Chương 16. Bữa tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Lâm Thâm vẫn luôn tâm sự ngổn ngang, giấc ngủ vừa mới tốt hơn một chút lại bắt đầu sụp đổ. Thời gian trước Hoàng Vệ Bình lại nhõng nhẽo đòi thôi miên cậu, phải giơ tay thề sẽ không sờ loạn Lâm Thâm mới để anh làm, mà cảnh tượng xuất hiện khi tiến vào trạng thái thôi miên không phải là tai nạn xe quen thuộc nữa, từ bối cảnh đến nhân vật đều biến thành câu chuyện Hoàng Vệ Bình kể, câu chuyện khiến Triệu Phiếm Châu mất mẹ từ nhỏ, khiến Hoàng Vệ Bình hôn mê hai mươi năm. Sau khi Lâm Thâm tỉnh táo lại trở nên rất trầm mặc, Hoàng Vệ Bình ở bên cạnh hỏi cậu có khó chịu không, có hiệu quả không cũng không nhận được câu trả lời, đành phải chạy vào bếp rót nước ấm, Lâm Thâm toát đầy mồ hôi, nên bổ sung nước.

Lâm Thâm ngẩn người, cậu làm việc nhiều năm rồi, lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như vậy. Theo lý mà nói, cảnh tượng hiện lên sau khi thôi miên là chân thật nhất, nguyên bản nhất, nhưng chỉ nghe nói ký ức có thể bị sửa, không nghe nói lại có thể sửa thông qua thôi miên nha? Chẳng lẽ cậu thật sự hèn mọn đến mức này sao, để danh chính ngôn thuận có được tình yêu của Hoàng Vệ Bình, cho dù đó chỉ là áy náy, cũng muốn trộm chuyện đau thương của người khác sao, không biết xấu hổ ôm hy vọng nhận được lợi ích mà không cần phải gánh chịu đau khổ từ chuyện này, đúng là tồi tệ mà. Cậu như vậy thì có thể xứng với ai chứ? Xứng với Hoàng Vệ Bình mang theo áy náy ngủ say hai mươi năm sao? Xứng với Triệu Phiếm Châu đã mất đi tất cả sao? Lại xứng với mẹ cậu sao?

Lâm Thâm vô cùng thất vọng về bản thân, ủ rũ lắc đầu, nhìn về phía phòng bếp. Hoàng Vệ Bình đang đứng đó đợi đun nước, mặc dù là ngoài trời đang lạnh nhưng trong nhà rất ấm, anh mặc rất mỏng, một chiếc áo sơ mi da beo lòe loẹt, phía dưới là quần cộc rộng thùng thình, hai bắp đùi trắng nõn, bàn chân nho nhỏ thành thành thật thật mang đôi dép lê mà Lâm Thâm mua cho, có vẻ vì quá nóng mà nhấc chân đạp lên phía trên đôi dép, ngón chân trắng trắng mềm mềm, đáng yêu như hạt đậu vậy.

Lâm Thâm thở dài, thầm mắng mình không có tiền đồ, dùng tay áo lau mồ hôi rồi đi vào bếp, đứng cách Hoàng Vệ Bình không xa.

"A, cậu làm tôi giật mình." Lâm Thâm bước đi không có tiếng động, Hoàng Vệ Bình dường như thật sự "giật mình" xoa xoa ngực, đánh mạnh vào vai Lâm Thâm oán trách: "Sao không nằm yên đó đi? Nước sắp sôi rồi."

"Tôi muốn ăn... Sủi cảo, tối nay ăn sủi cảo được không?" Lâm Thâm nhìn chằm chằm Hoàng Vệ Bình, nhìn đến khi Hoàng Vệ Bình có chút ngượng ngùng mới dời tầm mắt.

"Được, đúng lúc hôm qua tôi có mua cần tây, lát nữa đi mua thêm thịt băm là được rồi." Lâm Thâm rất ít khi chủ động chọn món ăn, mặc dù nói nấu cơm cho Lâm Thâm để trả ơn ở nhờ, nhưng hầu hết thời gian Hoàng Vệ Bình đều thích gì nấu đó, dù sao Lâm Thâm có vẻ cũng không kén ăn, anh nấu gì cậu cũng ăn được.

"Không muốn ăn cần tây." Hoàng Vệ Bình mở to mắt nhìn Lâm Thâm, anh vừa mới khen cậu không kén ăn.

"Muốn ăn bắp cải."

"Được, này thì có gì khó đâu." Hoàng Vệ Bình đáp ứng, vừa hay nước cũng sôi, anh rót ra cốc một ít rồi pha thêm nước lọc, lắc qua lắc lại, đến khi không còn nóng tay nữa mới đưa cho Lâm Thâm: "Uống chút nước đi."

"Cảm ơn." Lâm Thâm nhận lấy cốc nước, tay cũng không an phận mà lướt qua mấy ngón tay Hoàng Vệ Bình, Hoàng Vệ Bình có một cảm giác kỳ quái, bụng dưới vô thức thắt lại, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều nên không quan tâm lắm.

Lâm Thâm vốn dĩ muốn đi mua đồ ăn với Hoàng Vệ Bình, nhưng Trương Mẫn lại gọi điện thoại nói buổi chiều muốn hẹn tư vấn thêm lần nữa, sẽ không mất quá nhiều thời gian, gần đây công ty bận rộn, chỉ còn chiều nay là rảnh. Lâm Thâm không tiện từ chối, đành phải để Hoàng Vệ Bình đi mua đồ ăn trước, vừa cầu nguyện có thể nói chuyện xong với Trương Mẫn trong thời gian Hoàng Vệ Bình ra ngoài, vừa bố trí một số thiết bị cần thiết để tư vấn tại nhà.

Hoàng Vệ Bình mua đồ ăn xong trở về Trương Mẫn cũng chưa đến, hai người thương lượng gói sủi cảo trước rồi tính. Lần trước Hoàng Vệ Bình làm trong bếp, lần này Lâm Thâm cứ đòi giúp, anh đành phải dời chiến trường đến bàn ăn. Hoàng Vệ Bình thuần thục nhào bột, trộn nhân, anh vốn không trông cậy gì vào một người nấu mì cũng không biết như Lâm Thâm, nào ngờ Lâm lão sư xắn tay áo lên, cầm lấy chày cán từng miếng vỏ một.

Hoàng Vệ Bình ngạc nhiên: "Lâm lão sư, cậu biết cán vỏ sao!"

Lâm Thâm không ngẩng đầu, một tay cầm chày cán một tay lật, lưu loát như nước chảy mây bay, vỏ sủi cảo làm ra vừa tròn vừa có độ dày thích hợp, quả thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

"Lúc tôi còn nhỏ, ban ngày mẹ tôi đi làm, không thể nấu cơm trưa cho tôi, nên cuối tuần thường xuyên gói rất nhiều sủi cảo rồi bỏ vào tủ lạnh, để dành cho tôi ăn trưa, tôi cũng học được cách cán vỏ từ đó." Lâm Thâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lúc đó tôi cứ nghĩ, sau này lớn lên sẽ không bao giờ ăn sủi cảo nữa, không biết có phải ông trời trừng phạt tôi không, đã nhiều năm rồi tôi không được ăn sủi cảo nhà làm nữa."

Hoàng Vệ Bình biết mỗi lần Lâm Thâm nhắc tới mẹ mình cảm xúc sẽ tệ đi, anh không biết nên an ủi thế nào, nên nói gì, chỉ cảm thấy nói gì cũng vô dụng. Anh không lên tiếng, đành phải cố gắng để thêm nhiều nhân vào sủi cảo một chút, hy vọng lát nữa Lâm Thâm có thể ăn được một miếng sủi cảo nhân to vỏ mỏng.

Hai người đang làm dở thì chuông cửa đột nhiên vang lên, lúc này Lâm Thâm mới nhớ ra còn có cuộc hẹn với Trương Mẫn. Cậu lau tay, thả tay áo xuống rồi ra ngoài mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp khí chất đứng trước cửa, dáng vẻ còn tốt hơn lần trước đến rất nhiều.

Lâm Thâm còn đang lo sợ Hoàng Vệ Bình và Trương Mẫn gặp nhau, nào ngờ Hoàng Vệ Bình nghe thấy tiếng động lại chạy ra xem như thường ngày, Trương Mẫn nhìn thấy bộ dạng hưu nhàn của Hoàng Vệ Bình có chút sửng sốt, chỉ vào Hoàng Vệ Bình nửa ngày không nói nên lên, ngẹn hồi lâu mới mở miệng gọi một tiếng "chú".

Lâm Thâm nhíu mày, Trương Mẫn nhiệt tình chạy tới nắm lấy tay Hoàng Vệ Bình: "Chú Hoàng, sủi cảo lần trước chú cho cháu và Phiếm Châu ngon lắm, bọn cháu còn tranh nhau cơ, mấy ngày nay Phiếm Châu ở nhà nghĩ xem sao có thể gói ra được sủi cảo ngon như vậy, nhưng thử mấy lần cũng không phải là vị đó."

Lâm Thâm nhạy bén lọc được thông tin trong lời nói của Trương Mẫn, cậu lo lắng liếc nhìn Hoàng Vệ Bình, lại thấy Hoàng Vệ Bình không chút dao động nắm tay Trương Mẫn: "Không được dồn thịt nạc, phải cho thêm ít mỡ, nếu được thì cho thêm chút mỡ lợn, thì hương vị tự nhiên sẽ khác đi."

Lâm Thâm nghiêng đầu trầm ngâm, người này mấy hôm trước còn buồn đến uống rượu say khướt, hôm nay lại có thể trò chuyện bình thường với "tình địch", nhất thời cảm thấy khó hiểu, đành phải hắng giọng tham gia cuộc đối thoại: "Trương tổng, hôm nay anh muốn tư vấn chuyện gì?"

"Hôm nay không tự vấn, tôi muốn đến đây nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu." Trương Mẫn nói đến đây có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng: "Tôi và Phiếm Châu... Làm lành rồi, tôi chủ động nói rõ mọi chuyện với em ấy, đúng như cậu nói, tha thứ không phải chuyện gì đáng xấu hổ, sau khi chúng tôi hiểu được lòng nhau thật sự rất hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua đều rất đáng giá."

Ngay lúcTrương Mẫn nói "cảm ơn cậu" Lâm Thâm đã muốn ngăn anh lại, nhưng Trương Mẫn nói chuyện rất nhanh, như súng máy vậy, Lâm Thâm trở tay không kịp, đành phải áy náy nhìn sang Hoàng Vệ Bình. Cậu sợ Hoàng Vệ Bình biết được cậu đã biết quan hệ của Trương Mẫn và Triệu phiếm Châu từ trước nhưng vì sợ anh đau lòng nên không nói cho anh biết mà lựa chọn đi cảnh cáo Triệu Phiếm Châu, cậu cũng không biết Hoàng Vệ Bình có vì chuyện này mà giận cậu không, điều này khiến cậu toát đầy mô hôi.

May mà Hoàng Vệ Bình cũng không có phản ứng gì, chỉ xoay người lấy mấy hộp sủi cảo bỏ vào túi ni lông rồi đưa cho Trương Mẫn: "Hai người phải ăn nhiều, nhưng tôi chưa kịp làm xong cái mới. Đây là cái gói lần trước, thích thì cứ lấy về ăn đi."

Trương Mẫn ngại ngùng nhận lấy, mím môi nói: "Chú, nếu là thứ khác thì cháu cũng không lấy đâu, nhưng mà... Thật sự rất ngon, cháu không nỡ từ chối."

Hoàng Vệ Bình bị sự thẳng thắn của Trương Mẫn chọc cười, vỗ vai Trương Mẫn: "Hai người cũng gọi một tiếng chú rồi, chú làm sủi cảo cho cháu thì có là gì."Anh nói xong nhìn thoáng qua Lâm Thâm đang im lặng bên cạnh, huých cậu một cái: "Để dành cho cậu rồi nhé."

Lâm Thâm còn đang hờn dỗi, đột nhiên bị vạch trần thì có chút xấu hổ, tìm cớ chạy vào bếp, để lại không gian cho hai người họ. Trương Mẫn cầm sủi cảo cũng hoạt bát hơn nhiều, nhiệt tình mời Hoàng Vệ Bình và Lâm Thâm đi ăn, Hoàng Vệ Bình từ chối mấy lần không được, đành phải đồng ý.

Lâm Thâm không đi, Triệu Phiếm Châu thì đang tăng ca, cuối cùng chỉ còn Hoàng Vệ Bình và Trương Mẫn ngồi trong nhà hàng bốn mắt nhìn nhau, mặc dù Hoàng Vệ Bình đã nhanh chóng thoát khỏi thất tình trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, nhưng xuất phát từ suy nghĩ "có thua cũng phải biết mình thua ở đâu", anh vẫn hỏi gần hỏi xa về chuyện của Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu.

Trương Mẫn còn đang lo không có ai tâm sự chuyện này, tuy khá thân thiết với thư ký Tiêu nhưng Trương Mẫn vẫn cảm thấy không nên kể chuyện riêng tư trong giờ làm việc, Lâm lão sư lại cho người ta một cảm giác quá lý trí, Trương Mẫn kể hết mọi chuyện cho Hoàng Vệ Bình nghe, Hoàng Vệ Bình nghe xong nước mắt lưng tròng.

"Cậu chịu ủy khuất rồi." Hoàng Vệ Bình kéo khăn trải bàn lên lau nước mắt: "Nhiều năm như vậy rồi còn có thể gặp lại nhau, thậm chí là làm hòa, đúng là duyên phận trời ban."

"Đúng vậy." Trương Mẫn khịt mũi: "Cho nên thật sự phải cảm ơn Lâm lão sư, cậu ấy khuyên cháu đừng lo ngại nhiều như vậy, cứ làm theo trái tim đi, nói với cháu tha thứ không phải chuyện xấu hổ, đề nghị cháu tìm em ấy nói rõ mọi chuyện, nói ra hết khúc mắc và uất ức của bản thân."

"Nhưng mà..." Trương Mẫn nói tới đây, ra vẻ thần bí: "Hình như gần đây có ai đó theo dõi Triệu Phiếm Châu, trước kia em ấy nhận được điện thoại mới, nói là nghĩ cháu tặng, nhưng không phải cháu tặng, chú à, chú có cảm thấy kỳ lạ không."

Hoàng Vệ Bình không nghe thì thôi, vừa nghe mặt liền đỏ bừng, anh không thể phản bác lại cách nói "theo dõi Triệu Phiếm Châu" của Trương Mẫn, đành phải xoa xoa mặt, gian nan mở miệng: "Đó là... Tôi tặng đó, tôi nghe nói điện thoại cậu ấy hỏng rồi, đúng lúc vừa nhận được tiền, nên mới tặng cậu ấy một cái, khụ... Dù sao cũng là... Cháu của tôi."

"Là chú sao!" Trương Mẫn như trút được gánh nặng: "Vậy cháu yên tâm rồi, hại cháu mấy hôm nay cứ cảm thấy lo lắng không yên."

Hoàng Vệ Bình ngại ngùng uống hai hớp rượu, lại nhìn thấy Trương Mẫn tò mò hỏi: "Cái đó... Lâm lão sư... Là thím của cháu sao?"

Hoàng Vệ Bình đột nhiên sặc một ngụm rượu, ho khan hồi lâu mới hỏi: "Gì cơ?"

"Thì chính là, hai người có phải một đôi không?"

"Đương nhiên không phải! Sao cậu lại nghĩ vậy chứ!" Hoàng Vệ Bình trợn tròn mắt, bộ dạng như thể nghe phải chuyện gì kỳ quái lắm, Trương Mẫn đảo mắt vài lần rồi gật đầu: "Được rồi, không phải thì không phải, ăn thử món này xem, ngon lắm đó."

Sau khi ăn uống no say, điện thoại Trương Mẫn reo liên tục, anh bắt máy, ngọt ngào nói: "Ừm, được, vậy anh đợi em." Hoàng Vệ Bình thấy hẳn là Triệu Phiếm Châu muốn đến đón Trương Mẫn, trong lòng có chút chua xót, nhất thời không nói rõ được rốt cuộc là vì ghen tị Trương Mẫn có Triệu Phiếm Châu đến đón hay là ngưỡng mộ Trương Mẫn có người yêu đến đón. Triệu Phiếm Châu đến rất nhanh, Trương Mẫn không say lắm nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy anh rời đi, trước khi đi còn chào Hoàng Vệ Bình một tiếng, lễ phép hỏi anh có cần cậu đưa về không. Hôm nay Hoàng Vệ Bình cũng không uống nhiều, sau khi nghe xong câu chuyện của Trương Mẫn lại thấy vợ chồng son ngọt ngào nên không muốn quấy rầy, uyển chuyển từ chối rồi một mình ra khỏi nhà hàng, định đi dạo một chút vừa tiêu cơm vừa tỉnh rượu, nào biết vừa mới đến cửa liền thấy một bóng người quen thuộc.

Lâm Thâm vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen kia, bên ngoài khoác thêm áo khoác, dáng người cao gầy, tóc chải gọn gàng, đứng trong gió lạnh như một con hạc cô đơn. Hoàng Vệ Bình đột nhiên cảm thấy rất nhớ cậu, lúc ăn cơm không nhớ, nhìn thấy Triệu Phiếm Châu đón Trương Mẫn về nhà cũng không nhớ, nhưng giờ phút này, hoàn cảnh này, anh rất nhớ Lâm Thâm, anh muốn cọ vào vai cậu nói với cậu một câu về nhà thôi.

Hoàng Vệ Bình thuộc phái hành động, nghĩ là làm, anh nhảy đến bên cạnh Lâm Thâm, được Lâm Thâm vững vàng tiếp được, thứ duy nhất khác với tưởng tượng của anh là người nói "Về nhà thôi." không phải anh mà chính là Lâm Thâm.

"Sao cậu biết tôi ở đây?" Hoàng Vệ Bình ngà ngà say, nói chuyện có chút làm nũng, Lâm Thâm túm lấy anh để anh không vấp ngã, nghiêng đầu nhìn: "Không nói anh biết đâu."

"A..." Hoàng Vệ Bình dừng lại: "Cậu ăn sủi cảo chưa?"

"Chưa ăn." Lâm Thâm nhắc đến đây lại tức giận, nói là hai người cùng ăn cuối cùng bỏ lại mình cậu. Nhưng Hoàng Vệ Bình nghe xong vui vẻ lắc lắc tay cậu: "Tốt quá, tôi cố ý không ăn món chính, chỉ ăn bánh ngọt, chính là muốn về nhà ăn sủi cảo cùng cậu."

Lâm Thâm cố gắng mím môi để không lộ ra biểu cảm vui vẻ quá rõ ràng: "Không có phần của anh, anh cho hết rồi."

"Thì gói thêm thôi, chúng ta về nhà gói đi."

Lâm Thâm bị hai từ "chúng ta" và "nhà" lấy lòng, sờ chóp mũi lành lạnh của Hoàng Vệ Bình: "Đi, về nhà ăn sủi cảo."

Bên này, trên sô pha trong biệt thự của Trương Mẫn, Triệu Phiếm Châu đè Trương Mẫn dưới thân, quần áo của Trương Mẫn còn chưa cởi hết, chỉ vén lên trước ngực, Triệu Phiếm Châu đâm thật sâu, Trương Mẫn rên rỉ, sướng đến nỗi ngón chân co quắp lại. Triệu Phiếm Châu vùi đầu mút đầu vú Trương Mẫn, anh đột nhiên ôm cái đầu xù lông của cậu lên, nhịn xuống tiếng rên rỉ, có chút lo lắng nói: "Bỏ sủi cảo vào tủ lạnh chưa? Đừng liếm nữa."

Triệu Phiếm Châu dở khóc dở cười ngẩng đầu: "Rồi, vừa về đến nhà đã bỏ vào cho anh rồi. Nhưng mà hình như chú Hoàng còn đáng lo hơn sủi cảo, cũng không biết chú ấy có thể xem bản đồ về đến nhà không."

"Em không cần lo bò trắng răng đâu..." Trương Mẫn ôm mặt Triệu Phiếm Châu hung hăng cắn môi cậu một cái: "Anh đã nhắn tin cho Lâm lão sư gọi cậu ấy tới đón rồi, chính là chuyên gia tư vấn tâm lý của anh đó, hôm nay anh phát hiện hai người họ sống chung với nhau."

"Hả?" Triệu Phiếm Châu kinh ngạc: "Chú Hoàng...?"

"Ừm." Trương Mẫn gật đầu: "Chú ấy nói chưa ở bên nhau, nhưng vẻ mặt của Lâm lão sư cũng quá rõ ràng rồi. Người ta giúp anh, anh cũng phải giúp cậu ấy mới được."

"Không ngờ chú Hoàng lại cởi mở như vậy, nếu đổi thành chú ruột của em thì không biết sẽ nghĩ thế nào." Triệu Phiếm Châu có chút âu lo nói.

"Em có làm nữa không?" Trương Mẫn thấy cậu càng đi càng xa, tỏ vẻ bất mãn, lập tức nhận được một cú thúc thật sâu: "Làm, làm anh quan trọng nhất."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net