Chương 02 - Nhập sơn trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02 – Nhập sơn trang

Lâm Thừa Húc nhìn nhìn thiếu niên ở trước mặt. Thân cao, da trắng, nhìn qua là biết không ăn qua nhiều ít khổ, lúc này lại khoác một thân vải thô áo sam, quần cộc nâu sồng, đứng ở giữa đám gia đinh mới tuyển y như hạc đứng giữa bầy gà.

Hắn hắc mặt vẫy vẫy người đưa gia đinh đi, riêng một mình kéo thiếu niên ra đối chất:

- Ngươi đến đây làm gì?

Tu Viễn cụp mắt:

- Lão gia, tiểu nhân đường sá xa xôi, trên thân không còn một xu dính túi, chỉ có thể tay làm hàm nhai, kiếm chút đồng cắc qua ngày.

Lâm Thừa Húc nhướn nhướn mày. Hắn gọi quản gia đến, cầm ra mười lượng hoàng kim giao cho Tu Viễn:

- Xem như ta với mẹ ngươi quen biết một hồi, ngươi cầm đi dùng làm lộ phí.

Tu Viễn thẳng tắp sống lưng, một bộ dạng kiên cường bất khuất:

- Lão gia có hảo ý, tiểu nhân tâm lĩnh. Nhưng tiểu nhân có chân có tay, không lý nào làm ra loại hành động ngồi không ăm bám, ngửa mặt chờ cơm.

Lâm Thừa Húc hừ nhẹ một tiếng:

- Tùy ngươi.

Hắn mặc kệ Tu Viễn ở trong nhà hắn làm cái gì, một bộ dạng mắt không thấy tâm không phiền. Tự dưng đến nhận thân, nhận không được còn bám riết không tha, hắn nhìn kiểu gì cũng ra là thấy sang bắt quàng làm họ, muốn từ chỗ của hắn thừa hưởng gia tài kếch sù.

Ta mới không ngây thơ như vậy đâu!

Lâm Thừa Húc không muốn để ý, Tu Viễn lại cố ý tìm cách xoát tồn tại cảm.

Sáng sớm Lâm Thừa Húc còn mắt nhắm mắt mở, lười biếng nằm ngủ nướng thêm một hồi, bên ngoài đã có người xuất hiện, quy củ hầu hạ dâng trà bưng nước, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố hắn. Hắn ngáp ngắn ngáp dài, mắt không nhìn rõ, chỉ như người trong mộng mới tỉnh áo đến đưa tay cơm đến há mồm, không nhìn rõ mặt mũi gia đinh hầu hạ hắn là ai.

Đến lúc hắn nhìn ra, hắn chớp chớp mắt. Cái gã Tu Viễn này rõ ràng được phân công là gia đinh quét tước, từ lúc nào lại trộn lẫn thành gia đinh hầu cận, trèo vô tận phòng của hắn?

- Người hầu thường ngày hầu hạ ta đâu?

- Hồi lão gia, người kia hôm nay cảm mạo, không thể đến hầu hạ lão gia. Tiểu nhân được chủ quản cử đến, thay thế hắn một thời gian.

Lâm Thừa Húc hơi híp mắt. Hắn hơi ngả người, dựa vào ghế thái sư, ánh mắt vòng lên vòng xuống, nhìn chằm chằm Tu Viễn. Tu Viễn hơi ngước đầu, trong mắt lộ ra một chút trông mong cùng nhụ mộ, rất nhanh hắn lại cúi đầu, dáng vẻ thập phần hiền lành vô hại. Lâm Thừa Húc phải thừa nhận, bộ dạng này của thiếu niên quả thật rất dễ khiến người tình thương tràn lan, không tự chủ được tới gần muốn thân cận một chút.

Mắt không thấy, tâm không phiền, Lâm Thừa Húc tự thôi miên chính mình. Hắn bỏ tiền ra thuê gia đinh, gia đinh thành thạo thông minh, hắn nên vui vẻ vì mình kiếm lời một bút.

Tu Viễn thật sự rất có tinh thần trách nhiệm, phong cách chuyên nghiệp lại không cứng nhắc, giơ tay nhấc chân đều thật tự nhiên, khiến người khác trong vô tình tiếp nhận sự xuất hiện của hắn. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy có người hầu hạ, muốn đến thư phòng làm việc cũng có người mài mực châm trà, khi đói bụng vừa vươn tay là có thể chạm tới dĩa điểm tâm đầy ắp, nóng hôi hổi, cuộc sống qua được thật sự thích ý.

Qua được vài ngày hưởng dụng dịch vụ phục vụ cao cấp, Lâm Thừa Húc đột nhiên giật mình, tên này là đang cố ý để hắn sa vào ôn nhu hương, không thể nào giãy giụa ra được a!

Không được, tuyệt đối không thể trúng bẫy rập của đối phương.

Suy nghĩ chừng vài giây, hắn liền hạ quyết tâm, một câu nói đem Tu Viễn cách chức, đuổi ra khỏi sơn trang.

Tu Viễn bị người kéo ra khỏi sơn trang, hắn giãy giụa, hướng về phía chính phòng không ngừng gọi lão gia. Chủ quản nhìn hắn, ý vị thâm trường mà nói:

- Tu Viễn a, lão gia nhà chúng ta không muốn dùng ngươi, ngươi tìm nơi khác đi thôi.

Nói xong, chủ quản cho hắn một cái bọc, bên trong là mười lượng vàng ròng, ném hắn ở ngoài cửa, rồi sập cửa gỗ vào mặt hắn.

Chỉ qua một lát, Lâm Thừa Húc lại nghe gia đinh vào bẩm tâu:

- Lão gia, người kia không chịu đi, đang ở trước cửa chính quỳ.

- Mặc kệ hắn đi!

- Hắn còn nói, là...

- Nói gì?

- Nói là ngài khi nào cho phép hắn nhập sơn trang, hắn mới chịu đứng lên.

- A ha ha.

Lâm Thừa Húc cười lạnh một tiếng, vẫy tay cho gia đinh lui xuống. Chứng cứ không thể dùng, ôn nhu hương không đả động được hắn, lúc này liền dùng khổ nhục kế?

Tình hình giằng co kéo dài ba ngày ba đêm, người trong phủ tấp nập ra vào, ai cũng thấy được có một thiếu niên thân hình đơn bạc quỳ ở nơi đó, ai đẩy cũng không đi. Hạ nhân bàn tán, thiên hạ xôn xao, những thứ này Lâm Thừa Húc không để ý đến một chút.

Hắn đã quyết một việc, vậy thì ai cũng không lay được.

Cho đến ngày thứ tư, có một vị khách quý đột nhiên đến Vô Ưu sơn trang thăm hắn, thuận tiện đem Tu Viễn đã quỳ ngất ở ngoài cửa vớt đi vào trong trang.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net