt sức ngất đi, đến lúc tỉnh lại, cả thánh vật Tử vĩ lan hoa lẫn quả trứng đều không thấy đâu hết." Nói đến đây, nước mắt y không nhịn được mà tiếp tục chảy ra... Tất nhiên là quá trình sinh nở một mình không nhẹ nhàng gì cả, nhưng bây giờ y cũng không muốn nhắc lại nữa.

"Sau đó ta điên cuồng tìm nhưng lại không thấy dấu vết gì của cả hai thứ đó, cuối cùng đành dùng hết sức để phong ấn Lý Hạo Dương lại, cùng các trận pháp sư lập lên Huyễn phù thần trận."

"Đến nay đã một vạn năm, ta tưởng hài tử đó đã chết rồi, không ngờ..."

"Huynh nói xem, hài tử tên Dạ Huyền đó có phải là con trai chúng ta không?"

Diệp Mạch không thể bình tĩnh nổi, hắn ôm chặt lấy Hoa Vô Tình, sau mới nhớ ra điểm vô lý.

"Nhưng mà sư điệt nói là Dạ Huyền kia mới bảy trăm tuổi, hơn nữa lại là ma tu..."

Hoa Vô Tình đau lòng không thôi, cứ nghĩ hài tử của mình không cha không mẹ lại còn lăn lộn cùng đám ma tu thì tâm như vạn mũi kim xuyên qua, y nức nở nói:

"Họ nhà ta trứng nếu không hấp thu đủ linh lực thì có khi cả vạn năm không nở..."

Diệp Mạch vẫn chưa tiếp thu được sự thật này, tự dưng hắn có thêm một đứa con, đứa con lại thất lạc từ khi mới sinh, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào.

Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, vội vàng vạch áo Hoa Vô Tình lên nhìn.

"Ta... đệ... đệ là nam nhân cũng có thể mang thai sao?"

"Huynh làm gì vậy, ta làm sao không phải huynh rõ nhất sao?"

Hoa Vô Tình giằng mãi mới lôi được tay Diệp Mạch ra, lườm hắn một cái, mắt vẫn còn đọng nước trông đẹp vô cùng. Diệp Mạch lập tức nuốt nước miếng, ngồi lại đàng hoàng trên ghế.

"Long tộc chúng ta trước khi trưởng thành còn chưa phân giới tính, lúc trưởng thành ta đã chọn lựa làm nam nhân, nhưng mà đặc tính Long tộc thì vẫn giữ lại. Nói chung huynh cứ hiểu là có thể sinh."

Diệp Mạch cái hiểu cái không, nhưng nghe đến có thể sinh thì cả người run lên, vội đứng phắt dậy. "Nếu là vậy chúng ta đi Ma linh giới thôi."

Hoa Vô Tình luống cuống, vội kéo tay đạo lữ của mình lại.

"Đi. Nhất định phải đi, nhưng đi thế nào còn phải tính toán. Ta muốn Lý Hạo Dương phải trả giá vì những gì hắn từng làm!" Hoa Vô Tình lạnh lẽo nói.

"Hơn nữa, Huyễn phù thần trận cũng đến ngày giải trừ rồi."

Diệp Mạch giật mình, quay lại nhìn Hoa Vô Tình. "Đệ nói sao? Tại sao lại phải giải trừ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net