Phiên ngoại 2. Ôm ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụng của Trương Mẫn lớn dần theo tháng, Lâm Thâm và Hoàng Vệ Bình mặc dù luôn muốn đến thăm anh, nhưng bụng Trương Mẫn mỗi ngày một to hơn, anh cũng trở nên trắng trẻo mềm mại, ăn mặc rộng rãi ngồi trên sô pha xoa bụng, sự nhanh nhẹn hoạt bát trước kia cũng bị hocmone ảnh hưởng biến thành tình thương của mẹ, Hoàng Vệ Bình đến mấy lần, trở về đều ủ rũ tố khổ với Lâm Thâm, Trương Mẫn hình như có chút ăn mặc không chỉnh tề, ở lại đó thật sự như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lúc Lâm Thâm cùng anh đến đó lại nhìn thấy Trương Mẫn ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên sô pha, Triệu Phiếm Châu thì đang loay hoay trong bếp, Lâm Thâm ôm lấy vai Hoàng Vệ Bình, xin lỗi bảo bối, em thật sự khó mà đồng cảm được.

Trong lúc mang thai Trương Mẫn đã ăn không ít sủi cảo Hoàng Vệ Bình làm, vốn là một người kén anh, anh mà nhận định món nào đó ngon thì sẽ ăn đến ngán mới thôi, có lẽ là cung không đủ cầu nên ăn cả năm rồi vẫn chưa ngán, mỗi lần Hoàng Vệ Bình bảo Lâm Thâm mang sủi cảo đến Trương Mẫn đều như vớ được báu vật, lúc đầu còn khách khí với Triệu Phiếm Châu, nói cậu cũng gắp một miếng đi, sau đó lại vỗ vỗ bụng vờ như đang nói chuyện với bé con: "Hả? Bé con nói gì vậy? Ăn chưa no sao? Được rồi, hôm nay không cho cha con ăn nữa." Tuy Triệu Phiếm Châu cũng thích sủi cảo, nhưng không thể giành ăn vào lúc này được, đành phải vừa cảm thấy Trương Mẫn thật đáng yêu chết được vừa nhẫn nhịn luộc sủi cảo cho anh, sủi cảo thơm ngào ngạc chấm với nước mắm giấm tỏi, Trương Mẫn một lần ăn hết một dĩa, khiến Triệu Phiếm Châu nghĩ thầm, anh thích ăn chua như vậy nhất định là con trai.

Ngày sinh đến hơi đột ngột, sớm hơn ngày dự tính một chút, Hoàng Vệ Bình ở trong văn phòng nhìn thấy Triệu Phiếm Châu chạy ngang qua cửa cũng chạy theo ra ngoài, đến ga ra hỏi thì quả nhiên là sắp sinh rồi, Trương Mẫn ở nhà một mình chỉ vừa cúi người nhặt quả quýt rơi trên mặt đất mà thôi, không biết là dùng sức sai chỗ nào, bây giờ đang nằm trên giường bệnh với đủ loại kim tiêm.

Triệu Phiếm Châu lái xe như lái máy bay, Hoàng Vệ Bình dùng sức giữ chặt cửa xe, may mà Lâm Thâm không đi cùng bọn họ, nếu không với tốc độ này chắc chắn đã nôn ra rồi. Anh gọi điện thoại cho Lâm Thâm, Thiệu Ninh đưa cậu đến, nói thật, nếu không phải Thiệu Ninh cũng là phú nhị đại, Lâm Thâm thật sự rất muốn thuê anh ta làm tài xế riêng cho mình, lúc Thiệu Ninh lái xe, xe lăn cũng có thể vượt qua anh ta, đặc biệt phù hợp với người bị chứng sợ xe hơi như cậu.

Không ngoài dự liệu, mặc dù Thiệu Lâm cách bệnh viện không xa, nhưng khi hai người đến nơi đã có không ít người đợi ở hành lang, Thiệu Ninh lau mồ hôi trên trán, hít một hơi: "Xin lỗi, đã chạy nhanh lắm rồi." Lâm Thâm liếc anh ta một cái, ngượng ngùng nói chuyện lúc rẽ còn bị xe điện vượt qua, đi tới hai bước, quan tâm hỏi: "Thế nào rồi."

"Phiếm Châu đang ở bên trong." Vương Việt vừa nhìn là biết đang làm việc thì bị gọi tới, còn mặc bộ đồ giao hàng màu vàng, mũ bảo hiểm màu vàng có tai chuột túi được đặt trên ghế ngồi ngoài hành lang, lúc này đang khẩn trương xoa xoa tay mình: "Chắc là, chắc là không sao đâu, Tiểu mẫn rất khỏe, cũng thường xuyên vận động."

Lăng Duệ vòng tay qua vai cậu vỗ về: "Không sao đâu, đừng lo, mấy lần khám trước đều rất bình thường, cũng chỉ sinh non nửa tháng mà thôi, anh vừa hỏi thăm bác sĩ, tất cả đều thuận lợi."

"Vậy thì tốt quá." Vương Việt thở phào một hơi, Hoàng Vệ Bình cũng đang đợi bên ngoài phòng sinh, lo lắng bám chặt lấy Lâm Thâm: "Anh... Anh lần đầu tiên đợi ngoài phòng sinh, cảm giác thật căng thẳng."

Lâm Thâm nắm lấy tay anh trấn anh: "Em cũng là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng." Hoàng Vệ Bình nhớ tới hiện giờ hai người họ đều chỉ có một mình, không có người thân nào, chỉ có mấy người bạn còn là gay, gật đầu đồng ý với cách nói của cậu: "Ừm, nhưng mà nhờ có phúc của Tiểu Mẫn, anh sắp lên chức ông rồi, vốn dĩ đây là điều không có khả năng."

Lâm Thâm vẻ mặt phức tạp: "Ừm, vậy đứa nhỏ kia cũng phải gọi em là ông sao?"

"Không sao, không giống, đám người Tiểu Châu cũng không gọi em là thím mà." Hoàng Vệ Bình cảm thấy mình chiếm được tiện nghi, trong lòng thầm vui vẻ, lại nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, Triệu Phiếm Châu theo Trương Mẫn đang nằm trên giường ra ngoài, hai mắt đỏ hoe, tựa hồ đã khóc. Cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình: "Tất cả đều thuận lợi, công chúa nhỏ nặng sáu cân."

"Tốt quá!" Hoàng Vệ Bình thích con gái nhất, anh đè trái tim đang đập loạn của mình xuống, thần bí nháy mắt với Triệu Phiếm Châu: "Bác sĩ đâu rồi? Để tôi đưa lì xì." Lăng Duệ dở khóc dở cười giữ bàn tay đang rút bao lì xì của anh lại: "Bệnh viện bọn cháu không cho phép nhận tiền lì xì của bệnh nhân, chú giữ cho cháu gái của chú đi."

"Hừ." Hoàng Vệ Bình phẫn nộ rút ra một xấp bao lì xì khác: "Đây là cho bé con, tôi chuẩn bị mấy cái lận."

Lúc công chúa nhỏ được bế vào phòng, cả phòng tràn đầy dương khí im bặt, tất cả cơ hồ đều nín thở, như thể sợ tiếng hít thở lớn một chút sẽ thổi bay đứa nhỏ đi. Y tá đặt đứa nhỏ còn hơi tím một chút lên ngực Trương Mẫn, Triệu Mẫn không nghĩ nhiều liền muốn cởi áo, bị Triệu Phiếm Châu ngăn lại: "Mẫn Mẫn, cái này..."

"À, ừm." Trương Mẫn bị hormone tình yêu của mẹ làm cho choáng váng, huống hồ vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật nửa tỉnh nửa mê trên bàn mổ, sau khi bị một nhóm người vây quanh thân dưới của mình một lúc lâu, anh cảm thấy ngoại trừ Lâm lão sư mặc quần bơi bị phai màu thì không còn gì đáng xấu hổ hơn. Bé con không được bú sữa phải mút ngón tay nhìn trái nhìn phải, mặc dù đến thế giới này sớm hơn dự kiến một chút, nhưng khỏe mạnh lanh lợi, vừa mới ra đời đã mở to đôi mắt sáng ngời, tò mò nhìn xung quanh.

Y tá ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò mấy người đàn ông kia đừng ở đây quá lâu, bế đứa nhỏ nhẹ một chút. Triệu Phiếm Châu đương nhiên là đã bế rồi, nhưng không biết do kỹ thuật có vấn đề hay do quá căng thẳng tay chân lạnh lẽo, công chúa nhỏ có vẻ không thích được cậu bế, vừa bế lên một chút đã mím môi như sắp khóc, liền bị Trương Mẫn đoạt lại. Hoàng Vệ Bình đứng phía sau Lâm Thâm ngại ngùng nhìn Trương Mẫn vừa mới sinh xong, lại bị Trương Mẫn điểm danh: "Để chú Bình Bình bế trước đi, chú Bình Bình lớn nhất."

Hoàng Vệ Bình bị gọi tên mở to mắt như một chú thỏ nhỏ, lùi về sau từng bước, mê tín liên tục xua tay: "Không được không được không được, trẻ con mà ai đầu tiên thì tính cách sẽ giống người đó, không thể để bé con cũng làm cảnh sát được, đổi người đi."

Trương Mẫn bất đắc dĩ mỉm cười, thật ra anh không tin mấy thứ này, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào lưng bé con, dịu dàng gọi Vương Việt: "Vậy Việt ca bế đi, nếu sau này con bé lớn lên có thể lương thiện chân thành như anh thì tốt rồi."

Thế nhưng Vương Việt cũng lùi về sau, mặt đỏ bừng, túm góc áo giao hàng của mình, cắn môi: "Đừng đừng, không thể để con bé lớn lên cũng... Để anh em bế đi, anh em thông minh."

Lăng Duệ siết chặt tay Vương Việt, quyết định không để công chúa nhỏ bị đá tới đá lui như bóng nữa, tự tin bước tới: "Vậy để anh bế cho, hồi học đại học anh từng ghé qua lớp của khoa phụ sản, bế con nít là sở trường của anh."

Trương Mẫn gật đầu, giao đứa nhỏ: "Giống anh trai em cũng rất tốt." Lăng Duệ xoa xoa tay, cẩn thật ôm đứa nhỏ vào lòng, có chút đắc ý nói: "Lúc bế phải nâng tay này... Này, này, đừng khóc mà bảo bối, bé con?"

Đứa nhỏ trong tay không biết là vì rời khỏi lồng ngực ấm áp của mẹ hay thế nào, vừa mới được Lăng Duệ bế liền chuẩn bị, Lăng Duệ còn chưa nói dứt lời đã khóc lên ngay trong lòng hắn, đừng thấy cô bé sinh non, vô cùng khỏe mạnh, Lăng Duệ lập tức tê dại, không biết phải làm sao, vội vàng đưa cho Triệu Phiếm Châu: "Tiêu rồi tiêu rồi, mau dỗ con gái cậu đi." Triệu Phiếm Châu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhận đứa nhỏ dỗ dành hai câu, không ngoài dự liệu, càng khóc càng dữ dội, cậu vội trả lại cho Trương Mẫn, kết quả mẹ ruột cũng không làm được gì, Trương Mẫn vừa hôn vừa dỗ nhưng vẫn khóc không ngừng, Vương Việt lau tay mấy lần cũng không dám quyết định tiến lên bế bé con, nghe nói khả năng miễn dịch của trẻ sơ sinh rất thấp, hôm nay cậu chạy đi khắp nơi, vẫn nên đợi tối về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đến bế sau thì hơn. Hoàng Vệ Bình thấy như vậy, anh cũng xem như không phải người đầu tiên bế nữa, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến tính cách của cô bé, lại gần muốn dỗ dành bé con, kết quả có thể là do động tác quá cứng nhắc, tinh thần quá khẩn trương, đứa nhỏ ở trong lòng anh còn khóc lớn hơn, Hoàng Vệ Bình suýt chút nữa cũng bật khóc.

"Để em thử xem." Lâm Thâm không có chút cảm giác tồn tại đứng trong góc lúc này cả người tỏa ra ánh sáng: "Để em bế thử xem."

Hoàng Vệ Bình nửa tin nửa ngờ đưa bé con qua, Lâm Thâm một tay đỡ mông một tay đỡ cổ, nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng, thấp giọng dỗ mấy câu: "Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, ngoan."

Cũng thật kỳ lạ, đứa nhỏ vừa khóc nháo đến mức ai cũng bó tay đã yên tĩnh hơn nhiều, Lâm Thâm khẽ lắc lư cố gắng làm một cái nôi hình người, bé con vậy mà lại không khóc nửa, dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào quần áo mềm mại của Lâm Thâm, một lát sau liền ngủ.

Lâm Thâm cười cười, xoay người đặt công chúa nhỏ bên cạnh Trương Mẫn, vừa quay đầu liền thấy cả phòng đều kinh ngạc.

"Sao vậy?" Lâm Thâm bĩu môi: "Tôi không phải chỉ biết đánh người thôi đâu."

"Sao chúng tôi không bế được?" Triệu Phiếm Châu oán hận nói, Lâm Thâm bất đắc dĩ: "Hết cách rồi, bảo bối thích tôi, sủi cảo cũng không phải cho không."

"Vậy phải thích anh mới đúng chứ." Hoàng Vệ Bình khẩn trương cắn ngón tay, bị Lâm Thâm vỗ nhẹ mu bàn tay mới thả xuống.

"Để tôi thử lại." Triệu Phiếm Châu không phục muốn bế đứa nhỏ lên, đang ngủ chắc sẽ không khóc đâu, nào ngờ vừa mới vươn tay chạm vào bé con liền nhăn mũi, như có thể mở miệng khóc lớn bất cứ lúc nào, Triệu Phiếm Châu sợ tới mức lập tức rút tay về.

"Chúng ta đi thôi." Vương Việt kéo kéo Lăng Duệ: "Về nhà tắm rửa thay quần áo, em cũng muốn bế bảo bối."

"Cũng được." Lăng Duệ gật đầu: "Vậy Tiểu Mẫn nghỉ ngơi trước đi, tối bọn anh sẽ đến."

"Được, hai anh ăn cơm rồi hẳn đến, đừng lo, em không sao." Trương Mẫn lúc này quả thật có chút mệt mỏi, giọng nói cũng yếu đi rất nhiều.

Hoàng Vệ Bình không dám nhìn thẳng, vỗ vỗ tay Trương Mẫn: "Vậy chúng tôi cũng đi trước, cậu nghỉ ngơi đi, có muốn ăn sủi cảo không?"

"Muốn!" Triệu Phiếm Châu lanh mồm lanh miệng trả lời, Lâm Thâm liếc mắt nhìn cậu, Triệu Phiếm Châu xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm: "Tôi cũng có ăn nhiều đâu..."

"Vậy chiều tôi sẽ mang đến." Hoàng Vệ Bình cao hứng kéo Lâm Thâm rời khỏi phòng bệnh, Trương Mẫn vuốt vuốt chăn nhỏ trên lưng bé con, có chút cưng cứng, rút ra liền thấy một bao lì xì đỏ thẫm.

"Ây yo..." Trương Mẫn dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi của công chúa nhỏ: "Ông Bình Bình cho con nè, có rất nhiều người thương con đó."

Trên đường về nhà Hoàng Vệ Bình có chút khó hiểu hỏi Lâm Thâm: "Anh bế không được thì anh biết, nhưng sao đến cả Phiếm Châu và bác sĩ Lăng cũng không bế được vậy, anh thấy tư thế của bọn họ cũng không khác em là mấy mà."

Lâm Thâm cười đắc ý: "Anh nghĩ lại xem, Triệu Phiếm Châu vừa từ phòng pháp y ra, Lăng Duệ cả người toàn mùi thuốc khử trùng, trẻ con thích ngửi mấy mùi này sao?"

"Ồ, hóa ra là vậy!" Hoàng Vệ Bình lấy điện thoại ra, muốn vào nhóm nhắc nhở hai người họ nhớ thay quần áo lại bị Lâm Thâm cản lại: "Đừng nói cho hai người họ biết, để hai người họ khó chịu một trận đi."

"Em xấu quá." Hoàng Vệ Bình đánh Lâm Thâm một cái, nhưng cũng buông điện thoại: "Lát nữa đi mua bắp cải và thịt băm đi."

Sủi cảo có thể cho ăn không được sao, Lâm Thâm nhướng mi có chút hả hê, có vẻ như hôm nay hòa nhau một ván rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net