Chương XVI : Dấu hiệu Hưng Hân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa chiến trường hàng trăm ngàn quân địch đang lăm lăm vũ khí sẵn sàng giết chóc thì chỉ có một mình Tôn Triết Bình là có thể có đủ can đảm mà thản nhiên lao vào như đây là chốn không người. Dáng người cao lớn lao giữa kẻ địch nhanh như một cơn gió, người đó vung một tay ấn mạnh một con quái thú mở đường xuống lập tức mặt đất quanh đó bị chọc thủng một hố sâu mấy mét đất. Con quái thú đó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị hóa thành tro bụi trước sức nóng tỏa ra từ bàn tay Tôn Triết Bình- người đang duy trì vẻ mặt vô cùng thản nhiên đối mặt với kẻ thù.

Thấy một kẻ ngông cuồng dám xông vào thẳng phòng tuyến của mình binh lính Thiên Đàng ngay lập tức nhất tề xông lên vung kiếm đao hòng lấy mạng người đó.Song giữa lúc đó quân Hưng Hân dưới sự dẫn đầu của Phương Duệ cũng nhất tề xông lên.

-Oắt con lo cho ta phong ấn Hưng Hân của nhà ngươi đi.

Tôn Triết Bình giữa nơi chiến trường ác liệt, một tay vung Táng Hoa quét ngã quân Thiên Đàng một tay chìa ra về phía Phương Duệ giọng nói man guy nghiêm như Đế Vương ra lệnh cho Phương Duệ làm Phương Duệ nhướng mày gian xảo nở một nụ cười:

-Vậy là anh đồng ý theo Hưng Hân chúng tôi ?

-Nói nhiều ! Còn không mau khắc ấn? Ngươi muốn dây dưa với đám này tới bao giờ ?

Phương Duệ cười híp cả mí mắt giữ lúc quân Hưng Hân mở một vòng tròn quanh hai người liền dơ tay lên đập vào bả vai của Tôn Triết Bình một dấu ấn ma pháp với một dấu hiệu của Hưng Hân ở trung tâm miệng liền cất cao lời thề :

-Hưng Hân hướng vinh, vương giả trở lại. Lửa đỏ Hưng Hân thiêu cháy vạn vật nay lập lời thề vĩnh viễn thủ hộ nơi này !

Tôn Triết Bình mỉm cười nhìn bả vai mình dần lộ ra một dấu ấn biểu trưng của Hưng Hân vỗ vai Phương Duệ mấy cái :

-Oắt con đợi ta đi lấy đầu tướng địch đi.

Lời này nói ra cũng không phải là nói suông, Tôn Triết Bình cố ý kêu Phương Duệ khắc ấn Hưng Hân lên mình chính là để trong tình huống xấu nhất sẽ được người này đưa về nơi an toàn và đây cũng là cách đảm bảo an toàn để y có thể xông thẳng xuyên qua hàng ngũ phòng vệ bên ngoài đến trảm tướng của Thiên Đàng. Y như ngày xưa vậy, Tôn Triết Bình một mình lao thẳng lên trên bất chấp nguy hiểm, dưới ánh sáng của ma thuật Bách Hoa mà ẩn náu trong chớp mắt dùng Táng Hoa lấy mạng kẻ địch biến đây trở thành cơn ác mộng tới cả những đoàn quân thiện chiến nhất. Mà nay đơn độc nơi này Tôn Triết Bình có chút tức cười lao thẳng lên mà chém giết.

Huyết lộ được mở dưới Táng Hoa, Tôn Triết Bình lao thẳng lên không chút để tâm khi Bánh Bao đang chạy theo sau lưng y theo như sự phân công của Phương Duệ. Cậu nhóc này trên chiến trường không tỏ vẻ sợ hãi gì cứ tự nhiên ném cát ném gạch ném xăng lộn xộn khiến kẻ địch chỉ biết rống gào chửi rủa làm cậu thêm hưng phấn tới mấy phần. Đi kèm theo đó là pháo kích từ xa mở đường, Tôn Triết Bình biết đây không phải là pháo xuất phát từ Thôn Nhật nhưng cũng chả còn để tâm tới nó là bao. Có pháo kích mở đường che mắt tầm nhìn kẻ địch lại kèm thêm mấy chiêu trò của cậu nhóc Bánh Bao ngán tầm nhìn của địch Tôn Triết Bình vô cùng tự tin đạp trên lưng đám quân Thiên Đàng một mạch tiến thẳng tới kẻ đứng đầu đạo quân này.

Quân Thiên Đàng bị ma pháp của Phương Duệ mà bị tách hẳn làm hai lao vào đối chiến cùng quân đội Hưng Hân gây ra một cục diện hỗn loạn chưa từng thấy. Trần Quả đứng ở trạm canh gác ở quân Hưng Hân ở cánh đồng Dio giương cao họng pháo của mình lên liên tục bắn làm rối loạn đội hình quân Thiên Đàng. Lại nghĩ tới Mộc Tranh còn đang ở cung điện chịu đựng đau đớn dày vò đau đớn vì lời nguyền kia Trần Quả xiết chặt lấy họng pháo của riêng mình bắn pháo kích liên tục. Bao năm qua cô chưa bao giờ nhận mình là một chiến binh thực thụ cả, những thứ cô có chỉ là kinh nghiệm khi cùng Diệp Tu và những người khác lập ra Hưng Hân thuở sơ khai. So về tài năng cô không thể so với người khác nhưng ý chí... Đây chính là thứ Trần Quả tự tin nhất, vì cái tên Hưng Hân vì những người đã ngã xuống cho mảnh đất này vì những người xung quanh cô và vì chính cô Trần Quả nhất định sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

***

Giữa lúc chiến trường phía Đông Hưng Hân ác liệt cũng là lúc ở trong lâu đài Đế Chế Thiên Đàng Kiều Nhất Phàm lẻn vào hàng ngũ lính canh đi tìm vào trong ngục lao cứu người. Kết cấu lâu đài này quá mức phức tạp dù cậu có được bản đồ của nó trước cũng không khỏi bị mấy ngã rẽ loạn này làm cho đầu óc choáng váng. Vẫn là giả vờ như một binh lính tuần tra đi theo những kẻ này tìm đường vào vẫn là tốt hơn. Và may mắn đã mỉm cười với cậu khi một hồi đi lại loay quanh cậu đã lẻn vào nhóm lính xuống địa lao thay ca trực. Bước chân cậu trở nên khó khăn, gấp gáp bình ổn hơi thở để kẻ khác không khỏi sơ hở Kiều Nhất Phàm từng bước từng bước bước vào địa lao nằm ngay dưới lâu đài.

Cánh cửa lớn bằng hợp kinh nặng nề được kéo ra mở ra hằng hà sa số dãy ngục tối tăm ẩm thấp với đủ loại âm thanh khó nghe .

Lúc Kiều Nhất Phàm cảm thấy cả người sắp bị không khí hôi thối của nơi này làm cho phát nôn cũng là lúc cậu được tên cai ngục này gọi đến kêu đem thức ăn chia điều cho các phòng giam. Nhìn mớ bầy nhầy trong tay được gọi là "thức ăn" kia Kiều Nhất Phàm thật sự không khỏi sởn da gà một đợt. Cậu men theo con đường ẩm mốc đầy rong rêu và tối tăm kia đưa từng phần ăn vào lồng giam một cách khá chậm rãi để có thể tìm người mình đang tìm kiếm.

Trong lúc Kiều Nhất Phàm đang thăm dò ở các trại giam thì những binh sĩ ca trực trước mau chóng dùng bữa ăn được chuẩn bị riêng để chuẩn bị rời đi làm việc khác theo chỉ định được có trước.

Tuy có điều kiện thăm dò khá tốt nhưng đi hết một vòng Kiều Nhất Phàm vẫn chưa thấy người đó đâu điều này làm lòng cậu nóng hơn cả lửa đốt. Lỡ anh ấy không được giam ở đây thì việc cậu liều mạng vào đây không những tốn công vô ích mà còn lỡ mất cơ hội giúp Hưng Hân chống ngoại xâm. Và trong trường hợp xấu nhất nếu người đó đã bị giết rồi thì sao?

Vậy tức là cậu đến chậm ... sao ?

Anh ấy đã chết sao?

Nghĩ đến đây mặt Kiều Nhất Phàm xám lại thành một mảng, cậu không muốn nghĩ tới khả năng này, tuyệt đối không nghĩ tới. Nếu vậy thì cậu làm sao đây ? Kiều Nhất Phàm run sợ và hoang mang cho những việc tiếp theo cậu sẽ làm là gì ? Đây không hề nằm trong ý tưởng ban đầu của cậu, giờ làm sao đây?

Đúng lúc Kiều Nhất Phàm đang bị giả thuyết kia làm cho ngây người như phỗng thì một bàn tay đặt lên vai làm cậu giật cả người. Một người binh lính Thiên Đàng quát cậu mấy tiếng kêu cậu đi xuống hầm phía dưới đưa nốt phần còn lại.

Hầm phía dưới?

Mấy từ này nói ra như thắp lên hy vọng cho cậu thiếu niên mới vừa bị làm cho hoảng sợ kia. Kiều Nhất Phàm vội che dấu ánh mắt của mình lên nhận lấy phần " thức ăn" kia rồi nhanh chóng nhìn phần sàn dưới chân mình mở ra một cầu thang dẫn xuống một mật thất ở dưới.

Binh lính khi nãy vô cùng tự nhiên đi xuống thì Kiều Nhất Phàm cũng vội vội vàng vàng đi theo. Những lính gác ở tầng dưới biết có người xuống rất chủ động lên tiếng hỏi :

-Xuống đem phần ăn và đổi ca đúng không?

-Đúng vậy. Người anh em vất vả rồi.

Người đi cùng Kiều Nhất Phàm nhanh chóng tiếp lời nhận lấy chìa khóa phòng giam rồi đẩy hai người trực ở đó lên trên ăn khuya. Kiều Nhất Phàm nhìn quanh lại nhìn về phía người đi cùng mình bấy giờ, bây giờ là cơ hội tốt. Dưới tầng hầm tối tăm này chỉ có hai người mà người kia lại đang cầm chùm chìa khóa Kiều Nhất Phàm hít sâu một hơi thầm xin lỗi trong lòng mà vung tay vào vị trí cổ khi người đó không chú ý.

"Pặc"

Bàn tay của Kiều Nhất Phàm vừa vung ra đã đột ngột bị người kia giữ chặt lấy. Cậu chỉ kịp thầm kêu một tiếng " Không xong" trong lòng trước khi bị người đó vật ngã xuống đất.

-Hành động lỗ mãn như vậy cậu thật sự là học trò của Diệp Tu sao ?

Da đầu Kiều Nhất Phàm nghe lời kia không khỏi rét buốt một đợt : Cậu bị lộ rồi. Chưa bao giờ sự sợ hãi và căn thẳng của Kiều Nhất Phàm lại chạm đỉnh điểm như bây giờ. Cậu đã bị lộ thì làm cách nào để thoát đây? Nếu đánh nhau với người này chắc chắn sẽ gây chú ý cho những người phía trên khi đó quân đội được tập hợp cậu không thể thoát được. Nếu không mau kết liễu người này nếu để hắn hô hoán thì chuyện cậu bị giết còn mau hơn nữa, Kiều Nhất Phàm tay rút thái đao ra chuẩn bị hạ đối thủ cũng là lúc cậu bị một giọng nói " quen thuộc" làm cho giật mình.

Đôi mắt của cậu thiếu niên mở to hết cỡ miệng mấp máy nhưng mãi không thể thốt ra được tiếng gì.

***

Bây giờ là lúc gần sáng phía xa xa xuất hiện một đoàn người cưỡi lên những con sư tử có cánh tiến tới cổng phía Đông của thủ đô Thiên Đàng. Thấy đoàn người lạ mặt lính gác trạm bấy giờ liền chặn lại không mở thành. Đoàn người dừng lại từ trong cỗ xe trang nhã một nam thân một thân bạch y từ tốn kéo nhẹ tấm rèm che nhìn ra bên ngoài. Dù chỉ là lộ một phần gương mặt nhưng người trên xe đã làm không ít kẻ có mặt phải trấn tĩnh lại.

Gương mặt ấy người ấy ngũ quan anh tuấn cả người tỏa sắc lạnh đầy khí chất cao quý khó gần đến lạ thường . Đôi mắt xanh như bầu trời được cơn mưa gột rửa đẹp đến mê hồn nhưng lại mang theo một cảm giác không thể nói khiến người đối diện không khỏi run rẩy khéo léo được giấu sau một cặp kính mỏng . Đây chắc chắn là một nhân vật không hề bình thường chính là nhận định chung của những kẻ canh gác của Đế Chế vì thế tất cả lựa chọn biện pháp cố chấp không mở cổng nhưng cũng không dám có bất cứ hành động mạo phạm gì.

Đúng lúc đó thì trong thành sứ giả của Đế chế Thiên Đàng vội vã chạy tới ra lệnh mở cửa thành tiếp đón một nhân vật quan trọng đến đây.

Thấy cổng thành được mở người kia nhẹ khép hờ tấm rèm trở lại, gương mặt trở lại một nét yên tĩnh như nước hồ mùa thu mặc dù người đi cạnh hộ tống có ý hỏi gì đó y cũng chỉ khoác tay không đáp.

Khi yên tĩnh được trả lại, nam nhân đó tay kéo tay áo trắng muốt ra nhìn chiếc đồng hồ quả quýt được trạm trỗ đá quý khắc rõ hai chữ Bá Đồ màmỉm cười nhẹ :

-Không biết tiểu Tống đã kịp hoàn thành việc mình giao chưa nữa ?

Đoàn người cứ thế tiến vào sâu thủ đô Đế Chế Thiên Đàng...

****

P/s 1 : Chap sau Đại Tôn sẽ lên trận trảm tướng :))))

p/s 2 : Ta bắt đầu mệt vụ cứu Khâu rồi huhu.

p/s 3 : Cũng vì cái logic cho vụ cứu Khâu mà mới có đoạn này .. hự hự. đoán ra ai ko :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net