Chương 9: Nhìn tận thế tiến đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khô khốc, ho khan liên tục, chỉ sợ không uống thuốc sẽ bị viêm phổi. Chấp nhận nguy hiểm có thể bị hủy chiêu bài, cũng chỉ có thể đến chỗ Ninh Tĩnh cầu cứu.

Tôi nhìn đồng hồ, là bảy giờ tối, Ninh Tĩnh chắc còn chưa trở về, tôi hít một hơi, nghĩ đến bộ dáng đầu bù tóc rối này của mình, vẫn là thỉnh cầu sẽ Mary tốt hơn. Ấn chuông cửa, tôi suy yếu chờ ở cạnh cửa, hy vọng Mary nhất định phải ở đây, nếu không đành phải đến chỗ quản lý dưới lầu cầu cứu.

Cửa mở, tôi dùng âm thanh như quạ đen nói: "Cô gái xinh đẹp, xin hỏi cô có thuốc hạ sốt hay không?" Tôi dùng tay lau nước mũi sắp chảy xuống. Ngoài ý muốn, người bên trong cánh cửa là Ninh Tĩnh, cô ấy mặc lễ phục màu đen, đeo hoa tai trân châu, làm gương mặt như bạch ngọc, lại không giống sự tú dật bình thường mà thêm một chút thái độ kiều diễm.

Đột nhiên nhìn thấy tư thái duyên dáng yêu kiều của cô ấy, lòng tôi lập tức nhảy lên một trận, nhảy đến mức choáng váng tay run, suýt thì chân cũng mềm ra. Tôi vuốt vuốt mái tóc ngắn hỗn độn khó coi của mình, giọng nói khàn khàn: "Được không?"

Cô ấy hơi hơi mỉm cười, xoay người tìm thuốc, nhìn thấy thần sắc của tôi có bệnh, cô ấy cau mày sờ trán tôi: "Anh phát sốt."

Tôi suy yếu cười: "Vậy em bằng lòng giúp tôi một việc, giúp tôi nấu ít cháo được không?" Khi tôi khoẻ mạnh cũng không xuống bếp, huống chi bây giờ ngã bệnh.

Cô ấy gật gật đầu, đỡ tôi về nhà, cô ấy nói: "Tôi về nấu cháo trước, sau khi ăn cháo mới được uống thuốc."

Cô ấy để tôi nằm lên giường: "Anh yên tâm ngủ tiếp một lát, tôi sẽ quay lại ngay."

Tôi đã mệt đến mức không nói nên lời, chỉ có thể chớp chớp mắt cho rõ ràng. Ngủ không được nửa tiếng, Ninh Tĩnh đã gọi tôi dậy ăn cháo, sau đó còn săn sóc cho tôi uống thuốc, tôi cảm động suýt thì rơi nước mắt. Ninh Tĩnh, cho dù em là một rắc rối, cũng là rắc rối đáng yêu nhất thế giới.

Chỉ mong tôi có thể có được rắc rối này mỗi ngày.

Sau khi uống xong thuốc, Ninh Tĩnh đo nhiệt độ cho tôi: "38 độ, còn chưa hạ sốt hoàn toàn." Cô dán thuốc hạ nhiệt trên trán tôi: "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai tôi lại đến thăm anh."

Tôi giữ chặt lấy cô ấy: "Ở với tôi một lát." Tôi chờ đợi hỏi: "Được không?" Cô ấy nhếch mi, hiển nhiên là cảm thấy ngạc nhiên vì sự dò hỏi của tôi, bình thường tôi bá đạo quá mức, cũng chưa bao giờ như vậy với cô ấy.

"Ở cùng tôi, chỉ một đêm nay thôi, được không?" Tôi khẩn cầu cô ấy lần thứ hai.

Cô ấy cúi đầu trầm tư một lát, mới gật đầu đồng ý, tôi cười: “Cảm ơn em.”

"Ngủ đi, khi uống thuốc lại đánh thức anh."

Tôi híp mắt, nhìn thấy cô ấy ngồi trên sô pha, mở âm nhạc nhẹ nhàng, lẳng lặng đọc sách. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ấy càng thêm điềm đạm u nhã.

Mang theo sự yên tâm không thể tưởng tượng, tôi nặng nề ngủ, cho đến khi Ninh Tĩnh đổi miếng dán hạ nhiệt độ cho tôi, tôi mới tỉnh lại. Ninh Tĩnh thấy tôi đột nhiên mở mắt, hoảng sợ, tôi cười nói: "Cương thi ra lò." Đối với sự bướng bỉnh của tôi, cô ấy bất đắc dĩ nhấp miệng cười.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, toàn thân đổ mồ hôi, sau khi tắm xong chỉ cảm thấy tinh thần rung lên, hoá ra đã gần hết sốt, toàn dựa vào việc Ninh Tĩnh chăm sóc. Tôi nói: "Em là một y tá thật tốt, cho dù em không biết khiêu vũ, nói cho tôi, tôi nhất định sẽ mời em làm y tá của tôi." Còn là y tá tư nhân của Trương Ngôn Thanh tôi nữa, tôi bổ sung ở trong lòng.

Cô ấy không nói gì, chỉ đưa thuốc cho tôi, nhìn thấy một thân trang điểm của cô ấy, tôi không nhịn được hỏi: “Đêm nay em có hẹn sao?”

Cô ấy ngừng lại một chút, “Đúng vậy.”

Tôi vui mừng, thấp giọng kêu lên: "Vậy em vì tôi mà bỏ hẹn?" Lại quên mất yết hầu của tôi đang bị nhiễm trùng, làm tôi ho khan liên tục, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi Ninh Tĩnh.

Cô ấy yên lặng nhìn tôi, rất lâu sau mới đáp: "Mọi người là hàng xóm với nhau, chăm sóc nhau là điều nên làm."

Nếu là tôi trước đây, nhất định sẽ nói "bỏ mẹ nó hàng xóm đi", sau đó lôi kéo cô ấy hôn nồng nhiệt. Chẳng qua lời nói của Hỉ Nhi nhắc nhở tôi: Tôn trọng! Trương Ngôn Thanh, mày phải quản chế bản thân cho tốt, nhất định đừng làm hỏng việc.

Nhớ, tôn trọng!

Tôi nhấp miệng, yên lặng một lúc mới nói: "Lake District chơi vui không?"

"Không tồi, phỏng cảnh u nhã, chỉ tiếc thời tiết không tốt lắm."

"Khụ…" tôi ho khan một tiếng, yết hầu đau đáng chết, ai, đêm nay chỉ có thể nhận mệnh dùng tay nói chuyện: "Nghe nói mùa hè ở Venice rất đẹp, hay là chúng ta nghỉ đến đó một chuyến đi, được không?"

Ninh Tĩnh hơi hơi mỉm cười, lắc đầu: “Tôi đã đến Venice vài lần, anh vẫn tự đi đi thôi.”

Tôi chóng mặt một trận, lại là lắc đầu, lại là từ chối. Rốt cuộc cô ấy còn muốn từ chối tôi bao nhiêu lần mới vui vẻ, hoặc là tôi phải bị cô ấy từ chối bao nhiêu lần mới hết hy vọng.

Thật sự là cô ấy cuồng ngược đãi, hay là tôi thích bị ngược đãi, chỉ sợ ai cũng nói không rõ được.

Cô ấy lại nói: "Anh vẫn nên về Hồng Kông đi, đừng lãng phí thêm thời gian ở đây."

“Không phải lãng phí, dùng trên người của em vĩnh viễn không phải là lãng phí.” Tôi kích động đến mức gân xanh hiện ra dữ dội, dưới sự ảnh hưởng của tâm tình đến thủ ngữ cũng không thông, giống như đồ ngốc, một câu ngắn ngủi, lại dùng một phút mới khoa tay múa chân xong.

Nhìn thấy tôi kích động, cô ấy bất an lùi về sau, tôi muốn đuổi theo, nhưng chân mềm vô lực, người lại lăn xuống giường, còn bị cộc đầu, đau đến mức tôi suýt thì chảy nước mắt.

Ninh Tĩnh nâng tôi dậy, tôi bắt lấy cô ấy, muốn nói chuyện, lại do ho khan mà không nói được, chỉ có thể buông tay ra nói: "Tôi thật lòng chân thành thích em, vì sao em không chịu tin tôi?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, là ánh mắt phẫn hận từ lâu kia, rốt cuộc là tôi đã làm chuyện gì để cô ấy tức giận tới vậy?

Tôi qua loa đại khái, do nóng vội lại quen nói như thế nào, chỉ có thể dựa gần ho khan nói: "Tôi làm sai điều gì?"

“Anh không làm sai cái gì, chỉ là tôi không muốn làm anh mất mặt, làm anh ghét bỏ.” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi một cái: "Hy vọng anh đừng tiếp tục dây dưa nữa, tạm biệt." Xoay người muốn rời đi. Cô ấy luôn dịu dịu dàng dàng, cho dù tôi thường chọc cô ấy tức giận, cô ấy cũng chưa từng nói những lời quyết liệt đến vậy, tôi không nhịn được mà ngây ra như phỗng.

Tôi sủng cô ấy, yêu cô ấy cũng không kịp, làm sao dám nghĩ đến hai từ kia… từ từ, mất mặt? Ghét bỏ? Đột nhiên, tôi giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, giữ chặt cô ấy kêu lên: "Là đêm đó, đêm đó em nghe thấy lời nói của tôi với Tiểu Lưu?"

Cô ấy không chịu trả lời tôi, kiên trì muốn đi, tôi lại ốm yếu, không kéo được cô ấy, chỉ có thể giả vờ, vội vàng dùng sức ho khan, vừa kêu thảm: “Ninh Tĩnh, đừng đi.”

Cô ấy vẫn nhẫn tâm rời khỏi phòng tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, tôi kéo thân thể bị bệnh liều mạng đuổi ra ngoài cửa, nào biết… nào biết… "Em có hẹn với anh ta?" Lòng tôi chua xót dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi.

Ninh Tĩnh cúi đầu không nói, ngược lại là Sử Đường chờ ở ngoài cửa nói: “Trương, nghe Ninh Tĩnh nói thân thể anh không khoẻ, đỡ chút nào chưa?”

Tôi gượng cười một chút: “Đúng vậy, toàn nhờ Ninh Tĩnh hỗ trợ.”

Anh ta thân thiết nhìn Ninh Tĩnh: "Cô ấy thích giúp đỡ mọi người." Anh ta mặc vest màu lam, tôn mái tóc của anh ta vàng hơn, mắt càng xanh hơn. Nhìn nhìn lại tôi, một bộ quần áo thể dục nhăn nhúm, đầu tóc loạn như tổ chim, quả thực còn không bằng ăn xin, so sánh cũng thấy vụng.

Trương Ngôn Thanh, mày còn có cái gì đáng để tự cao tự đại?

Người ta là thủ tịch vũ đạo viên của đoàn múa ballet hoàng gia nước Anh! Đến nữ hoàng Anh cũng từng xem anh ta nhảy múa! Mày lấy cái gì so sánh với anh ta?

Thật vất vả mới ngừng ho khan, tôi cảm thấy đầu lại đau lên. Tôi vỗ đầu, dùng tiếng Trung nhẹ giọng nói: "Thật ra là tôi làm em mất mặt, làm em ghét bỏ mới đúng đi."

Ninh Tĩnh ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm, ta tỉnh lại một chút, nói: "Nhưng cho dù tôi không bằng Sử Đường chút nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ, bởi vì tôi thật sự yêu em."

Sử Đường không ngu ngốc, nhìn thấy bộ dáng của tôi và Ninh Tĩnh, không khó hiểu tôi đang tỏ tình với Ninh Tĩnh. Anh ta hơi hơi mỉm cười, nói: “Xin bảo trọng thân thể, chúng tôi phải chạy tới tiệc rượu, cáo từ trước.”

“Không.” Tôi kêu lên, mà còn là dùng tiếng Anh.

Lúc này cửa chung cư của Ninh Tĩnh mở ra: "Không phải hai người đến tiệc rượu của vũ đoàn sao? Sao còn ở đây?" Mary khó hiểu hỏi bọn họ, quay đầu cô ấy nhìn thấy tôi: "A? Công tử Trương? Lễ Phục Sinh anh đã đi đâu vậy? Bóng người cũng không thấy."

Tôi không đếm xỉa đến cô ấy, nhìn Ninh Tĩnh chằm chằm, ba người chúng tôi như bị xịt keo, vẫn không nhúc nhích: "Chậc… có việc không bằng vào nhà rồi nói, đứng ở hành lang khó coi." Mary hoà giải, nhưng tôi và Sử Đường đều bất động, muốn xem ý của Ninh Tĩnh.

Lúc này Ninh Tĩnh cuối cùng cũng có phản ứng, cô ấy nói: “Tôi và Sử Đường đi trước.” Nhìn Sử Đường kéo vai Ninh Tĩnh, nhìn bóng dáng xứng đôi của bọn họ dần dần rời đi, chẳng lẽ cuối cùng tôi đã mất đi Ninh Tĩnh?

"Đừng đi." Tôi dùng bất cứ giá nào dùng tiếng Anh hét lớn: "Tôi xin em, Ninh Tĩnh, xin em ở lại." Cho dù giờ phút này hàng xóm xung quanh đều nghe tiếng mà đến, đứng ở hành lang chờ xem kịch vui, tôi cũng không sợ, tôi lại bổ sung một câu: "Anh yêu em."

Ninh Tĩnh, anh cầu ái trước mặt mọi người như vậy, vứt bỏ tự tôn kiêu ngạo trên mặt đất, em còn cho rằng anh ghét bỏ em sao?

Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, lòng ta nhảy dựng, ở lại, ở lại, ở lại…

"Tạm biệt." Cô ấy trả lời tôi, nhanh chóng rời đi với Sử Đường.

Mà tôi, chỉ có thể phát ngốc đứng trong hàng lang này, nhìn tận thế tiến đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net