Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Ngày hôm sau.

Tứ hoàng tử xưa nay ôn hòa nho nhã lại vô cớ nổi giận không thôi, dọa mọi người trong Tấn vương phủ.

Lâm hoàng hậu nghe tin vội vàng triệu hắn vào Phượng Nghi cung.

"Nghe hạ nhân nói sáng sớm ngươi tỉnh lại thì phát điên à, đập nát tất cả những gì trong phòng có thể." Lâm hoàng hậu hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Trầm Quý Thanh rũ mắt xuống, khẽ cười nói: "Đại sự sắp tới, Tô thị nữ hiện giờ không nằm trong tầm kiểm soát, nhi thần sợ có chuyện nảy sinh bất ngờ, cho nên tâm thần có hơi bất ổn, nóng nảy một chút."

Sắc mặt hắn tiều tụy, mắt thì xanh đen, hiển nhiên không ngủ ngon.

Lâm hoàng hậu thấy thế không thèm đếm xỉa đến một chữ, ngược lại giọng điệu lạnh như băng, từng câu từng chữ nghiêm khắc: "Ý chí không kiên định như thế, làm sao thành đại sự, nhu nhược như vậy, ngày sau phải đăng đại vị như thế nào. Thanh nhi, ngươi thật sự làm mẫu hậu thất vọng, hôm nay là khánh công yến, duy trì tốt trạng thái của ngươi, chớ có sai sót gì trong yến hội."

Bàn tay của Thẩm Quý Thanh đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, ôn hòa cười yếu ớt: "Những gì mẫu hậu giáo huấn, nhi thần sẽ nhớ kỹ."

Lâm hoàng hậu giống như là nghĩ đến cái gì đó, cười như không cười nhìn hắn: "Thanh nhi chẳng lẽ là luyến tiếc Tô thị nữ kia, động tâm với nàng, nên mới có thể nóng nảy như thế."

Thẩm Quý Thanh cúi đầu nhấp một ngụm trà, cảm xúc trong mắt phức tạp đến mức không phân biệt được chân tướng: "Nhi thần sao có thể luyến tiếc chứ, nhi thần không động tâm, cho tới bây giờ chỉ có lợi dụng nàng."

Trên đường phố kinh thành lại xuất hiện không ít xe ngựa sang trọng, từng chiếc từng chiếc chạy về phía ngoại ô, đây đều là những thế gia huân quý muốn đến ôn tuyền[1] của hành cung để tham gia khánh công yến.

[1] Ôn tuyền: suối nước nóng.

Xe ngựa của tướng phủ cũng ở nằm trong đó.

Xe ngựa của Tô phụ và Tô mẫu ở phía trước, hai vị huynh trưởng cưỡi ngựa ở bên cạnh, Tô Trường Nhạc được người nhà bảo vệ an toàn ở giữa.

Xe ngựa được trải giường nhung trắng dày vừa mềm vừa thoải mái, lồng hun khói vừa thơm vừa ấm, ngồi ở bên trong gần như không cảm thấy xóc nảy, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Suối nước nóng tổ chức khánh công yến cũng không xa, xe ngựa đi tới cửa hành cung không mất bao nhiêu thời gian.

Xe ngựa của tướng phủ vừa đi thì xe ngựa của Ôn phủ dừng lại ở cửa.

Ôn Sở Sở vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy bóng dáng của Tô Trường Nhạc, nha hoàn vừa mới nâng nàng ta xuống, liền gấp gáp nhướng mày cười hô: "Nhạc Nhạc!"

Xe ngựa qua lại rất đông ở cửa, Ôn Sở Sở hô như vậy, lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tô Trường Nhạc.

Đây là lần đầu tiên Tô Trường Nhạc xuất hiện trước mặt mọi người sau khi ngã ngựa.

Tất cả những người có mặt này sinh ra đều là danh môn huân quý trong kinh thành, khi nhìn về phía Tô Trường Nhạc, bởi vì ngại thân phận của nàng, tuy rằng ánh mắt không đến mức làm càn nhưng cũng hàm súc thâm sâu.

Lời đồn đệ nhất mỹ nhân kinh thành ngã trúng đầu, không chỉ quên mất chuyện sau bảy tuổi mà còn bị ngã thành kẻ ngốc, trở về dã nha đầu lúc tám năm trước chỉ biết làm trò cười, hành vi cử chỉ còn không bằng với tiểu nhi nhà quyền quý bốn năm tuổi.

Tô Trường Nhạc trước kia nở mày nở mặt cỡ nào, không chỉ được đế hậu yêu thương, mà còn là đích nữ của tướng phủ thân phận cao quý, không chỉ có danh hào đệ nhất mỹ nhân kinh thành, hai năm trước còn đính hôn với Tứ hoàng tử cũng chính là Tấn vương bây giờ, ít ngày nữa sẽ náo nhiệt gả vào Tấn vương phủ, không biết có bao nhiêu người hâm mộ nàng, càng không biết có bao nhiêu người ghen tị với nàng.

Hiện giờ thiên chi kiêu nữ trở thành kẻ ngốc, người chờ để chê cười nàng, tất nhiên sẽ chỉ nhiều hơn, chứ sẽ không có ít.

Tô Trường Nhạc ngước mắt nhìn Ôn Sở Sở, mặt mày khẽ cong, chậm rãi nở nụ cười.

Xem ra Ôn Sở Sở thật sự rất chán ghét nàng, không thể chờ đợi được muốn khiến nàng trở thành tiêu điểm của mọi người.

Trên mặt nàng tươi cười vui vẻ mà xán lạn, dường như cũng hết sức vui mừng khi nhìn thấy Ôn Sở Sở.

Huynh đệ Tô thị nghe thấy Ôn Sở Sở gọi Tô Trường Nhạc, ngẩng đầu liếc nhau, không hẹn mà cùng đi tới bên cạnh Tô Trường Nhạc, đồng thời đè muội muội đang chuẩn bị chạy về phía Ôn Sở Sở một cách ngây ngốc.

Tô Trạch văn võ song toàn, hai nhi tử một văn một võ, nhi tử lớn tuổi còn trẻ đã bái quan làm Hình bộ thị lang, tiểu nhi tử chưa tới nhược quán đã là tiểu tướng quân, danh tiếng hai người trong kinh thành cũng không nhỏ, chỉ đứng một chỗ như vậy, ánh mắt tìm tòi Tô Trường Nhạc ngay lập tức đã mất đi hơn phân nửa.

Tô Ngọc nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Sở Sở, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, nhìn thì trông như đang cười, nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo.

Tô Thiên Dương là một người ngay thẳng, hắn và Thẩm Tinh Lan không giấu được vẻ mặt, cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, sắc mặt khi nhìn về phía Ôn Sở Sở đương nhiên không đẹp lắm.

Hắn vừa mới chiến thắng trở về từ Mạc Bắc, giống như Thẩm Tinh Lan, trên người đều mang theo hơi thở nặng nề, cho dù là ánh mắt của hắn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không nhanh không chậm lướt qua những người xung quanh đang chờ xem kịch hay, khí thế không giận mà nghiêm vẫn khiến mọi người căng thẳng, người vây xem lập tức tản đi không ít.

Đợi Tô Trường Nhạc phục hồi lại tinh thần, liền phát hiện các huynh trưởng không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh nàng, còn đứng một trái một phải.

"Tô đại ca, Tô nhị ca." Ôn Sở Sở cười khanh khách đi tới trước mặt huynh đệ Tô gia, chào hỏi trước sau như một.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô Thiên Dương nhíu mày, kỳ quái nói: "Từ khi nào ta có thêm muội muội vậy, sao ta không biết thế nhở?"

Nụ cười của Ôn Sở Sở tắt ngúm trên mặt, có chút luống cuống tay chân nhìn về phía Tô Trường Nhạc.

Nàng ta biết, Tô Trường Nhạc không chỉ đơn thuần còn trọng tình trọng nghĩa, từ nhỏ đã đối xử với bằng hữu rất tốt, cho dù nàng không nhớ rõ chuyện mấy năm nay, khi nhìn thấy bằng hữu tốt lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì cũng nhất định sẽ hỗ trợ hòa giải.

Quả nhiên, Tô Trường Nhạc vừa nhận được ánh mắt cầu cứu của nàng ta, liền hoang mang chớp chớp mắt, quay đầu hỏi Tô Thiên Dương đứng bên tay trái mình: "Nhị ca sao huynh lại nói như vậy, Sở Sở là bằng hữu tốt nhất của muội, gọi các huynh là ca ca như muội thì sao lại không đúng chứ?"

Ôn Sở Sở nghe vậy thì cúi đầu cười cười, vẻ thỏa mãn trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Nàng ta ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì, liền nghe Tô Ngọc không mặn không nhạt mở miệng: "Ta và Thiên Dương còn chưa định hôn sự, Ôn nhị tiểu thư còn là khuê nữ, xưng hô thân mật như thế sợ là không ổn."

Sắc mặt của Ôn Sở Sở bỗng dưng trắng bệch, dùng sức nắm chặt khăn trong tay, ý cười lại ngưng tụ trên môi.

Tô Trường Nhạc nhìn về phía đại ca đứng bên tay phải, tựa như hiểu nhưng không hiểu gật gật đầu, hỏi: "Sở Sở kia phải xưng hô các ca ca như thế nào ạ?"

Tô Ngọc nhìn về phía Ôn Sở Sở, tươi cười ôn hòa, nhưng lời nói lại mang theo một cảm giác xa cách lạnh lùng: "Tô thị lang, Tô tiểu tướng quân."

Xưng hô khách khí xa lạ nhất.

Lời nói của Tô Ngọc rơi vào trong tai của mọi người xung quanh khiến bọn họ dựng thẳng tai lắng nghe, ánh mắt của mọi người ban đầu chờ xem thủ đoạn hay của đệ nhất mỹ nhân kinh thành đều trở nên tinh tế hẳn lên.

Ôn Sở Sở cùng Tô Trường Nhạc giao hảo, từ trước đến nay đều gọi huynh đệ Tô thị như vậy, trước kia cũng không thấy bọn họ nói gì, nhưng hôm nay hai huynh đệ lại đặc biệt nói rõ với nàng ta ở trước mặt người khác, có thể nói hoàn toàn không lưu tình.

Hầu hết những người xem đều là thân phận không tầm thường, thế tử cùng quý nữ đích xuất, những thế gia đệ tử này từ nhỏ đã thấm nhuần nhuyễn âm mưu lừa ta gạt người trong đại gia tộc, ngoại trừ hài tử lớn lên ở biên quan như Tô Trường Nhạc, thì không người nào là không thành tinh.

Bọn họ nhanh chóng nhận ra rằng lúc trước Tô Trường Nhạc xảy ra chuyện là ở trường ngựa của Ôn gia, hiện giờ dáng vẻ của huynh đệ Tô thị này muốn cách xa Ôn Sở Sở, chẳng lẽ lần Tô Trường Nhạc ngã ngựa này cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là có liên quan đến khuê mật Ôn Sở Sở của nàng?

Nếu thật sự như thế, Ôn nhị tiểu thư thật đúng là tâm cơ sâu nặng, thậm chí có thể nói là ác độc cực kỳ.

Trong mấy câu ngắn ngủi này, đối tượng mọi người chú ý lập tức liền từ Tô Trường Nhạc đổi thành Ôn Sở Sở, ánh mắt tìm tòi cùng nghi ngờ cũng đều rơi trên người Ôn Sở Sở, có thể nói vẻ mặt khác nhau, cực kỳ phấn khích.

Ôn Sở Sở thực sự không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển đến mức này, nàng ta vốn muốn Tô Trường Nhạc khó chịu, hiện tại lại biến thành bản thân mình không giải thích được.

Các loại ánh mắt tựa như một kiếm sắc bén đâm vào người, Ôn Sở Sở gần như có thể tưởng tượng được những người đó ra sao mà lại đang âm thầm phỏng đoán và cười nhạo mình.

Sắc mặt nàng ta xanh trắng luân phiên, trong mắt dần dần tràn ngập sương nước, khóc nức nở nhìn Tô Trường Nhạc.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đáng tiếc Tô Trường Nhạc hiện tại, cũng chỉ là một dã nha đầu không hề có tâm cơ đáng nói, tâm trí chỉ còn bảy tuổi, làm sao hiểu được các loại tâm cơ trong kinh thành này, mặc dù Ôn Sở Sở thoạt nhìn bất lực mà đáng thương, nàng vẫn là vẻ mặt không rõ hiểu chuyện gì.

Nhưng cho dù nàng không hiểu, thấy Ôn Sở Sở mắt dẫm lệ, vẫn là vẻ mặt sốt ruột an ủi nói: "Sở Sở ngươi đừng khổ sở, các ca ca không có ý gì khác."

Ôn Sở Sở nghe thấy những lời này, tạm biệt bộ dáng không biết gì của Tô Trường Nhạc, nghẹn hết một hơi vào bụng, nhất thời không làm cách nào để phản bác lại lời nói của nàng, sắc mặt càng thêm chật vật.

Tay nàng ta che ở ống tay áo chợt siết chặt, đầu ngón tay gần như cắm sâu vào trong thịt, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, trên mặt tươi cười ngọt ngào, biết lắng nghe sửa miệng: "Tô thị lang, Tô tiểu tướng quân."

"Đi thôi." Tô Thiên Dương cảm thấy buồn chán, nâng cằm lên ra hiệu cho muội muội đuổi theo.

Cửa hành cung có rất nhiều người qua lại, huynh đệ Tô gia cũng không phải thật sự muốn gây phiền toái cho Ôn Sở Sở, nên hai người không nói thêm gì nữa.

Quan to hiển quý đã có rất nhiều trong điện, tiếng nói chuyện náo nhiệt, gần như các quyền quý toàn trong kinh thành đều tụ tập ở chỗ này, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.

Tuyên Đế cố ý dựa vào khánh công yến để lựa chọn Thái tử phi, cho dù là khuê nữ của đại gia nhà cao cửa rộng, tâm cao khí ngạo ngày thường, cũng là một người ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, dường như hận không thể đem xiêm y cùng trang sức đẹp nhất kinh thành đặt hết lên người.

Nam nữ chia nhau ngồi, một trái một phải, theo thân phận địa vị, từ trên xuống dưới.

Tất cả mọi thứ đều không khác với ký ức của kiếp trước.

Ngón tay mảnh khảnh của Tô Trường Nhạc khẽ cong, trong lòng hồ nước tĩnh lặng nổi lên gợn sóng, hiếm khi căng thẳng như vậy.

Kiếp trước khi Thẩm Tinh Lan hồi kinh đã là tháng Chạp rét đậm, thời tiết cực kỳ lạnh giá, lúc ấy trong điện cũng là tiếng nói cùng tiếng trúc không dứt bên tai, chén ly[2] lần lượt thay đổi, náo nhiệt phi phàm...

[2] Ly: từ gốc là quang, là ly rượu bằng sừng ở thời xưa.

Nàng còn nhớ rõ, trong yến hội kiếp trước nàng chợt cảm thấy không khỏe, Lâm hoàng hậu thấy sắc mặt của nàng không tốt, cực kỳ không nỡ, lập tức sai người dẫn nàng đến Thiên điện nghỉ ngơi một chút.

Mặc dù Thiên điện rất yên tĩnh, nhưng vẫn nghe thấy tiếng uống rượu đùa giỡn truyền đến từ chính điện.

Nha hoàn bên người nàng là Bình Nhi đỡ nàng đi vào phòng Thiên điện, cẩn thận cởi giày vớ cho nàng, hầu hạ nàng nằm xuống nhuyễn tháp: "Cô nương làm sao vậy?"

Trong phòng cháy lồng hun khói, ánh nến lay động chiếu lên đệm chăn tinh xảo hoa lệ, màn lụa mềm mại nhẹ nhàng như phù dung, cách bài trí còn xa hoa hơn so với tướng phủ.

Bình Nhi một bên động tác nhẹ nhàng lau mồ hôi mỏng trên mặt nàng, một bên lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào trán nàng.

"Nóng quá!"

Dường như bị nhiệt độ trên trán nàng làm cho hoảng sợ, Bình Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Bình Nhi thấy má trắng như tuyết của nàng nhuộm đỏ bất thường, trên mặt xinh đẹp tuôn ra từng tầng mồ hôi, giọng điệu sốt ruột vạn lần: "Cô nương sợ là đêm qua thức đêm thêu hà bao cho Tứ điện hạ nên bị nhiễm phong hàn, nô tỳ liền đi thay nước lạnh cho ngài, rồi mời thái y tới đây xem xét kỹ cho ngài."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Lúc ấy nàng có chút không mở mắt được, nửa híp mắt, ánh mắt trong suốt, tầm mắt mờ mịt nhìn Bình Nhi rời đi, rồi không đóng cửa phòng lại.

Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, ngại cơ thể thật sự hết sức không khỏe, đầu mơ mơ màng màng, khó có thể suy nghĩ thêm mà cảm thấy toàn thân như có lửa đốt khó tả, cơ thể còn mềm nhũn, kiệt quệ, ngay cả muốn xuống giường đóng cửa phòng lại thì cũng cảm thấy phải cố hết sức.

Gió lạnh xen lẫn những bông tuyết bay vào phòng, hơi lạnh làm nàng tỉnh táo một chút, nàng giật mình phát hiện có gì đó không đúng, giãy dụa ngồi dậy.

Ngay sau đó nàng nghe thấy hai tiếng bước chân dồn dập, từ xa đến gần.

_______________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói: "Hai ca ca đều cuồng muội muội nhà mình, không ai muốn bắt nạt Tiểu Nhạc Nhạc <( ̄︶ ̄)>

Cầu tác phẩm trước của ta trong "Tiểu thông phòng của tướng quân bệnh kiều (trùng sinh)", song trùng sinh, song xử, 1V1, HE, Tiểu Khả Ái giúp thu thập một chút đi ~

Trong các truyện trùng sinh đều là song trùng sinh, thích song trùng sinh thì tiểu khả ái cũng có thể xem những xem trước truyện khác ~ yêu yêu?

Vân Nhiêu dung mạo tuyệt trần, nhan sắc vô song, là tiểu thông phòng của Dung Quân.

Dung Quân thanh tú tao nhã, sinh ra đã có một gương mặt thư sinh, thoạt nhìn tuyệt đối không giống đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến[3].

[3] Thiện chiến: chiến đấu giỏi.

Vân Nhiêu cũng biết hắn căn bản không thuần khiết như người khác nghĩ.

Trước mặt người khác thì dịu dàng nho nhã, chi lan ngọc thụ[4], nhưng lại ngày đêm giày vò nàng cực kỳ tàn nhẫn.

[4] Chi lan ngọc thụ: chỉ con em ưu tú.

Có một ngày, Dung Quân được triệu tập khẩn cấp đến biên quan, Vân Nhiêu cuối cùng không cần hầu hạ mỗi ngày, nàng cho rằng ngày tốt của mình đã đến.

Không nghĩ tới Dung Quân vừa mới rời kinh, đêm đó nàng đã bị ném xuống giếng đi đời nhà ma.

Vân Nhiêu trùng sinh đến năm vừa trở thành thông phòng của Dung Quân.

Lần này nàng quyết định không hầu hạ nữa!

Nàng hao hết tâm tư lấy thuốc giả chết, nghĩ thầm nhất định có thể chạy ra khỏi phủ tướng quân rồi sống tốt.

Không nghĩ tới, sau khi thuốc giả chết hết tác dụng, rồi lại mở mắt ra, thế mà vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần của Dung Quân.

Dung Quân nắm cằm nàng, khẽ mỉm cười, ngón tay có vết chai mỏng, dịu dàng lướt qua cánh môi nàng.

Hắn cúi người nhẹ nhàng cọ xát vào vành tai nàng, giọng nói khàn khàn: "Lần này Nhiêu Nhi lại muốn đi đâu?"

【 Đại tướng quân điên cuồng Bạch Thiết Hắc[5] VS Tiểu mỹ nhân mềm mại đáng yêu một lòng chỉ muốn chạy trốn 】

[5] Bạch Thiết Hắc: ban đầu là những từ thông dụng trong giới anime, sử dụng màu sắc để chỉ các mặt sáng và tối của nhân vật. Có nghĩa là một nhân vật nhìn bề ngoài có vẻ ngây thơ và dễ thương nhưng thực chất lại là một tên trùm đen đủi, quyết đoán và tàn nhẫn. Thuộc tính này được hoan nghênh rộng rãi trong hoạt hình và là cực kỳ quan trọng và phổ biến trong thiết lập nhân vật. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net