Chương 12. Giúp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Vệ Bình bị chất lỏng này làm cho hoảng sợ, trợn tròn mắt phun ra phía sau, vài giọt trắng đục còn sót lại trên khóe miệng, anh nuốt mấy ngụm nước miếng mới phản ứng lại, trong miệng vừa tanh vừa đắng. Lâm Thâm không nói gì, chỉ nhìn anh, khóe mắt ươn ướt khiến cậu có chút yếu ớt, tính khí đã bắn ra một lần vẫn bừng bừng khí thế như cũ lại khiến cậu có tính xâm lược mười phần, môi Hoàng Vệ Bình run rẩy nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu... Tỉnh lại lúc nào vậy?"

"Lúc anh hôn tôi." Lâm Thâm liếm môi, ra vẻ trấn tĩnh: "Răng của anh cắn trúng vết thương của tôi."

"Xin lỗi..." Hoàng Vệ Bình xin lỗi xong mới nhận ra tình hình trước mắt đại khái là không nên nói xin lỗi nhất, anh vừa làm gì vậy chứ, ở ké nhà người ta, còn chưa quen được một tuần đã thôi miên người ta, còn hôn môi, khẩu giao cho người ta, đến tiểu thuyết tà dâm nhất cũng không dám viết như vậy, sợ là còn bị bắt vì tội lưu manh.

Lâm Thâm bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoại trừ đỏ ửng từ cổ đến tai thì hết thảy đều rất bình thường, cậu dùng sức kéo Hoàng Vệ Bình về phía mình, sau đó dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau tinh dịch trên khóe miệng anh, ngữ khí đều đều: "Anh đang làm gì vậy?"

"Tôi, tôi giải mẫn cảm cơ thể." Hoàng Vệ Bình né ra sau một chút, cảm nhận được ngón tay Lâm Thâm chậm rãi lướt qua khiến anh vô cớ nổi da gà cả người.

Lâm Thâm tức đến bật cười: "Giải bằng cách này sao? Bảo anh giải mẫn cảm cho tôi, không phải bảo anh cởi quần tôi."

Hoàng Vệ Bình vô cùng xấu hổ, men say và dục vọng tan biến chỉ còn lại xấu hổ và hối hận, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thâm, chỉ có thể trốn tránh lẩm bẩm: "Cậu nắm tay tôi, tự cắn môi mình, tôi sợ cậu bị thương..."

"Vậy thì sao." Lâm Thâm nhìn xuống tính khí vẫn hừng hực tinh thần như trước, còn dính nước miếng của Hoàng Vệ Bình, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, nó còn hơi run lên một chút, như thể muốn đòi công đạo với Hoàng Vệ Bình.

"Cậu... Cậu cọ vào tôi, tôi sợ cậu khó chịu nên muốn giúp một chút, nhưng không rút tay ra được, đành phải dùng miệng..." Hoàng Vệ Bình nói xong cũng tự cảm thấy hoang đường, vội bổ sung thêm một câu: "Ký túc xá của chúng tôi lúc trước đã xảy ra rất nhiều tình huống như vậy."

Ai ngờ nói xong câu đó, ánh mắt Lâm Thâm lập tức lạnh xuống, Hoàng Vệ Bình bị ánh mắt này dọa sợ: "Anh từng làm cho người khác rồi?"

"Không phải tôi! Ý tôi là bạn cùng phòng của tôi!" Hoàng Vệ Bình vội giải thích, mặc dù anh không biết giải thích rõ một chuyện không quan trọng thì có ý nghĩa gì, nhưng hai người đối thoại với nhau khiến anh bớt ngượng ngùng hơn một người tự biên tự diễn. Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Thâm, thấy cậu dịu đi rất nhiều mới thở ra một hơi, Lâm Thâm lại có chút nghi hoặc nói: "Bọn họ cũng... Dùng miệng sao?"

"Không... Không phải, dùng tay, có khó khăn thì mới giúp nhau một chút." Hoàng Vệ Bình sắp bị vấn đề này làm cho xấu hổ chết được, nhưng Lâm Thâm lại rất ham học hỏi, anh đành phải kiên trì nói: "Nhưng tay tôi bị cậu giữ chặt rồi."

Nói tới đây, Hoàng Vệ Bình nhớ tới chuyện Lâm Thâm đã tỉnh lại từ lâu, quyết định tính sổ: "Vậy, vậy cậu tỉnh rồi sao không ngăn tôi lại!"

Lâm Thâm ngồi thẳng người, nhích lại gần nhìn Hoàng Vệ Bình một vòng: "Rất thoải mái."

"Gì cơ?"

"Tôi nói, bởi vì anh liếm thật sự rất thoải mái." Lâm Thâm bắt lấy đũng quần cũng căng phồng của Hoàng Vệ Bình, năm ngón tay bao lấy xoa nắn: "Anh cũng cứng rồi, có phải tôi nên có qua có lại không?"

"A..." Hoàng Vệ Bình chưa từng gặp phải chuyện như này, trước khi ngủ say anh thậm chí đến tay con gái anh còn chưa nắm qua, chuyện "giúp nhau" trong học viện cảnh sát anh cũng chưa bao giờ tham gia, mỗi ngày ngoài luyện súng thì chạy bộ, tuổi trẻ nhiệt huyết đều cống hiến cho sự nghiệp, hiếm khi nghĩ đến bản thân. Trong phòng có mùi xạ hương thoang thoảng, là mùi của Lâm Thâm, ánh đèn mờ ảo nhuốm một tầng dục vọng, tay cậu vừa to vừa mềm mại, trông như chưa từng làm việc gì nặng, khớp xương rõ răng, trắng nõn nhỏ dài, vuốt ve cách một lớp quần cũng khiến Hoàng Vệ Bình phát run.

Anh muốn từ chối, muốn nói "không", miệng lại mở không ra, chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc không kiềm chế được, Lâm Thâm thấy anh như vậy cũng biết được câu trả lời của anh, dùng sức trực tiếp kéo anh ngồi lên đùi mình, cởi chiếc quần rộng thùng thình của Hoàng Vệ Bình, lộ ra một chiếc quần lót màu xanh, nơi đó đã căng phồng lên, thấm ướt một chút, nhưng khác với Hoàng Vệ Bình thẳng thắn táo bạo, nó có chút ngượng ngùng ẩn nấp trong quần lót.

Hoàng Vệ Bình thở hổn hển khi Lâm Thâm cởi quần lót của anh ra, lúc ngón tay cậu chạm vào anh hối hận cũng đã muộn. Thật kích thích, tính khí của Lâm Thâm ướt át cọ trên đùi anh, anh bị ôm ngồi trên chân cậu như đứa trẻ, mệnh căn còn bị cậu nắm trong tay, đến cả khí lực đứng lên chạy trốn cũng không có.

Tuy kỹ thuật của Lâm Thâm không thuần thục lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Vệ Bình vặn vẹo trên người cậu, đầu óc anh bị loại khoái cảm xa lạ này kích thích đến choáng váng, chỉ có thể quấn lấy cổ Lâm Thâm rên rỉ. Hai ngón tay Lâm Thâm vòng qua tính khí tuốt lộng từ đỉnh xuống gốc, Hoàng Vệ Bình run lên, vùi đầu vào hõm cổ Lâm Thâm thật lâu, đợi đến khi anh ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Thâm còn tưởng rằng anh muốn nói đừng hoặc là đừng sờ lung tung, nào ngờ khóe mắt anh đỏ bừng, đôi mắt diễm lệ chớp chớp, ngây ngô nói trắng ra: "Không phải có qua có lại sao? Cậu cũng liếm đi."

Lâm Thâm sửng sốt, cúi người xuống trước khi Hoàng Vệ Bình kịp nhận ra anh vừa nói gì. Cậu không chút do dự ngậm tính khí của Hoàng Vệ Bình vào miệng, Hoàng Vệ Bình lập tức kẹp chặt chân, phát ra một tiếng thở dốc thật dài: "Ưm..."

Kỹ thuật của Lâm Thâm không có gì đáng nói, nhưng may mà Hoàng Vệ Bình cũng là một tờ giấy trắng, thậm chí không thể kiên trì đến lúc Lâm Thâm dùng lưỡi liếm đã co rúm muốn bắn ra, Lâm Thâm tuần theo nguyên tắc công bằng, không muốn nhả ra, Hoàng Vệ Bình từ chối mấy lần đều thất bại, bắn vào miệng của Lâm Thâm, sau đó ngượng ngùng vươn tay che mắt. Anh bắn rất nhiều, với anh mà nói đây gần như là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ngũ quan nhất thời tê liệt, chỉ còn trái tim đập dữ dội. Lâm Thâm kiên nhẫn ngậm đến khi anh bắn ra cỗ dịch cuối cùng, nhổ ra xong mới khàn giọng nói: "Anh đúng là không thiệt chút nào."

Hoàng Vệ Bình tạm thời mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ, đầu óc mờ mịt, thở hổn hển hồi lâu mới ngước mắt nhìn Lâm Thâm: "Chúng ta... Sẽ bị bắt vì tội lưu manh sao?"

? Lâm Thâm tìm kiếm từ có chút lỗi thời này trong đầu, lau miệng, muốn trêu chọc anh: "Đúng vậy, cho nên chúng ta phải mau chóng thu dọn một chút."

"Xong đời, tôi biết luật còn phạm luật." Hoàng Vệ Bình vẻ mặt ưu sầu, gương mặt xinh đẹp mang theo dư vị tình dục ủ rũ: "Vậy phải làm sao đây, không biết vừa nãy có la lớn không, hàng xóm mà báo cảnh sát thì chết mất."

"Lớn." Lâm Thâm nghẹn cười: "Anh kêu rất lớn."

"Hả?" Hoàng Vệ Bình mím môi: "Sao cậu không nhắc tôi, tiêu rồi." Hoàng Vệ Bình vừa oán trách vừa kéo quần đứng dậy, túm lấy đệm trên sô pha, còn thô bạo kéo cái gối lót dưới người Lâm Thâm ra, giống như người mẹ đang nén giận dọn dẹp vệ sinh.

Lâm Thâm nhướng mày: "Lúc các anh ở ký túc xá không sợ bị phạt sao?"

"Là bọn họ, không có tôi." Hoàng Vệ Bình nghiêm túc nói, bắt đầu chạy ra ban công mở cửa sổ cho thông gió, vừa nãy toát đầy mồ hôi, cộng thêm gió điều hòa trong phòng, vừa mở cửa sổ liền cảm thấy lạnh, Hoàng Vệ Bình còn chưa mang dép lê, bị gió thổi run lên, lùi về sau nửa bước, rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lâm Thâm vươn tay đóng cửa sổ: "Muốn bị cảm sao?"

"Cho bay bớt mùi." Hoàng Vệ Bình như bị bỏng, vội vàng tránh xa Lâm Thâm, ánh mắt không biết đặt đâu mới tốt.

Lâm Thâm bất đắc dĩ nói thật: "Gạt anh thôi, tội lưu manh đã bị xóa bỏ từ lâu rồi, làm ở nhà thì cũng không bị tố cáo đâu."

"Nhưng, chúng ta đều là đàn ông..."

"Vậy thì cũng không có vấn đề gì." Lâm Thâm cầm dép đặt trước mặt Hoàng Vệ Bình, nghiêm túc nói từng chữ một: "Xã hội bây giờ, đàn ông có thể ở bên phụ nữ, cũng có thể ở bên đàn ông, chỉ cần là tình yêu thì không có gì phải sợ."

"Vậy phụ nữ và phụ nữ thì sao?"

"Cũng có thể, tình yêu là bình đẳng."

"Vậy, chúng ta không thích nhau, sao lại giúp nhau?" Hoàng Vệ Bình thả lỏng hơn, mở to mắt, có chút khờ dại lại có chút tàn nhẫn hỏi.

Nụ cười trên mặt Lâm Thâm đông cứng lại, cậu cố gắng kéo khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, đành phải cúi đầu nhìn Hoàng Vệ Bình đang ngoan ngoãn xỏ bàn chân trắng nõn nhỏ hơn đàn ông bình thường một cỡ vào dép, trầm giọng nói: "Vậy thì càng không sao." Cậu dường như thở dài, lại ngẩng đầu nói với Hoàng Vệ Bình: "Anh không cần có gánh nặng tâm lý, anh cũng nói rồi, không thích, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Xã hội bây giờ rất thoáng, thời của anh còn có thể giúp nhau, đương nhiên hiện tại cũng được."

"Vậy... Cậu sẽ không giận tôi, xa lánh tôi chứ?"

"Sẽ không." Lâm Thâm lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không."

"Vậy cậu vẫn nguyện ý chữa bệnh cho tôi chứ?"

"Ừm."

"Tốt quá, đồng chí, cậu thật sự là người tốt." Hoàng Vệ Bình có chút cảm kích muốn bắt tay cậu, lại nhớ tới Lâm Thâm đã dặn anh không được gọi mình như vậy, ngượng ngùng vỗ miệng vài cái: "Ngại quá, tôi quen rồi, lại gọi cậu như vậy."

"Không sao." Lâm Thâm mệt mỏi xua tay: "Đồng chí thì đồng chí."

Một đêm không nằm mơ hiếm có, chỉ là hai người đều đưa lưng về phía nhau, lúc tỉnh lại thì nhức mỏi cả người.

Lúc Hoàng Vệ Bình thức dậy Lâm Thâm đã đi làm rồi, không biết là anh ngủ say quá hay tốc độ vệ sinh cá nhân buổi sáng của Lâm Thâm nhanh hơn. Hoàng Vệ Bình rửa mặt xong ra phòng khách rót nước uống, lại nhìn thấy bọc ghế sô pha đều đã được đổi cái mới, một chút dấu vết cũng không còn. Bên trên còn có một cái mũ, Hoàng Vệ Bình tò mò bước đến xem, trên mũ có một mảnh giấy, chữ của Lâm Thâm cũng giống như cậu, xinh đẹp đến mức có thể làm bảng chữ mẫu:

Mới cắt tóc sẽ cảm thấy lạnh, mũ còn mới, cho anh đội đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net