Chương 26. Câu đối xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vali của Lâm Thâm còn chưa lấy đi, để mở bên cạnh tủ quần áo, Hoàng Vệ Bình ngồi xổm trên mặt đất nhìn thật lâu thật lâu. Có một thời gian anh rất thích xem mấy bài phân tích chòm sao trên mạng, cùng Lâm Thâm làm tình đến nửa đêm hưng phấn không ngủ được, nằm trong vòng tay Lâm Thâm âm thầm xem mấy thứ huyền diệu này. Trên mạng nói cung bọ cạp hung ác, mang thù, lúc tức giận sẽ trở mặt không nhận người, lúc đó Hoàng Vệ Bình đã ôm điện thoại rúc vào trong ngực Lâm Thâm, dùng ánh mắt khắc họa ngũ quan thanh tú của cậu khi đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ, một người ôn nhu như Lâm Thâm cũng sẽ vậy sao?

Quần áo trong vali đã được xếp ngay ngắn, vừa nhìn là biết vết tích của Lâm Thâm, phân loại nông sâu dày mỏng rất tốt, mỗi thứ đều có hai cái, đều là một đôi. Hoàng Vệ Bình cười khổ lấy một cái áo thun trắng ra, đơn giản sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi nước giặt quần áo thường có trên người Lâm Thâm, cậu mặc vào nhất định rất đẹp, chỉ tiếc hình như anh chưa thấy cậu mặc áo thun bao giờ. Anh ôm áo vào lòng, mùi hương quen thuộc khiến mũi anh cay xè, chỉ tiếc vải chỉ là vải, sẽ không ôm lại anh, không lau nước mắt cho anh, người kia cũng sẽ không nữa rồi.

Hoàng Vệ Bình vùi mặt vào áo khóc lớn một hồi, sinh nhật của hai mươi năm trước, anh đánh mất tiền đồ, thời gian, trong sạch và tự tin, trùng hợp làm sao, sinh nhật của hai mươi năm sau, anh đánh mất một mùa hè ngắn ngủi, đánh mất người anh yêu.

Hoàng Vệ Bình chậm rãi khôi phục lại trạng thái như lúc mới gặp Lâm Thâm, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng không thể ngủ được, vừa nhắm mắt từng hình ảnh ân ái cùng lời nói thất vọng trào phúng cuối cùng Lâm Thâm nói với anh "Chi bằng năm đó anh để tôi chết cho rồi" luân phiên hiện lên trước mắt anh, khiến anh vô cùng khổ sở, qua mấy ngày đã gầy xuống một vòng.

Anh không xem điện thoại nữa, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, bởi anh biết người mình muốn liên lạc nhất sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Anh nhớ Lâm Thâm, nhớ đến nỗi đầu ngón tay run lên, tim đau nhói, nhưng anh tuyệt đối sẽ không liên lạc với Lâm Thâm, anh sẽ không cho phép bản thân tổn thương cậu thêm lần nào nữa. Lẽ ra anh nên sớm rời khỏi cuộc sống của Lâm Thâm, có thể sẽ có được một kết cục tốt đẹp hơn, là anh tham lam ích kỷ mới tạo ra cục diện như hiện giờ, anh thật sự, thật sự không thể tiếp nhận một kết quả càng tệ hơn. Nghĩ về ngày đó anh cũng không cảm thấy đáng tiếc, thậm chí còn có chút may mắn vì Lâm Thâm đã túm cổ áo anh rống lên anh, để anh có cơ hội nói một câu "xin lỗi", anh không dám tưởng tượng nếu vừa mới tắm xong bước vào phòng nhìn thấy quyển nhật ký bị mở ra cùng với căn phòng ngủ không một bóng người đáng sợ đến mức nào, như bây giờ cũng xem như là cái kết hoàn mỹ trong lòng anh rồi. Muốn nói chuyện hối hận nhất có lẽ hôm đó Lâm Thâm hỏi anh có phải vì muốn bù đắp nên mới đồng ý ở bên cậu không, anh sợ đến ngây người nên không thể giải thích kịp thời, bất quá cũng không sao, thêu hoa trên gấm mới có ý nghĩa, bới một đống lá khô ra để cho người ta thấy đóa hoa xinh đẹp bên trong thì có ích gì, chỉ là một trò cười mà thôi.

Mơ mơ hồ hồ qua mấy ngày, Hoàng Vệ Bình cảm thấy mình giường như già đi sớm hơn, có chút đãng trí, nồi cháy đen mới nhớ tắt bếp, bồn rửa chén tràn nước mới nhớ đóng vòi nước, ngồi trên sô pha xem TV ngày này qua ngày khác, không để mình phân tâm nghĩ đến thế giới thực, không biết đói cũng không biết mệt, mãi đến khi không biết đã qua bao lâu có người gõ cửa nhà anh mới kết thúc trạng thái tồi tệ này.

Anh giật mình khi nghe tiếng gõ cửa, vô số biểu cảm khác nhau của Lâm Thâm hiện lên trong đầu, người đứng sau cánh cửa kia chính là cậu sao? Là càng nghĩ càng giận nên muốn quay lại đánh anh? Hay là đến lấy hành lý? À đúng, chắc là lấy hành lý, nhưng áo thun trắng bị dơ còn chưa kịp giặt, liệu cậu có tức giận không? Hoàng Vệ Bình thất thần đi ra mở cửa, thở ra một hơi, không phải Lâm Thâm, đương nhiên không phải cậu.

Triệu Phiếm Châu và Trương Mẫn lo lắng bước vào, túm lấy Hoàng Vệ Bình râu ria xồm xoàm nhìn tới nhìn lui hơn nửa ngày mới thở phào, Trương Mẫn lắc lắc Hoàng Vệ Bình: "Chú Bình Bình, sao chú không đi làm? Gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, cục trưởng Triệu sốt ruột nên tan làm liền bảo cháu và Phiếm Châu đến đây."

"Xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi." Hoàng Vệ Bình cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng, lâu rồi không nói chuyện khiến giọng hơi khàn: "Tôi không sao, tôi quên đi làm."

Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu nhìn nhau, như vậy nhìn thế nào cũng không giống không sao, Trương Mẫn cau mày hỏi: "Lâm Thâm đâu rồi, sao không ở cùng chú, có phải cãi nhau rồi không?"

Hoàng Vệ Bình nghe vậy hơi sững sờ, như thể không biết Lâm Thâm là ai, thật lâu sau mới lắc đầu: "Không cãi nhau." Trương Mẫn vừa mới an tâm, Hoàng Vệ Bình lại nói: "Chia tay rồi."

Tim Trương Mẫn nhảy lên tới tận cổ họng, anh có chút cẩn thận hỏi: "Chia tay... Chia tay cũng không sao, rồi sẽ quay lại thôi, cháu và Phiếm Châu cũng từng chia tay, không phải bây giờ vẫn rất tốt sao."

Hoàng Vệ Bình cười khổ lắc đầu: "Sẽ không quay lại, cậu ấy sẽ không thích tôi nữa."

"Sao có thể." Trương Mẫn trợn tròn mắt: "Lâm lão sư thật sự nâng chú trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng còn sợ tan, cậu ấy thích chú thế nào chú phải biết rõ hơn bọn cháu chứ, sao đột nhiên lại nói vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì, chú nói cho bọn cháu biết được không?"

Hoàng Vệ Bình trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, đưa hai người đến sô pha ngồi xuống, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, ngoại trừ chuyện từng thích Triệu Phiếm Châu.

Trương Mẫn vừa rồi còn chắc chắn bọn họ sẽ làm lành cũng im lặng, anh cúi đầu không nói gì, khóe mắt cũng đỏ hoe.

"Không sao đâu chú Bình Bình, cháu và Phiếm Châu sẽ đi tìm Lâm lão sư nói rõ ràng, ít nhất không thể để cậu ấy cảm thấy chú ở bên cậu ấy là vì áy náy được, như vậy rất có lỗi với tình cảm của hai người."

Hoàng Vệ Bình chậm rãi lắc đầu: "Không cần, không cần nói với em ấy mấy thứ này đâu." Anh thở dài: "Bất luận thế nào kết quả cũng không thể thay đổi, đừng nhắc về tôi trước mặt cậu ấy nữa, sẽ khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu."

Trương Mẫn ôm Hoàng Vệ Bình, gửi một dãy số cho anh: "Đây là bác sĩ tâm lý rất tốt mà cháu quen, trạng thái của chú bây giờ không tốt lắm, nếu ngày nào đó chú cảm thấy không chịu đựng được nữa, cần gặp bác sĩ có thể tìm anh ấy, rất đáng tin cậy."

Hoàng Vệ Bình gật đầu tiếp nhận ý tốt này, sau khi Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu đi anh liền lưu số này lại. Thiệu... Ninh, lúc Hoàng Vệ Bình gõ tên cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ đã từng nghe ở đâu, có lẽ là tên nhân vật nào đó trong phim truyền hình mà anh xem gần đây. Hoàng Vệ Bình lưu xong lại ném điện thoại sang một bên, gặp bác sĩ gì gì đó để nói sau đi, nếu có thể ngủ trước một giấc thì tốt rồi.

Tình yêu không bao giờ chỉ tổn thương một người, dao hai lưỡi luôn chém đến khi cả hai đầm đìa máu tươi mới bằng lòng bỏ qua. Ác mộng của Lâm Thâm quay trở lại sau một thời gian dài, cậu một lần rồi lại một lần hét "Không---" đến khàn giọng dưới tiếng bóp cò súng. Máu của mẹ cậu như một đóa hoa anh túc nhỏ, Lâm Thâm trưởng thành bị vây trong cảnh tượng đó không thoát ra được, chỉ có thể ngồi dưới đất không thể cử động, Hoàng Vệ Bình trong mơ cất súng, đi tới ngồi xổm bên cạnh Tiểu Lâm Thâm, xoa đầu cậu, lời nói ra như một câu thần chú:

"Xin lỗi, để bù đắp cho em, đợi em lớn lên chúng ta ở bên nhau đi."

Lâm Thâm gầy đi trông thấy, thân hình vốn đã có chút gầy gò giờ đây lại càng tiều tụy hơn. Điều khiến cậu day dứt hơn cả thù hận là cảm giác tội lỗi với mẹ mình, cảm giác phản bội khiến cậu không thể tha thứ cho bản thân, cậu yêu Hoàng Vệ Bình, thật lòng thật dạ yêu anh, không muốn rời xa anh, cho dù mọi chuyện đã thành như vậy nhưng vẫn cảm thấy đau lòng và nhớ nhung, điều này khiến cậu càng thêm đau khổ. Nếu trong não người có một cái nút chỉ cần ấn một cái là xóa hết ký ức thì tốt biết mấy, cậu sẽ lựa chọn xóa tất cả ký ức liên quan đến Hoàng Vệ Bình, xem như anh chưa từng xuất hiện, chưa từng cứu rỗi cậu, để cậu chìm trong ác mộng tai nạn xe vùng vẫy cả đời, còn tốt hơn là kéo cậu lên rồi lại để cậu ngã xuống lần nữa. Cậu yêu Hoàng Vệ Bình bao nhiêu thì cũng hận Hoàng Vệ Bình bấy nhiêu, cậu nhớ đến biểu hiện ngày đầu tiên đi làm về của Hoàng Vệ Bình, nghĩ đến đêm đó anh không cự tuyệt cậu, nghĩ đến anh không muốn đi thăm mộ, cũng nghĩ đến anh nắm tay mình nói muốn cùng cậu bạc đầu. Ký ức đau thương đan xen với ký ức ngọt ngào, Lâm Thâm dù nghĩ tới đâu cũng đều thống khổ.

Còn một ngày nữa là đến Tết nguyên đán, Hoàng Vệ Bình mua một bó hoa bách hợp mà lần trước anh muốn mua, ăn mặc thật dày, quen đường cũ đi tới nghĩa trang, anh ôm một bó hoa lớn đi trên đường giống như một con chim cánh cụt nhỏ ngốc ngếch, nhưng khi sắp đến mộ của mẹ Lâm Thâm lại dừng bước.

Lâm Thâm đã ở đó.

Hoàng Vệ Bình gần như cảm thấy tim đau nhói ngay lập tức, cơ hồ hít thở không thông, cảm giác này giống như bị một mũi tên bắn vào tim vậy, vừa đau đớn vừa nghẹt thở, anh lùi về sau hai bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Đã hai tuần rồi hai người không gặp nhau, trước kia, từ khi bọn họ quen biết đến giờ chưa từng không gặp nhau lâu như vậy.

Hoàng Vệ Bình dùng bó hoa bách hợp che mặt mình, đi tới nơi cách xa Lâm Thâm hơn một chút rồi ngồi xổm xuống, ánh mắt dán chặt trên lưng Lâm Thâm không rời. Cậu gầy đi rồi, gầy đi rất nhiều, trời lạnh như vậy cũng không biết có mặc đủ ấm không, sao trông cậu lại yếu ớt như vậy. Hai mắt Hoàng Vệ Bình cay xè, nước mắt không ngừng rơi xuống, anh rất muốn ôm cậu thật chặt vào lòng. Không gặp thì không sao, thật sự gặp rồi mới biết được hóa ra anh lại nhớ cậu như vậy, không cần cậu tha thứ cho mình, không nghĩ tới việc làm lành, chia tay rồi sẽ hoàn toàn rời xa nhau giờ khắc này đều biến thành những lời nói dối vụng về, Hoàng Vệ Bình phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể khống chế bản thân không chạy tới ôm cậu, hỏi cậu có thể làm lại từ đầu được không.

Lâm Thâm ngây người ở đó thật lâu, Hoàng Vệ Bình cũng nhìn cậu từ phía sau thật lâu, mãi đến khi tai bị lạnh đến đau, gương mặt ướt đẫm nướt mắt bị gió lạnh thổi trúng cũng không muốn chạy. Lúc Lâm Thâm đi, Hoàng Vệ Bình cố gắng cúi đầu thật thấp, như một chú mèo hoang nhỏ không ai cần phải rúc trong góc, vừa mong được nhìn thấy lại vừa mong không bị phát hiện, mãi đến khi Lâm Thâm đã đi xa anh mới có chút thất vọng lẫn may mắn ngẩng đầu lên. Anh đứng dậy dậm đôi chân đã lạnh đến tê rần đi về phía mộ mẹ của Lâm Thâm, áy náy đặt hoa bách hợp lên, ngồi xuống bên cạnh muốn nói gì đó lại không biết phải nói thế nào. Lời xin lỗi đã nói nhiều lắm rồi, muốn nói về Lâm Thâm lại không có lập trường, đành phải thở dài một hơi rồi rời đi, trên bầu trời mây đen rất thấp, gió bắc gào thét, sợ là sắp có tuyết lớn.

Ngày tết Lâm Thâm chỉ ngồi trên sô pha ngẩn người, năm nào cũng thế này, cậu cứ nghĩ như vậy đã là tồi tệ nhất rồi, không ngờ cậu vẫn còn quá ngây thơ. Mấy con gấu bông cậu và Hoàng Vệ Bình mua lúc trước đã bị cậu khóa lại, những câu đối do Hoàng Vệ Bình tự tay chọn ngoại trừ khiến cậu càng đau hơn thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Lâm Thâm cầm câu đối nhìn tới nhìn lui một hồi rồi thở dài, quyết định vào tủ lạnh tìm đồ đông lạnh nấu ăn coi như cơm tất niên, vừa mở tủ ra liền sững sờ tại chỗ.

Ở trong cùng ngăn thứ hai có một túi sủi cảo to mà Hoàng Vệ Bình gói cho cậu, trong túi lớn có nhiều túi nhỏ, phía trên có mấy chữ "thịt cải trắng", "thịt nấm hương", "thịt cần tây" được ghi lại bằng bút bi, sủi cảo tròn vo, Lâm Thâm thậm chí có thể nhìn thấy dấu tay của Hoàng Vệ Bình trên đó.

Đó là sủi cáo mà Hoàng Vệ Bình đã gói từng cái một cho cậu, gói vì cậu.

Lâm Thâm phiền muộn nhét sủi cảo vào trong đóng tủ lạnh, nằm trên sô pha hồi lâu mới bình tĩnh lại. Ngày này lẽ ra hai người nên vui vẻ cùng nhau đón cái tết đầu tiên, lẽ ra nên cùng nhau thức dậy, cùng nhau đi ngủ, ôm, hôn, cùng nhau xem những tiết mục nhàm chán trên TV, vừa điểm 0 giờ liền nói với đối phương câu chúc mừng năm mới đầu tiên.

Nhưng cũng chỉ là "lẽ ra" mà thôi.

Ánh mắt của Lâm Thâm rơi vào mấy câu đối xuân tren bàn trà, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn cầm băng dính và câu đối rồi ra ngoài.

Sắp 0 giờ, Lâm Thâm cầm bát ngồi trên sô pha, bên trong là sủi cảo vừa mới luộc xong, bất tri bất giác rơi mấy giọt nước mắt.

Mà lúc này Hoàng Vệ Bình đang đứng ngoài cửa, anh chỉ là đột nhiên một xem thử câu đối do mình tự tay chọn dán trên cửa nhà Lâm Thâm trông như thế nào mà thôi, lúc thật sự nhìn thấy rồi lại không kìm được mà bật khóc.

"Hoan thiên hỉ độ đích giai tiết

Trương đăng kết thải nghênh tân xuân"

Hoành phi là "Gia đình hạnh phúc".

0 giờ, người dẫn chương trình trên TV lớn tiếng nói chúc mừng năm mới, ngoài cửa sổ bắn rất nhiều pháo hoa, xanh xanh đỏ đỏ rất sinh động, cả thành phố ngập tràn niềm vui, mọi người đều hy vọng đông đi xuân đến, năm mới sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, mà cánh cửa kia lại ngăn cách hai người, ngăn cách hai dòng nước mắt, ngăn cách một tình yêu và hai trái tim hiu quạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net