Chương 33. Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thâm ở lại bệnh viện cùng Hoàng Vệ Bình cả đêm không về, giường trong phòng bệnh không lớn, Lâm Thâm nói ngủ trên sô pha cho qua một đêm là được nhưng Hoàng Vệ Bình không đồng ý, nhất quyết kéo Lâm Thâm lên nằm cùng nhau trên chiếc giường nhỏ.

Hai người thực sự nằm cạnh nhau rồi ngược lại không có xúc động mặc kệ tất cả làm một hiệp như vừa rồi, ánh trăng ngoài cửa sổ thật nhạt, cả phòng mờ tối, Hoàng Vệ Bình hắng giọng, rúc vào ngực Lâm Thâm, mặc dù mùa xuân đã đến nhưng anh vẫn là một người tay chân lạnh lẽo sợ lạnh như trước, Lâm Thâm kẹp chân anh giữa hai đùi mình, bàn tay to bao phủ hoàn toàn tay Hoàng Vệ Bình bên trong.

"Cứ như đang mơ vậy." Hoàng Vệ Bình híp mắt không chịu mở, từ trên xuống dưới đều được Lâm Thâm sưởi ấm.

"Thật ra em cũng nên xin lỗi anh." Lâm Thâm nghĩ nghĩ mới nói: "Em không nên đọc nhật ký của anh."

"Sau khi em đi, anh đã đọc rất nhiều bài viết trên mạng." Hoàng Vệ Bình cọ cọ vào người cậu, thì thầm: "Mọi người đều nói công dụng duy nhất của nhật ký là để cho người ta đọc. Anh không trách em, em đọc sớm thì anh sớm giải thoát, nếu không anh cũng... Dằn vặt nhiều lắm."

Lâm Thâm đau lòng, hôn nhẹ lên mặt Hoàng Vệ Bình: "Em không chú ý tới, không biết em có phải bác sĩ tâm lý không nữa."

"Một người rối rắm còn tốt hơn hai người đều khó chịu." Hoàng Vệ Bình bị hôn đến rụt cổ: "Nhưng anh thật sự thích ở bên em, lúc đó gần như mỗi ngày anh đều xem là ngày cuối cùng, cho nên khi chuyện xảy ra anh cũng không ngạc nhiên lắm. Anh chỉ cảm thấy đáng tiếc, không thể cùng đi du lịch, vé máy bay chắc đắt lắm phải không?"

"Còn nghĩ tới mấy thứ này." Lâm Thâm oán trách nhích thân dưới một chút, Hoàng Vệ Bình không nhịn được thở dốc một tiếng, kẹp chặt chân: "Sinh nhật của anh còn chưa mừng đàng hoàng."

Hoàng Vệ Bình xoay người nhìn Lâm Thâm, khóe mắt ươn ướt: "Không sao, sao này anh cũng không cần mừng sinh nhật nữa... Ngày nào cũng giống nhau, anh không muốn... Không muốn..."

Lâm Thâm biết anh muốn nói gì, ôm lấy anh thở dài: "Không được, một năm chỉ có một ngày như vậy."

"Vậy chúng ta theo âm lịch." Hoàng Vệ Bình kiên trì: "Dù sao chúng ta cũng không thể ăn mừng ngày đó một cách vui vẻ được."

"... Được." Khúc mắc nhỏ bé cuối cung của Lâm Thâm cũng được Hoàng Vệ Bình cởi bỏ, cậu ôm Hoàng Vệ Bình dịu dàng hôn lên, giọng điệu có chút buồn ngủ: "Lần này đi thăm mẹ với em đi, đừng lén lút đi một mình nữa."

"Ừm..." Hoàng Vệ Bình trải qua một ngày cũng mệt mỏi, thanh âm càng lúc càng nhẹ, cuối cùng không nói nữa, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ, ôm nhau mà ngủ, như linh kiện thất lạc tìm được vị trí ban đầu của nó, kín kẽ, ôn nhu triền miên.

Buổi sáng đoàn tụ là buổi sáng đẹp nhất, nằm trong lòng người yêu đã đánh mất tìm lại được, cùng nhau thức dậy trong thời tiết quang đãng, nhìn nhau cười dưới ánh mặt trời --- Nếu trong phòng bệnh không có Lăng Duệ thì tốt rồi.

Buổi sáng Lăng Duệ đi làm, y tá đi ngang qua thấy vết bầm trên gương mặt tuấn lãng của hắn đều bàn tán, còn có người lớn gan tới hỏi hắn làm sao vậy, Lăng Duệ bất đắc dĩ lắc đầu: "Không cẩn thận bị ngã."

Lăng Duệ vừa tới văn phòng ngồi xuống, đồng nghiệp đã tới tìm hắn, đồng nghiệp biết Hoàng Vệ Bình là bạn của Lăng Duệ, nói chuyện vết thương của Hoàng Vệ Bình bị rách phải nhập viện lần nữa cho Lăng Duệ nghe, Lăng Duệ có chút sốt ruột, y giả nhân tâm, nói thế nào Hoàng Vệ Bình cũng xem như là bệnh nhân của hắn, cho dù Trương Mẫn nói người đàn ông kỳ lạ nóng nảy kia là bạn trai cũ của chú Bình Bình, nhưng sau khi Hoàng Vệ Bình đuổi theo vết thương lại bị rách, Lăng Duệ khó mà không cảm thấy là do Lâm Thâm động tay với Hoàng Vệ Bình mới thành ra như vậy. Lăng Duệ đầu tiên là nhắn tin cho Vương Việt kể lại tình huống của Hoàng Vệ Bình sau đó hỏi thăm số phòng bệnh, đợi Vương Việt đến liền dẫn cậu cùng đi thăm Hoàng Vệ Bình, kết quả vừa mở cửa phòng bệnh liền cả kinh, nói thật, hắn làm bác sĩ nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên thấy người nhà ở cùng không biết xấu hổ mặt dày chen chúc trên giường cùng bệnh nhân như vậy.

Lâm Thâm thấy người mở cửa là Lăng Duệ, lập tức bật dậy khỏi giường, vừa ngủ dậy đại não có chút mơ hồ không biết nói xin chào trước hay nói xin lỗi trước, vốn vẫn còn một chút mặt mũi, nhưng sau khi người đàn ông vào sau Lăng Duệ nhìn thấy cậu liền cảnh giác chắn trước mặt Lăng Duệ, mặt mũi của cậu mất sạch sẽ, nếu trên đời này có thuật ẩn thân, Lâm Thâm nguyện ý dù có táng gia bại sản cũng phải học.

"Đừng sợ... Tôi không đánh người..." Lâm Thâm thành khẩn nói với Vương Việt đang cảnh giác, nghĩ một chút, vẫn nên đối mặt với lỗi lầm của mình, cậu xuống giường, chỉnh lại quần áo tóc tay, đi đến trước mặt Lăng Duệ bắt tay với hắn: "Xin lỗi xin lỗi, đều là hiểu lầm, tiền thuốc men của anh tôi sẽ thanh toán."

Lăng Duệ quan sát cậu từ trên xuống dưới, có chút do dự lắc đầu: "Không cần không cần, tôi là bác sĩ, không có gì nghiêm trọng, lần sau trước khi động thủ nhớ tìm hiểu rõ tình huống là được rồi."

"... Được." Ngón chân của Lâm Thâm không ngừng cuộn lại, cậu không thể ở lại nổi nữa, quay đầu nói với Hoàng Vệ Bình đang cố gắng nhịn cười một câu "Em ra ngoài mua đồ ăn sáng cho anh." rồi vội vàng chạy ra ngoài, lúc này Vương Việt mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường Hoàng Vệ Bình, có chút lo lắn: "Cậu ta làm gì chú vậy?"

"Không làm gì cả, là tôi chạy nhanh quá nên mới vậy." Hoàng Vệ Bình vỗ vai Vương Việt, sau đó nhìn Lăng Duệ mặt mày bầm xanh: "Thật sự xin lỗi bác sĩ Lăng, em ấy... Có chút dễ bị kích thích."

Lăng Duệ lắc đầu: "Cũng may là cháu, là người khác thì khó giải thích rồi."

"Thật sự xin lỗi, đợi tôi xuất viện sẽ mời cậu và Tiểu Việt ăn cơm." Hoàng Vệ Bình cũng có chút nóng mặt, Vương Việt kịp thời chuyển đề tài: "Nhưng mà... Nhìn bộ dạng hai người, làm lành rồi?"

"Ừm." Mặt Hoàng Vệ Bình càng đỏ hơn, anh cúi đầu nhìn dấu vết truyền dịch trên mu bàn tay, cảm thấy tim đập càng nhanh.

"Tốt quá rồi, chúc mừng chú nha chú Bình Bình." Vương Việt mừng cho Hoàng Vệ Bình, nhưng nghĩ một chút vẫn thấp giọng nói: "Nếu cậu ta dám động tay động chân với chú thì cứ nói với bọn cháu, đừng im lặng chịu ủy khuất."

Hoàng Vệ Bình bất đắc dị mỉm cười: "Em ấy không... Em ấy không phải... Quên đi, tôi biết rồi."

Vương Việt còn muốn dặn dò thêm vài câu, lại thấy Lâm Thâm mang theo cháo và trứng trở về, tay kia còn xách mấy cái bánh bao, xem ra là mua bữa sáng cho cả bốn người.

Lâm Thâm tươi cười đưa đồ ăn sáng cho bọn họ, Vương Việt không thể từ chối liền nhận lấy, Lăng Duệ thấy hai người có nhiều lời muốn nói liền nháy mắt với Vương Việt rồi đưa người về văn phòng mình, để lại cho cặp tình nhân nhỏ gương vỡ lại lành một chút không gian riêng tư.

Vương Việt cắn một miếng bánh bao liền nhớ ra phải gọi điện báo cho Trương Mẫn chuyện này, Trương Mẫn bắt máy, giọng ngọt đến phát ngấy, còn có chút khàn khàn, Vương Việt chú ý, hỏi ra thì quả nhiên đêm qua Triệu Phiếm Châu vừa xong vụ án đã vội vã trở về trong đêm, cũng chẳng trách hai người ngủ đến tận bây giờ.

Trương Mẫn nghe Vương Việt nói "chú Bình Bình và Lâm Thâm làm lành rồi" lập tức có tinh thần, thanh âm mơ màng mang theo phấn khích: "Tốt quá tốt quá! Em biết mà! Không uổng công em làm nhiều việc như vậy!"

Vương Việt vừa nghe điện thoại vừa ăn bánh bao, nghi hoặc nghiêng đầu: "Em đã làm gì vậy, Tiểu Mẫn."

"À, à, thì em khuyên họ thôi, em còn có thể làm gì chứ, ha ha." Trương Mẫn khua tay múa chân, vui đến mức Triệu Phiếm Châu sắp không ôm nổi anh nữa: "Đợi khi nào anh và anh em có thời gian, chúng ta cùng nhau đến khu nghỉ dưỡng chơi được không, lần trước bọn em và chú Bình Bình chơi mấy ngày cùng nhau, em vô cùng nhớ hai người, nếu không phải Lăng Duệ bận việc thì có thể chơi cùng rồi."

"Được đó được đó." Nói dến đây Vương Việt cũng rất mong đợi: "Anh chưa đi suối nước nóng bao giờ. Có cần mang theo gì không?"

"Mang quần bơi là được." Trương Mẫn nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Tuyệt đối đừng mua loại dễ phai màu."

Lăng Duệ im lặng ăn bữa sáng bên cạnh không khỏi xen vào: "Tiểu Mẫn, Lâm Thâm này... Có làm ăn chân chính không, sao nhìn thế nào cũng thấy cậu ấy có chút không đáng tin."

Trương Mẫn nghe xong không nhịn được bật cười: "Ha ha ha ha ha ha Lâm lão sư người ta là chuyên gia tư vấn tâm lý đó, còn là giáo sư thỉnh giảng của trường đại học, sao vậy, không giống sao?"

Lăng Duệ có chút kinh ngạc trợn mắt: "Quả thật là không giống."

"Chỗ nào không giống, anh là đang lấy việc công báo thù tư đó, không thể vì người ta đánh anh mà anh liền nghĩ người ta như vậy được." Triệu Phiếm Châu không nhịn được nói, bị Trương Mẫn trừng mắt liếc một cái: "Vậy trước tiên cứ như vậy đi, đợi lát nữa bọn em sẽ đến bệnh viện thăm chú Bình Bình, byebye!"

Buổi trưa Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu đến thăm Hoàng Vệ Bình, Lâm Thâm tạm thời có việc phải rời đi, Trương Mẫn bát quái hỏi Hoàng Vệ Bình một trận mới buông tha anh. Trương Mẫn tựa vào bên giường, chống cằm cảm khái: "Làm lành rồi thật tốt."

Hoàng Vệ Bình "ừm" một tiếng, lặp lại lần nữa:

"Làm lành rồi thật tốt."

Còn tốt hơn cả việc làm lành ngoại trừ ôm, hôn còn có tình dục đã lâu không phát tiết, Hoàng Vệ Bình mặc kệ đề nghị ở lại theo dõi thêm vài ngày của Lăng Duệ, cố chấp đòi xuất viện, vừa mới vào tới cửa đã không nhịn nổi nữa nhảy lên người Lâm Thâm, Lâm Thâm ôm mông anh xoa xoa, Hoàng Vệ Bình kẹp chặt eo Lâm Thâm, cúi đầu vừa liếm vừa cắn, như thể từ mèo nhỏ biến thành báo nhỏ biến thái, dùng sức như muốn ăn thịt người.

"Chậm một chút, chậm một chút." Lâm Thâm ôm anh, nhẹ nhàng đặt xuống giường, hai người đã lâu không thân mật đều có chút khó nhịn, Hoàng Vệ Bình chỉ vừa bị cởi lưng quần đã thở hổn hển không ngừng, bộ dạng như sắp ngất đi.

"Thật sự không sao chứ?" Lâm Thâm cũng không chịu nổi, cậu tránh vết thương của Hoàng Vệ Bình, hôn lên môi anh, vẽ một vòng quanh đầu vú, Hoàng Vệ Bình ngứa ngáy đẩy đầu vú vào miệng cậu: "Ngứa..."

Lâm Thâm ngoan ngoãn mút lấy, vừa mút một chút đã vừa cứng vừa sưng, Hoàng Vệ Bình sao có thể trụ được lâu như vậy, túm tóc Lâm Thâm gắt gao ôm cậu vào ngực, dùng tư thế cho con bú để bón cho đứa nhỏ chịu thiệt thòi, sướng đến nỗi ngón chân co quắp lại.

Lâm Thâm hôn dọc từ ngực xuống, dùng đầu lưỡi liếm thành từng vết nước trên bụng, Hoàng Vệ Bình rên rỉ dang rộng hai chân, cọ cọ thứ đã sớm cứng lên, bị Lâm Thâm nắm lấy, Hoàng Vệ Bình lập tức như cá trong chảo dầu, vặn vẹo cơ thể.

Lâm Thâm thấy anh phản ứng mạnh như vậy, sợ anh làm rách vết thương, bàn tay to cố định vai của anh rồi há miệng ngậm vào, nơi vốn vô cùng mẫn cảm của Hoàng Vệ Bình được người mà anh tâm tâm niệm niệm ngậm trong miệng, đầu óc anh rối loạn, ngoại trừ thở dốc thì cũng không biết làm gì nữa, nhấc chân lên rồi giữ chặt bằng hai tay, không nhịn được nâng eo: "Phía sau..."

Lâm Thâm hiểu ý anh, không khỏi cười khẽ một tiếng, Hoàng Vệ Bình bị tiếng cười làm cho gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa muốn đổi tư thế thì bị Lâm Thâm đè lại liếm, sau khi hai người chia tay Hoàng Vệ Bình cũng không chạm vào nơi đó, lúc này bị Lâm Thâm giữ lấy liếm một vòng xung quanh, thỉnh thoảng còn với vào một chút, anh cảm giác tim mình đập nhanh đến sắp chết rồi, Lâm Thâm không có ý tha cho anh, luồn tay vào miệng anh để anh liếm ướt liền đút vào, ký ức thân thể được đánh thức, cơ hồ không có gì không thích ứng, trong đầu ngoại trừ tham vẫn là tham, Lâm Thâm chưa ấn được mấy cái anh đã kêu một tiếng rồi bắn lên bụng mình.

Lâm Thâm khó tin ngẩng đầu nhìn anh: "Bắn rồi?"

Hoàng Vệ Bình lấy tay che mặt thở hổn hển, bộ dạng không còn mặt mũi gặp ai nữa.

"Với cơ thể này của anh cũng đừng làm Tinh Vệ, làm Ngu Công nữa." Lâm Thâm nhấc một chân anh đặt lên vai mình, lấy tay đỡ thứ cứng đến dọa người kia đặt trước huyệt khẩu được ngón tay đâm đến mềm mại, vỗ vỗ.

Hoàng Vệ Bình đột nhiên nghe thấy những lời chua chát mà mình viết trong nhật ký từ miệng cậu, còn xấu hổ hơn việc dang chân cầu thao một vạn lần, anh giơ chân còn lại đạp cậu, kết quả bị Lâm Thâm nắm lấy mắt cá chân, hôn nhẹ lên mu bàn chân một cái, bên dưới rốt cuộc cũng được nhồi đầy.

"Để em làm đi." Lâm Thâm nói với anh.

Bọn họ là người đàn ông đầu tiên của nhau, tất cả thói quen khi làm tinh đều là được đối phương dưỡng ra, cho dù có xa cách một thời gian cũng không ảnh hưởng. Lúc Lâm Thâm làm anh, thích ấn eo anh khiến anh không thể cử động, hai mắt Hoàng Vệ Bình ươn ướt, thân thể đã lâu không được yêu thương vô cùng nhạy cảm, Lâm Thâm chỉ mới đâm rút mấy lần tuyến tiền liệt đều bị đâm đến mở ra khép lại, Hoàng Vệ Bình bị đẩy lên hạ xuống, tính khí không bắn nổi nữa vẫy tới vẫy lui, Hoàng Vệ Bình không biết làm gì ngoài gọi tên Lâm Thâm.

Đây là sự ràng buộc của anh, là vận mệnh của anh, là người cùng anh vượt qua bao gian khổ vẫn yêu anh như cũ. Hoàng Vệ Bình nheo mắt nhìn Lâm Thâm đang ra sức làm mình, vươn tay sờ vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, trong lòng thầm nghĩ,

Cuối cùng anh cũng có thể thẳng thắn nói lời xin lỗi, nhưng trước đó, anh phải thẳng thắn yêu em.

"Anh yêu em rất nhiều." Hoàng Vệ Bình ôm cổ Lâm Thâm, lặng lẽ cảm nhận cảm giác thứ không thuộc về mình bị bắn vào trong, thỏa mãn đến nhũn tim.

"Em cũng yêu anh." Lâm Thâm ôm anh, rót tinh dịch vào càng sâu, nếu Hoàng Vệ Bình có thể sinh, lần này nhất định sẽ biến thành một bà mẹ nhỏ.

Đêm còn rất dài, vết thương cũng không đau nữa, câu chuyện của bọn họ cũng giống như trận ân ái này, chỉ vừa mới bắt đầu.

***

HOÀN CHÍNH VĂN

***

Tiểu kịch trường

Vòng bạn bè của Lâm Thâm: Hình ảnh: [Sủi cảo] [Sủi cảo] Hôm nay ăn sủi cảo

Trương Mẫn, Triệu Phiếm Châu, Vương Việt, Thiệu Ninh, Hoàng Vệ Bình đã thích

Bình luận

Trương Mẫn: Lâm lão sư, tôi đến nhà anh ăn một miếng được không? Chỉ một miếng thôi

Triệu Phiếm Châu trả lời Trương Mẫn: Tôi đưa anh ấy đi

Vương Việt: Chà, trông ngon quá, chú Bình Bình thật là lợi hại

Lâm Thâm trả lời Vương Việt: Muốn đến ăn không? Nói bác sĩ Lăng cũng đến ăn chung đi!

Thiệu Ninh: Bữa ăn của anh đâu?

Lâm Thâm trả lời Thiệu Ninh: Cuối tuần này, cuối tuần này nhất định mời

Lăng Duệ trả lời Vương Việt: Bảo bối, anh cũng biết làm, về nhà ăn đi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net