Chương 31. Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Duệ biết Hoàng Vệ Bình là bạn của Trương Mẫn, đương nhiên sẽ quan tâm anh nhiều hơn, thường xuyên đích thân đến kiểm tra. Mấy ngày nay Trương Mẫn bị chuyện xây dựng bệnh viện ở khu nghỉ dưỡng làm cho bận rộn không thể thoát thân, đành phải nhờ hai anh trai Lăng Duệ Vương Việt rảnh rỗi thì đến thăm Hoàng Vệ Bình, anh sắp xong việc rồi. Vương Việt đồng ý không chút do dự, cậu cảm thấy Hoàng vệ Bình thật kỳ lạ --- Rõ ràng đáng tuổi trưởng bối của bọn họ, nhưng trông lại trẻ như vậy, tâm tính cũng không già chút nào, sau khi biết chuyện của Hoàng Vệ Bình cậu càng khâm phục anh hơn, một tiếng chú Bình Bình gọi còn thân thiết hơn cả Trương Mẫn.

Lăng Duệ thích Vương Việt kết bạn nhiều hơn, bởi vì nguyên nhân gia đình nên từ nhỏ cậu cũng không có cơ hội kết giao với bạn cùng tuổi, suốt quá trình trưởng thành mặc dù có Vương Siêu nhưng không thể nói là không cô đơn, sau khi Vương Việt làm bạn với mặt trời nhỏ Trương Mẫn, Vương Việt cũng trở nên sáng thoải mái hoạt bát hơn nhiều, lúc hắn bận Vương Việt có thể có người bầu bạn, Lăng Duệ cầu còn không được, vậy nên dù đau lòng Vương Việt bận rộn mà vẫn giành thời gian chạy đến đây hắn cũng không nói gì, huống chi hai người còn có nhiều cơ hội gặp nhau hơn. Mỗi lần Vương Việt đến thăm Hoàng Vệ Bình, trước khi đi đều bị Lăng Duệ giữ lại một lúc, ôm hôn đến khi nào nạp đủ điện mới thả người đi.

Màn hình điện thoại của Hoàng Vệ Bình bị vỡ đã được gửi đi sửa, vốn cũng là điện thoại rẻ tiền, nếu cộng tất cả các lỗi lại thì tiền sửa có lẽ còn đắt hơn cả chiếc điện thoại này. Trương Mẫn vẫn còn nhớ chuyện Triệu Phiếm Châu vì nhầm lẫn nên dùng điện thoại Hoàng Vệ Bình mua cho, vừa hay lần này mua một cái mới để đáp lễ, nhưng đáng tiếc là tất cả dữ liệu trong chiếc điện thoại trước đều mất.

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Vệ Bình sau khi nhận được điện thoại là tải ứng dụng theo dõi định vị, anh cũng không phải cuồng theo dõi, chỉ là không muốn cắt đứt chút liên hệ cuối cùng này mà thôi. Anh không đến nơi hẹn, mà Lâm Thâm lại chưa từng đến tìm anh, cũng không liên lạc với anh, điều này có ý nghĩa gì Hoàng Vệ Bình nghĩ cũng không dám nghĩ, giữa anh và Lâm Thâm chỉ còn lại một chút ràng buộc mỏng manh như vậy, anh thật sự không nỡ buông tay.

Anh không thành thạo lắm mở cửa hàng có sẵn trên điện thoại, nhưng dù tìm thế nào cũng hiển thị không tìm thấy ứng dụng kia, anh không dám tin tìm lại hết lần này đến lần khác cũng không tìm được gì, công nghệ cao kết nối giữa hai người như thể chỉ là giấc mơ của một mình anh, tỉnh lại liền biến mất, một chút dấu vết cũng không có.

Sợi dây liên hệ cuối cùng giữa hai người đã đứt rồi.

Hôm nay Vương Việt được nghỉ nửa ngày, trước khi đến tìm Lăng Duệ thì ghé qua phòng bệnh của Hoàng Vệ Bình thăm anh, vết thương của Hoàng Vệ Bình không nghiêm trọng lắm, chỉ là tình trạng thiếu máu tương đối nặng. Vương Việt thấy môi Hoàng Vệ Bình hơi khô, cầm cốc giữ nhiệt đến rót cho Hoàng Vệ Bình một cốc nước ấm, Hoàng Vệ Bình nói cảm ơn rồi vô tình cảm thán một câu: "Tôi đặc biệt không thích dùng cốc giấy uống nước, cảm thấy có mùi, cốc giữ nhiệt này cứ như được chuẩn chuẩn bị sẵn cho tôi vậy."

Vương Việt gật đầu: "Đúng vậy, người đó đến trước cửa phòng bệnh của chú, không nói hai liền đã đưa cốc giữ nhiệt cho cháu rồi bỏ đi, thật trùng hợp, vậy mà lại hữu dụng rồi."

"Hả?" Hoàng Vệ Bình sững người một lúc: "Cậu nói là người khác tặng, không phải loại quà quét mã là tặng trên đường sao, đưa cho cậu ở bệnh viện?"

"Đúng rồi, ngay trước cửa phòng." Vương Việt chỉ ra cửa, hai mắt sáng ngời.

"Người đó... Là nam hay nữ? Trông thế nào?" Đôi môi không chút huyết sắc của Hoàng Vệ Bình hơi run rẩy, lời nói ra có chút ngập ngừng.

"Là nam, ừm... Cao hơn cháu nửa cái đầu, khá trắng và gầy, đeo mắt kính." Vương Việt vừa tả vừa khoa tay múa chân, trông rất nghiêm túc.

Là cậu sao? Hoàng Vệ Bình cầm cốc giữ nhiệt, tay run lên, là Lâm Thâm sao? Cốc giữ nhiệt này là do cậu mua? Vì sao cậu không vào gặp anh? Vì sao lại lén lút rời đi? Cảm xúc dâng trào khiến Hoàng Vệ Bình có chút choáng váng, anh đặt cốc giữ nhiệt lên bàn rồi vô lực nằm xuống, Vương Việt thấy trạng thái anh không tốt, có chút lo lắng: "Chú Bình Bình, chú không sao chứ? Người đó... Có chuyện gì sao?"

"Không sao cả." Hoàng Vệ Bình lắc đầu: "Chỉ là một người quen cũ mà thôi."

Vương Việt trấn an anh một lúc rồi ra ngoài để anh nghỉ ngơi, Hoàng Vệ Bình nằm trên giường tự nhủ ngàn vạn lần rằng đây chỉ là suy đoán của bản thân, người đó cũng không hẳn là Lâm Thâm, qua lâu rồi mà anh vẫn thích ảo tưởng như vậy, rốt cuộc phải thế nào mới có thể hết hy vọng đây?

Lúc này là giờ nghỉ trưa, Vương Việt cầm hộp cơm đến trước văn phòng của Lăng Duệ gõ cửa, sau khi nghe thấy "Mời vào." liền đẩy cửa vào trong, Lăng Duệ đang ngồi cau mày, vô cùng vùng túc.

"Sao vậy?"

Vương Việt bước tới, bị Lăng Duệ ôm eo ngồi trên đùi, hôn một cái: "Không có gì." Thấy vẻ mặt không tin của Vương Việt, Lăng Duệ lại nói tiếp: "Mấy ngày ngay anh cứ luôn nhìn thấy có một người khả nghi thoắt ẩn thoắt trên hành lang, đôi khi một ngày còn thấy mấy lần, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của cậu ta, rất không thân thiện. Sáng nay anh lại thấy cậu ta lén lút trước phòng bệnh của Hoàng Vệ Bình, anh không nhịn được qua đó hỏi cậu có chuyện gì sao? Kết quả cậu ta tức giận nói với anh gì mà 'đừng tưởng không ai biết chuyện mà anh đã làm', anh còn muốn hỏi tiếp thì cậu ta đã bỏ đi rồi, thật kỳ lạ."

"Chuyện mà anh đã làm là chuyện gì chứ?" Vương Việt có chút kinh hãi: "Lẽ nào là người thân của bệnh nhân trước đây hay gì đó, bởi vì người nhà bệnh qua đời nên đến tìm anh báo thù?"

"Xem ít phim truyền hình thôi." Lăng Duệ xoa xoa mũi Vương Việt, ôm cậu lắc lư: "Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận hơn."

Vương Việt cũng không vì những lời này mà yên tâm hơn, ngược lại càng thêm lo lắng, cậu ôm cổ Lăng Duệ cọ cọ: "Mấy ngày này anh thể ở một mình được, em sẽ ở cạnh anh."

"Được được được." Lăng Duệ có chút bất đắc dĩ, mở hộp cơm cùng Vương Việt ăn trưa, hoàn toàn không chú ý tới bóng đen đã đứng trước cửa thật lâu vụt qua.

Thiệu Ninh từ lần trước giúp Hoàng vệ Bình và Lâm Thâm hẹn nhau cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, anh ta nghẹn mấy ngày cuối cùng không nhịn được nữa, mượn cớ thăm Lâm Thâm đến gõ cửa nhà Lâm Thâm. Trạng thái của Lâm Thâm trông không khá hơn chút nào, ngược lại càng tệ hơn, Thiệu Ninh không dám hỏi, hàn huyên mấy câu rồi đặt hoa quả đã mua xuống định rời đi, nhưng ra đến cửa vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, vài lần muốn nói lại thôi bị Lâm Thâm nhìn thấu, cậu bất lực thở dài: "Muốn hỏi em và Hoàng Vệ Bình thế nào rồi?"

"... Đúng." Thiệu Ninh bước nửa bước chân ra cửa lại rút về: "Đã nói gì với nhau rồi?"

"Không gặp."

"Hả?" Thiệu Ninh kinh ngạc, phản ứng lúc đó của Hoàng Vệ Bình tuyệt đối không giống không muốn đi, thời gian và địa điểm hẹn cũng đều chính xác, sao có thể không gặp được?

"Anh ấy... Trên đường gặp một người đàn ông bị tâm thần muốn đánh một đứa trẻ, anh ấy lao lên chắn cho đứa trẻ một dao, được đưa thẳng đến bệnh viện."

"Hả???" Thiệu Ninh sửng sốt: "Không sao đó chứ?"

"Không sao, bùa bình an em tặng anh ấy trước đây đã giúp anh ấy đỡ một chút."

Thiệu Ninh trầm tư một hồi: "Thành thật mà nói thì Hoàng Vệ Bình đúng là người tốt, trước kia vì chuyện của em mà mất đi nhiều thứ như vậy, gặp lại tình huống này vẫn không chút do dự xông lên, quả thật là..."

"Anh ấy chính là người như vậy." Lâm Thâm cúi đầu, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi Thiệu Ninh đang muốn rời đi lại: "Anh ấy... Hoàng Vệ Bình, có phải sau này vẫn sẽ đến chỗ anh để tư vấn tâm lý không?"

"Đúng vậy, nhưng đừng nhờ anh chuyển lời, em muốn nói gì thì phải tự mình nói."

"Không phải." Lâm Thâm thở dài: "Anh có cơ hội thì nhắc anh ấy một chút, bác sĩ kia không tốt, nói anh ấy đừng để bị lừa."

"? Em có ý gì?" Thiệu Ninh không hiểu cậu muốn nói gì.

"Anh cứ nói với anh ấy như vậy là được." Lâm Thâm xua tay, không muốn chuyện riêng của Hoàng Vệ Bình bị người khác biết, dù sao quen phải người xấu cũng không phải chuyện tốt gì.

"Được rồi." Thiệu Ninh cũng không hỏi nữa: "Lần sau nếu anh ấy đến anh sẽ nói."

Trương Mẫn dồn công việc cả tháng làm trong mấy ngày, bận rộn mấy ngày mấy đêm cuối cùng cũng có thời gian đến thăm Hoàng Vệ Bình, Triệu Phiếm Châu vẫn chưa đi công tác về, anh tự mình mang theo rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng đến, còn chưa đẩy cửa đã đau lòng.

"Chú Bình Bình..." Trương Mẫn ngồi bên giường Hoàng Vệ Bình, vẻ mặt ủy khuất: "Chú không sao chứ? Xin lỗi, gần đây cháu bận quá, không thể đến được."

"Không sao, Tiểu Việt vẫn luôn đến đây chăm sóc tôi, dù sao cũng không có gì to tát, sắp xuất viện rồi." Hoàng vệ Bình mỉm cười, vỗ về trấn an Trương Mẫn đang ủ rũ.

"Cháu lo chết được." Trương Mẫn khịt mũi: "Điện thoại mới chú dùng có quen không?"

"Phí tiền quá." Nhắc đến điện thoại, Hoàng Vệ Bình như một vị trưởng bối tiếc tiền, chợt nhớ ra gì đó, hỏi Trương Mẫn: "Đúng rồi Tiểu Mẫn, phí phẫu thuật là cậu thanh toán giúp tôi đúng không? Tôi vẫn chưa có cơ hội trả lại, bao nhiêu tiền vậy?"

"Hả?" Trương Mẫn nghi hoặc chớp mắt: "Không phải cháu, cháu quả thật đã bảo thư ký Tiêu đến hỏi viện phí này nọ, nhưng bệnh viện nói đều thanh toán hết rồi, cháu còn tưởng là chú tự trả."

"Tôi không có." Hoàng Vệ Bình nhíu mày, trong lòng có một đáp án mà anh không dám nghĩ tới: "Tiểu Mẫn, cậu có thể giúp tôi hỏi xem là ai đã trả tiền cho tôi được không?"

"Được chứ." Trương Mẫn đồng ý, sau khi hỏi xong, vẻ mặt hưng phấn, thần thần bí bí nói: "Cứu mạng, chú Bình Bình! Chú đoán xem là ai!!!"

Hoàng vệ Bình thấy bộ dạng của Trương Mẫn cũng đã đoán được tám chín phần, trong lòng lạnh đi, anh nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Thâm?"

"Đúng vậy! Sao chú biết! Có phải hai người làm lành rồi không! Có phải Lâm lão sư đã thanh toán mà không nói chú biết không!" Trương Mẫn vui vẻ đến nắm tay lại, trông giống Doraemon.

"Em ấy đâu chỉ không nói cho tôi biết." Hoàng Vệ Bình cười khổ một tiếng: "Em ấy thậm chí còn không đến nhìn tôi một cái đã đi rồi."

"A... Sao lại như vậy..." Nụ cười trên mặt Trương Mẫn đông cứng lại, không biết phải nói gì, đành phải cố gắng sửa lời: "Có thể là, có thể là cậu ấy sợ quấy rầy chú nghỉ ngơi, đợi chú khỏe hơn lại đến thăm chú, ha ha..."

Hoàng Vệ Bình lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Đợi tôi xuất viện sẽ đi tìm em ấy nói rõ ràng, trả tiền lại cho em ấy."

Hoàng Vệ Bình nằm viện hai ngày là xuất viện, Trương Mẫn lại bị chuyện của công ty quấn lấy không thoát thân nổi, Hoàng Vệ Bình muốn đi quần áo mới, chiếc áo khoác cũ kia đã bị đâm thủng, còn dính rất nhiều máu, thật sự không thể mặc nữa, anh suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Vương Việt, cậu có rảnh không? Có muốn đi mua sắm với tôi không?

Vương Việt vui vẻ đồng ý, lại nhớ tới người đàn ông có ý đồ xấu mà lần trước Lăng Duệ nói, không yên tâm để Lăng Duệ ở nhà một mình, đành quyết định dẫn Lăng Duệ theo cùng, Hoàng Vệ Bình cũng không có ý kiến gì, hẹn địa điểm gặp mặt xong liền cúp máy.

Lăng Duệ và Vương Việt đương nhiên đến cùng nhau, Lăng Duệ không ở bệnh viện thoải mái hơn rất nhiều, hai người nghĩ cho Hoàng Vệ Bình nên không nắm tay, nhưng cảm giác ngọt ngào này làm thế nào cũng không giấu được. Hoàng Vệ Bình hiểu rõ mỉm cười, vừa đi vừa trò chuyện với bọn họ, tới cửa hàng thời trang nam mà lần trước đến cùng Lâm Thâm để xem thử quần áo.

Lúc này điện thoại của Vương Việt reo lên, cậu giơ điện thoại ra dấu một chút rồi chạy ra ngoài nghe điện thoại, còn lại Lăng Duệ đang giúp Hoàng Vệ Bình lựa đồ, mà Lâm Thâm vừa xuống thang máy liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Lâm Thâm rất muốn quay đầu rời đi, nhưng chân cậu lại như cắm rễ xuống đất, không thể cử động. Hoàng Vệ Bình trông khá hơn một chút, bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi, vẫn gầy đến mức có thể bị gió thổi bay như trước, Lăng Duệ cao hơn anh, thỉnh thoảng sẽ lấy quần áo trên giá áo cho anh xem, bộ dạng đàn ông tốt, Lâm Thâm không nhịn được dừng bước, ngẩn người đứng cạnh cửa kính bên ngoài cửa hàng.

Hoàng Vệ Bình chọn một vài bộ rồi vào phòng thử đồ, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng anh nữa Lâm Thâm mới định rời đi, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy đối tượng ngoại tình của Lăng Duệ, vậy mà cũng vào cửa hàng! Bước chân rời đi của Lâm Thâm dừng lại, cậu siết chặt tay, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lăng Duệ.

Người đàn ông kia đi tới bên cạnh Lăng Duệ, vừa nói gì đó vừa vô thức dán vào người Lăng Duệ, Lăng Duệ không những không né, ngược lại còn nhìn trái nhìn phải rồi hôn lên trán người đàn ông một cái, không chút kiêng dè.

Lâm Thâm gần như bị lửa giận ngút trời thiêu rụi, trước khi đại não kịp phản ứng lại thì cậu cũng đã bước vào cửa hàng, Lăng Duệ thấy cậu kinh ngạc trợn to mắt, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị cậu đấm một quyền vào mặt: "Sao anh dám? Không phải tôi đã nhắc anh rồi sao? Sao anh dám?"

Vương Việt sửng sốt, lập tức chắn trước mặt Lăng Duệ, nhân viên cửa hàng cũng bị bộ dạng của Lâm Thâm dọa sợ, nhất thời không ai dám tiến lên.

Lăng Duệ sờ má, không sao cả, xương không có vấn đề gì, hắn kéo Vương Việt ra sau mình: "Tôi có quen cậu sao? Có phải có hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm? Tôi thấy hai người ở bên nhau bao nhiêu lần rồi? Hoàng Vệ Bình biết không?" Lâm Thâm đã dùng hết sức lực vào cú đấm vừa rồi, lúc này xương ngón tay cũng ẩn ẩn đau.

? Lăng Duệ quả thực không biết phải lý giải lời này từ đâu, không đợi hắn mở miệng, một câu nói nhẹ nhàng lại tựa như sấm sét, khiến Lâm Thâm xoay người rời đi.

Hoàng Vệ Bình tay cầm bộ quần áo vừa thay, đứng trước phòng thử đồ, vẻ mặt khó tin:

"Lâm Thâm?"

Lâm Thâm bước nhanh đi, cậu cũng không hiểu vì sao mình phải bỏ chạy, chỉ là theo bản năng không muốn đối mặt với Hoàng Vệ Bình, không muốn đối mặt với Hoàng Vệ Bình và người bạn trai đã lừa dối anh, không muốn mất mặt như vậy, không muốn sự ghen tị của cậu bị Hoàng Vệ Bình nhìn thấy, không muốn nói chuyện này với anh dù là một câu, Lâm Thâm tin rằng cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được việc nghe Hoàng Vệ Bình nhắc về Lăng Duệ.

Sức mạnh của Hoàng Vệ Bình nổi lên, so với cảm giác áy náy khi đối mặt với Lâm Thâm, lúc này anh càng ủy khuất hơn, cảm giác bị coi thường, thậm chí có chút tức giận, anh đưa quần áo cho nhân viên cửa hàng rồi đuổi theo, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với Lâm Thâm.

Hoàng Vệ Bình càng đuổi Lâm Thâm đi càng nhanh, cơ hồ bắt đầu chạy, tâm cậu loạn như ma, ý nghĩ mơ hồ, nhưng khi nghe thấy Hoàng Vệ Bình kêu đau một tiếng lại dừng bước. Nguy rồi, quên mất anh còn đang bị thương. Lâm Thâm sốt ruột đến mức vừa quay đầu ba bước cũng chỉ chạy hai bước ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng vệ Bình: "Anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?"

Hoàng Vệ Bình đau đến mức trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nắm chặt tay áo Lâm Thâm không buông: "Sao lại chạy? Hôm đó em đã đến bệnh viện, mua cốc giữ nhiệt, thanh toán viện phí, sao không chịu gặp anh? Hận anh đến vậy sao?"

Lâm Thâm nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào, bất cứ câu trả lời nào liên quan đến Lăng Duệ cũng sẽ vạch trần sự ích kỷ của cậu, cậu đứng dậy, lạnh lùng chuyển chủ đề: "Xin lỗi vì đã đánh bạn trai anh, nhưng mà phải nhắc anh một câu, anh ta không chỉ có mình anh, đừng để bị lừa."

Hoàng Vệ Bình nghe xong lại sửng sốt: "Bạn trai anh? Anh làm gì có bạn trai?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net