Chương XXXIV: Phối hợp nhuần nhuyễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lớp lá chắn của quân Thiên Đàng chả mấy chốc đã bị phá vỡ và hai người đến nhanh chóng nhảy xuống hội quân cùng những người đến từ Hưng Hân. Hai người đến đây thân phận tuyệt đối không thể dùng từ bình thường để miêu tả được bởi cả hai đều đang là người lãnh đạo của hai đế chế cường thịnh bấy giờ. Một là nữ vương duy nhất của lục địa này : Sở Vân Tú là pháp sư nguyên tố mạnh nhất, là người đứng đầu đế chế Yên Vũ- dù không được liệt vào hàng năm cường quốc hàng đầu nhưng sức mạnh quân sự kinh tế của Yên Vũ luôn được xếp vào nhóm mười đế chế khắp lục địa. Mà người bên cạnh cô cũng chả phải kẻ thầm thường mà là đỉnh đỉnh đức vua của đế chế Lôi Đình.

Lôi Đình cũng là một trong những đế chế được đánh giá cực cao trong cuộc đua vào năm nước mạnh nhất lục địa về mọi mặt. Không chỉ là một nhà kỹ sư tài năng xuất chúng, Tiêu Thì Khâm còn là một bậc thầy chiến thuật về quân sự cũng như chính trị so về tài thao lược thì được người đời xếp chung với ba người nữa để tạo thành bộ tứ những kẻ sở hữu tài thao lược đứng đầu cả lục địa.

Một người là hắn, một là quốc sư đế chế Bá Đồ đồng thời là dược sư giỏi nhất bấy giờ : Trương Tân Kiệt, một là vua đế chế Lam Vũ : Dụ Văn Châu, còn người thứ tư chính là cái gai trong mắt mà đế chế Thiên Đàng muốn diệt bỏ Diệp Tu. Ngoại trừ Diệp Tu ba người bọn họ đều bằng tuổi và đều là những người được sinh vào năm mà các nhà tiên tri nổi tiếng nhất lục địa tiên đoán về một thế hệ sẽ thay đổi cục diện thế giới bấy giờ. Và thật sự không chỉ có ba người hay Sở Vân Tú mới là những con người sinh vào năm đó đang trở thành những nhân vật quan trọng của lục địa này. Hoàng Thiếu Thiên- Kiếm Thánh của lục địa đồng thời là át chủ bài của Lam Vũ, Trịnh Hiên một trong những cánh tay đắc lực bên cạnh Dụ Văn Châu, đức vua đế chế Hư Không Lý Hiên hay Tô Mộc Tranh của Hưng Hân tất cả bọn họ đều là những con người sinh vào thời gian đó với sự liên hệ sâu sắc với nhau. Chỉ cần ở gần ắt là có cảm ứng đây chính là cách bọn họ nhận ra nhau trong bất kỳ tình thế nào.

Đó là lý do từ khoản cách rất xa nhưng Mộc Tranh đã cảm nhận được người đến là ai nên can ngăn Trần Quả.

Sở Vân Tú vừa rời khỏi quái điểu đã ngay lập tức sốt sắn chạy tới vỗ vỗ vào người Mộc Tranh nhìn từ trên xuống lại từ trái sang như một người mẹ lo lắng cho con gái khiến Mộc Tranh dở khóc dở cười thốt lên một tiếng ý bảo mình vẫn ổn thì Sở Vân Tú mới dừng lại.

Tiêu Thì Khâm thì chỉ đứng ngoài nở một nụ cười hiền lành nhìn hai cô nàng bạn tốt của nhau sao bao lâu mới gặp lại kia.

-Thay vì ăn mừng chúng ta nên mau chóng tiến công vào bên trong hoặc ít nhất là đi tìm hiểu về việc lâu đài mất liên lạc đi thưa công chúa.

Người vừa lên tiếng Mạc Phàm, lời cậu nhắc tuyệt đối không thừa thực ra chả ai quên việc đó cả chỉ là một phút nới lỏng tinh thần trước khi vào cuộc chiến thôi. Tuy vậy lời nói này ngay lập tức đã nhận được một câu nói như cứu cánh tâm lý cho tất cả bây giờ từ Tiêu Thì Khâm:

-Mọi người đừng lo, đã có người đến chỗ lâu đài Hưng Hân để hỗ trợ rồi chắc là không sao đâu.

-Hỗ trợ? Ai vậy ?

Đường Nhu vừa hỏi thì phía sau lớp màn chắn đã vang lên những tiếng nổ lớn với đủ thứ ánh sáng lóe lên rực rỡ như pháo hoa thu hút mọi ánh nhìn . Như thấy ma thuật ở đằng xa có mấy phần quen mắt, Phương Duệ trợn mắt ngẩn đầu lên nhìn bầu trời phía xa đó lẩm bẩm điều gì đó Trần Quả nghe không rõ chỉ biết không bao lâu sau đó phía chân trời xa – nơi phía sau tấm màn bảo vệ của quân Thiên Đàng có vài bóng người lao ra.

Những bóng người đó lao ra cũng là lúc phía sau họ quân lính Thiên Đàng nhất tề đuổi theo như lũ về. Thấy được tình hình đó Phương Duệ lập tức lấy ra một chiếc tù và lớn thổi lên những hồi âm vang báo hiệu tất cả lực lượng Hưng Hân có mặt ở đó sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Đường Nhu, Mạc Phàm lập tức tản về dẫn đầu hai cánh quân lớn.

Thấy được sự truy sát của quân Thiên Đàng với những người đang chạy ra kia, Tiêu Thì Khâm lập tức rút ra trong người vài cổ máy nhỏ tự động di chuyển về phía những người đó. Khi vừa chạm đến chân Thiên Đàng chúng liền phát nổ tạo ra một lớp khói mù mịt. Ngay lúc đó cũng là lúc những viên đạn bạc từ họng súng của anh bay ra bắn ngã từng truy binh trong lớp khói đen.

Sở Vân Tú ở bên cạnh cũng chả chịu kém cạnh đấng mày râu lập tức ngâm xướng khiến cho hàng trăm hàng ngàn tảng băng rơi xuống chắn đường truy binh Thiên Đàng. Tuy rằng lớp băng này khá mỏng nhưng chỉ với mấy giây đó một người trong số những người chạy ra lập tức phóng lên.

-Quỷ thần thịnh yến !

Tiếng hô rõ rành mạch vang lên cũng là lúc hàng trăm kết ấn trận quỷ giáng xuống quân Thiên Đàng. Ám trận, băng trận, tro trận bao nhiêu trận Quỷ giáng xuống như mưa không một chút ngừng nghỉ tạo ra một cảnh tượng đẹp lóa cả mắt. Một người dường như chưa đủ, một bóng người khác cũng tự động tách ra mà giáng thêm trận quỷ vào những trận quỷ đang được mở liên tục.

Trận Quỷ là ma pháp bắt nguồn từ đế chế Hư Không nhưng sau từng ấy năm lịch sử đã sớm truyền bá ra khắp lục địa vì sự hữu dụng của nó. Mộc Tranh, Phương Duệ thậm chí là Tôn Triết Bình lăn xả qua bao nhiêu cuộc chiến cũng sớm thấy không biết bao nhiêu kẻ địch từng dùng trận quỷ để gây khó khăn cho cuộc chiến. Nhưng một cảnh tượng trận quỷ liên tục được thả ra, cái này vừa tan cái khác đã thay thế vào không một phút ngưng nghỉ. Trận quỷ được bổ khuyết liên tục tưởng như vô hạng ngăn cản phần lớn bước tiến công của quân Thiên Đàng.

Sự phối hợp đó nhuần nhuyễn tới mức, tiết tấu của nó tựa như một dòng chảy của dòng sông nhất lục địa khi nước dịu êm khiến người ta nhìn vào cảm thấy nó hòa hợp đến lạ thường.

Trên thế giới này có một thứ ma pháp nào có thể khiến ma thuật Trận Quỷ đạt tới hàng đỉnh cao như thế? Trong tất cả những người ở đây không ai biết nhưng những người thấy được cảnh tưởng bây giờ chắn chắn sẽ khó mà quên được. Trận quỷ được thả liên miên tưởng chừng như vô tậng ,tầm ảnh hưởng của quỷ trận cứ thế mở rộng dần càng lúc càng lớn mà chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt quân Hưng Hân cũng mau chóng lao lên nhân lúc quân Thiên Đàng bị quấy phá bởi trận quỷ tấn công. Sở Vân Tú rất nhanh sau đó cho thêm hàng tá hiệu ứng từ lửa thiêu tới băng hoại vào hỗ trợ cho quân Hưng Hân. Mà Tiêu Thời Khâm nào có thu kém thông qua khả năng của những máy móc của mình y trực như thể tiếp tiến vào chiến trường vừa hỗ trợ vừa đọc tình hình vừa sẵn tay bắn tỉa những mục tiêu quan trọng.

Mà những người từ chỗ quân Thiên Đàng chạy ra cuối cùng cũng lộ danh tính. Nhìn Bánh Bao nằm vắt vẻo trên cây chổi của ma thuật sư trước mắt Phương Duệ có chút dở khóc dở cười. Ngay từ lúc nhìn những luồn sáng kia y đã nghi ngờ sự có mặt của con người này ở đây quả nhiên không sai. Người này chính là một trong năm nhà lãnh đạo quyền lực nhất của lục địa đương thời, danh vọng địa vị trước nay chỉ có cao hơn hoặc bằng chứa chưa hề chịu thua kém ai.

Một phù thủy tài năng xuất chúng về mọi mặt, một nhà lãnh đạo vĩ đại của đế chế Vi Thảo yên bình. Người này chính là Ma Thuật Sư chân chính nhất trong tất cả ma thuật sư Vương Kiệt Hy.

Phương Duệ định nói gì đó thì Vương Kiệt Hy đã không chút nhu tình ném thẳng Bánh Bao trên chổi mình cưỡi xuống người y xong lại quăng cho cái câu nói đầy uy quyền của một vị vua cao ngạo ngất trời trước khi bản thân vị vua này quay lại chiến trường :

-Đến đem hai Quỷ kiếm kia về đi, họ đã cạn kiệt ma thuật rồi không thể duy trì lâu được đâu !

Ngẩn người nhận ra tình huống trước mặt Phương Duệ trực tiếp giao cho Bánh Bao cho một binh lính gần đó rồi cũng nhanh chóng gia nhập chiến trường.

Phải nói chiến trường hỗn độn như vậy chính là nơi không thể lý tưởng hơn dành cho người có lối đánh như Phương Duệ. Ẩn mình dưới lớp mưa nguyên tố của Sở Vân Tú, tránh né đạn của Tiêu Thì Khâm, giấu mình dưới pháo kích của Tô Mộc Tranh, Phương Duệ tiếp cận được với hai người đang thả quỷ trận kia.

Y rất nhanh tóm được bả vai hai người từ phía sau, chỉ trong khoản khắc Phương Duệ đọc lời cầu nguyện đặt ấn chú Hưng Hân lên cả hai rồi nhanh chóng lập kết ấn kéo cả hai về phía hậu tuyến dưới sự hỗ trợ đắc lực của Mộc Tranh.

Khi đã dịch chuyển cả hai người đến nơi, Phương Duệ mới ngẩn người ra nhìn chớp mắt mấy cái rồi không khỏi thốt lên một tiếng:

-Này anh bạn đừng có nói với tôi là cậu là...

-Ngô Vũ Sách, Phương Duệ cậu chả thay đổi gì.

Người con trai có mái tóc dài màu xám khói và một bên mắt màu tím huyền có phần khó chịu lên tiếng trước khi tra thanh kiếm trên tay vào vỏ. Chưa kịp phản ứng gì thì Phương Duệ lần nữa lại trợn mắt khi nhìn sang người bên cạnh Ngô Vũ Sách :

-Người này là Lý Hiên đúng không ? Cậu từ khi nào lại có quan hệ với cả vua của Hư KHông vậy? Rốt cục cậu mất tích từng ấy năm là đã đi đâu vậy?

Câu hỏi trên Ngô Vũ Sách không trả lời mà trực tiếp bơ đi nên trách nhiệm một cách vi diệu được đẩy qua cho Lý Hiên. Vị vua của đế chế Hư Không với đôi mắt đầy sắc đỏ của mình cũng chỉ cười:

-Quốc sư của Hưng Hân, cậu là quốc sư của Hưng Hân thì phụng sự vua của Hưng Hân thế sao lại thắt mắc quốc sư của Hư Không lại không được ở bên cạnh vua của Hư KHông? 

**** 

p/s1 : Tự nhủ ráng lên sắp xong việc tụ đám Star này về rồi.

P/s 2 : Thấy mấy đứa star chưa đủ ngầu ? Từ từ sẽ ngầu :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net