Chương 11: Cực kỳ mất mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hỏi Ninh Tĩnh: "Em từng yêu bao nhiêu lần rồi? Vì sao lại chia tay?"

"Sao thế? Tính sổ sau thu à?" Cô ấy cười cười, đáp: "Một lần, là học sinh của trường bên cạnh, anh ấy học kinh tế, rất thông minh. Nhà anh ấy cũng có nhân sĩ câm điếc, ngôn ngữ câm điếc của anh ấy tốt vô cùng, khi đó em thật sự thích anh ấy. Chỉ tiếc hứng thú của hai người cách nhau quá xa, anh ấy thường cảm thấy người làm nghệ thuật như chúng em, nghĩ đến chính là sâu sắc, không trung lầu các, xa xôi không thể với tới, căn bản chúng em không ở chung được, đây là nguyên nhân chia tay."

Suy nghĩ giống tôi? Tôi ngạc nhiên: "Vậy em khát vọng có một tình yêu như thế nào? Em hy vọng người yêu của em là người như thế nào?"

Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ: "Em hy vọng có đầy đủ không gian, làm em có thể tận tình khiêu vũ, cho nên người yêu của em có thể hiểu được công việc của em, tốt nhất là có năng khiếu nghệ thuật, có thể giao tiếp với em."

Năng khiếu? Đừng chọc cười, tôi đây…

Làm người bay trên trời hai tháng, quả thực sống trên máy bay như một nhà văn, cuối cùng Ninh Tĩnh cũng hoàn thành công việc ở Anh quay về Hồng Kông. Mà chuyện tôi "khóc để ôm người đẹp về" cũng được tán dương khắp phố khắp hẻm.

Chẳng qua nếu sớm biết khóc một trần là có thể lấy được niềm vui của Ninh Tĩnh, tôi đã khóc lớn một hồi sớm, cũng tránh khỏi không ít thời gian và sức lực.

Hôm nay tôi vẫn đến vũ đoàn chờ Ninh Tĩnh tan làm như cũ: "Công tử Khóc, khoẻ không?"

Tôi cười khổ gật đầu: "Xin chào, hai em gái tốt bụng." Hôm nay tôi đã không còn là "công tử Trương" được người đẹp vây quanh trong quá khứ nữa, mà biến thân thành tuỳ tùng "công tử Khóc" bên cạnh Ninh Tĩnh.

Victoria nói: “Hôm nay mặc đẹp như vậy, đi đâu thế?”

"Hôm nay là lễ khai mạc triển lãm tranh của ba tôi." Lúc này Ninh Tĩnh đón ra đến nơi, tôi tươi cười rạng rỡ kéo tay cô ấy, nhìn lớp trang điểm của cô ấy, nói: "Hôm nay vẫn rất lạnh, em mặc ít như vậy, cẩn thận bị cảm."

Mary ở cạnh kêu lên: "Công tử Khóc này thật quấn người, nữ sinh nhà người ta tụ tập, anh vào cùng ra cùng, tôi còn không so đo với anh. Hai mươi độ đeo khăn quàng cổ đã rất doạ người rồi, quá đáng nhất là cô ấy đã đeo khăn quàng cổ rồi còn bị anh ngại mặc ít. Sớm biết anh phiền toái như vậy, lúc trước thế nào tôi cũng không làm bà mối, hại A Tĩnh."

"Cơ thể cô ấy mỏng manh, đương nhiên phải mặc thêm vài món." Tôi phản bác.

Xuân đi thu tới, tôi đã yêu Ninh Tĩnh được hai năm, trong hai năm đó chúng tôi đã khắc phục không ít khó khăn, cũng làm cô ấy tin tôi thật lòng thật dạ, mấy ngày trước thậm chí cô ấy còn đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi.

Khi cô ấy nhìn thấy nhẫn của tôi, yên lặng một phút, sau đó cô ấy hỏi: "Rốt cuộc là anh thích cái gì của em?"

Cuối cùng cô ấy cũng hỏi, ha, tôi đã bảo không có người phụ nữ nào sẽ không hỏi loại vấn đề này, tôi cứ chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được câu hỏi này của Ninh Tĩnh, tôi lấy đáp án đã chuẩn bị ôn tập nhiều lần ở trong lòng mình ra, chuẩn bị thể hiện.

"Anh yêu em dịu dàng săn sóc, xinh đẹp động lòng người, thiện lương chăm chỉ, anh yêu từng động tác từng nụ cười của em. Xin em để anh chứng minh, anh sẽ yêu em một đời một kiếp, thiên hoang địa lão, chí này không bao giờ đổi."

Cô ấy hơi hơi mỉm cười: “Vậy anh sẽ chứng minh anh yêu em như thế nào?”

Chậc chậc, học tập gian khổ mười năm, đến nay cuối cùng cũng có ngày ra mặt, tôi đọc câu mình lấy được chỗ Tiểu Trần trước đó ra: "Anh sẽ dùng sự thật lòng, làm em biết tâm ý của anh với em, biết anh thật sự quan tâm em, yêu quý em, bằng lòng để em dựa vào, hy vọng em có thể để anh chắn mưa chắn gió cho em, làm em vui vẻ, hạnh phúc, sung sướng." Hì hì hì, thật sự chính tôi cũng bị lời nói này cảm động đến mức rối tinh rối mù.

Đang lúc tôi cho rằng Ninh Tĩnh sẽ cảm động vì những lời này mà chạy như bay đến lồng ngực của tôi, nào biết vẻ mặt của cô ấy vẫn lạnh nhạt, tôi nôn nóng nói: "Sao thế? Anh nói sai cái gì?"

Cô ấy mếu máo: "Anh chỉ biết mồm ngon lưỡi ngọt."

Tôi giương miệng: “Vậy em muốn anh nói như thế nào?”

Cô ấy vậy mà hung hãn nhìn tôi chằm chằm: "Em cho anh ba giây đồng hồ, anh yêu cái gì của em?" Cô ấy giơ ba ngón tay lên đếm ngược, tôi gấp như con kiến trong nồi, cô ấy thu một ngón tay lại, tôi kêu lên: "Nhắc nhở anh chút được không?"

Tôi biết rõ tính cách của Ninh Tĩnh, nếu như tôi bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết cô ấy sẽ cho tôi chạm vào cái đinh mềm nào. Lúc này cô ấy thu ngón tay thứ hai lại, tôi không màng gì mà kêu đồng loạt: "Anh thích sự yên lặng của em, anh thích sự điềm tĩnh của em…" đột nhiên tôi biết cô ấy muốn tôi nói gì, tội nhẹ giọng hát: "Khi em không nói gì, em đã nói những lời êm tai nhất."

Cô ấy dựa nhẹ vào trong lồng ngực của tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy mỉm cười và nước mắt, tôi động tình nói: "Anh yêu em, Ninh Tĩnh, cho dù em có phải người câm hay không, cho dù em có thể nói hay không, anh đều yêu em. Anh bằng lòng nói với em cả đời, làm ngôn ngữ của người câm điếc cả đời, xin em gả cho anh."

Lúc này cô ấy mới cười xinh đẹp: "Em bằng lòng." Cô ấy dùng ngôn ngữ môi nhẹ nhàng nói.

Hôm tôi cầu hôn thành công, chúng tôi lập tức chạy đến Cục dân chính đăng ký kết hôn, mà hôn kỳ được định vào đầu hạ ba tháng sau.

Tôi ôm chặt Ninh Tĩnh ngay lập tức, nói với Mary: "Tôi lo cho cô ấy mà." Tôi coi sự sến súa là thú vị đã thành quen.

Ninh Tĩnh đẩy đẩy tôi, tôi cười nói: “Không hàn huyên với hai người nữa, cô xem, Ninh Tĩnh ghen rồi.” Ba người xem thường nhìn tôi một cái.

Đến tiệc rượu triển lãm tranh của ba, chị ba đột nhiên kéo tôi ra khỏi Ninh Tĩnh, cười nói: "Chị cảnh cáo em, chờ lát nữa Lâm An Nhân kia đến, em không được giúp anh ta."

Tôi nặng nề thở dài: "Diễn như thế hai người không mệt à?" Tình yêu của bọn họ cãi nhau tới lui, ba ngày tìm tôi và Ninh Tĩnh hai lần, cuối cùng không phải bọn họ đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà hay sao.

"Em thật lớn gan, Trương Ngôn Thanh, chị cho em cơ hội nhiều lời à?" Chị ba xoa eo, giận nhìn tôi chằm chằm: "Em đừng đắc tội với chị, nếu không chị nói cho em ấy biết đấy." Chị ấy chỉ vào Ninh Tĩnh đứng ở nơi xa cười gian vài tiếng.

Tôi vội vàng pha trò: "Em sai rồi, chị ba đại nhân đại lượng, tha thứ cho em."

Chị ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói chuyện bình thường với em, em nhất định phải cãi, nhất định phải để chị xuất tuyệt chiêu."

Thật vất vả mới thoát thân khỏi chị ba, quay về chỗ Ninh Tĩnh, cô ấy đang vẽ tranh theo ba. Tôi nghe thấy có phóng viên nói: "Trương đại sư một môn toàn kiệt, đến con dâu tương lai cũng xuất sắc vậy, thật đúng là giai thoại của giới nghệ thuật."

Ba tôi cười hì hì, nói: "Kỹ thuật vẽ của A Tĩnh không tồi, tương lai nó không khiêu vũ nữa, tôi nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng."

Mọi người vây quanh náo nhiệt, mẹ tôi, nhóm các chị và anh rể đều viết chữ hoặc vẽ để chúc mừng ba tôi, trong đó bao gồm Lâm An Nhân, chẳng qua chị ba vừa thấy tên anh ta, không nói hai lời đã ném nó vào một góc.

Trong phòng có một phóng viên nói: "A, chỉ còn em trai nhà họ Trương còn chưa viết chữ hay vẽ gì, hay là múa bút ngay trên bàn tiệc, biểu diễn chút đi."

Gì? Múa bút ngay trên bàn tiệc? Không phải chứ!

Tôi đang suy nghĩ cách thoát thân, nào biết đột nhiên có người nói: "Trương Ngôn Thanh không biết gì về nghệ thuật nhất, hội khảo năm đó đều không đạt chuẩn đâu." Tôi quay đầu, trời ạ, là em gái Tiểu Lưu, cô ta là "ba cô sáu bà" nổi tiếng nhất, chuyên nói chuyện hóng hớt thị phi.

Tôi lập tức cười nói: "Cửa nghệ thuật tôi không thành thạo lắm, chê cười rồi."

Nhưng phóng viên kia đuổi sát hỏi cô ta: “Thân là con trai của Trương đại sư, mỹ thuật cũng không đủ tiêu chuẩn? Thật hay giả?”

Tiểu Lưu vội vàng lôi kéo em gái mình, đáng tiếc, cô ta mở miệng thì ngoại trừ trời cao ngăn được, chúng tôi là phàm phu tục tử, chỉ có thể nhịn thôi. Cô ta nói: "Anh ấy làm bác sĩ, cho dù mỹ thuật được "U", cũng không có gì."

Lập tức tiếng xôn xao nổi lên bốn phía, chị cả chỉ vào tôi, nói: "Ai, gia môn bất hạnh, chị muốn thoát ly quan hệ với em nhanh hơn."

Chẳng qua thảm nhất chính là, khi tôi nhìn thấy đôi mắt trừng to của Ninh Tĩnh, không thể tin mà nhìn tôi, như đang nói anh có cả điểm "U"? Tôi quả thực muốn đâm chết chính mình.

Chị ba vỗ vỗ Ninh Tĩnh: “Nó vẫn luôn muốn gạt em, sợ em sẽ ghét bỏ nó.”

Đôi mắt của mọi người toàn trường nhìn Ninh Tĩnh chằm chằm, Ninh Tĩnh, xin em nói "sẽ không đâu" nhanh lên đi, tôi lẩm bẩm ở trong lòng. Chỉ là Ninh Tĩnh luôn luôn thẹn thùng, mặt cô ấy lúc này đỏ lên, liếc mắt nhìn tôi một cái, khoa tay múa chân một phen rồi vọt vào toilet.

Người không hiểu ngôn ngữ của người câm nghi hoặc: "Cô ấy đang nói gì?" Mà người hiểu ngôn ngữ của người câm điếc cười đến cong eo, đến chén rượu cũng không cầm vững.

Lâm An Nhân cười nói: “Phong thuỷ luân phiên chuyển, thật sự là không giả.” Mà tôi, đương nhiên là vừa đuổi theo Ninh Tĩnh, vừa hối tiếc tự bi.

Hic, cô ấy nói tôi làm cô ấy… cực kỳ mất mặt.

HOÀN TOÀN VĂN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC