Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô Thiên Dương thấy thế thì tươi cười sảng khoái.

Đợi Tô Trạch dẫn mọi người tướng phủ, cung kính hành lễ thỉnh an, Tô Trường Nhạc liền nhanh chóng đỡ Tô phụ và Tô mẫu đứng dậy.

Thẩm Tinh Lan đứng ở phía sau nhìn nàng, nhìn thấy trên mặt nàng đều là nụ cười, đáy mắt của hắn cũng từ từ tràn đầy ý cười dịu dàng.

Thật ra hắn thích nhìn Tô Trường Nhạc cười, nàng cười lên rất đẹp.

Kiếp trước khi Tô Trường Nhạc về lại mặt, mặc dù ở trước mặt người khác không có gì khác thường, nhưng Thẩm Tinh Lan biết, lúc trước khi nàng ăn yến tiệc xong, cùng Tô mẫu quay lại hậu viện, hai mẹ con một mình ở trong phòng nói chuyện, thì nàng lại khóc.

Tô Trường Nhạc mà hắn biết, thật ra không thích khóc, lòng tự trọng của nàng rất lớn, đặc biệt mạnh mẽ, mà lại đặc biệt sĩ diện.

Sau khi điều đó xảy ra, nàng đã có một thời gian dài, chỉ cần đụng một tí là rơi nước mắt, đôi khi buồn bã, đôi khi tức giận và hoài nghi.

Nàng trở nên kỳ lạ và cực kỳ vô lý.

Hắn rất đau lòng, cũng rất buồn, tìm mọi cách để nàng trở lại tiểu cô nương thích cười trước đây, nhưng lại bất lực.

May mắn thay, nàng không biết gì cả, không có làm gì sai với họ, nàng vẫn là một tiểu cô nương đơn thuần thích cười.

Ngay trước khi Tô phụ và Tô mẫu muốn nghênh đón bọn họ vào phủ, Tô Trường Nhạc phát hiện ra Thẩm Tinh Lan vẫn không nhúc nhích đứng ở phía sau.

Mặc dù trên mặt hắn đang cười, ánh mắt cũng đang nhìn nàng, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn nhìn ai đó thông qua mình.

Tô Trường Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, kỳ quái nhất chính là, rõ ràng Thẩm Tinh Lan đang cười, còn cười đặc biệt dịu dàng, mà nàng lại cảm thấy, trong ý cười dịu dàng cực kỳ ấy, mang theo đau khổ cùng bi thương không thể tả được.

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Tinh Lan, không hiểu sao trong lòng nàng lại đau đớn.

Chẳng lẽ là vì nàng tức giận hắn lông bông hết sức, cho dù hắn dỗ dành như thế nào ở trên xe ngựa, nhưng nàng vẫn không chịu để ý tới hắn, còn một mực vỗ vào tay hắn vươn tới, cho nên hắn lâm vào buồn bực, cảm thấy mình bị vứt bỏ chăng?

Nhưng vừa mới xuống xe ngựa, rõ ràng nàng đã chủ động đưa tay cho hắn, để hắn đỡ mình xuống, nàng không thực sự giận hắn mà.

Ai bảo hắn vẽ lông mày được một nửa thì đột nhiên hôn nàng, lúc đó Tứ Hỉ còn đang đứng ở phía sau nữa chứ!

Tô Trường Nhạc nhíu nhíu mày, cảm thấy Thẩm Tinh Lan là một đại nam tử, quả thực còn yếu đuối hơn, khó dỗ dành hơn so với nàng.

Nàng vốn định không để ý tới Thẩm Tinh Lan, cứ thế vào cửa cùng Tô phụ và Tô mẫu, nhưng khi chuẩn bị xoay người thì lại mềm lòng.

Nàng đã quyết định đối xử tốt với Thẩm Tinh Lan, huống chi hắn dỗ dành nàng một lúc lâu ở trên xe ngựa, lần này, đổi lại là nàng đến dỗ dành hắn vậy.

Tô Trường Nhạc quay lại trước mặt Thẩm Tinh Lan, ngửa đầu, ánh mắt hơi mở to, giả vờ tức giận hờn dỗi với hắn: "Hôm nay là ngày lại mặt của ta, sao Thái tử ca ca có thể không để ý tới ta thế? Rất nhiều người đang nhìn đó!"

Ánh mắt của nàng lấp la lấp lánh, đầy rực rỡ, giống như bầu trời đầy sao.

Tiếp theo nàng giống như nghĩ đến cái gì đó, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt suy sụp toàn bộ.

Nàng cắn cắn môi, dường như có hơi khó xử, trong con ngươi trong suốt hiện lên một chút bất an, nũng nịu, mềm giọng, nhỏ nhẹ hỏi: "Chẳng lẽ là vì, vừa rồi ta không để ý tới Thái tử ca ca ở trên xe ngựa, cho nên Thái tử ca ca tức giận sao?"

Thẩm Tinh Lan thấy Tô Trường Nhạc đang tức giận, thoáng cái lại đáng thương nhìn mình, dáng vẻ tươi sáng, rực rỡ ấy tràn đầy sức sống.

Giống như một mặt trời ấm áp nhỏ vào mùa đông.

Trái tim của Thẩm Tinh Lan đột nhiên được che phủ, nặng nề mà chua xót, sự u ám kéo dài vạn dặm, dường như bị nàng cuốn sạch vào nụ cười tươi sáng của nàng.

Trong mắt hắn dần dần nhuộm đầy ý cười rạng rỡ mà nàng truyền tới, ý cười bên môi từ từ ngọt ngào, trong lòng tràn đầy hơi thở ấm áp.

Thẩm Tinh Lan cười cười, trong mắt chỉ còn lại tia sáng rực rỡ, đang muốn đưa tay nắm lấy nàng, nhưng Tô Trường Nhạc lại nhanh một bước nắm lấy tay hắn.

Trái tim hắn run lên.

Chỉ thấy gương mặt của tiểu cô nương vốn đang bất an, đột nhiên ngọt ngào cười cười với hắn, nụ cười của nàng quá mức ngọt ngào, ngay cả trong không khí cũng bay ra một tia ngọt ngào.

Tim của Thẩm Tinh Lan đập nhanh, hoàn toàn không khống chế được mà lệch nhịp.

Tô Trường Nhạc nắm lấy tay hắn, trên mặt hiện lên màu đỏ nhạt, trong giọng nói êm tai mang theo làm nũng: "Hồi nãy, ta không để ý tới chàng là vì thẹn thùng thôi, không cho phép Thái tử ca ca tức giận, ai bảo chàng bắt nạt ta trước!"

Dáng vẻ nhỏ nhắn nũng nịu ấy cực kỳ đáng yêu.

Cả trái tim của Thẩm Tinh Lan đã tan chảy, không còn suy nghĩ gì nữa.

Hắn theo bản năng nắm ngược tay nàng, lôi kéo nàng bước nhanh vào trong Tướng phủ.

Cô bé của hắn quá đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, trên đường cái đều là người, chỉ cần vừa nghĩ đến người ngoài quay lại nhìn dáng vẻ làm nũng ngại ngùng của nàng, hắn liền muốn quay lại móc hai mắt của những người đó ra.

Thẩm Tinh Lan đột nhiên có hơi tức giận.

Hắn không nên thất thần ở cửa, để cho người ngoài có cơ hội nhìn thấy một mặt tốt đẹp của Tô Trường Nhạc như vậy.

Hắn hận không thể tát mình mạnh một cái.

Hắn hiện tại muốn mang nàng về Đông Cung giấu đi, còn muốn giam cầm nàng ở trong phòng ngủ, không cho nàng đi đâu cả, khiến người khác không có cách nào nhìn trộm dung mạo tuyệt trần của nàng nữa.

Chỉ có một mình hắn được nhìn thấy, cũng chỉ thuộc về một mình hắn thôi!

Tô Trường Nhạc ngẩn người, không hiểu Thẩm Tinh Lan đã xảy ra chuyện gì.

Sao hắn khó dỗ dành thế, nàng không muốn dỗ dành nữa đâu!

Tô Trường Nhạc tức giận cắn cắn môi, rồi lúc ngước mắt lên trừng hắn, nhìn thấy hai bên tai hắn đỏ bừng, nàng nhịn không được cắn cắn môi, khóe miệng không khống chế được cong lên.

Nàng cụp mi mắt xuống, che miệng, len lén nở nụ cười.

Có phải nàng vừa mới làm nũng với hắn, cho nên Thẩm Tinh Lan mới ngại ngùng không thế?

À, nàng đúng là không nên nói những lời kia ở trước cửa tướng phủ mới đúng, nhưng mà có liên quan gì đây? Dù sao nàng là một kẻ ngốc ở trong mắt người khác, nàng nói như vậy cũng không kỳ lạ, hoàn toàn sẽ không có ai nghi ngờ.

Tô phụ và Tô mẫu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên Tô mẫu thấy nữ nhi vẫn giống như trước khi xuất giá, tươi cười ngọt ngào, lúc nói chuyện với Thái tử cũng không có khoảng cách xa lạ nào, cuối cùng bà cũng yên tâm.

Tô Ngọc nhàn nhạt liếc Tô Thiên Dương một cái, hỏi: "Điện hạ bị làm sao vậy thế?"

Tô Thiên Dương nhịn cười, nói: "Có lẽ là đang ngại thôi."

Tô Thiên Dương biết rõ nhất Thái tử thích muội muội của mình bao nhiêu, cũng biết rõ tính cách kỳ cục mà buồn bực của hắn, nghĩ tới chắc là vừa rồi muội muội tùy tiện lên tiếng dọa hắn ở cửa.

Sau khi vào tiệc, Thẩm Tinh Lan tựa như một người không có việc gì làm, sắc mặt bình tĩnh, vẫn như trước, nói cười vui vẻ cùng phu thê Thừa tướng.

Chỉ là bàn tay nhỏ bé của Tô Trường Nhạc đang đặt trên đùi, bị hắn nắm chặt, làm hại nàng ngại gần chết, hai má đỏ bừng ngượng ngùng không thôi.

Tô phụ và Tô mẫu ngồi đối diện bọn họ, hai vị huynh trưởng thì một trái một phải ngồi bên cạnh phu thê Tô gia.

Tô Trường Nhạc muốn tránh ra mấy lần, nhưng bàn tay của Thẩm Tinh Lan lại ôm quá chặt, nàng không dám cử động quá lớn, đành phải cắn môi, đáng thương nhìn hắn một cái.

Thẩm Tinh Lan dường như nhận ra ánh mắt đáng thương của nàng, hơi nghiêng mắt nhìn nàng một cái.

Tô Trường Nhạc thu hồi tầm mắt, đột nhiên cúi đầu, ngoan ngoãn, không giãy dụa.

Má nàng nóng như bị bỏng nặng.

Nàng cảm thấy nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm Tinh Lan quá mức xinh đẹp, liếc mắt một cái liền khiến tim người ta đập thình thịch.

Thẩm Tinh Lan chắc chắn có độc!

Tô Ngọc thu hết sự tương tác giữa hai người vào mắt, hắn ta lặng yên không tiếng động đá Tô Thiên Dương ngồi đối diện mình một cước, mắt phượng híp lại, dùng ánh mắt hỏi: Cái này gọi là thẹn thùng à?

Tô Thiên Dương nhún nhún vai, vô tội nhìn đại ca, vẻ mặt đều là "Đệ cũng không biết mà".

Tô mẫu nhìn động tác nhỏ của nữ nhi và Thái tử, gương mặt dịu dàng nở nụ cười.

Mãi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, mọi người bắt đầu dùng bữa, Thẩm Tinh Lan mới buông tay nàng ra.

Tô Trường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ngay khi nàng cho rằng mình có thể an tâm dùng bữa, thì Thẩm Tinh Lan như không coi ai ra gì, tựa như hai người vẫn còn ở Đông Cung, bộ dạng phục tùng cúi đầu bày thức ăn cho nàng.

Trong nháy mắt, tiếng va chạm chén đũa vỡ vụn trong phòng ăn đều ngừng lại.

Thẩm Tinh Lan dừng một chút, ngước mắt nhìn lướt qua mọi người, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Trạch phục hồi tinh thần, cười nói: "Mấy chuyện chia thức ăn này giao cho hạ nhân là được, sao điện hạ có thể hạ mình thấp hèn..."

Thẩm Tinh Lan thờ ơ ngắt lời ông: "Không sao, không cần quá để ý đến cô."

Hắn ngước mắt lên, cong mắt cười với Tô Trạch: "Nhạc trượng đại nhân, dùng bữa thôi"

Tô Trạch nghe thấy tiếng "Nhạc trượng đại nhân" của Thẩm Tinh Lan, bỗng nhiên giật mình, sắc mặt phức tạp gật gật đầu, tiếp tục dùng bữa.

Tô mẫu cũng sững sờ nâng chén lên, Tô Thiên Dương cũng không biết vì sao, nhíu mày với Thẩm Tinh Lan một cái, rồi mới cúi đầu gắp thức ăn lên.

Gương mặt của Tô Ngọc vốn hơi sắc, hiện giờ đã khôi phục sự dịu dàng như thường ngày.

Mới vừa rồi hắn ta thấy Thái tử không để ý muội muội thẹn thùng, nắm lấy tay nàng, đùa giỡn nàng trước mặt mọi người, hắn ta vốn tưởng rằng Thái tử nhất định là nhìn thấy tâm trí của muội muội chỉ còn bảy tuổi nên mới dám bắt nạt nàng như vậy, nhưng hôm nay hắn tự mình bày thức ăn cho muội muội, hoàn toàn không giống không để ý nàng một chút nào.

Chỉ có một mình Tô Trường Nhạc xấu hổ đến mức vành tai đều đỏ lên, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt người nhà.

Ở Đông Cung, Thẩm Tinh Lan giúp nàng bày thức ăn thì không sao, chỗ đó không có ai nhìn thấy, nhưng tại sao hắn cũng làm như thế ở trước mặt nhiều người như vậy!

Mặc dù Tô Trường Nhạc nghĩ như vậy, nhưng khi nàng nhìn thấy Thẩm Tinh Lan cầm lấy khăn tay sạch sẽ, chậm rãi lau từng ngón tay thon dài của hắn, sau đó tiếp tục giúp nàng lột tôm, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một sự ấm áp khó diễn tả thành lời.

Yến tiệc ở kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước, cho dù Thẩm Tinh Lan không tự cao tự đại ở trước mặt người nhà nàng, không cao cao tại thượng, thậm chí không ngại phiền phức mà giúp nàng lột tôm.

Tô Trường Nhạc sững sờ nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, thật ra trong lòng nàng đã bị đâm rất nhiều gai từ lâu, đã lở loét rất nhiều từ lâu, nhưng hiện tại nàng có một người dịu dàng chống lại các loại gai ấy, ngay cả miệng vết thương cũng được xoa chữa lành rất tốt.

Nàng cúi đầu, khóe miệng nhếch lên độ cong hạnh phúc, buông ngọc trong tay xuống, lặng lẽ không tiếng động thò tay xuống dưới bàn, vụng trộm bắt lấy vạt áo của hắn.

Thẩm Tinh Lan sửng sốt một chút, phát hiện nàng đang làm nũng với mình, khóe miệng nhếch lên, nụ cười trên mặt càng thêm hớn hở.

Sau khi yến tiệc chấm dứt, Tô Trường Nhạc và Tô mẫu cùng nhau trở lại phòng hậu viện, hai mẹ con đơn giản nói một chút chuyện riêng.

Tô mẫu thấy nữ nhi và Thái tử hòa thuận với nhau, chỉ nói trọng tâm dặn dò nàng: "Mẫu thân nhìn thấy điện hạ đối xử với con cực rất tốt, nhưng cho dù điện hạ đối xử tốt với con đến mấy, Thái tử phi cũng ngàn vạn lần không được sủng ái mà kiêu ngạo."

Tô Trường Nhạc không có tỷ muội, nàng từ nhỏ đã được ngàn cưng trăm chiều nuôi lớn, cho nên lúc mới đến kinh thành mới dám mắng cả Thái tử.

Nàng nghe thấy mẫu thân của mình, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Nữ nhi biết rồi ạ!"

Nghĩ đến ngày lại mặt của kiếp trước, hai mẹ con nhốt trong phòng khóc lóc thảm thiết, khóe mắt nàng bỗng nhiên chua xót.

Tô Trường Nhạc nhịn không được tiến lên ôm mẫu thân, nũng nịu trong chốc lát.

Lúc hai mẹ con trở lại tiền sảnh, Thẩm Tinh Lan vốn đang ngồi ở tiền sảnh nói chuyện vui vẻ với Tô Trạch, nhìn thấy hốc mắt của Tô Trường Nhạc đỏ ửng, trông giống như lại khóc, sắc mặt của hắn từng chút từng chút trầm xuống.

Sau khi hai người từ biệt tướng phủ, lên xe ngựa, khi Tô Trường Nhạc còn chưa ngồi vững thì Thẩm Tinh Lan đã kéo nàng vào lòng, ôm lên đùi.

Hắn nâng má nàng lên và hôn nhẹ lên mí mắt đang ướt đẫm.

"Sao lại khóc?"

Nàng bất ngờ rơi vào vòng tay ấm áp, cả người lập tức căng thẳng, Tô Trường Nhạc phát hiện ra chỉ cần nàng được Thẩm Tinh Lan ôm lấy thì trái tim của nàng sẽ đập loạn xạ.

Nàng theo bản năng muốn tránh xa phía sau, nhưng Thẩm Tinh Lan lại nhanh một bước nắm lấy eo nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng.

Nàng được Thẩm Tinh Lan siết chặt, không thể nhúc nhích, bộ ngực tuyết to lớn bị áp chặt vào lồng ngực cường tráng của hắn, trong hơi thở quanh quẩn mùi trầm mộc hương không thể quen thuộc hơn.

Khi nàng bắt gặp đôi mắt đen hơi đỏ của Thẩm Tinh Lan, đôi mắt đen láy không thấy đáy, thắt lưng và tứ chi của nàng bỗng dưng mềm nhũn, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập như trống rỗng của mình.

Thẩm Tinh Lan hoàn toàn không ngờ nàng lại giống như kiếp trước, lúc rời khỏi tướng phủ, vẫn khóc đến hai mắt đỏ bừng, hắn có chút luống cuống tay chân.

Thấy nàng vội vàng né tránh mình, đáy lòng trầm xuống, ngay cả tay chân cũng phát lạnh, chẳng lẽ trong lòng nàng không muốn gả cho hắn sao?

Hắn cúi đầu, đã thấy tiểu cô nương vốn chỉ có hốc mắt ửng đỏ, hiện tại ngay cả toàn bộ mặt cũng đỏ ửng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của nàng hiện lên một màu ửng hồng ngượng ngùng, nhìn vào đôi mắt hắn đều là sự bối rối, cái miệng nhỏ đỏ mọng nước khẽ nhếch lên, còn dung mạo thì dụ dỗ người ta phải thân mật một lúc.

Tô Trường Nhạc liếm đôi môi khô khốc, vành tai đỏ bừng: "Ta, ta chỉ là quá hạnh phúc khi nhìn thấy cha và a nương mà thôi, không phải đau khổ gì đâu."

Rõ ràng hai người đã từng là phu thê hai đời, nhưng hôm nay khi nàng được Thẩm Tinh Lan ôm vào lòng, vẫn căng thẳng muốn chết như xưa.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, giọng nói của mỹ nhân nhẹ nhàng, hơi thở của Thẩm Tinh Lan trở nên nặng nề hơn một chút.

Hắn ma xui quỷ khiến cúi đầu, nắm cằm nàng lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng mềm mại ngọt ngào của nàng.

Hai gò má của Tô Trường Nhạc nóng lên, hai tay áp chặt lên trên vai hắn, dường như đang do dự có nên đẩy ra hay không, nhưng vừa nghĩ đến trước đó dáng vẻ hồn bay phách tán ấy của Thẩm Tinh Lan khi bị nàng từ chối, sức lực trên tay lại dần dần giảm cuống.

Ấm áp tùy ý đuổi theo hương thơm ngọt ngào trong miệng nhỏ mềm mại, dần dần lấn sâu vào trong.

Làn da trắng như tuyết được nhuộm màu hồng nhạt đẹp mắt, sau đó được phủ bởi màu đậm hơn.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tô Trường Nhạc bỗng dưng tỉnh táo lại, đẩy mạnh hắn ra.

Hai tay nàng che mặt mình thật chặt, ngực nhanh chóng phập phồng lên xuống, hoàn toàn không thể tin được vừa rồi mình không có chút giãy dụa cùng phản kháng nào.

Thẩm Tinh Lan nhất thời loạn tình không thể kiềm chế được, còn nàng cũng trở nên bạo dạn như vậy, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì vậy!

Nếu xe ngựa không đột nhiên dừng lại, có phải nàng sẽ cùng Thẩm Tinh Lan ở trên xe ngựa không!

Nàng và Thẩm Tinh Lan mới thành hôn được ba ngày! ! !

Tô Trường Nhạc hít một hơi, trong lòng điên cuồng thét chói tai, nàng không dám nghĩ nữa, càng không dám buông tay đối mặt với Thẩm Tinh Lan.

Thật là xấu hổ muốn chết!

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Thẩm Tinh Lan hơi ửng hồng, nhìn thấy Tô Trường Nhạc co chân lại, vùi mặt vào trong đầu gối như con đà điểu, dáng vẻ thẹn thùng vô cùng, không khỏi cúi đầu cười, cũng là định thần lại từ trong lòng nhất thời có ý yêu thương lộn xộn.

Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng cười khàn khàn của hắn, chỉ cảm thấy vành tai nóng ran, nhịn không được khẽ rên một tiếng: "Thái tử ca ca không được cười!"

"Được." Thẩm Tinh Lan buồn bực đáp một tiếng, cúi đầu hôn lên vành tai nàng, đưa tay siết chặt xiêm y đã hơi mở rộng của nàng, rồi lại vén mái tóc rối bời xõa hai bên má ra sau tai.

Sau khi chăm sóc toàn thân nàng từ trên xuống dưới, lúc này mới trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế, vì sao xe ngựa đột nhiên ngừng lại?"

___________________

Tác giả muốn nói:

Tô Trường Nhạc∶ Nhất định là ta bị Thẩm Tinh Lan làm hỏng nên mới có thể như vậy!

Thẩm Tinh Lan: ? ? ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net