Chương 4: Cứ bị cô ấy chặn ở ngoài cửa như vậy, không thể nhúc nhích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhận được một phân một hào.

Tôi nhớ Ninh Tĩnh.

Cuối cùng tôi không thắng được khát vọng trong nội tâm của mình, lái xe một đường đến chỗ ở của Ninh Tĩnh, lần này tôi phá lệ không chuẩn bị lễ vật gì, tuy rằng thất lễ cũng không có cách nào.

Tôi nhấn chuông, chuẩn bị một kế cầu xin, hy vọng hai chị em tốt bụng có thể để tôi vào trong. Không ngờ người mở cửa lại là Ninh Tĩnh, tôi lập tức trở nên vô thố.

Cô ấy yên lặng nhìn tôi, không kinh ngạc không vui mừng, ôn hoà nhất quán.

Tôi thanh thanh yết hầu, cách cửa sắt nói với cô ấy: "Chậc… lâu rồi không gặp, ổn chứ?"

Cô ấy hơi hơi mỉm cười với tôi, cô ấy tựa như không có hứng thú mời tôi vào trong, tôi chỉ phải nói: "Đi ra ngoài tản bộ một chút được không?"

Cô ấy lắc đầu, dùng môi ngữ nói: "Thật xin lỗi." Rồi đóng cửa lại.

Cô ấy vậy mà cứ đóng cửa lại như vậy, tôi làm sao tin được, cô ấy cứ đóng cửa lại như vậy.

Mà tôi, bị cô ấy chặn ở ngoài cửa như vậy, không thể nhúc nhích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net