Chương 8: Chuyến bay về Hồng Kông chiều tối ngày mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao tôi cũng cộng sự với y tá Chu hai năm, công phu nịnh nọt đương nhiên cũng học được không ít, mà giờ phút này càng là thời cơ tốt để phát dương quang đại.

"Mary xinh đẹp, cô có lòng tốt nói cho tôi mọi người ở chỗ nào Luân Đôn thế?" Tôi tặng cho Mary bó hoa hồng đỏ nhỏ.

Hì hì, mị lực của tôi không ai ngăn được, Victoria đã sớm tiết lộ cho tôi biết Mary tham gia một chương trình học ngắn hạn ở Luân Đôn, sẽ ở chung cùng với Ninh Tĩnh, xem như có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Nói thế nào tôi cũng coi như cao lớn cường tráng, sau này đến Luân Đôn, đi đi lại lại, tiếp đón rồi đưa về, chuyển phát nhanh cơm nước, cộng thêm phục vụ chữa bệnh tư nhân, có yêu cầu gì thì cứ phân phó."

Cô ấy thở dài: "Hai người thật là phiền toái, người đuổi ta trốn, chơi lâu như vậy cũng không thôi không chán, chuyên môn coi tôi và Victoria là ma tâm."

Tôi khẩn cầu cô ấy: "Toàn dựa vào tâm địa thiện lương của hai em gái xinh đẹp các cô thôi, nếu không tôi đã sớm bị Ninh Tĩnh loại trừ. Cô làm người thì làm đến cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên đi, giúp tôi thêm một lần."

"Chung cư Airy." Cô ấy đưa cho tôi địa chỉ: "Ở phố Airy phía đông trạm Atkittim, giao thông tiện lợi, cách trạm tàu hoả trên mặt đất hai con phố, không dễ thuê, anh thử xem xem còn có đơn vị nào hợp lý hay không, nếu không được cũng có thể nhờ môi giới thuê khách sạn ở gần đó."

Tôi cười tủm tỉm nhận danh thiếp, hì hì, mị lực của tôi lại được chứng thực một lần nữa.

"Anh nhanh chóng theo đuổi được A Tĩnh đi." Nói đến điểm này, tôi lập tức bực bội, mị lực của tôi ở trong mắt của Ninh Tĩnh như không có gì, có chỉ là vô lại, yêu râu xanh linh tinh thôi.

Tôi xin nghỉ ba tháng ở phòng khám, cô Hà - một trong những người đối tác trợn trắng mắt: "Anh đã đủ chưa hả Trương Ngôn Thanh, mỗi ngày xin nghỉ hai tiếng tôi cũng nhịn, bây giờ anh còn muốn xin nghỉ ba tháng? Tôi là người đầu tiên phản đối."

Tôi đau khổ: "Cô có phải phụ nữ hay không hả, Hà Gia Linh? Hành vi chung tình như vậy của tôi đến anh Mã và Tiểu Quan đều ủng hộ, thân là phụ nữ cô lại khịt mũi coi thường? Uổng bình thường tôi đối tốt với cô như vậy, không màng chút tình nghĩa nào cả."

Anh Mã ho khan, thay tôi giải vây: "Tiểu Trương luôn tự coi mình là tình thánh, lần này cậu ấy xin nghỉ đến Luân Đôn với bạn gái. Dù sao đến sự phụ của cậu ấy cũng được cậu ấy quấn lấy không buông mà rời núi, đồng ý khám thay, mà Tiểu Trần hỗ trợ, không có ảnh hưởng lớn gì với phòng khám của chúng ta."

Hà Gia Linh cả giận: "Sư phụ của anh ta cũng thôi đi, tức nhất chính là tên béo ngốc nghếch họ Trần kia, tôi nhìn cũng ghét."

"Mọi người là người văn nhã, chừa chút khẩu đức đi." Tiểu Quan nhẹ giọng quát bảo cô ta ngừng lại.

Cô ta dậm chân một cái: "Mấy người đều giúp đỡ tên Tiểu Trần kia, chán ghét." Dứt lời cô ta bực bội vẫy vẫy tóc dài như mây của mình, rời khỏi văn phòng của tôi, cộng thêm đóng cửa "rầm" một tiếng, để thể hiện sự bất mãn của cô ta, chẳng qua chỉ đáng thương cho cửa gỗ của tôi, hy vọng nó không bị tổn hại gì.

"Vấn đề chúng ta thảo luận không phải là việc Tiểu Trương xin nghỉ sao? Vì sao lại nói đến Tiểu Trần?" Tiểu Quan khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc cô ấy phản đối việc Tiểu Trương xin nghỉ hay là phản đối việc Tiểu Trần khám bệnh?"

Tôi nhún nhún vai: "Tôi biết sao được." Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển.

Anh Mã vỗ vỗ bả vai của tôi: "Lần này cậu xin nghỉ, đến nghỉ hè là đến lượt tôi nghỉ ba tháng, làm bạn với vợ con, ha ha."

Tiểu Quan lập tức nói: "Còn có mùa thu tôi và các bác sĩ không biên giới đến Châu Phi phục vụ ba tháng, đến lúc đó nhất định đừng kéo chân sau của tôi." Ba người chúng tôi cười gian vài tiếng, anh em đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.

Điều làm tôi ngoài ý muốn chính là tôi không khó thuê được phòng của chung cư Airy như Mary đã nói, lại còn ở cùng tầng với các cô ấy.

Ha ha ha, trời cũng giúp tôi. Ninh Tĩnh, em chuẩn bị giơ tay chịu trói đi.

Giữa tháng ba, lần đầu tiên tôi đến Luân Đôn, nơi này trăm nghe không bằng mắt thấy, quả nhiên là hơi có mưa bụi, trời xám xịt. Tôi đi từ sân bay Heathrow đến trạm tàu điện ngầm, chỉ cần đổi xe một lần đã đến trạm phía đông của Atkittim, cũng tìm được vị trí của chung cư.

Tựa như tất cả các thành phố trên thế giới, tiền thuê ở Luân Đôn cũng đắt vô cùng. Giống như gian phòng này chỉ hơn 300 thước, phòng xép hợp chung với bếp xí, tuy đầy đủ thiết bị nhưng tiền thuê mỗi tuần là 200 bảng Anh, mà tỉ suất hối đoái của bảng Anh bây giờ cao hơn nhiều, tức mỗi tháng tốn hơn 1 vạn đô la Hồng Kông.

Tiền nhà cho đến nay vẫn làm tôi hận đến ngứa răng, bây giờ nói đến cũng không tính là quá đắt, dù sao thì hai phòng ngủ hao phòng khách hơn 700 thước, mà vị trí ở Happy Valley, mới hơn hai trăm vạn, mỗi tháng cũng chỉ hơn hai vạn. Kỳ đầu của phòng ở là ba tặng cho tôi làm quà tốt nghiệp Đại học, ông ấy nói từ sau đó, trách nhiệm cung cấp nuôi dưỡng tôi đã hết.

Chỉ là đối với tôi mà nói, lại là bắt đầu của những ngày tháng thê thảm bần cùng. Đừng nhìn tôi bề ngoài phong quang, thật ra có khổ cũng tự mình biết.

Bởi vì hai năm trước tôi mở phòng khám cùng ba người Mã, Quan, Hà, chị cả và chị hai cho mượn tổng cộng gần trăm vạn để làm tài chính. Dùng để hoàn trả tiền phòng và tiền phòng khám, mỗi tháng dùng hơn phân nửa tiền lương của tôi, những thứ như cơm áo gạo còn chưa kể đến. May mắn việc làm ăn của phòng khám không tầm thường, ngoại trừ lương bổng, hoa hồng hai năm gần đây rất lý tưởng, tôi muốn nỗ lực thêm ba năm, tôi sẽ có thể trả hết tiền nợ các chị.

Lần này đến Luân Đôn, sư phụ tôi có một người bạn ở phòng khám ở Luân Đôn nghỉ ngơi mấy tháng, tôi lập tức nhờ sư phụ giới thiệu, để tôi khám bệnh thay. Bởi vì phòng khám ở phố người Hoa, làm ăn với người Hoa, các bác sĩ cần tinh thông tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông và tiếng Anh. Điều kiện hà khắc như vậy, còn phải có tư cách do chính phủ nước Anh cấp, cho nên bác sĩ có thẻ ở nước Mỹ và Hồng Kông như tôi, lại vô cùng dễ dàng mà lấy được công việc này, ngay cả thị thực đến Anh công tác cũng được làm thoả đáng trong vòng một tháng.

Còn về tiền lương, ha, sau khi trừ thuế mỗi tuần lại có một nghìn bảng, cũng không coi là cao, làm tôi rất vui. May mắn sinh hoạt phí ở Anh đã được giải quyết, nếu không dựa vào tiền tiết kiệm ít đến đáng thương kia của tôi, chỉ sợ trụ đến tuần thứ sáu cũng thành vấn đề.

Cho nên nói mị lực của tôi không thể chặn lại được, đến Thần may mắn cũng đứng ở bên tôi.

Sau khi tôi sắp xếp lại hành lý, còn không thấy mệt, đến phòng khám làm quen với hoàn cảnh trước. Bác sĩ Trịnh là Hoa Kiều cũ, đã hơn 60 tuổi, làm nghề y trên phố người Hoa hơn ba mươi năm, có thể nói là đại danh nhân nổi tiếng khắp phố khắp hẻm.

Tôi tốn hai ngày chạy ngược chạy xuôi bái phỏng khách hàng cũ với ông ấy, cắn hạt dưa uống bia, náo nhiệt giống như đi chúc Tết lúc còn nhỏ. Những kiều dân cũ đều vô cùng truyền thống, mỗi người đều đưa tôi bao lì xì, nói là có lợi cho công việc, còn mời tôi ăn vịt Hương Tô đặc trưng của phố người Hoa nước Anh, cũng rất ngon miệng.

Tôi thấy bác sĩ Trịnh uống từng ly từng ly, vội vàng giữ ông ấy lại: "Ông sắp phẫu thuật gan, còn uống rượu?"

Ông ấy cười khổ: "Chính là sắp không thể uống nữa, bây giờ mới uống cho no." Những lời này là lời một bác sĩ nên nói? Tôi lấy chén rượu của ông ấy, chuyển trà cho ông ấy: "Công việc đã hoàn thành giao tiếp, do bây giờ tôi là bác sĩ, ông là bệnh nhân, phải nghe lời."

Ba cô sáu bà bên cạnh cười ha ha, vây quanh tôi như xem triển lãm, bình phẩm: "Bác sĩ Trương thật là trẻ tuổi", "Trông không tồi", "Thật là lễ phép" v.v, còn mồm năm miệng mười hỏi tôi: "Bây giờ có bạn gái chưa? Để tôi làm mối giới thiệu cô gái nào tốt cho cậu." Trong nhà tôi đông đảo thân thích, đối thoại như vậy tôi đã quen từ sớm, cũng không cho là đúng, nên cười nói: "Bạn gái của cháu cũng ở Luân Đôn."

Trên thực tế Ninh Tĩnh thật sự đã đến Luân Đôn, chẳng qua kết quả sau khi tôi thương nghị với Mary chính là cho rằng đợi Ninh Tĩnh nghỉ ngơi cho tốt tôi mới xuất hiện sẽ làm cô ấy không phản ứng thái quá, bởi vậy sáng nay tôi cũng không đến đón.

Quay về chung cư đã là hoàng hôn, sau khi tôi rửa mặt chải đầu xong thì đi tìm các cô ấy. Người đến chặn cửa là Mary, cô ấy thấy người đến là tôi, trêu ghẹo: "Lại là anh, thật sự là âm hồn bất tán."

Tôi cười nham nhở nói: "Mới không phải, không gặp Ninh Tĩnh, tam hồn của tôi tan bảy phách." Hỏi lại: "Ninh Tĩnh đâu?"

"Cô ấy vừa mới tỉnh lại, đang rửa mặt chải đầu." Cô ấy để tôi vào trong, chỉ thấy là hai phòng ngủ hai phòng khách, phong cảnh cũng không tệ lắm, tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi Mary: "Mấy cái cây đang nở hoa nhỏ màu hồng phấn là cây gì?"

“Là hoa anh đào.”

"Nước Anh có hoa anh đào ư?" Mà còn nở đến vô cùng tươi tốt xán lạn, xem ra không lâu sau hoa sẽ bay bay, cả con đường đều thay màu hồng phấn.

“Có rất nhiều đó.”

Tôi lẩm bẩm: "Còn tưởng rằng nước Anh chỉ có hoa hồng."

"Đương nhiên không phải, đến tháng năm, anh đi dạo ở công viên Hyde, khi đó tất cả loại hoa đều nở rộ, thật sự rất xinh đẹp." Cô ấy đột nhiên cười nói: "A Tĩnh, đến xem ai tới này."

Chỉ thấy Ninh Tĩnh đứng trước cửa phòng, trên người mặc váy liền thân màu hồng nhạt, nhẹ nhàng hơi mỏng, giống như hoa anh đào đang nở rộ ở bên ngoài, vô cùng phiêu dật thoát tục.

Tôi đi qua, ôm lấy eo cô ấy, dùng tiếng Anh hỏi: "Ngạc nhiên?"

Cô ấy nhấp môi tránh khỏi tôi, lại không giấu được một tia ý cười, tôi mặc áo khoác cho cô ấy: "Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng số 15 của Jamie's Italian."

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi: "Nghe nói rất khó đặt bàn, sao anh làm được thế?"

Hì hì, là ông chủ Hảo của nhà hàng ở phố người Hoa giúp tôi đặt bàn, nghe nói nhà hàng của Jamie's Italian thường đến thăm nhà hàng của ông ấy. Tôi chớp chớp mắt, cười nói: "Sơn nhân tự có diệu kế." (Người trên núi tự có cách)

Mary hoan hô một tiếng: “Thật tốt quá, đi ăn no nê đi.”

Sau khi ăn xong, Mary xin lỗi nói với Ninh Tĩnh: "Thật xin lỗi, tôi có hẹn với bạn, đi trước nhé." Ninh Tĩnh bất động thanh sắc gật gật đầu, tôi nhếch miệng mỉm cười, cho Mary một ánh mắt, cảm ơn cô, em gái tốt.

Trên đường quay về nhà, tôi đứng đợi ở sân ga của trạm tàu điện ngầm với Ninh Tĩnh. Chúng tôi ngây ngốc đợi mười phút, hoá ra nước Anh cái gì cũng chậm, ngay cả đoàn tàu điện ngầm cũng đến chậm vô cùng.

Không có Mary làm người trung gian, sự im lặng tập tức tràn ngập giữa chúng tôi. Tôi nhìn Ninh Tĩnh, hơn nửa tháng không gặp, chỉ thấy cô ấy hao gầy hơn trước, càng mảnh khảnh hơn, nhất định là không có tôi đốc thúc, cô ấy lại ăn salad thay cơm.

Tôi thanh thanh yết hầu, nhẹ giọng nói: “Tôi nghiêm túc.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nhìn thấy sự rung động và mê mang trong ánh mắt đó, chẳng lẽ cô ấy mềm lòng? Tôi nhìn cô ấy chăm chú, dịu dàng hỏi: "Em muốn tôi chứng minh thế nào?" Cô ấy lại trợn to mắt, lùi bước. Tôi thở dài, không dám ép tiếp.

Lúc này đoàn tàu đã đến, tôi kéo cô ấy lên tàu, cô ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra đứng ở một bên khác. Nhìn thấy thái độ xa cách kia của cô ấy, tôi chán nản, xoay người mắng vài câu, lại trong chớp mắt này, tôi nghe thấy tiếng đập cửa, vốn tưởng có thể là có người đuổi theo đoàn tàu, vừa ngẩng đầu đã thấy cả người Ninh Tĩnh tựa vào cửa xe, đang dùng lực vỗ cửa ze, tôi vội vàng chạy đến, hoá ra tay phải của cô ấy bị kẹt trong khe cửa, mà tay túi lại bị kéo ra ngoài thùng xe.

Đoàn tàu đang muốn chạy, sắp vào đến đường hầm, Ninh Tĩnh kinh hoàng nhìn tôi, tôi ấn nút dừng xe khẩn cấp, nói với xe trưởng trong điện thoại: "Có một cô gái bị cướp bóc, bây giờ tay cô ấy bị kẹp ở khe cửa, xin hãy sắp xếp cứu hoãn."

Tôi quay lại bên cạnh Ninh Tĩnh, an ủi liên thanh: "Đừng sợ, đừng sợ."

Thật vất vả chờ được viên chức của nhà ga đến, tôi giận chó đánh mèo lên người bọn họ: "Còn nói Luân Đôn là thành phố lớn, lại không chăm sóc nhân sĩ thương tàn chút nào. Mỗi người trên thế giới này đều có thể nói sao? Cũng không lắp thiết bị cảnh báo trên xe, thật là buồn cười. Còn có xe quá cũ, cửa kẹp lấy người còn lái xe, có lầm hay không."

Tôi nâng Ninh Tĩnh dậy, cô ấy nói: "Vừa rồi người đàn ông kia muốn cướp túi của tôi, nhưng tay túi thắt lại trên đồng hồ, cho nên tôi sắp bị anh ta kéo ra ngoài xe, lúc đó cửa xe đóng lại, kẹp tay của tôi." Bởi vì đã là đêm dài, trong thùng xe chỉ có vài người, phần lớn cũng đang đọc sách hoặc ngủ, Ninh Tĩnh không thể lên tiếng, vậy mà không ai biết cô ấy gặp nguy hiểm.

"Sáo bạc của em đâu?"

“Ở tay túi.”

"Ngốc nghếch, treo sáo bạc trên cổ là bình thường."

Cô ấy nhu nhược đáng thương nói: “Nhưng dây xích bị đứt, mới đặt vào tay túi đi.”

"Vậy em còn dở chứng đẩy tay của anh ra?" Tôi nghiêm túc nói, cô ấy chỉ rũ đầu không trả lời.

Sau khi đến cục cảnh sát báo án, tôi đen mặt bỏ tiền ra thuê xe, ven đường tôi không nói một lời, đến khi tài xế nói: "Có chút phong độ đàn ông đi, bạn nữ đã khóc rồi, còn tức giận à?"

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ninh Tĩnh âm thầm rơi lệ, tôi thở dài, kéo cô ấy xuống xe. Đợi xe rời đi, một tay tôi ôm cô ấy vào trong ngực: "Thật xin lỗi, tôi không nên tức giận."

Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô ấy không đẩy tôi ra, lại còn ôm lại tôi, chôn mặt trên bả vai tôi, tôi lập tức nhũn ra như kẹo bông gòn, nghĩ đến ngữ khí thô lỗ vừa rồi của mình, thật sự hận không thể đánh mình một quyền.

Tôi ôm lấy cô ấy quay về chung cư, hiển nhiên là cô ấy bị sợ hãi, nương tựa tôi. Vốn dĩ đây là tình cảnh tôi tha thiết mơ ước, chỉ tiếc nước mắt của cô ấy lại làm tôi cực kỳ đau lòng. Vừa rồi tôi ở trong tàu điện ngầm sao lại xoay người nổi giận, không nhìn cô ấy thật tốt chứ? Bây giờ hại cô ấy bị sợ hãi.

Nhưng bây giờ không phải thời gian tự oán trách, tôi để cô ấy ngồi xuống, cũng ngồi xổm trước mặt cô ấy: "Có bị thương ở đâu không?"

Cô ấy chỉ chỉ bả vai mình, nói: "Chỗ này đau quá."

Tôi kéo quần áo của cô ấy ra, cô ấy co người lại, tôi tức giận nói: "Sẽ không chiếm tiện nghi của em đâu."

Cô ấy lắc đầu, bẹp miệng, tôi chưa từng thấy cô ấy làm ra tư thái kiều nhu như vậy, không nhịn được ngây người một khắc.

Tôi thanh thanh yết hầu, kéo âu phục của cô ấy ra, chỉ thấy chỗ bả vai bị đâm sưng đỏ, tôi kiểm tra cẩn thận: "Yên tâm, chắc không thương tổn đến gân cốt, nhưng ngày mai vẫn nên đến bệnh viện một chuyến tương đối an toàn, đợi lát nữa tôi kê đơn cao giảm đau và thuốc giảm đau cho em."

“Cảm ơn anh.”

Tôi lau nước mắt cho cô ấy: "Đến tươi cười cũng kẹt xỉn không cho tôi một cái sao?"

Cô ấy phồng má lên không chịu trả lời, tôi hôn trán cô ấy, nói: "Ngủ một giấc thật ngon, có việc thì gọi tôi, tôi lập tức đến thăm em."

"Anh muốn ngủ ở đây?" Vẻ mặt cô ấy vô thố.

"Chung cư của tôi ở đối diện."

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nói: "Ninh Tĩnh, ba tháng này, tôi sẽ cho em thấy rõ sự thật lòng của mình." Tôi bổ sung ở trong lòng, em cứ chờ đi, em không có đường chạy đâu, tôi nhất định sẽ theo đuổi được em.

Chỉ tiếc nghĩ là nghĩ, hiện thực là hiện thực. Sau hai tuần, Ninh Tĩnh hơi khoan dung với tôi một chút, cũng không quá kháng cự động tác thân mật của tôi, chỉ là cô ấy vẫn chưa chấp nhận tôi.

Quan hệ của chúng tôi bây giờ, ngay cả tôi cũng không biết nên hình dung thế nào, làm bạn thì tôi không muốn, làm người yêu thì cô ấy không chịu, tóm lại chính là dây dưa mãi, nửa vời.

Ví dụ như hôm nay tôi đến đón cô ấy tan làm, đoàn viên của cô ấy hỏi: "Bạn trai của cô à?"

Cô ấy cười lắc đầu, tôi vốn tưởng cô ấy sẽ nói tôi là bạn cô ấy mà thôi, làm sao biết cô ấy lại nói: "Anh Trương là bác sĩ của tôi." Bác sĩ! Tôi tức giận đến mức suýt thì hộc máu.

Đây là chỗ đáng giận nhất của cô ấy, dịu dịu dàng dàng, nhưng lại chăn tôi ngoài cửa khắp nơi.

Bác sĩ!

Tôi hỏi: "Muốn đi ăn cơm chiều ở đâu?"

“Không, tôi hẹn Sử Đường cùng nhau ăn cơm chiều.”

Tôi lập tức nói: "Tôi cũng đi." Sử Đường này cần phải phòng bị cẩn thận, anh là loại người nước ngoài tóc vàng mắt xanh điển hình, giống như bạn trai Ken của búp bê Barbie vậy, ở trong mắt hầu hết mọi người, tuyệt đối là một người đẹp trai.

“Hai người lại không quen biết.”

Tôi tự giễu nói: "Thân là bác sĩ của em, coi như miễn phí đưa ý kiến chữa bệnh cho hai người đi."

Dường như lương tâm cô ấy phát hiện mình không đúng, cô ấy nhấp môi, nói: "Thật xin lỗi."

"Để tôi ăn cơm cùng hai người."

Cô ấy thỏa hiệp nói: “Nếu Sử Đường không ngại.”

Lúc này Sử Đường đi ra: "Thật xin lỗi, bị Tổng giám đốc cuốn lấy."

Tuy trên thực tế tôi muốn bắn mũi tên thủng gương mặt tươi cười anh ta tự cho là anh tuấn kia, nhưng ở trước mặt giai nhân, chỉ có thể giả vờ lễ phép khéo léo: "Anh Sử Đường, không phiền khi tôi gia nhập bữa tiệc của hai người chứ?"

Anh ta nhìn tôi, lại nhìn Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh nói: "Anh ấy là Trương Ngôn Thanh, là…" tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy không thắng nổi ánh mắt sắc bén kia của tôi, cuối cùng viết: "Bạn của tôi."

Tôi tươi cười thân thiết đưa tay ra: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Anh ta mỉm cười bắt tay với tôi, chỉ là phân cao thấp làm khoé miệng chúng tôi run rẩy.

Sử Đường hỏi Ninh Tĩnh: “Chúng ta đi ăn đồ Italy, được không?” Ninh Tĩnh nhu thuận gật đầu theo quán tính, tôi lập tức nói: “Cô ấy không ăn thực phẩm sữa.”

Sử Đường ngơ ngẩn: “Phải không?” Ninh Tĩnh gật đầu một chút.

"Vậy đến phố người Hoa ăn đồ Trung đi." Anh ta dịu dàng nói, mà âm thanh lại vô cùng vang dội.

Bởi vì tôi ở Anh không có xe, chỉ đành bước lên xe Sử Đường, mà tôi bị bắt ngồi vào ghế sau, đáng giận; anh ta còn phát nhạc cổ điển mà tôi ghét nhất, cứu mạng; trong bữa ăn, bọn họ đểu nói những việc tôi không hiểu chút nào, mỹ thuật, âm nhạc, vũ đạo gì đó, tôi xuất thân ở nghệ thuật thế gia, nhưng hai người nói chính là nội dung cực kỳ sâu sắc, tôi không đến gần được, chỉ có thể ngồi yên cười cùng, quá đáng.

Trong bữa cơm Ninh Tĩnh đều cười doanh doanh lộ lúm đồng tiền với Sử Đường, còn nhiệt tình giới thiệu cách ăn cơm, tôi nhìn ở trong mắt, tức ở trong lòng, rồi lại không phát tác được, thật sự khó chịu.

Tôi không ngừng nhắc nhở mình dưới đáy lòng, phải duy trì nụ cười, phải duy trì phong độ, nhất định không được trúng kế của Sử Đường. Tôi dùng danh nghĩa đi toilet, giành tính tiền trước, hừ, Sử Đường, tôi không thiếu một bữa cơm cho anh.

Trở lại chỗ ngồi, chỉ thấy bọn họ trò chuyện với nhau rất sôi nổi, tôi căng da đầu hỏi chen vào: “Nói chuyện gì vui vẻ thế?”

Ninh Tĩnh không nói gì, tôi chỉ có thể nhìn Sử Đường, Sử Đường nở một nụ cười chiến thắng, nói: "Hai ngày nữa là Lễ Phục Sinh, đúng lúc tôi và Ninh Tĩnh không có dự định gì, nên hẹn nhau đến Lake District ngắm cảnh."

Tôi ngạc nhiên, nụ cười cứng đờ hỏi: "Hai người cùng đi?"

"Đúng vậy, quê tôi ở Manchester, nghỉ hè mỗi năm đều sẽ đến Lake District du ngoạn, rất quen thuộc với chỗ đó. Hoá ra Ninh Tĩnh chưa từng đến đó, dù sao tôi cũng rảnh, nên tự tiến cử dẫn đường cho cô ấy." Anh ta cười nói: "Anh có chương trình gì cho Lễ Phục Sinh chưa?"

Tôi miễn cưỡng cười trả lời: “Tạm thời không có kế hoạch gì.”

"Anh mới đến Anh, tôi kiến nghị anh nhân ngày nghỉ đến chỗ ở cũ của Shakespeare chơi, rất là thơ tình ý hoạ." Đương nhiên anh ta không phải đầu đất, quyết sẽ không mời tình địch như tôi đến Lake District.

Tôi cười đáp lại, yên lặng nhìn Ninh Tĩnh, cô ấy duy trì nụ cười đạm mạc lại nhu thuận kia, tiếp tục đề tài đi tham quan Lake District.

Lúc về đương nhiên tôi lại ngồi ghế sau, tôi phồng má đưa Ninh Tĩnh về nhà, tuy tôi rầu rĩ không vui nhưng cô ấy trước khi vào cửa mới tượng trưng hỏi một câu: "Anh không sao chứ?"

Nếu cô ấy không hỏi, tôi còn có thể lừa gạt bản thân là cô ấy không cảm nhận được sự buồn khổ của tôi, nhưng trên thực tế cô ấy biết rõ tôi không vui, lại vẫn coi như không nhìn thấy tôi trong toàn bộ hành trình. Tôi quát lớn: "Nhìn em và tên nước ngoài kia khanh khanh ta ta, không coi ai ra gì, chẳng lẽ sẽ vui vẻ? Nói cho tôi, rốt cuộc tôi là cái gì của em?"

Tôi lớn lên trong hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net