5: "Em thương anh, thương bé Dương."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Chất xúc tiến lưu hóa làm giảm thời gian lưu hóa (5 ÷ 10 lần). Thí dụ: MgO, PbO, mecaptobenzothiazole C7H6NS2,..."

   "Chất phòng lão?"

   "Làm cho cao su để lâu ít bị lão hóa (rạn nứt, chảy dính hoặc cứng giòn)."

   "Ví dụ?"

   "N- phenyl - 2 - naphtylamin."

Kinh thật, mấy cái kiến thức phụ phụ như vậy mà Long vẫn nhớ như in không lệch một chữ làm gã thấy sợ. Trong khi đó, nó bảo vì trong ba môn nó yếu nhất môn Hóa nên cần phải học kĩ lí thuyết môn này, xem ra so với nó thì gã phải xách dép dài dài.

Long thấy Nghiêm Khánh trầm ngâm thì lay lay vai gã.

   "Anh hỏi em tiếp đi mà."

   "Oáp." - Gã ngáp một cái rồi hỏi tiếp. - "ADN?"

   "Axit đeoxiribonucleic là những poli(đeoxiribonucleozit monophotphat) có phân tử khối rất lớn có thể đạt tới hàng chục triệu đvC. Về thành phần cấu tạo của ADN, pentozơ là 2-đeoxi-beta-D-ribofurananorơ..."

Đôi mắt đen xám của Nghiêm Khánh cứ lim da lim dim, lờ đà lờ đờ nhìn khuôn miệng xinh xắn của Long đang phun ra đống ma chú gì đó.
Ôi. Cám ơn em vì đã đưa tôi rủ ngủ một cách dễ dàng.

   "Dậy dậy đi mà!! Em còn chưa học xong!!"

   "Biết gì không?"

   "Gì?"

   "Truyền thuyết kể rằng nếu 12 giờ đêm ai mà còn học Hóa thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!!"

Chẳng nói chẳng rằng, gã tha Long vào nhà tắm để đánh răng rồi lại tha Long lên giường ngủ. Gã mở két sắt, moi đống tiền ra rồi nhét lô sách Hóa của cậu vào đó.

   "Cấm em học Hóa hai ngày, ngủ thôi!"

Long loay hoay muốn đi giải cứu sách Hóa thân yêu nhưng kết quả lại bị Nghiêm Khánh đè ra xoạc đến mệt mỏi rồi ngủ mẹ mất.

Cậu đã mơ về một giấc mơ xa xôi.

_____________________________

Long quay sang tính lay lay vai gã nhưng thứ cậu chạm được lại là cậu bé trắng trẻo áng chừng đã bảy, tám tuổi.

   "Dương, dậy đi, nhanh còn đi học."

Cậu lay lay nhóc con nhưng nó cứ nhắm tịt mắt lại, phụng phịu ôm chặt cái gối ôm con vịt. Lay thêm vài cái nữa mà nó vẫn cương quyết không chịu dậy, Long cũng không thèm gọi nữa, đi ra ngoài.

   "Khánh ơi."

   "Hửm?" - Gã đang thắt dở caravat, nghe thấy Long gọi thì quay lại.

   "Anh gọi nó đi."

   "Kệ đi. Cho nó muộn một lần cho nhớ đời."

Vậy mà Long cũng gật đầu nhất trí với gã, cậu nhanh nhẹn đến thắt giúp gã caravat.

   "Ừ. Thương cho roi cho vọt."

   "Ghét cho ngọt cho bùi."

   "Thế mà cũng được làm lớp trưởng cơ, để tí nữa cả lớp đang học mình nó đi vào xem có bị cười cho thối mũi không."

   "Thôi mình ra ngoài ăn sáng, kệ nó em ạ." - Gã cúi đầu hôn lên tóc Long.

Hào quang lấp lánh hạnh phúc tỏa ra từ hai người, mặc cho bé con đang ôm gối bông sụt sịt đứng một góc.

Họ nói cái gì, nó thấy nghe hết mà.

Hức, nó ôm gối bông, tự giác lết vào nhà tắm, ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, thay đồng phục.

Để cho Hoàng Long cùng Nghiêm Khánh nhìn nhau cười trừ, có lẽ nhóc con còn lâu mới biết họ cố tình làm vậy để nó tự đi mà trưởng thành, ai rảnh cung phụng nó mãi đâu. Càng chiều thì càng hư, mà hư thì không phải con của Long rồi!

   "Đáng đời oắt con, ai bảo mày dám sinh r--"

   "Anh nói cái gì?"

   "Đáng yêu, con nhà mình đáng yêu quá em ạ." - Nghiêm Khánh tíu tít hôn hôn lên má cậu.

Sau đó gã lái xe chở Long với oắt con ra ngoài ăn sáng, hai người bọn họ ăn bún còn oắt con bát ăn cháo thịt băm bé tẹo.

   "Trưa nay em ở lại cơ quan luôn, anh nhớ đón Dương đấy."

   "Ừ." - Gã đổi đầu đũa gắp cho oắt con miếng chả từ trong bát mình. - "Mấy giờ con về?"

   "Mười mười... Con không nhớ nữa." - Bé Dương bối rối cúi đầu nhìn bát cháo.

   "Đi học mấy năm đến cái giờ tan họ--"

   "Em đánh anh đấy, anh làm bố nó mà cũng có biết giờ tan học của con đâu?"

Khiếp thôi, thằng con thì ngu ngơ ất ơ, ông bố thì độc mồm, chua ngoa. Bảo sao gia đình cậu chưa năm nào được bằng khen gia đình văn hóa!

   "Bố... Bố đừng đánh bố Khánh ..." - Nghiêm Dương hai mắt long lanh chực khóc. - "Khổ thân bố lớn, hức."

Nghiêm Khánh nghe vậy thì đỏ cả mang tai, thi thoảng gã mới làm nũng kêu "Khổ thân tôi" thế mà nó vẫn nghe được. Xoa xoa đầu nhóc con, gã nhồi vào bát nó cả đống chả thịt bày tỏ tình yêu thương bừ bự của mình.

   "Thôi không sao, bố Long chỉ được cái to mồm thôi, sao đánh được bố."

Haiz, cuối cùng thì hai người bọn họ vẫn thương nhau nhất, chỉ có Long bị cho ra rìa thôi.

Đến trưa, gã sẽ đón Nghiêm Dương về nhà rồi mang ipad ra cho nhóc con với bố nhỏ của nó vừa ăn vừa facetime với nhau.

   "Hôm nay cô giáo bảo con bọc vở cẩn thận để mai đem đi dự thi vở sạch chữ đẹp bố ạ!"

Nó vừa dứt câu thì hột cơm be bé cũng bắn ra dính luôn lên màn hình, Nghiêm Khánh ngồi cạnh thấy thế mà buồn cười chết lên được, gã cầm khăn giấy lau lau cho nó.

Nghiêm Dương xấu hổ muốn chết, nó đỏ mặt chui luôn xuống gầm bàn để trốn làm Long ở bên kia thấy vậy cũng buồn cười thấy mẹ.

   "À hôm nay em tan làm sớm đấy, anh đón Dương xong qua đón em luôn nhé."

   "Ừ."

Ngó thấy chỏm tóc nhóc con vẫn đang lấp la lấp ló, Long dỗ dành nói.

   "Dương đâu rồi, bố thơm một cái rồi đi ngủ trưa nào."

   "Hong." - Bé con bướng bỉnh lắc đầu làm chỏm tóc của nó cũng lắc lắc theo.

   "Nó không muốn thì thôi, thơm chồng đi." - Nghiêm Khánh tranh thủ đưa má đến gần màn hình.

Ai ngờ lại bị bàn tay bé xíu của oắt con vô tình đánh tép lên mặt. Nó đẩy gã ra, lanh cha lanh chanh chìa cái má phúng phính của mình.

   "Thơm thơm!! Thơm con!!"

Chu môi làm điệu thơm thơm, Long vui vẻ nhìn bé con hạnh phúc cười tít cả mắt.

   "Tối muốn ăn gì nào?"

   "Ăn thịt rồngggggg." - "Con muốn sườn xào chua ngọtttttt."

Rồi nhóc con cười phá lên bảo bố Khánh ngốc, ở chợ làm gì có thịt rồng cơ chứ.

   "Em đấm anh đấy." - Long lườm gã rồi nhỏ nhẹ nói với bé Dương. - "Vậy nha, bố ngủ đây, thương con."

   "Thương bố nhỏ!!" - Nó giật mình bảo cậu đừng tắt vội, nghe nó học được gì hôm nay nè. - "Bố nhỏ!! Tiny father!!!! Ai lớp diuuuuuuu!!"

   "I love you too."

   "What about me?" - Nghiêm Khánh trề môi chống cằm.

   "Em thương anh."

   "Mi chu. Thương em."

Để nhóc con tự giác lăn đi ngủ, Nghiêm Khánh đi ra chỗ máy giặt, nhặt lên cái quần đùi Long mới thay ra sáng nay, rất biến thái mà ôm nó đi ngủ.

Đúng giờ thì đón bé con, qua đón vợ rồi ra chợ. Đi vào trong chợ, gã cõng nhóc Dương trên vai, một tay giữ chân nó, tay kia nắm lấy tay Long.

   "Hay ăn cá chà bặc đi em. Cá chà bặc mới ngon." - Gã gợi ý.

   "Ừ. Hay làm canh cá măng chua nhỉ?" - Long giờ mới tiêu hóa hết lời gã nói, cậu xấu hổ cấu tay gã một cái.

Đi đến chỗ hàng cá, bé con tỏ vẻ lanh lợi nói to khi được hỏi muốn mua gì nào.

   "Cháu muốn mua cá chà bặc!"

   "..."

   "Để bố nhỏ nấu canh cá măng chua!"

   "Chỗ bác không có cá đó. Có cá trắm, cá chép cho cháu nấu canh chua thôi."

   "Hong! Bố nhỏ muốn cá chà bặc cơ!"

Long ôm mặt ngoảnh đi chỗ khác, nếu thời gian quay trở lại, cậu muốn mình chưa từng phun ra ba từ xàm xí đó để rồi ảnh hưởng đến tận sau này.

   "Anh cười cái gì! Muốn ăn gì mua nhanh còn về!"

Cơm tối xong xuôi thì Long dành ra chút thời gian dạy học cho bé Dương. Bé con dường như thích học môn Anh lắm, vì nó thích được dùng ngôn ngữ đó để giao tiếp với cậu bạn con lai ở trong lớp.

   "Bố ơi bố."

   "Sao con?"

   "Con muốn mạnh mẽ như bố."

   "Hả? Bố thì mạnh mẽ cái gì."

   "Có, bố nhỏ còn mạnh hơn bố lớn! Bố đánh bố lớn!"

Cậu đánh yêu Nghiêm Khánh thế mà vào mắt bé con lại biến thành bạo lực gia đình. Chẳng bù cho gã cặn bã kia đêm nào cũng hành cậu lên bờ xuống ruộng thảm hại như vậy! Oan uổng không cơ chứ.

   "Mạnh mẽ để làm gì?"

   "Bạn ý chê con yếu đuối và stupid, hức."

   "Vác mã tấu chém chết mẹ nó." - Nghiêm Khánh mang vào quả táo với li sữa, lạnh lùng nói vậy.

Đang định đánh Nghiêm Khánh một cái thì thấy đôi mắt long lanh của nhóc Dương, Long chào thua, chỉ có thể đuổi gã ra ngoài cho nước nó trong.

Để nó tự học, Long đi ra phòng làm việc của gã, ôm cổ gã từ sau.

   "Tự nhiên tức cái gì đấy?" - Long hỏi gã.

   "Tức thằng con ngu si chứ sao nữa! Bị bắt nạt mà cũng không biết bật lại! Chẳng bù cho nhãi An nhà thằng Hùng!"

   "Nó vẫn là trẻ con mà."

   "Hồi bằng tuổi n--"

Che miệng Nghiêm Khánh lại, Long ngán ngẩm cái trò so sánh khập khiễng đó lắm rồi.

   "Em thì thích nó đơn thuần, đáng yêu như vậy. Nó như vậy vì cuộc sống của nó đang là một màu hồng, không giống như em và anh ngày trước." - Cậu ngồi vào lòng gã, hôn lên cằm gã. - "Em không mong nó ranh mãnh, khôn lỏi đâu. Cuộc sống chúng ta đã đủ đầy, hạnh phúc rồi, không cần nó phải nhìn đời bằng con mắt bị vẩn đục."

   "Ừ."

   "Em thương anh, thương bé Dương."

Gã ôm eo Long, cúi xuống hôn lên môi cậu. Giọng gã dịu dàng, ấm áp.

   "Muộn học rồi em."

Hú hồn con chồn, Long mở mắt bật dậy, lồng ngực phập phồng, cậu thở hồng hộc. Không tin được mà nhìn Nghiêm Khánh đang giúp cậu soạn sách vở.

   "Em thương anh!"

Bị ôm bất ngờ từ sau rồi lại nghe cậu nói như vậy, Nghiêm Khánh chẳng hiểu gì cả. Song, gã vẫn quay lại hôn lên môi cậu.

   "Anh cũng thương em."

________________________________

Sơ: 😕 Sơ đã nghĩ xong diễn biến cái kết cho bộ này rùi, vấn đề chỉ còn tgian😭 Mong mn hãy kiên trì lết cùng Sơ nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net