Chương 4: Cứ bị cô ấy chặn ở ngoài cửa như vậy, không thể nhúc nhích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu ngày hôm đó, làm tôi và Ninh Tĩnh đều ngây dại, vì sao tôi sẽ nói như vậy? Đến bây giờ tôi cũng không nghĩ ra, ngược lại có không ít lý do, ví dụ như tôi đồng tình với cô ấy, tôi an ủi cô ấy, tôi nhất thời xúc động vân vân… Nhưng tôi không lừa được chính mình, lời nói khi đó, cho dù là xúc động cũng là sự xúc động thật lòng nhất của tôi. Nhưng tôi lựa chọn trái phải mà nói ra, khi đó tôi trầm mặc mấy giây, sau đó buông Ninh Tĩnh ra, nói: "Tôi là thanh niên nhiệt huyết, không thể nhìn được bạn mình đau lòng khổ sở."

Ninh Tĩnh nhìn thấy bộ dáng ôm ngực của tôi, mới nín khóc mỉm cười.

Chỉ là tôi lại biết tôi có cảm giác khác với Ninh Tĩnh, ngoại trừ thưởng thức, động lòng ra, còn có một tia thương tiếc làm tôi không hiểu rõ, đau lòng và nhu tình, đây là cảm tình tôi chưa từng có, là bởi đồng tình? Hay là cái gì?

Chỉ tiếc, cô ấy không thể nói chuyện.

Đối với sự tiếp cận của tôi với Ninh Tĩnh, người nhà tôi không ngừng hắt nước lạnh, chị cả nói: "Ninh Tĩnh cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt chọn bạn hơi kém. Nhìn bộ dáng của em đi, người ta là vũ đạo gia trứ danh, mà em… xem em… cái gì em cũng không hiểu." Đáng giận, xem thường em trai của chị ấy như vậy.

"Nói về tranh với em thì em nói về truyện tranh, nói về phim thì em nói phim hài, nói ca kịch với em thì em nói phim hoạt hình Disney, một người ngu ngốc, người ta làm sao lại coi trọng em chứ." Chị hai tiếp tục chế nhạo. Nguyên nhân là tôi học ở New York nhiều năm chỉ xem sân khấu kịch vừa mới công chiếu, là bộ "người đẹp và quái vật" mới cải biên từ phim hoạt hình, sau đó đến Berlin làm công vừa vặn chỗ đó lại trình diễn vở kịch này, tôi thấy là duyên phận nên đến xem một lần, ai ngờ bị ba chị gái biết được luôn coi đây là chuyện cười.

Thật ra có gì buồn cười chứ? Nói lịch sử, "Người đẹp và quái vật" là thần thoại cổ xưa của nước Pháp bi thảm hơn so với thế giới mèo, thậm chí Turandot chờ cập nhật đã lâu; nói đến trình độ được hoan nghênh, tùy tiện bắt lấy một đứa trẻ trên đường, xem nó thích bộ nào hơn? Tôi chỉ tính là chưa hết trẻ con mà thôi.

"Cho dù người ta đại nhân đại lượng, không so đo gì với em, nhưng khi thấy thành tích hội khảo mỹ thuật của em, cô ấy còn làm bạn với em thì chị cho em phòng làm việc của chị luôn." Chị ba tận lực nắm tóc tôi.

Quá đáng, vậy mà đối xử với em trai của các chị ấy như vậy, nếu không phải tế bào nghệ thuật của tôi đều cho các chị ấy rồi, các chị ấy làm sao có thể thiếu niên thành danh. Đáng giận, đáng giận, biết rõ tôi không muốn nhắc đến thành tích của hội khảo mỹ thuật còn muốn nói, khinh người quá đáng.

"Thành tích gì, mẹ cũng quên mất rồi." Lão ngoan đồng - mẹ tôi nói.

Tôi biết mọi người chính là muốn tìm cơ hội giễu cợt tôi mà thôi, tôi thô thanh đáp: "U."

“U?” Ba hỏi: “U là cái gì?”

Tôi cắn răng nói: “UNCLASSIFIED (không đạt) nha, mọi người thỏa mãn chưa?”

"Năm đó em ấy khẩn trương đến mức cả đêm không ngủ, điểm thi lại là kém đến mức không thể phân loại." Chị cả cười lăn, tôi cứng đờ không có biểu cảm gì nhìn chị ấy, đã chê cười mười năm rồi còn không chán?

"Nếu chỉ là mỹ thuật như vậy thì thôi, nhưng có người ứng dụng tiếng Trung - Anh lấy được hạng nhất mà văn học Trung - Anh lại chỉ vừa qua môn. Đáng tiếc đây đã là thành tích người đó vùi đầu học hành vài tháng, em bảo có buồn cười hay không." Nói đi nói lại chính là muốn nói tôi không có thiên phú nghệ thuật và văn học.

Bây giờ tôi và Ninh Tĩnh mới là bạn bè, bọn họ đã không lưu tình mà quở trách tôi như vậy, nếu tôi tiến thêm một bước với Ninh Tĩnh, chẳng phải là sẽ chịu sự chà đạp càng tàn khốc hơn sao?

Tôi không thể nhịn được nữa mà chạy về phòng: "Em trai, con đi đâu đấy?" Ba hỏi tôi như vậy, biết rõ còn cố hỏi.

"Chờ mọi người cười xong thì con mới ra." Hiếm khi về nhà ở mấy hôm, cố tình ba chị gái cũng sẽ về nhà ở, hôm sau bạn trai và chồng của các chị ấy đều đến đón, đáng giận.

Tôi không hiểu nhóm các anh rể của tôi vì sao có thể chịu đựng các chị gái của mình, tôi thì không thể, bạn lữ của tôi cần dịu dàng săn sóc, nấu cho tôi một bàn đồ ăn, còn đặt bàn tay trắng nõn linh hoạt lên vai tôi, nói năng nhỏ nhẹ rằng cô ấy nhớ tôi bao nhiêu ở bên tai.

Nếu là Ninh Tĩnh, cô ấy nhất định có thể làm được, chỉ ngoại trừ nói năng nhỏ nhẹ… nếu cô ấy có thể nói chuyện, sự việc sẽ tốt đẹp biết bao.

Nghĩ đến cô ấy, tôi không nhịn được mà gửi tin nhắn cho cô ấy: "Đang làm gì vậy?"

Sau đó không lâu cô ấy trả lời: "Vừa họp xong."

Mấy ngày nay cô ấy bắt đầu tập luyện cho vở kịch "Nutcracker" Giáng Sinh, mấy tháng tiếp theo thời gian gặp mặt của chúng tôi khó tránh khỏi việc giảm bớt.

"Ngày mai tôi đến đón em tan làm."

Cô ấy sảng khoái đồng ý: "Được, sáu rưỡi tối mai, gặp nhau ở ngoài cửa vũ đoàn." Từ sau câu nói "em còn có tôi" trước đó, sự né tránh của Ninh Tĩnh với tôi biến mất, thật lòng chấp nhận người bạn như tôi.

Nhưng sự thật chỉ là bạn với cô ấy lại làm lòng tôi bắt đầu trở nên không yên tĩnh. Chẳng lẽ làm bạn bè bình thường, thật sự là điều tôi muốn?

Ngày hôm sau đúng giờ tôi lái xe đến ngoài cửa vũ đoàn chờ cô ấy, ai, tôi đã không gặp cô ấy ba ngày, không biết cô ấy có ăn cơm không? Trải qua ba tháng tôi vừa đấm vừa xoa, cân nặng của Ninh Tĩnh cuối cùng cũng lên 44kg, cuối cùng cũng có thành tích, nhưng nghĩ đến việc cô ấy bận tập múa, nhất định sẽ vì ballet mà ăn uống điều độ.

Tôi bất đắc dĩ lại không thể không chấp nhận, đây là chức nghiệp, hứng thú, đam mê và là toàn bộ của cô ấy, ngoại trừ nhân nhượng thì tôi còn có biện pháp gì chứ?

Tôi thấy Ninh Tĩnh ở phía xa, hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy caro, tóc dài tung bay theo gió, thật sự là tú khí linh dật nói không nên lời. Tôi tặng cô ấy một bó hoa nhài, cũng mở cửa xe cho cô ấy, cô ấy mỉm cười nhu hoà với tôi.

Tôi đưa cô ấy đến hội sở ăn cơm, giống như trước đó, cô ấy ứng phó vô cùng khéo léo. Có lẽ cô ấy không có khuyết điểm gì, chỉ là không thể nói thôi, cũng không phải chuyện to tày trời gì.

Tôi nói: "Ngày mai công ty của Lưu Chấn Bang có tiệc rượu, nghe nói em đã được mời đúng không?"

Cô ấy gật gật đầu, viết trên giấy: "Công ty tài trợ cuộc biểu diễn lần này của chúng tôi là công ty của anh ta."

Mấy tháng nay phòng khám của tôi bận đến mức không thể bận hơn, thời gian rảnh hẹn hò với Ninh Tĩnh còn không đủ, thật sự là không có thời gian đi học ngôn ngữ của người câm điếc. Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường, tôi đã báo danh lớp sơ cấp ngôn ngữ của người câm điếc vào tháng sau, thật muốn xem bộ dáng kinh ngạc của Ninh Tĩnh khi nhìn thấy ta dùng ngôn ngữ đó nói chuyện.

"Ngày mai tôi đến đón em cùng đi được không?"

"Thật xin lỗi, tôi đã hẹn đi cùng đoàn trưởng và các đoàn viên rồi."

Tôi nhún nhún vai tỏ vẻ không sao. Đột nhiên, tôi thấy một người đẹp như ánh lửa đi đến chỗ tôi, thật đúng là một người vô cùng xinh đẹp, a, là bạn gái cũ thứ năm, không, là bạn gái cũ thứ sáu - Dương Hỉ Nhi của tôi.

“Ngôn Thanh, đã lâu không gặp.” Giọng nói mềm mại của cô ấy thật sự làm lòng người ngứa ngáy.

Tôi cầm tay cô ấy, giới thiệu cho cô ấy: "Đây là Ninh Tĩnh."

Hỉ Nhi hào phóng nắm tay Ninh Tĩnh: "Rất hân hạnh, tôi là Dương Hỉ Nhi."

Ninh Tĩnh chỉ cười không nói, Hỉ Nhi luôn không câu nệ tiểu tiết, cũng không lưu ý. Tôi hỏi ngược lại cô ấy: "Đã quay về vì sao không nói cho anh một tiếng?" Năm đó khi tôi kết giao với Hỉ Nhi, cô ấy là bạn học của Tiểu Lưu, mọi người đều học Đại học ở New York, sau khi tốt nghiệp cô ấy quyết định ở lại New York, mà tôi chọn về Hồng Kông chuyên tấn công vào khoa chỉnh hình, quan hệ của hai người cứ không giải quyết được gì như vậy.

Cô ấy cười xin lỗi: "Hôm qua mới xuống máy bay, vừa nằm xuống giường là ngủ không tỉnh, hôm nào mời anh bồi tội nhé. Đúng rồi, tình hình mấy người Tiểu Lưu gần đây thế nào?"

"Còn không phải là vẫn vậy sao."

Lúc này người phục vụ không cẩn thận đổ nước trái cây lên người Ninh Tĩnh và Hỉ Nhi, người phục vụ xin lỗi không ngừng, may là Ninh Tĩnh và Hỉ Nhi đều không phải người hay tính toán chi li, hai người cùng nhau đến toilet rửa sạch.

Tôi gọi phục vụ đến tính tiền, đột nhiên Ninh Tĩnh lao đến nắm tay tôi, vô cùng khẩn trương khoa tay múa chân, tôi không hiểu nên hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô dậm chân một cái, kéo tôi đến toilet, tôi dừng chân lại: "Chỗ này tôi không thể vào."

Cô ấy lắc đầu, mạnh mẽ kéo tôi vào toilet, cả người tôi đều hiểu đã xảy ra chuyện, tôi vội vàng đi vào toilet với cô ấy, chỉ thấy Hỉ Nhi cuộn người nằm trên mặt đất, còn phun ra bọt mép.

Việc này không tốt chút nào, tôi vội vàng làm ướt khăn tay đặt trên trán cô ấy, vội vàng phân phó Ninh Tĩnh: "Mau đi báo cảnh sát."

Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi nói: "Còn không mau đi?"

Sau khi cô ấy xông ra ngoài, tôi vỗ mặt Hỉ Nhi: "Hỉ Nhi, dậy nào." Hỉ Nhi từ từ tỉnh lại, nhẹ gọi: "Ngôn Thanh."

"Rất tốt, đừng lo lắng, không có việc gì." Tôi an ủi cô ấy. Tôi nhớ thể chất của Hỉ Nhi vô cùng mẫn cảm, tôi nói: "Vừa rồi em ăn gì?"

“Tôm hùm.” Cô ấy suy yếu trả lời. Tôm hùm? Cái này chắc là không có vấn đề, trước kia tôi cũng ăn tôm hùm cùng cô ấy.

Lúc này Ninh Tĩnh mồ hôi đầy mặt đi đến, phía sau còn mang theo một người phục vụ, người phục vụ nhìn thấy Hỉ Nhi nằm trên mặt đất, vội vàng nói: "Hoá ra cả nửa ngày cô muốn tôi báo cảnh sát." Anh ta lập tức phân phó người phía sau đi báo cảnh sát, tôi nghe thấy anh ta thấp giọng nói: "Sự việc liên quan đến mạng người, bảo một người câm đi báo cảnh sát không phải là lấy mạng ra đùa sao."

Tôi hỏi anh ta: "Cô gái này vừa rồi gọi tôm hùm với món gì khác?"

"Còn không phải là nấm và cà tím."

“Còn có gì?” Tôi không kiên nhẫn hỏi.

Người phục vụ đột nhiên kêu lên: "Hôm nay không có lá bạc hà, cho nên lấy lá chanh thay thế."

Tôi thở dài, hoá ra là lá chanh. Lúc này đội cứu thương đã đến, tôi báo triệu chứng của Hỉ Nhi cho bọn họ, sau đó bọn họ đưa Hỉ Nhi lên xe cứu thương.

Tôi lau mặt, đột nhiên nhớ đến một sự kinh hách toàn thân đều là mồ hôi, tôi rời khỏi toilet, vừa rồi người phục vụ nói với tôi: "Tiên sinh, lần sau nếu có thể xin anh tìm người có thể nói chuyện đến nói chuyện với chúng tôi, cô ấy khoa tay múa chân làm chúng tôi không hiểu ra sao, nếu vì vậy mà chậm trễ việc chữa trị thì không tốt."

Tôi cười nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Lúc này người phục vụ mới rời đi, tôi xoay người tìm Ninh Tĩnh, chỉ thấy cô ấy đứng lẳng lặng ở một bên. Ai, người phục vụ kia có lẽ đã cho rằng câm thì cũng điếc, vừa rồi anh ta cứ nói người câm trước người câm sau, tôi cũng không trách anh ta, chỉ sợ Ninh Tĩnh nghĩ nhiều.

Tôi nói: "Không thể báo cảnh sát vì sao không nói với tôi?"

Ninh Tĩnh không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn tôi: "Thôi thôi, tôi đưa em về nhà." Cô ấy nhu thuận gật gật đầu.

Cho đến khi tôi về đến nhà, tôi mới nhớ ra, cô ấy không thể nói chuyện làm sao có thể nói với tôi cô ấy không thể nói chuyện, không thể báo cảnh sát chứ.

Tôi thở dài, thái độ vừa rồi của tôi thật sự hơi kém, nghĩ đến cái liếc mắt của Ninh Tĩnh kia, như là hơi u buồn, không biết cô ấy có thể không vui vẻ vì chuyện tối nay không?

Chỉ là sắc mặt của người phục vụ tối nay, tôi không phủ nhận, thật sự làm tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Buổi tối ngày hôm sau, tôi vốn định đến chỗ Ninh Tĩnh đón cô ấy cùng tham gia tiệc rượu công ty của Tiểu Lưu, sau đó nhớ lại cô ấy bảo sẽ đi cùng vũ đoàn, tôi lại đi một mình đến tiệc rượu.

Thật vất vả mới tìm được Tiểu Lưu, Tiểu Lưu nói: "Công tử Trương cuối cùng cũng hiện thân sao?"

"Nói cái gì vậy?"

"Mấy tháng này cậu bận rộn thật sự khó tìm? Nghe nói cậu đang theo đuổi Ninh Tĩnh hả." Tiểu Lưu trêu ghẹo.

Tôi nhìn xung quanh khắp nơi: "Đoàn múa ballet đã đến chưa?"

"Chưa đến, vai chính hôm nay không phải bọn họ." Tiệc rượu lần này là mở ra cho các bác sĩ không biên giới."

Tôi thở dài: "Làm sao? Không thuận lợi sao?" Tiểu Lưu hỏi tôi.

"Cái gì có thuận lợi không, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Tớ quen cậu hơn hai mươi năm, trước nay thấy cậu đối tốt với "bạn bè bình thường" như vậy, theo đuổi cô ấy thì cứ nhận đi."

"Theo đuổi chính là theo đuổi, lại không phải chuyện gì mất mặt, chẳng qua tớ với cô ấy không phải một chuyện như vậy."

"Thế sao?" Tiểu Lưu sờ sờ cằm: "Tớ cho rằng cô ấy là loại hình cậu thích nhất, văn nhã dịu dàng lại săn sóc, vậy mà cậu thả người ta ra, thật sự không giống cậu chút nào."

Tôi cười khổ: "Tớ cũng không hiểu tiếng của người câm, làm sao nói chuyện với cô ấy được?"

Tiểu Lưu cười lớn tiếng: "Lại không thấy năm đó cậu nói như vậy khi theo đuổi cô gái Thượng Hải sinh đẹp mà khổ sở học tiếng phổ thông."

Tôi thấp giọng lộc cộc: "Học ngôn ngữ của người câm điếc làm sao giống với học tiếng phổ thông…"

"Do cô ấy là người câm?" Tiểu Lưu thẳng thắn nói.

"Cũng không phải chỉ vì cô ấy không thể nói chuyện." Tôi cãi chày cãi cối: "Tớ…"

Tiểu Lưu đột nhiên nói chen vào: "Cậu có phát giác cậu chỉ nói cô ấy không thể nói chuyện, mà không nói cô ấy là người câm hay không."

"Trực tiếp bảo cô ấy là người câm sẽ tổn thương lòng tự tôn của cô ấy." Tôi trả lời một cách đương nhiên.

"Là tổn thương cô ấy hay là tổn thương cậu đây?"

Tôi lập tức ngây người, là cô ấy hay là tôi?

"Nếu để ý thì đừng miễn cưỡng chính mình." Tiểu Lưu vỗ vỗ bả vai của tôi.

Tôi cúi đầu xuống, kể chuyện ngày hôm qua từ đầu tới cuối cho Tiểu Lưu nghe, tôi nói: "Thời khắc đó tớ nghĩ nếu cô ấy không phải người câm thì tốt rồi."

"Nghĩ cho thật kỹ đi, xem cậu có phải thật sự không ghét bỏ cô ấy là người câm không."

“Ghét bỏ?” Tôi vội vàng lắc đầu: “Nhất định đừng nói như vậy.”

Tiểu Lưu liếc mắt nhìn tôi thật sâu: "Sự mất mặt theo lời nói của cậu vừa rồi còn không phải là nói cậu ghét bỏ cô ấy sao?"

Tôi ngây ra như phỗng, Tiểu Lưu lại vỗ vỗ tôi một chút rồi rời đi.

Tôi thừa nhận là tôi để ý khuyết điểm của Ninh Tĩnh, đây vẫn luôn là một vách ngăn trong lòng tôi, nghĩ là từ nhỏ đến lớn bạn gái của Trương Ngôn Thanh tôi không phải đều là người có dáng người, diện mạo, thanh âm ngữ khí hàng tuyển, tôi thật sự không quá có thể chấp nhận việc Ninh Tĩnh không thể nói… ờ, được rồi, là người câm, nếu không tôi đã sớm tận lực theo đuổi cô ấy.

Nhưng dùng đến từ "ghét bỏ" nghiêm trọng như vậy, lại…

"Công tử Trương." Tôi nhìn lại là Victoria.

“Ninh Tĩnh đâu?”

"Cô ấy còn chưa đến sao? Cô ấy nói có hẹn với ông chủ Chu, tôi còn nghĩ là cô ấy sẽ đến sớm hơn."

Tôi không nhịn được mà lo lắng nên gửi tin nhắn cho cô ấy: "Em ở đâu, vì sao còn chưa đến hội trường?"

Sau đó cô ấy trả lời: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi có việc không thể đến, nhờ anh xin lỗi anh Lưu giúp tôi."

Cô ấy không đến, tôi thoáng thở ra một hơi, dù sao lòng tôi bây giờ thật sự quá rối loạn.

Cho dù không phải bạn gái nhưng thái độ đêm hôm đó của tôi, nhất định là làm tổn thương lòng Ninh Tĩnh, đặc biệt là cô ấy tự ti như vậy, có lẽ căn bản tôi không có tư cách làm bạn với cô ấy nữa.

Đáng tiếc biết bao, cô ấy là người câm.

Sau hôm nay, chúng tôi không gặp nhau nữa. Trước đó là tôi chủ động tiến vào cuộc sống của Ninh Tĩnh, bây giờ cũng chủ động rời khỏi cuộc sống của cô ấy. Chúng tôi là người của hai thế giới, cô ấy làm công việc nghệ thuật tôi ghét nhất, cô ấy không có thanh tuyến nữ tính làm tôi mê muội nhất, cô ấy…

Tôi không nghĩ nữa, dứt khoát quyết định xoá cô ấy ra khỏi cuộc đời tôi.

Một ngày trôi qua, một tuần trôi qua, hai tuần trôi qua, hai tuần một ngày cũng trôi qua, hai chúng tôi đều không liên lạc.

Mấy ngày đầu, tôi đâm vào những nữ lang có âm thanh kiều tiếu, tôi lập tức bắt đầu hẹn hò với một nữ lang khác, vẫn cứ dịu dàng săn sóc, còn xinh đẹp hơn Ninh Tĩnh, còn có dáng người thon thả làm gì gầy trơ xương như tiên cốt của Ninh Tĩnh.

Ngày tháng chậm rãi trôi đi, tôi lại phát hiện tiếng nói của nữ lang kia quá mức kiều tiếu, lại gấp không chờ được muốn phát biểu ý kiến, lại dụng tâm quá mức làm nũng với tôi, thường xuyên làm đau màng tai của tôi, nếu cô ta nói ít đi thì tốt.

Vì sao cô ta không thể điềm tĩnh giống như Ninh Tĩnh chứ? Mỗi lần lúc tôi nói chuyện, Ninh Tĩnh đều khẽ cười mà nghe tâm linh tĩnh, giống như lời nói của tôi thú vị biết bao.

Hai tuần một ngày, rõ ràng tôi không thể xoá Ninh Tĩnh ra khỏi cuộc đời tôi, bóng dáng, gương mặt của cô chỉ càng rõ ràng xuất hiện trong đầu tôi.

Nhưng mấy ngày trước đến nay, cô ấy cũng không liên lạc với tôi nữa.

Vì sao? Vì sao Ninh Tĩnh không gửi một tin nhắn nào cho tôi? Tôi đột nhiên biến mất, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra sao?

Tôi nhớ thương, nhớ mong cô ấy, tôi nhớ nụ cười nhạt lê oa, nhớ mong xương quai xanh tinh xảo, Ninh Tĩnh của tôi, không có cô ấy tôi nhận ra tôi không có Ninh Tĩnh không được.

Hôm nay tôi đi uống rượu với Tiểu Lưu, cậu ta hỏi tôi: "Còn tưởng rằng cậu thân thiết nóng bỏng với bạn gái cũ, làm gì đột nhiên lại rảnh rỗi tìm tớ uống rượu thế?"

Một câu "bạn gái mới" này làm lòng tôi hơi xúc động, phảng phất như Ninh Tĩnh đã là "bạn gái cũ" của tôi vậy, tuy quan hệ của chúng tôi chưa từng là loại quan hệ đó, nhưng nhớ những lúc chúng tôi ở chung, rồi lại không đơn giản giống như bạn bè bình thường.

"Chia tay rồi."

“Làm gì vậy? Lần này cô ta không phải người câm, lại có vấn đề gì?”

Tôi ngẩng đầu uống hết rượu trong ly: "Cô ta không phải ly trà kia của tôi."

Tiểu Lưu lẳng lặng hỏi tôi: “Vậy ai mới là ly trà kia của cậu?”

Tôi không trả lời được, hỏi ngược lại: "Hôm qua tớ ăn cơm với Hỉ Nhi, cậu biết cô ấy nói gì không?"

“Nói gì?”

Tôi lại uống thêm một chén rượu, mới nói: "Cô ấy nói muốn tôi nói cảm ơn Ninh Tĩnh giúp cô ấy. Cô ấy nói hôm đó tuy Ninh Tĩnh không thể nói chuyện, lại liều mạng chạy khắp nơi gọi người cho cô ấy. Sau đó nghe người phục vụ nói cô ấy định viết chữ, bất đắc dĩ bên cạnh không có sổ ghi chép, tìm được không bằng trực tiếp kéo người phục vụ vào. Hỉ Nhi kỳ quái hỏi tớ: ‘Thông thường nhân sĩ câm điếc sẽ mang theo giấy bút, vì sao Ninh Tĩnh lại không có? Nếu không thì cô ấy không cần chật vật như vậy’." Tôi dừng lại, rót một ngụm rượu lớn: "Tiểu Lưu, cậu biết vì sao không?"

Tiểu Lưu lắc đầu: "Bởi vì khi đó người bàn bên cạnh kỳ quái nhìn Ninh Tĩnh viết chữ không ngừng, ánh mắt kia làm tớ cảm thấy mất mặt, cho nên tớ tịch thu giấy bút của Ninh Tĩnh, như vậy người ta chỉ cảm thấy cô ấy trầm mặc, không phải người câm."

"Nhưng cuối cùng lại làm cô ấy bị mọi người cười nhạo." Tôi ôm đầu: "Tớ thật là đáng giận, thật sự đáng giận."

Sau đó tôi nghe thấy Tiểu Lưu nói vài lời bên tai mình, đáng tiếc tôi không nghe rõ lắm, do tôi say ngất, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, ngoại trừ nhớ rõ trong mơ của tôi chỉ có Ninh Tĩnh.

Tôi ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau mới thanh tỉnh, tôi ôm đầu tỉnh lại, uống một ngụm trà nóng, đau đầu đến mức không thể miêu tả. Tiểu Lưu gọi điện dò hỏi tình huống của tôi, cậu ta nói: "Công tử A Trương, cậu là đối tác của sở y tế, tớ chẳng qua chỉ là khoai tây nhỏ. Lần sau giơ cao đánh khẽ, muốn mượn rượu giải sầu hãy xếp đến cuối tuần nhé."

Tôi cười khổ: "Đối tác cái gì, phải trừ tiền lương như nhau."

"Tốt hơn chút nào chưa?"

Tôi đột nhiên biến thành nhân sĩ văn nhã: "Cũng không tốt hơn được."

Tiểu Lưu ở đầu dây bên kia nghe vậy không nhịn được cười ha ha, tôi tức giận cúp máy. Tôi đã đáng thương như vậy, cậu ta còn nói móc tôi.

Tôi gọi điện cho phòng khám nói rõ tình huống, hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có, tôi lật bài báo ngày hôm nay, sau đó tôi thấy Ninh Tĩnh. Trong ảnh cô ấy vẫn tú lệ như cũ, hoá ra là cuộc phỏng vấn của "Nutcracker".

Tôi bỏ báo xuống mở TV lên, phim truyền hình này đã phát sóng mười tập, làm sao tôi chưa từng xem qua. Không có lý do, mỗi ngày tan tầm tôi đều xem TV mà?

Tôi tập trung tinh thần xem trong chốc lát, cuối cùng tôi dùng điều khiển tắt TV đi. Tôi hoàn toàn không xem nổi, công tử trong TV làm việc rồi ca hát, tôi không chấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net