Chương 21: Mày đừng nói nữa, bé yêu nghe được bé yêu buồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Mày đừng nói nữa, bé yêu nghe được bé yêu buồn.

Edit: Charon_1332
________

Khoảnh khắc khi ngã xuống đất, Vương Trác Nhiên chỉ thấy hơi đau vì dù sao cũng là đầu của cậu mà.

So với đau đầu thì cậu thấy chóng mặt hơn, đại não như thể bị xâm chiếm bởi một ý thức ngoại lai nào đó khiến cậu chẳng thể duy trì được ý thức. Cảnh tượng trước mắt giống như màn hình của một chiếc TV cũ mèn với những cái chấm đen trắng cứ nhấp nháy không ngừng.  

Các giác quan của cậu dần mất hẳn, tiếng gọi ý ới đầy nôn nóng của đám bạn cùng phòng ngày càng xa, nhưng giây cuối cùng khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, Vương Trác Nhiên đã nghĩ: Đm, đừng bảo là ngã phát chết tươi luôn nhá, thế thì ba tên kia lại được ăn may tuyển thẳng lên thạc sĩ rồi.*

   *Gốc là 保研 cảm ơn các chị trong Lyli S đã giải đáp cho em ạ. Giải đáp mình để ở dưới nha.

Khi Vương Trác Nhiên tỉnh lại thì thấy người vô cùng nặng nề, cậu cố gắng khởi động tay chân rồi giơ tay lau mặt, xung quanh tối om chỉ có một vầng sáng trắng ấm áp cách đó không xa, bên trong có bóng người thướt tha. 

Vương Trác Nhiên sợ hãi nuốt nước miếng rồi chầm chậm bước qua, thầm nghĩ sao chết rồi mà cậu vẫn là con ma bốn mắt vậy.

Chị blogger bói toán xinh đẹp kia đứng giữa vầng hào quang, cô vẫn mặc chiếc đầm bó sát dệt kim màu da như cũ. Trên khuôn mặt trắng nõn ấy, đôi mắt hơi hé mở nhìn Vương Tác Nhiên đầy lạnh lùng.

Cô không mang giày, đôi chân sạch sẽ lơ lửng giữa không trung.

Gương mặt ấy có thể nói là có đốt thành tro Vương Trác Nhiên cũng không có, bấy giờ cậu đã chẳng còn chút ta niệm nào nữa, khẩn khoản nài xin cô: “Chị ơi, chị tiên nữ ơi, em chết rồi sao ạ? Em biết sai rồi, em thực sự biết lỗi của mình rồi, xin chị biến em về như cũ đi. Từ sau em sẽ không như thế nữa.”

Chị gái hừ lạnh một tiếng: “Cậu ồn quá.”

Vương Trác Nhiên thức thời lập tực ngậm miệng, nhìn cô đầy đáng thương.

“Tôi gọi cậu tới đây là muốn nói cho cậu hay đừng hòng trốn tránh lời nguyền. Mang thai là việc cậu phải làm để ăn năn sám hối những tội lỗi mà cậu đã gây ra, nếu cậu làm trái thì sẽ phải chịu nhiều sự trừng phạt hơn từ Người.”    

“Trừng phạt gì?” Vương Trác Nhiên mặt dày hỏi.

“Cậu có thể thử xem.”

Sau khi cô nói xong hết một loạt thì trái tim Vương Trác Nhiên bỗng nặng trĩu, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh như thể vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng, cậu mở to mắt thở hổn hển. 

Đập vào mắt cậu là trần nhà trắng tinh của bệnh viện.

“Em tỉnh rồi!”

Giọng nói của Phong Vinh vang lên bên tai cậu, Vương Trác Nhiên vất vả quay đầu qua nhìn hắn, Phong Vinh ngồi đối diện giường cậu, hai mắt hắn đỏ au chẳng biết đã ngồi đấy bao lâu.

“Có khó chịu ở đâu không? Hửm? Đau không? Đau ở đâu?” Phong Vinh hỏi cậu tới tấp.

Vương Trác Nhiên sửng sốt, não cậu vẫn chưa làm chủ được cơ thể nên chưa ngồi dậy được, chỉ đành nói: “Tôi khát.”

Phong Vinh lập tức chạy ra hành lang rót nước rồi đút cho cậu, non nửa cốc nước chảy hết xuống cổ áo khiến nó ướt đẫm.

“Anh hai ơi anh định đút nước hay rửa mặt cho tôi thế? Khụ khụ… địt…”

Phong Vinh buông ly nước xuống, rút hai tờ giấy lau lau lau cho Vương Trác Nhiên, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi cậu.  

Hắn sờ làm cậu bị thấy hơi ngứa thế là bèn vươn lưỡi liếm liếm chỗ đó.

“Đm lại bắt đầu….” Phong Vinh lầm bầm.

“Đâu là đâu? Hai người kia đâu?” Vương Trác Nhiên không nghe rõ hắn nói gì.

“Bệnh viện của anh họ Tiểu Lê. Trọng Tinh Minh thì về phòng thu dọn đồ đạc để em chuẩn bị nằm viện còn Tiểu Lê thì đi tìm chuyên gia với anh họ rồi.”

“Tìm chuyên gia? Chuyên gia gì?”

Mặt Phong Vinh hơi biến sắc, đôi mắt vương đầy tơ máu nhìn Vương Trác Nhiên chằm chằm, vẻ mặt có hơi đáng sợ: “Em đã hôn mê gần hai ngày rồi! Có kiểm tra thế nào cũng không tìm được nguyên nhân, em có biết tôi…. bọn tôi lo thế nào không?”

Vương Trác Nhiên cũng hoảng gần chết, cậu cứ tưởng mình mới chỉ hôm mê năm mười phút thôi, ai dè đã qua hai ngày rồi.

Phong Vinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lớn giọng nói: “Tôi xin lỗi.”

“Hả…..?”

“Hả gì mà hả?” Phong Vinh hung ác cất cao giọng: “Tôi bảo tôi xin lỗi! Tôi không nên cãi nhau với em, không nên mang ảnh chụp ra uy hiếp em, cũng không nên can thiệp vào ý muốn của em ép em sinh con, tôi xin lỗi tôi sai rồi.” 

Phản ứng ứng đầu tiên của Vương Trác Nhiên là phải lôi điện thoại ra ghi âm lại. Cậu choảng nhau với Phong Vinh từ tận năm nhất đến giờ, lần nào cũng là cậu cúi đầu nhận lỗi với đối phương chứ Phong Vinh chưa cúi đầu hạ mình xuống bao giờ cả.  

Tất nhiên Phong Vinh cũng thấy không quen, nói xong một tràng thì cúi gằm mặt xuống. 

Vương Trác Nhiên thì đang cười nắc nẻ trong lòng, cậu nằm trên giường huênh hoang hếch cằm nói: “Thấy không chân thành lắm nhỉ.”

Cái dáng vẻ vênh váo đắc ý này của cậu thật sự rất hấp dẫn, nói đúng hơn là chẳng biết từ bao giờ mà mà trong mắt hắn, Vương Trác Nhiên đã biến thành một viên kẹo giòn ngát hương sữa rồi. 

Phong Vinh cúi người áp sát lại, đồng tử nhạt màu vương tơ máu khiến hắn trông như một thú săn mồi họ nhà mèo. Khi  khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức Vương Trác Nhiên tưởng hắn sẽ hôn cậu thì Phong Vinh lại khàn giọng nói: “Xin lỗi em.” 

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào má cậu.

Vương Trác Nhiên chun mũi, mất tự nhiên nghiêng đầu nói: “Anh đừng có làm bộ làm tịch, anh ghét tôi như thế, có khi còn ước gì tôi…” 

Cậu còn chưa kịp nói ra chữ chết thì Phong Vinh đã thô lỗ ngắt lời cậu: “Tôi không ghét em.”

Vương Trác Nhiên yên lặng nằm trên giường, cậu đảo mắt , khi nhìn đến khuôn mặt của Phong Vinh thì phát hiện hắn đang đỏ mặt.

Đệt…. Xấu hổ ghê…. Sao thằng chả lại đỏ mặt?

Phong Vinh khàn giọng nói: “Dù sao… à thì… nếu em không muốn sinh thì thôi. Bác sĩ bảo hệ thống sinh sản của em rất khỏe mạnh, có thể phá thai được….” 

Những lời này hoàn toàn trái với ý muốn của hắn, thậm chí Phong Vinh còn thấy lòng đau như dao cắt, nhưng Vương Trác Nhiên không muốn sinh, chẳng lẽ hắn lại trói người ta lại bắt đẻ à?  

Vương Trác Nhiên sợ hãi ngồi bật dậy, cảnh giác bịt mồm hắn lại rồi dáo dác nhìn quanh, thấy xung quanh không có gì lạ mới thở phào. 

Trọng Tinh Minh nói đúng, không thể trốn tránh lời nguyền.

Cậu nghĩ thầm, chị đẹp ơi ban nãy không phải em nói, chị muốn phạt thì phạt tên ngốc Phong Vinh ấy đừng phạt em….

Phong Vinh mất kiên nhẫn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cậu: “Tôi nói thật đấy, không phải em không muốn sinh hả?”

“Ai nói thế? Sinh chớ, sinh, phải sinh, mẹ mày đừng có nói nữa bé yêu nghe được bé yêu buồn đấy.” Vương Trác Nhiên suy sụp bịt mồm hắn lại.

Vẻ mặt Phong Vinh cứng đờ, tơ máu trong mắt càng đỏ hơn mơ hồ tỏa ra ánh hồng, hắn vừa vui vừa lo, yết hầu lăn lộn như muốn nói gì đó, cuối cùng lại ấp úng hỏi cậu: “Em còn chối là em không thích tôi?”  

Nói cái quần què gì vậy ba?

Vương Trác Nhiên vừa định mở miệng nói thì Phong Vinh đã nhéo cổ tay cậu rồi đè cậu xuống giường, thô lỗ vập môi mình vào môi cậu khiến bộ nhá của Vương Trác Nhiên tê rần, đầu lưỡi linh hoạt mạnh mẽ khuấy đảo như muốn càn quét sạch sẽ khoang miệng, hai người trao đổi nước bọt phát ra từng tiếng “chụt chụt”.
_________

Tác giả có lời muốn nói:

Tui không thích meme mất trí nhớ hh sao mọi người toàn đoán là mất trí nhớ zậyy.

Sao mà tui càng viết càng thiên hướng về tình yêu…. lần sau tui chắc chắn sẽ viết một bộ mất não sếch bùng lổ huhuhu.

Với cả  không biết giờ cái meme này có còn lưu hành không chứ lúc tui đi học thường xuyên bị mấy đứa bạn cùng phòng trêu là một đứa trong phòng mà hẹo bất đắc kì tử thì cả phòng sẽ được tuyển thẳng á.*

     *Theo mình tìm hiểu là nếu có học sinh nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong trường thì bên Trung sẽ cho bạn cùng phòng của cái người kia được tuyển thẳng lên luôn để tránh cho lợi ích của trường bị ảnh hưởng ý, kiểu đang học đại học mà có bạn cùng phòng hẹo thì sẽ được tuyển thẳng lên thạc sĩ mà không cần thi á ( kiểu giữ lại trường ý ), nó cũng giống kiểu dùng tiền ém xuống vây á.  

Phong Vinh belike: Tôi vừa bảo không ghét ẻm xong thì ẻm đã muốn sinh con cho tôi? Ẻm yêu tôi đến vậy sao….  

_______

Lên liền chương 21 cho chị em đỡ ức chế nè. Hehe hôm bữa bà nào vote Phong Vinh dou zô ăn mừng ik. Ăn lói khum bít lựa lời z mà vẫn được xí nụ hun đầu của em Nhiên 😋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net