Chương XXVIII : Phá vỡ lớp phòng ngự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sâu trong nơi Thiên Đàng đóng quân, Lăng Kỳ Ninh hơi trợn mắt trước bầu không khí đang ngày càng đen tối và tràn ngập nguy hiểm này. Ngoài xa khi ánh bình minh đang dần ló dạng cũng là lúc sắc lá phong đẹp đẽ tô điểm cái chết, những tiếng xì xào của gió và âm thanh bay nhảy làm đội quân của hắn ngoài kia không khỏi kinh hoàng. Tự hỏi, đối thủ của họ có phải là con người không?!

Nhưng trái lại với sự hốt hoảng đằng xa đó, Lăng Kỳ Ninh từ đầu chí cuối vẫn vô cùng vui vẻ thậm chí là ung dung uống cạn một cốc rượu sóng sánh trên tay.

-Để xem con bé đó còn có thể diễn cho ta xem những vai gì?

Lời này nói ra như thể thách thức nhắm thẳng vào Tô Mộc Tranh ngoài kia đang xông pha cùng Đường Nhu, Tôn Triết Bình đột phá các lớp phòng thủ lao thẳng vào trong.

Phong thái cao ngạo đã thấm trong xương tủy và cái sự âm hiểm đã được nuôi dưỡng lâu ngày tới mức Lăng Kỳ Ninh đối với việc quân mình bị tấn công không có một chút cảm xúc . Trạng thái hoang mang của các tướng lĩnh khi nãy chạy vào báo cáo tình hình nhanh chóng bị dập tắt đi trong đầu óc hắn, sự cảnh giác của kẻ thù của hắn chưa bao giờ mất. Nhưng hắn hiểu rõ mình hiểu rõ mục đích của mình và hắn càng hiểu rõ thực ra những kẻ ở đây cũng chỉ là tốt thí cho ước vọng sau cùng của hắn mà thôi.

-Bình tĩnh! Tăng cường phòng vệ.

Tên tướng quân Hạ Minh của Thiên Đàng hô to nhanh nhanh chóng chóng cử ra các đội thiết giáp cùng hỏa lực đáp trả dữ dội nằm đảm bảo an toàn cho căn cứ.

Thấy Thiên Đàng sau một thời gian bị phục kích đã cứng rắn đáp trả các sát thủ của Hưng Hân cũng như lực lượng hỗ trợ bắt đầu tản ra. Đường Nhu và Tôn Triết Bình theo hướng dẫn đã rất nhanh dẫn quân lùi lại lợi dụng địa thế dẫn quân đi về hướng Nam và Bắc quân trại Thiên Đàng.

Trên những cơn gió lành lạnh của buổi bình minh những chiếc lá phong lần lượt rơi xuống rồi bị những gót giày vội vã dẫm lên.

Gần đó...

-Công chúa, chúng tôi nên làm gì tiếp theo?

Những người theo lệnh được rút lại không hỏi Tô Mộc Tranh làm gì mà họ hỏi chính mình cần làm gì, nàng công chúa ây thầm nghĩ nếu đây không phải chiến trận nàng nhất định tán thưởng ngay với nụ cười thật tươi nhưng đây là chiến trường ác liệt, sự sống được tính bằng giây, thời gian tươi cười gần như là không thể.

-Quân của Đường Nhu đã chuyển hướng sang hướng Nam khu vực chúng đóng quân và cô ấy sẽ sẽ gây chú ý ở phía đó, gần đó rất thuận lợi để bẫy địch. Nhân lúc đó, những người còn lại sẽ cùng ta mà cứu Bánh Bao.

Mọi người đồng loạt gật đầu một cách dứt khoát nhanh chóng chuẩn bị di chuyển thì Tô Mộc Tranh quay lại nhìn bọn họ trong cái mỉm môi tuyệt đẹp nói :

-Ta rất vui khi mọi người đồng lòng như vậy. Khi về hãy cùng nhau gặp đức vua để làm một yến tiệc, lúc đó ta sẽ với tư cách Tô Mộc Tranh công chúa cùng các ngươi nâng ly với chú mừng.

Mọi người nhìn thiếu nữ, mỉm cười. Thật khó lòng tưởng tượng nổi Mộc Vũ Tranh Phong danh tiếng lẫy lừng ai ai cũng khâm phục tín ngưỡng từ rất lâu trước đây lại là một nàng công chúa xinh đẹp kiều diễm của Hưng Hân. Bọn họ đặt tay lên ngực:

-Đã rõ! Hưng Hân chiến thắng!

Kế hoạch... Bắt đầu!

Thoáng chốc, chỉ còn lại lá phong rơi rụng chỗ họ vừa ngồi.

***

Có đánh chết Hạ Minh cũng không nghĩ ra được ai đang dẫn binh đánh vào chỗ của hắn. Chả phải bọn Hưng Hân kia không còn gì nữa sao? Lần trước đó thì chúng đã bị khí thế của bọn hắn mà sợ hãi rút lui chỉ như những con rùa hèn nhát trốn chui trốn lủi chờ cơ hội đánh lén. Nếu đêm trước đó không có lệnh của đức vua Lăng Kỳ Ninh, dù là bị đánh úp thì quân Thiên Đàng vẫn đủ sức đánh bậc lại Hưng Hân mà thôi. Dù không rõ ý người lãnh đạo cao nhất là gì nhưng Hạ Minh hắn biết Lăng Kỳ Ninh luôn có suy nghĩ của riêng mình không ai hiểu nổi nên im lặng chấp hành vẫn là biện pháp tốt hơn.

Vậy mà Hưng Hân lại không biết trời cao đất dày là như thế nào lại ngang nhiên dẫn một lượng lớn binh lực chia thành nhiều ngã phục kích doanh trại Thiên Đàng đóng quân ở đây.

Chả phải bọn chúng còn gì ngoài lũ phụ nữ nhu nhược yếu đuối cùng bọn đàn ông tham sống sợ chết sao? Chướng ngại Diệp Tu đã được gạt bỏ ngay khi cuộc chiến này bắt đầu nhưng như thế nào Hưng Hân lại dai như đỉa như vậy? Thất bại liên tục vẫn cố bám trụ như thế ? Rốt cục là chúng muốn bị tiêu diệt hoàn toàn mới chịu bỏ cuộc sao?

Hạ Minh nghiến răng. Được lắm! Quả là Diệp Tu, không những tài giỏi mà còn có thể tạo ra những kẻ cứng đầu ngu xuẩn như vậy, đúng là không mấy bất ngờ.

Nói đi cũng phải nói lại Hạ Minh cũng từng là kẻ dưới trướng Diệp Tu hồi hắn còn ở Gia Thế cơ nhưng chưa bao giờ Diệp Tu trọng dụng hắn cả, Hạ Minh oán hận không sao kể xiết. Cũng như Lưu Hạo hắn cũng là kẻ đầu quân cho Lăng Kỳ Ninh khi cảm thấy ở Gia Thế mình không được trọng dụng và cùng mang một ước mơ phải tiêu diệt Diệp Tu cũng như mọi thứ liên quan tới hắn trên đời này. Nhưng việc này khó hơn hắn tưởng và hắn đã đánh giá thấp lũ khốn Hưng Hân rồi.

-Ngài Hạ Minh có tín hiệu cầu cứu ở phía Nam.

Trong khi Hạ Minh đang đau đầu giữ lực lượng quân đội ở phía giáp với Hưng Hân vừa giữ con tin Bánh Bao lùi sâu vào trong để ngăn cảm âm mưu giải cứu con tin của Hưng Hân thì một binh lính chảy đầy máu quỳ gập xuống báo cáo. Hạ Minh phát điên, lập tức liên lạc với tên lãnh đạo lực lượng pháo binh trong quân đoàn Thiên Đàng yêu cầu hắn đến hỗ trợ khu vực ấy.

Kẻ mà Hạ Minh nhờ là một trong những tay pháo sư mạnh nhất của Thiên Đàng Vương Trạch.

Viên Trạch nhận được tin Hạ Minh cầu cứu liền điều động các đội trưởng dưới trướng vác một khẩu pháo to khủng khiếp đặt trước mặt mình . Tên thủ hạ hiểu ý hắn liền cùng những kẻ khác dồn ma pháp vào khẩu pháo như nạp một lượng lớn chất nổ vào. Vương Trạch thấy tới khi đã đủ độ lớn liền kích hoạt khẩu pháo bắn một phát về phía Nam. Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bốc lên ngút trời che phủ cả tầm mắt của các con mắt trinh sát của Thiên Đàng.

-Mất xác nhé con.

Vương Trạch kia cười lớn khinh bỉ một cách vô cùng sảng khoái.

Bất quá sự sảng khoái đó không hề tồn tại được bao lâu khi tất cả bọn chúng cảm thấy một khí tức ác liệt tiếp cận mình. Trọng kiếm Táng Hoa vung lên vẽ ra một con đường huyết lộ rộng lớn được đắp bằng sinh mệnh của những kẻ ngán đường.

-Kẻ mất xác phải là các ngươi kìa !

Giọng Tôn Triết Bình ngân lên như quỷ A tu la từ địa ngục lên đòi mạng, con người ấy mặc đám Vương Trạch run rẩy trong sợ hãi khi đối mặt với mình mà cho quân Hưng Hân chạy thẳng vào phía trong phòng tuyến bảo vệ. Rất nhanh sau đó, Tôn Triết Bình cũng đạp lên bọn chúng mà chạy thẳng vào trong mà chả cần ra tay giết chúng. Vì ở cách đó rất xa Mộc Tranh đã nạp sẵn đạn giáng xuống tiêu diệt bốt địch này rồi.

Tiếng pháo bay trên đỉnh đầu làm Vương Trạch cùng với đám người của mình như hoàn hồn. Pháo kích rơi xuống như mưa cày nát cả mặt đất quanh nơi bọn chúng đang đứng. Mùi cháy khét sộc lên mũi, những thi thể hay đúng hơn là những bộ phận đứt lìa nửa cháy khét nằm lê lết. Danh tính thì chắc chắn là quân của Vương Trạch . Binh sĩ đang đứng quanh hắn liền bắt đầu di chuyển về phía đông. Nhanh chóng và vô cùng hoảng loạn.

Đây là nơi gần với kho súng của Thiên Đàng nhất s, pháo kích liên tục thế này trước sau gì cũng biến đây trở thành một quả bom khổng lồ phát nổ hủy diệt tất cả .

Những kẻ dưới trướng hắn trước hỏa lực như mưa như bão kia hầu hết đã rời bỏ vị trí của mình, nhưng điều đó không ngăn cản nổi cái chết tìm đến bọn chúng.

Cơ thể kẻ xấu số nát bấy rơi ra vụn vặt trên nền đất, có cả một con mắt tròn chỉnh trợn tròn đầy sợ hãi. Vương Trạch đứng đó bất lực không thể điều động quân mình tổ chức đáp trả. Như thế nào mà phá kích của Hưng Hân lại mạnh khủng khiếp như vậy so với những lần trước còn uy lực cùng liên tục gấp trăm lần ! Rõ ràng bọn chúng chỉ có mỗi khẩu Thôn Nhật của Mộc Tranh thôi mà! Lần trước Thôn Nhật cũng không thể nã pháo kinh khủng như vậy !

Để trả lời câu hỏi này, Phương Duệ ở đằng sau dẫn quân tiếp ứng chỉ cười đầy thỏa mãn không thể tin rằng chiến thuật lần này lại có tác dụng mạnh như vậy. Có thể nói việc kỹ sư Quan Dung Phi của bọn họ trong thời gian công chúa bị hành hạ ba ngày mà mày mò chỉnh sửa lại kết cấu tăng uy lực của Thôn Nhật đã quá kinh khủng. Đã thế người này còn trực tiếp từ thủ đô Hưng Hân đến thẳng nơi doanh trại Hưng Hân thay mới nâng cấp khẩu pháo của Trần Quả lại càng thêm bất ngờ. Không ngờ hơn nữa là sau một lần chỉnh sửa này sức mạnh của hai khẩu pháo này đều tăng vượt bậc, nay Mộc Tranh một hướng nã đạn theo tin được các toán quân báo về còn Trần Quả cứ theo hướng dẫn của Phương Duệ đánh phá mở đường cho các lực lượng đi đầu áp sát phá vỡ từng lớp phòng tuyến của quân Thiên Đàng.


Phương Duệ xem lại đồng hồ nhẩm tính thời gian mà Ngụy Sâm từng nói xem chừng đã đủ chính mùi liền liên lạc với con người đó để dịch chuyển ma pháp mà lão chuẩn bị.

Nhưng liên lạc mãi Phương Duệ cũng không nhận lấy một sự hồi âm của Ngụy Sâm. Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán của Phương Duệ...

Không lẽ ở thủ đô xảy ra chuyện rồi ?

Nghĩ đến khả năng này, Phương Duệ lập tức chuyển hướng sang gọi cho những người khác, La Tập không đáp, các người khác cũng không nghe máy. Người cuối cùng mà Phương Duệ nghĩ ra được chính là An Văn Dật, chỉ còn cậu ta mà thôi ! Nếu cả con người này không nghe máy nữa thì... Phương Duệ không khỏi sợ hãi.

Cung điện không chỉ là biểu tượng của Hưng Hân còn là nơi mà những người điều hành đất nước làm việc hơn thế nữa ở đó còn là nơi chứa cơ thể của Diệp Tu và cất dấu ba bảo vật tọa trấn Đế Chế này. Nếu nơi đó bị cướp được thì vô cùng nguy hiểm cho tình hình chiến sự bấy giờ !

Vị quốc sư của Hưng Hân như phát điên ! Sao hắn lại chủ quan như vậy ? Sao lại rút hầu hết lực lượng trong nước dồn ra biên giới chứ? Nếu Thiên Đàng bằng một cách nào đó vượt qua chướng ngại ở biên giới tổ chức đánh chiếm ở thủ đô thì bắt buộc quân ở của hắn phải lui về giành giật lại vùng đất đó. Đó cũng là cách sẽ giúp Thiên Đàng chiếm được vùng đất ở khu rừng Thu Đồng Nhất Diệp cũng như cánh đồng Dia- nơi chứa cánh cổng cấm !


*********

p/s1 : Ra chap như con điên ahaha . Điều là nhờ cô Aiyu giúp mị làm cái sườn và mị chỉ cần sửa thôi nên mới nhanh vậy.


p/s2 : Mệt -ing chưa đâu vô đâu a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net