Chương 2: Tôi lập tức ngốc ngay tại chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm tôi chia tay với Gia Mẫn, chị ba đột nhiên cảm thán nói: "Đến tột cùng thì ý nghĩa của cuộc sống là gì?"

Tôi ăn nước đường hoa quế chị ấy làm cho, nghe chị ấy khiếu nại đủ loại chuyện không may. Chị ấy là người con gái thường xuyên oán giận, oán công việc gian khổ, cuộc sống tịch mịch, thanh xuân dần trôi, năm tháng khó giữ, v.v…

Chẳng qua làm em trai chị ấy, tôi lại vô cùng không khách quan cho rằng chị ấy vẫn cứ là một người đẹp vô cùng động lòng người, hoặc ít nhất thì không có nữ lang xinh đẹp nào không động lòng người, mà chị ba của tôi là người đẹp trong số các người đẹp.

“Lại làm sao vậy?”

"Khâu Gia Mẫn xinh đẹp như vậy, dịu dàng với em, lấy lòng khắp nơi, cũng thảm bị em vứt bỏ, có thể thấy làm nữ sinh không có tiền đồ, cố tình chị lại là nữ."

Tôi cười: "Không phải chị nói cô ấy là bà tám sao?"

"Thấy em chia tay cô ta mới nói cho em nghe." Chị ấy thần thần bí bí nói: "Lần trước sinh nhật mẹ không phải cô ta cũng đến sao, chị với chị cả và cô ta đi toilet cùng nhau, lúc đó cô ta mắng mỏ một cô bé, làm cô bé đó khóc, chẳng qua chỉ là làm ướt váy cô ta mà thôi, cô ta tưởng bọn chị đi rồi, ai ngờ bọn chị đúng lúc chờ cô ta ở sau tường, cô ta không thấy bọn chị." Chị ba hừ một tiếng: "Không kiên nhẫn với trẻ con như thế, nhất định là sự nhu thuận của cô ta là giả vờ, chị ghét người làm bộ làm tịch nhất."

Tôi xua xua tay: "Thôi thôi, làm sao thì bọn em cũng chia tay rồi, không cần nói nữa."

Chị ba hỏi tôi: "Cảm tình của chị trống rỗng, cảm tình của em ngắn ngủi tạm thời. Ngôn Thanh, chúng ta sẽ sống cô độc hết quãng đường còn lại sao?"

"Em không biết." Tôi lắc đầu, tôi không giống chị ba, 27 năm qua chị ấy chưa từng yêu đương, chị ấy bảo muốn thích một người quá khó khăn. Mà tôi lại trái ngược với chị ấy, tôi rất dễ thích một người, chỉ là càng dễ chán ghét một người hơn.

"Có lẽ…" Chị ba dừng một chút: "Một người tương đối không có phiền não."

"Không có phiền não?" Tôi trừng lớn mắt: "Em đang phiền não về tiền phòng tháng này." Chỉ là sự phiền não trong tình yêu làm người ta lo lắng, đau lòng, khăng khăng một mực, tổng quát mà nói là sự phiền não mỹ lệ và lãng mạn.

Chị ba gối đầu lên tay vịn của sô pha: "Ít nhất thì không có những vấn đề phiền lòng như em yêu anh hay không, anh yêu em hay không, vì sao em không yêu anh, vì sao anh không yêu em, vì sao tôi chỉ yêu anh ấy, vì sao em chỉ yêu cô ấy, v.v."

Tôi hỏi chị ấy: "Vậy bây giờ chị có những phiền não đó không?"

Chị ấy ngạc nhiên: "Hoá ra không phải một mình thì sẽ có phiền não, chỉ một mình cũng sẽ có phiền não, nếu con người có nhiều phiền não như vậy, làm sao còn muốn sống chứ?"

Loại triết lý lớn của thế kỷ này, tôi đương nhiên không giải đáp được, chỉ có thể thuận theo đáp án nguyên thuỷ nhất của giới động vật: "Vì nam và nữ nhất thời tham hoan?" Đáp lại tôi chính là một chiếc gối ôm.

Mà giờ phút này, tôi không nhịn được mà cũng muốn hỏi một tiếng: Đến tột cùng là vì sao con người phải sống? Mỗi ngày làm việc không ngừng như kiến bò, sau khi tan làm lại giống một con mèo động dục phối ngẫu không ngừng, đến cuối cùng lại ngủ giống như heo.

"Lại đang buồn chuyện xuân thu?" Người nói chính là y tá Chu của phòng khám.

Tôi thở dài, đứng lên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khi đến chín giờ, đám đông của rạp chiếu phim cách đó không bắt đầu tản đi.

Tôi vươn vai, y tá Chu nói: "Bác sĩ Trương, không phải tôi nói cậu, cậu cứ bất cần đời như thế, chỉ sợ sau này những cô gái tốt đều sợ cậu."

Vì sao tôi phải làm việc như con kiến đến chín giờ tối vẫn chưa tan làm? Lý do vô cùng đơn giản, vì tôi không còn chỗ để đi. Trải qua thời gian bình tĩnh lại một tháng, tôi vốn tưởng rằng mình lại có thể bắt đầu một mối tình mới, nhưng… tôi nên cảm ơn bạn gái cũ Khâu Gia Mẫn, có lẽ cô ta cho rằng tình yêu của tôi quá mức thường xuyên, không tốt cho sức khoẻ thế xác và tinh thần của tôi đi, cô ta đến phòng khám của tôi gây sự, quấy rối tứ phương, ném hết tất cả các hồ sơ trong ngăn tủ và trên bàn làm việc của tôi xuống.

Mà ngày đó đúng lúc có một vị nữ lang đang chờ tôi đi hẹn hò ở văn phòng, mà đương nhiên cô ta nghe thấy lập tức bỏ trốn mất dạng, sau đó càng coi tôi như tai hoạ nhân gian, kẻ địch chung của phái nữ.

Tôi không trách Gia Mẫn, là tôi có lỗi với cô ta. Nhưng tôi bắt đầu hiểu vì sao chị ba gọi cô ta là bà tám, tôi nghĩ cô ta giống bà điên hơn, người phụ nữ đanh đá.

Có cái gọi là trai ngoan sợ trai đểu, trai đểu sợ phụ nữ đanh đá, tuy tôi không phải trai ngoan gì, nhưng cũng không đến mức là trai đểu, nên đương nhiên tôi rất sợ phụ nữ đanh đá. Ai, đây là vì sao sau khi tôi chia tay với Khâu Gia Mẫn đã được hai tháng, tôi cũng không hẹn hò với người phụ nữ nào.

Còn có một vài thứ làm tôi nhụt chí khổ sở, là sau khi cô ta tát tôi một cái, khóc lóc bảo tôi cũng không yêu cô ta, mà căn bản không hiểu cách yêu người khác, cô ta vậy mà lãng phí thời gian, thanh xuân vì "loại người" như tôi, cô ta sẽ không tha thứ cho mình, càng không tha thứ cho tôi…

Chẳng lẽ một năm này tôi không đối tốt với cô ta sao? Chưa từng yêu cô ta, sủng cô ta sao? Bây giờ một câu "cũng không yêu" của cô ta đã hung hăng xoá bỏ toàn bộ những thứ tôi bỏ ra.

Tôi cũng từng mang bữa sáng cho cô ta vào những ngày lạnh, cũng từng gọi điện thoại tâm sự với cô ta sau cuộc phẫu thuật hơn mười tiếng, đưa đưa đón đón tự nhiên cũng không nói chơi.

Bây giờ nhận lại chỉ là một câu: Loại người này!

Tôi xoa xoa trán, lại xem lịch làm việc của mình, chín giờ ba mươi tối, là bệnh nhân cuối cùng của ngày hôm nay.

Y tá Chu đưa hồ sơ của bệnh nhân cho tôi, tôi nhìn xem theo thường lệ, phần lớn lực chú ý đều đặt trên ảnh chụp X quang của bệnh nhân.

A, xuất hiện vết nứt trên xương đầu gối, tôi lại xem hồ sơ của cô ấy, dây chằng trên đùi của cô ấy cũng bị nứt, tôi còn tưởng cô ấy là vận động viên.

Lúc này nội tuyến truyền đến tiếng nói của y tá Chu: "Bác sĩ Trương, bệnh nhân tiếp theo - cô Ninh đang chờ."

Tôi nói: "Mời cô ấy vào đi."

Cô Ninh, họ Ninh này cũng không thường gặp, nhưng tôi lại có chút ấn tượng. Tôi suy nghĩ nhanh chóng ở trong đầu, dù sao tôi cũng quen một nữ lang học Ninh ở chỗ kia đó.

Đang xem qua hồ sơ, y tá Chu đã mang cô Ninh đến, tôi vừa nhìn hoá ra chính là nữ chính của vở "người đẹp ngủ trong rừng" hai tháng trước - Ninh Tĩnh.

Trong lòng tôi kinh ngạc, vì sao tôi lại không tốn sức đã nhận ra bộ dáng của cô ấy, nói ra được tên cô ấy?

Hôm nay cô ấy hoàn toàn không có chút phấn son nào, mặc quần áo rộng rãi, thân hình quá gầy làm người ta có cảm giác chỉ cần một tay là có thể ôm hết, nhưng lại có một khí chất thanh tú khác.

Tôi nói: "Xương bánh chè của cô có vết nứt." Cô ấy khẽ gật đầu, vô cùng thoải mái mà vén quần lên, xem ra cô ấy đã quen với việc để người khác nhìn chân, biết là phải mặc quần rộng đi khám.

Tôi đã thử vô số lần, nữ bệnh nhân đến khám chân toàn mặc quần bó sát hoặc quần jean, trời đau lòng cho tôi, tôi căn bản không muốn xem các cô ấy cởi quần, bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ y tá Chu thay quần rộng màu trắng cho các cô ấy.

Tôi sờ sờ đầu gối của cô ấy, ừm, thật sự là quá gầy, lần này tôi nhìn cô ấy ở rất gần, tôi ước lượng, cô ấy nhiều nhất cũng chỉ 40kg, cho dù tỉ lệ cơ bắp còn nhiều hơn, hình thành việc thể trọng hơi nặng, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không quá 42kg.

Tôi tìm ra vấn đề, sau đó tôi hỏi: "Cô là đạo viên múa ballet?"

Cô ấy gật gật đầu, tôi không hứng thú mà sờ sờ mũi, cô ấy không thèm để ý, chẳng lẽ là cô gái lạnh lùng?

Tôi hỏi lại: "Cổ chân của cô có đau hay không?"

Cô ấy như đang nghĩ nghĩ, rồi lắc lắc đầu.

Tôi mở hộp đèn của ảnh chụp X quang, chiếu ảnh X quang của cô lên, tôi vừa khoa tay múa chân vừa nói: "Vết nứt trên đầu gối của cô không ít, cần ít nhất hai tháng để nó tự sửa chữa."

Cô ấy gật gật đầu, tôi lại nói: "Hai tháng này cô tận lực đừng đi lại nhiều, tốt nhất là dùng xe lăn hoặc gậy để giúp mình."

"Cuối tuần sau tôi sẽ bó thạch cao cho cô, sau đó y tá Chu sẽ đo chân cho cô, cô có vấn đề gì không?" Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy mỉm cười lắc đầu, trước khi rời đi thì cung kính khom người với tôi.

Toàn bộ quá trình thăm khám và chữa bệnh cô ấy đều không lên tiếng, nhưng lại không mất đi sự lễ phép. Tôi nhìn lại hồ sơ của cô ấy, Ninh Tĩnh, quả nhiên là yên tĩnh bình lặng.

Tôi thu dọn xong, nói với y tá Chu một câu rồi rời đi. Tôi lại vươn vai, ngày mai là ngày nghỉ của tôi.

Những ngày tháng hiếm khi thiếu vắng bạn nữ trong vòng hai tháng này, lòng tôi ngứa ngáy khó chịu mà đổi một chiếc xe, là xe ô tô mới của nước Đức. Có người gọi xe là vợ, phụ nữ là tình nhân, tôi vô cùng tán thành cách nói này. Tôi sờ xe của mình, vợ mới của tôi.

Tôi lái xe quay về nhà, một lúc về đến nhà tôi không nói hai lời, lập tức mở TV lên. Trời đất, tôi bỏ lỡ tập 12 của bộ phim này, ngày mai nhất định phải hỏi chị ba để lấy lại, chị ấy là chúa tể TV, nhất định là có ghi hình lại.

Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi thì sao, tôi đam mê lái xe, ra biển bơi thoả thích, theo đuổi phụ nữ và xem TV. Người khác thường cho rằng chúng tôi làm bác sĩ sẽ có phẩm vị, về nhà nhất định sẽ nghe âm nhạc cổ điển, xem ca kịch truyền thống đúng không?

Vậy thì thật xin lỗi, tôi hoàn toàn phá hủy hình tượng bác sĩ trong mắt mọi người. Bình thường tôi về nhà đầu tiên sẽ xem phim nhiều tập, mà tôi chán ghét nhất đó là nghe âm nhạc cổ điển. Nhớ đến năm 17 tuổi tôi thi được bằng tư cách cấp tám chơi đàn violin, chuyện đầu tiên khi về nhà chính là vứt toàn bộ đĩa nhạc có liên quan đến cổ điển đi. Hừ, những thứ đó chính là đầu sỏ gây tội hại tôi mười mấy năm liên tục không được xem phim hoạt hình.

Tôi thích xem nhất là phim hài, hi, đương nhiên nếu có những người phụ nữ xinh đẹp thì càng tốt. Nhưng tóm lại tôi không thích những gì liên quan đến nghệ thuật, tôi chỉ là một người bình thường thôi.

Lúc này điện thoại vang lên, là chị hai: "Ngày mai em nghỉ làm đúng không?"

Tôi thật sự có chút kính sợ với chị cả và chị hai, có thể là tuổi của các chị ấy lớn hơn nhiều so với tôi, hai chị ấy cũng là sinh đôi, lớn hơn tôi và chị ba chín tuổi.

Tôi đáp: “Vâng.”

"Vậy là tốt rồi, đêm mai chị có buổi diễn tấu, chị để lại hai vé vào xem cho em, em có đến không?"

Tôi lập tức đau khổ, lại là buổi diễn tấu? Lại là nhạc cổ điển? Tôi than thầm, nói: "Đương nhiên là đến ạ."

"Vậy buổi tối ngày mai gặp, nhớ mặc trang trọng một chút, đừng có cà lơ phất phơ."

“Vâng, vâng, vâng.”

Có lẽ tôi cung kính quá mức nên chị hai không nhịn được mà cười: "Thằng nhóc chết tiệt này, chính là ma quỷ."

Cuối cùng tôi nói: "Chị hai, chị biết là em chán ghét nhạc cổ điển, chị đưa em vé không phải là muốn em vào đấy ngủ sao."

"Hình như chị ba của em sẽ mang bạn trai đến."

“Cái gì?” Tôi lập tức nhảy dựng lên: “Chị ấy có bạn trai?”

"Đêm mai em cứ đến là biết ngay. Còn có, có nhãn hàng tặng cho chị hai vé phim hài có diễn viên mà em thích nhất, em có lấy không?"

Tôi vội vàng nói: "Lấy, lấy, lấy, lấy, lấy, lấy, lấy." Trời mới biết mỗi lần người diễn viên kia đóng phim là sẽ có bao nhiêu người cùng chung chí hướng muốn đoạt vé với tôi.

"Nếu đêm mai em ăn mặc khéo léo, lại không ngủ trong cả buổi diễn tấu, chị sẽ đưa cho em, suất chiếu đầu đó nha."

Tôi nghĩ, đương nhiên là tôi sẽ không ngủ, nếu không làm sao tôi có thể trêu ghẹo bạn trai mới của chị ba được. Trương Ngôn Âm kia, tôi mới không có bạn gái vậy mà chị ấy đã mang bạn trai đến rồi, rõ ràng là muốn tôi mất mặt, tôi cười rộ lên, tôi sẽ không làm chị ấy được như ý nguyện.

Khó trách lần này chị ấy cứ quái quái, tự nhiên vui vẻ rồi tự nhiên u buồn, còn có phiền não "anh yêu em, em yêu anh ấy" gì gì đó, hoá ra chị ấy lại có bạn trai.

Chị hai nói tiếp: "Mà em không được gây sự, không được chọc ghẹo bạn trai chị ba của em."

“Cái gì?” Tôi kêu lên: “Em tình nguyện không cần vé xem phim.”

"Được, vậy vé buổi diễn tấu đêm mai chị cũng không để lại cho em nữa."

Làm sao có thể! Chị ba đưa bạn trai đến tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, tôi nhất định phải xem xét anh ta thật tỉ mỉ.

Chị hai thở dài ở đầu dây bên kia: "Em trai à, tuy em và chị ba của em là sinh đôi, chị cũng biết em chấp nhận một nửa kia của chị ba em vô cùng khó khăn, dù sao cảm tình của hai chị em nhà em cũng tốt như vậy. Nhưng xin em thông cảm, chị ba của em đã 27 tuổi rồi, còn chưa yêu đương lần nào, nhớ năm đó lúc này chị với chị cả đã kết hôn hết rồi." Chị ấy dừng một chút: "Nam sinh lần này chị và chị cả rất vừa lòng, nếu em lại tác quái thì đừng trách chị."

Chị ấy thấy tôi còn chưa đồng ý, đã "cạch" một tiếng cúp máy. Ai, không phải tôi không chấp nhận chuyện chị ba có bạn trai nhưng chị ấy non nớt như vậy, còn giống như trẻ con, mà trông xinh đẹp quá mức, thật không thể trách tôi lo lắng quá nhiều, nếu không làm sao cha mẹ cùng chị cả chị hai lại dung túng tôi phá đám chị ba không ngừng trước năm 27 tuổi chứ.

Tôi bất đắc dĩ gọi điện cho chị hai, chị ấy hỏi: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"

Tôi bị bắt khuất phục dưới dâm uy, còn có gì để nói chứ, nhưng đêm mai chỉ không phá đám, không thể hiện là sẽ không phá đám sớm hay muộn hơn, tôi cười đắc ý.

Sau khi trằn trọc ngủ một giấc, tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ đến mức không thể kỳ lạ hơn, căn cứ kinh nghiệm 27 năm trước nói cho tôi biết, mỗi khi chị ba có bạn trai, tôi đều sẽ mơ đến việc sẽ trêu chọc nam sinh đó thế nào.

Nhưng giấc mơ ngày hôm qua, tôi lại mơ thấy Ninh Tĩnh, thật sự làm tôi mụ mị.

Tạm thời bỏ qua cái này, buổi tối ngày hôm sau, tôi hiếm khi mặc quần áo vô cùng trang trọng, còn mua ba bó hoa và chocolate nhỏ cho ba chị gái, tôi từng nói hoa tươi và chocolate không thể không liên hệ với người đẹp, mà ba chị gái của tôi đúng lúc là người đẹp trong số những người đẹp.

Chị cả vừa thấy tôi đã cười: "Em trai, hôm nay em thật sự là cực kỳ tuấn tú."

Tôi đắc ý mà nói: "Nói hay, nói hay." Nói xong tôi tặng bó hoa và chocolate cho chị cả, anh rể cả ở cạnh vội vàng nói: "Em trai, em thật sự là làm sai quy tắc rồi."

Tôi cười ha ha: "Anh xem hoa hồng vàng này tôn chị cả em đẹp lên bao nhiêu."

Anh rể cả nói: "Ngôn Ngôn thật là xinh đẹp."

"Bán hoa nên ngấm hương hoa chăng?"

"Hương hoa nhà ai?" Người đến chính là anh rể hai, tôi trả lời: "Đương nhiên là các chị gái của em rồi."

"Tên nhóc này, mau đến hậu trường xem chị hai của em đi."

Tôi đi theo chị cả và hai anh rể đến hậu trường, chỉ thấy mái tóc oanh hùng, à không, mái tóc mượt mà của chị hai đứng giữa mấy chục người, chuẩn bị cho việc diễn tấu lần cuối, chị ấy có điểm khác biệt so với các nhà chỉ huy khác, chị ấy mặc váy, lễ phục màu đen dài đến cổ chân, hương vị phụ nữ trải rộng.

Tôi tặng cho chị ấy bó hoa mình đã chuẩn bị, chị ấy nói cảm ơn, cũng nhỏ giọng phân phó: "Nhớ kỹ em đã đồng ý gì với chị."

Tôi gật gật đầu có lệ xem như đồng ý, lúc này chị ba cũng xuất hiện.

Cũng thật sự không thể nói tôi bán hoa nên ngấm hương hoa, chị ba tối nay mặc váy màu vàng nhạt càng diễm lệ hơn so với bó hoa hồng vàng trong tay chị ấy.

Chị ấy không nhìn gương mặt đen đi một nửa của tôi, còn vô cùng vui vẻ giới thiệu bạn trai với tôi. Tôi còn có gì để nói chứ, cái gì gọi là bích nhân giai ngẫu (xứng đôi vừa lứa), hai người bọn họ chính là như thế.

Đương nhiên tôi sẽ không buông tha người đàn ông đó như thế, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của chị hai, tôi lập tức không có hứng thú, vội vàng tặng bó hoa cho chị ba, tôi cúi đầu bước nhanh rời đi.

"Em trai làm sao lại không vui vẻ lắm nhỉ?" Tôi nghe thấy chị ba hỏi như vậy.

Cho nên tôi nói chị ấy như trẻ con, chị ấy chưa bao giờ biết tôi làm khó dễ ở giữa nhiều năm, còn nghĩ rằng duyên khác phái của chị ấy cực kỳ kém.

Tôi rầu rĩ đi ra khỏi hội trường, cách thời gian diễn tấu còn một khoảng thời gian, tôi đến mua một ly cà phê ở tiệm cà phê gần đó, lại đi dạo quanh đại đường hội trường, sau đó tôi nghe thấy tiếng chuông triệu tập lần cuối, tôi không thể không quay lại phòng diễn tấu, nhưng vừa nhớ đến người đàn ông mình vừa gặp, có tên là gì nhỉ, tôi nhất thời cũng quên rồi, bỏ đi.

Tôi vừa nhớ đến sắp gặp lại người đàn ông kia lập tức không muốn đi vào nữa. Ai, vốn là có người để mặc tôi trêu đùa nhưng bây giờ lại không trêu được, còn có gì thú vị nữa hay không.

Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một bóng hình ở phía xa, gầy đến mức không ổn, tôi không do dự hô: "Cô Ninh."

Cô ấy hơi kinh ngạc xoay người, thấy người đến là tôi, lập tức nở nụ cười tươi, tôi nghĩ cô ấy nhớ rõ tôi.

Cô ấy đang xếp hàng ở chỗ bán vé, tôi hỏi cô ấy: "Cô muốn mua vé xem buổi diễn tấu này?"

Cô gật gật đầu: "Không còn vé đây, vé của buổi diễn này đã hết rồi."

Cô ấy nhìn như thất vọng mà rũ mắt xuống, tôi bỗng nhiên nhớ đến: "Một mình tôi cũng không dùng hết hai tấm vé, cô xem cùng tôi là tốt rồi."

Cô ấy hơi do dự, lại nhìn một thân trang điểm của cô ấy: "Không quan trọng, cũng không phải trường hợp gì lớn, bọn họ sẽ không để ý." Để thuyết phục cô, tôi kéo cà vạt của mình xuống: "Nhìn đi, bây giờ tôi cũng không quá trang trọng, cho nên đừng sợ, coi như là giúp tôi một việc, xem cùng tôi đi."

Cuối cùng cô ấy cười gật đầu, thật ra đêm nay cô ấy trang điểm khéo léo vô cùng, áo sơ mi màu trắng phối với chân váy chạm đầu gối thêu hoa màu lam nhạt, thanh lệ thoát tục.

Tôi kéo tay cô đến trước hội trường, mới nhớ ra trước nay tôi chưa tự giới thiệu với cô ấy, tôi nói với cô ấy: "Tôi tên là Trương Ngôn Thanh." Nói xong thì đưa tay phải ra.

Cô ấy lẳng lặng nhìn tôi một lúc, sau đó cô ấy lấy một quyển vở và một cái bút từ trong túi ra, tôi hơi tò mò, không nhịn được cúi người về phía trước xem cô ấy viết gì, chỉ thấy chữ viết của cô ấy giống như bộ dáng của cô ấy vậy, vô cùng thanh tú. Cô ấy viết: "Xin chào, tôi là Ninh Tĩnh, thật xin lỗi vì tôi không thể lên tiếng trả lời anh, vì tôi là…" Tôi nhìn thấy rõ ràng: "Người câm."

Tôi lập tức ngốc ngay tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net