Chương 11 - Nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 – Nửa đêm

Lâm Thừa Húc cầm đi cành mây, Lâm Tu Viễn lại không chịu đứng dậy, hắn lộ ra vẻ mặt cô đơn hỏi:

- Phụ thân không chịu quản giáo hài nhi, là không muốn nhận đứa con trai này sao?

Lâm Thừa Húc: ...

Hắn cảm giác, tam quan của mình và đứa nhỏ này không hợp.

Giấy tờ đã làm, xưng hô đã đổi, vậy mà bây giờ bảo hắn trở mặt không nhận người?

Hắn trừng mắt nhìn nhi tử, hỏi lại:

- Kẻ nào nói với ngươi, chỉ có phụ thân chịu dùng hình phạt quản giáo nhi từ mới xem như thừa nhận hài tử là con trai cùa mình?

- Phụ tử quan hệ trong thiên hạ đều là cái dạng này.

- Ngươi bảo khắp thiên hạ, là tổng cộng bao nhiêu trường hợp? Ngươi nhìn thấy mười trường hợp, nhưng chỉ riêng kinh thành đã có hơn vạn hộ dân, mỗi hộ dân sẽ có vài cặp phụ tử. Ngươi lấy mười trường hợp ngươi thấy, xem như vài vạn phụ tử khác đều là dạng quan hệ thế này? Ngươi có cảm thấy mình não bổ hơi nhiều?

Lâm Thừa Húc vẫy vẫy tay, kết luận:

- Não bổ là không tốt.

Lâm Tu Viễn vẫn còn cố kiên trì:

- Nhưng mà, ngài nhận ta, lại không có quản giáo ta.

Lâm Thừa Húc chớp mắt, không nhịn được cười. Hắn đứng lên lại gần nhi tử, vỗ vỗ vai:

- Trước khi về sơn trang còn mấy ngày, hảo hảo tận hưởng.

Quản giáo? A, ai bảo ta không quản giáo? Ở sơn trang còn có điều thú vị chờ ngươi đâu, ngốc nhi tử. Không hảo hảo tận hưởng mấy ngày này, đến lúc thấy "kinh hỉ" mà ta chuẩn bị ở đàng kia, khi đó đừng tìm ta khóc.

Nghĩ tới những thứ "kinh hỉ" hắn chuẩn bị cho nhi tử tiện nghi, Lâm Thừa Húc đột nhiên nhếch môi, cố gắng che giấu việc hắn đã muốn ôm bụng cười trộm.

- Phụ thân vẫn nhận hài nhi sao?

- Giấy tờ đã làm, gia phả đã thêm, là ta đích thân viết tên ngươi vào, ta nào có không nhận ngươi?

- Kia, phụ thân hiện tại hết giận sao?

Lâm Tu Viễn e dè mà hỏi, chớp chớp mắt to, nhìn thập phần ngoan hiền. Lâm Thừa Húc tưởng, bây giờ a, ta vẫn còn đang rất tức, không phải tức giận, mà là tức cười.

***************************

Trời đã về khuya, Lâm Tu Viễn chợt mở mắt, lén lút đẩy cửa, thân hình linh hoạt lách ra bên ngoài khách điếm. Hắn phi thân lướt đến một khu đường vắng, từ trong người cầm ra một cái kèn, thổi lên.

Chỉ trong một thoáng, xung quanh xuất hiện những bóng người áo đen. Bọn họ sắp thành một hàng, hướng về phía Lâm Tu Viễn chắp tay:

- Tả hộ pháp.

Lâm Tu Viễn không nói, khí thế của hắn chậm rãi kéo lên, bàng bạc quanh thân, làm người tâm sinh sợ hãi. Hắn nhìn một lát, hỏi:

- Trong giáo mọi việc vẫn ổn chứ?

- Hồi đại nhân, vẫn ổn.

- Các lộ nhân sĩ đã đánh lên chưa?

- Bọn chúng vẫn còn đang nội đấu, một sớm một chiều chưa chắc có thể thượng tổng đàn.

- Sư phụ thì sao?

- Thưa, vẫn như trước kia.

Tức là không có tiến triển. Lâm Tu Viễn suy nghĩ một lát:

- Bên này ta không chắc chắn có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. Người kia... phụ thân, rất khó công phá.

Lúc hắn làm gia đinh, bị không nhìn thì còn tốt, đến lúc hắn bị phụ thân để ý, phụ thân chỉ qua vài câu đã bóc ra được những thứ hắn che giấu không thâm. Có lẽ đến lúc này, cái hắn có thể dựa vào, thậm chí lợi dụng, đó là tình cảm phụ thân dành cho hắn.

- Đại nhân, vậy kế hoạch...

- Vẫn như cũ, sư phụ không chờ được. Còn có, nếu các lộ nhân mã công lên tổng đàn, lập tức báo ta.

- Vâng.

Lâm Tu Viễn nghĩ đến việc các lộ nhân mã của những kẻ tự xưng là chính đạo chuẩn bị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn đã nhíu mày. Nếu như bọn họ công lên, ha, còn phải hỏi xem đao trong tay hắn có đồng ý không.

Trong một sát na, hắn đột nhiên nhớ tới phụ thân hắn đã nói:

"Ta nghe nói, trên giang hồ khi nhìn nhau không vừa mắt, rút kiếm chém nhau là bình thường, phải không?"

"Ta cảm thấy, đánh đánh giết giết không tốt."

Là như vậy sao?

Lâm Tu Viễn ngơ ngác một lát, đến lúc sực tỉnh, vẫn thấy thuộc hạ đang quy củ chờ mình phân phó. Hắn khẽ nắm tay, mệnh lệnh:

- Phái một đội nhân mã đi nhìn xem Vô Ưu sơn trang kiến trúc thế nào. Bên cạnh phụ thân ta có thân vệ, võ công không thấp, cẩn thận hành sự đừng để bị phát hiện. Phụ thân nói về kia sẽ quản ta, cho nên các ngươi thăm dò xem có thể duy trì liên lạc như cũ được hay không.

Nghĩ nghĩ, hắn lại thêm một câu:

- Còn có, chuẩn bị nhiều thuốc trị thương chút.

Phụ thân không thích động thủ, hắn dò ra được, nhưng không thể loại trừ trường hợp phụ thân bị hắn tức giận quá mức mà động thủ, nên hắn vẫn cần một chút thuốc men.

Hắn làm như vậy sẽ ổn chứ?

Hẳn là đi?

Hắn nghĩ lại từng chút từng chút thời gian ở chung, tuy không dài, nhưng ấn tượng rất sâu. Hắn bại lộ không ít, một số là vì tin tức không quan trọng, hắn khai thật, một số là vì hắn vô ý, bị phụ thân bộ ra.

Có lẽ hắn vẫn hy vọng phụ thân nhận mình đi?

Nhưng thật rõ ràng, phụ thân ghét giết người.

Trên tay hắn có không ít máu tươi, phụ thân không biết rõ, nên còn nghĩ hắn chỉ là lâu la gảy bàn tính, lầm đường lạc lối mà thôi.

Nếu phụ thân biết thì thế nào?

Hắn không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày nào đó, hắn thấy được trên khuôn mặt kia chán ghét cùng thất vọng.

Lâm Tu Viễn đưa tay lên, sờ sờ dúm tóc trên đầu. Phụ thân hắn có mấy lần xoa đầu hắn, cảm giác thật lạ, đến mức hắn xấu hổ vì việc chính mình bị một hành động vô ý mà cảm xúc dao động quá lớn, mặt đỏ bừng.

Hồi tối, hắn xách roi đi xin tội, phụ thân tha cho, còn dặn hắn về ngủ mai đi sớm, bảo hắn đừng để tâm việc hôm nay, cứ yên tâm, phụ thân tráo hắn.

Phụ thân thật sự tốt quá, một lần lại một lần đánh vỡ cực hạn ảo tưởng của hắn.

Hắn mấy ngày nay đều có cảm giác quá không chân thật, đến mức làm hắn sợ hãi.

Hắn sợ một khi bị phát hiện, mộng tưởng liền vỡ tan.

Từ lúc thuyết thư, thậm chí từ trước đó, hắn đã nói dối, càng lúc càng nhiều, hắn giả tạo thân phận, không thừa nhận bản thân là tả hộ pháp, bị hỏi thì còn khai ra tả hộ pháp là nữ.

Nếu phụ thân hắn ghét giết người, hắn đã từng làm, kết cục có lẽ là sẽ không quay đầu lại được đi? Hắn có làm gì cũng sẽ không thay đổi được.

Nếu đã biết kết cục, hắn còn do dự gì?

Nhưng là, vẫn có chút không nỡ.

Lâm Tu Viễn thở dài một hơi, nói:

- Thuật Cửu, đem mãng tiên đến đi.

Một bóng đen nghe lệnh rời đi. Phải một lúc lâu sau, hắn mới xuất hiện. Lâm Tu Viễn nhìn ngọn roi trên tay người kia, chất roi dẻo dai, thân roi rắn chắc, là loại tốt.

Nửa đêm trời tối, hắn yêu cầu một cây roi mãng tiên, thật sự cũng là làm khó thuộc hạ của hắn.

Hắn hít một hơi, cởi ra áo trên, chỉ chừa lại một cái áo lót mỏng ngắn. Hắn đi đến một gốc cây, chống tay vào thân cây, lên tiếng:

- Thi hình đi.

- Đại nhân, bao nhiêu?

- Thượng trăm.

- Vâng.

Thuật Cửu không hề thắc mắc hỏi lại vì sao, vâng lời là việc thuộc hạ nên làm. Lâm Tu Viễn cũng vì như vậy nên mới thích dùng nhóm ám vệ này, chuyên nghiệp, lại riêng tư.

Hắn chống tay lên cây, xoay lưng ra phía ngoài, bên tai nghe thấy vài tiếng rít gào xé gió của ngọn roi khi thuộc hạ của hắn thử roi. Trong một thoáng chốc, hắn nghĩ, nếu làm sai thì phạt. Hắn sai, nên phạt.

Vì mục đích, không từ thủ đoạn. Hắn sẽ không đổi ý, cho nên nếu xảy ra việc, để hắn gánh hết, có việc hướng hắn xả, xem như hắn chuộc lỗi đi.

Nếu như hắn vì vậy mà mất đi những điều tốt đẹp, có nghĩa hắn không xứng đáng.

Chát!

Một roi đánh tới, đau đớn tiên minh bừng lên, làm cả người hắn lung lay một chút. Hắn có cảm giác, lúc này mới là chân chạm đất.

Chát!

Lại thêm một roi in lên người, cái đau lại tăng thêm, cảm giác chân thật mới càng rõ ràng chút. Đi theo hắn toàn là người tinh anh, công phu thi hình cũng là xuất chúng. Những lần hắn sai bị yêu cầu tự đi lĩnh phạt, Thuật Cửu đều là người giúp hắn. Khi thi hình không mang tư tình, không có nương tay, xong việc mới có thể đàm nhân tình. Những lần trước đều là như vậy, lần này cũng là như vậy.

Chát!

Roi thứ ba, hơi thở của hắn đã có chút trầm trọng. Ba lằn nóng rát in sau lưng, không ngừng gợi hắn nhớ, hắn là ai, hắn từ đâu tới. Hắn mơ hồ nghĩ, nếu là phụ thân, hẳn sẽ tìm cách đem hình phạt đổi thành thứ khác nhẹ nhàng hơn đi?

À không phải, nếu là phụ thân, hẳn sẽ không để hắn bị phạt.

Chát!

Bàn tay chống lên thân cây đã bấu chặt, mồ hôi lạnh đã bắt đầu toát ra. Hắn vẫn ngậm miệng, không rên một tiếng. Chịu qua huấn luyện, hình phạt có thể làm hắn khó chịu, nhưng không đủ khiến hắn sợ hãi. Bị phạt thất thố quá mức, sẽ mất mặt mũi, lời nói ra, thuộc hạ cũng sẽ khó có thể chịu phục.

Chát!

Từ sau lưng truyền lên cảm giác đau nhói, cả người hắn đã bắt đầu thấm đau, mồ hôi tuôn ra, trên da xuất hiện cảm giác lành lạnh. Trời đêm vắng người, gió lạnh lại khiến cho đau đớn càng thêm khó chịu. Hắn nhắm mắt, dùng hết toàn lực kìm chế tiếng kêu rên. Hắn đột nhiên nhớ, phụ thân hắn lúc hắn chịu phạt có bảo một câu, thành tâm của hắn, người đã nhận được, cho nên đừng bạc đãi chính mình.

A... hắn nghĩ, hắn quả thực là người của Ma giáo, ở một thế giới khác với phụ thân hắn.

Chát! Chát!

Từng roi liên tục vang lên tiếng xé gió, sau đó là âm thanh bì bạch đập vào da thịt. Lớp áo lót mỏng tang không đủ chống đỡ lấy thế roi rào rạt, đôi chỗ đã bị đánh rách ra, để lộ da thịt bên trong đầy rẫy lằn hằn đậm, ửng đỏ, sưng tấy.

Quá hơn hai chục roi, đau đớn chồng chất đủ khiến người quay quắt. Lại một roi quất tới, thân người Lâm Tu Viễn hơi run lên, cong về phía trước. Một vạch sưng to vât ngang giữa lưng, thấm ra lưng áo một vệt đỏ thắm. Hắn nhăn mày, hàm răng cắn chặt, nín hơi một lúc rồi thở hắt ra, nhẹ nhàng điều tức, tiếp tục chờ đợi.

Chỉ độ một giây, một roi nữa lại xé gió vút lên đập thẳng vào lưng. Thân người hắn khẽ run, đau đớn bắt đầu khiến cho các cơ bắp căng cứng. Lớp áo lót mỏng manh đã bị xé toạc, những vệt máu đỏ tươi thấm lốm đốm trên nền trắng toát. Trên người hắn lúc này dày đặc lằn roi đỏ tấy, đã bắt đầu xuất hiện những chỗ máu bầm, có không ít vết máu tươi chảy ra. Hắn đã thở hồng hộc, thân áo phía trước người ướt đẫm, mồ hôi từ trên tóc mai chảy dọc theo khuôn mặt, tụ xuống cằm, rơi xuống đất.

Ngọn roi chợt dừng, sau đó một tiếng nói vang lên:

- Đại nhân?

Lâm Tu Viễn hít thở lấy hơi, cố gắng điều tức để chính mình thoải mái chút. Cái đau sau lưng vẫn dai dẳng gay gắt, cử động cũng làm hắn phát đau. Chờ qua vài chớp mắt, hắn mới nói:

- Ta không sao. Tiếp tục.

Mệnh lệnh đã đưa thì hắn sẽ không rút lại. Hắn đã yêu cầu, vậy thì kiên trì tới cuối.

Qua chừng quá nửa số lượng, Lâm Tu Viễn đã thở gấp, cả người sũng nước, bàn tay chống vào gốc cây đã bấu chặt, các đầu ngón tay trắng bệch, bờ vai run lên run lên. Sau lưng lúc này đã không còn mảnh vải lành lặn nào che chắn, thấy rõ đầy dấu roi cũ thêm dấu roi mới chồng chất lên, da thịt cho dù có rắn chắc cũng chịu không nổi lực lượng đánh vào, vết bầm nát tung tóe khắp nơi.

Từng roi sau đó như muốn xé da xé thịt, dấu máu cũng đã nhiều hơn, vết thương hở miệng càng lúc xuất hiện càng nhiều, máu tươi chảy xuống lại gặp ngọn roi đập vào, một số giọt máu nhỏ li ti văng ra. Cơn đau từ lưng truyền đến lúc này khiến toàn thân hắn run lên, hai cánh tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Đầu hắn hơi cúi xuống, cố gắng chịu đựng không kêu rên lên một tiếng nào.

Càng về đến cuối, cơn đau lại càng khó có thể chịu đựng. Từ vai gáy thẳng đến thắt lưng đều không còn chỗ nào lành lặn, da thịt đều đã bị tổn thương, hoặc là đỏ bầm xanh tím hoặc là trầy da tróc vảy, máu tươi chảy ròng. Từng roi chạm vào da thịt hắn như từng nhát dao cứa vào người, đau buốt nhói lên đến tận óc. Tiếng roi xé gió vẫn vang lên đều đặn, vun vút đập vào lưng hắn không chút nào nương tay. Hắn vẫn kiên trì, lặng lẽ chịu đựng, cả người không ngừng run lên vì đau.

Một roi cuối cùng đánh xuống, hắn thốt ra một tiếng rên rất khẽ, thoảng vào trong gió, tan đi rất nhanh. Hắn vẫn còn thanh tỉnh, nhưng bộ dạng đã khá thảm thiết. Máu cùng mồ hôi quyện vào nhau, sau lưng huyết nhục mơ hồ, máu huyết với vết thương hỗn độn không còn phân biệt được rõ. Toàn thân run lẩy bẩy, dấu mồ hôi đẫm người, hai tay nắm chặt lại, chân cũng căng lên, giữ cho cơ thể đứng vững.

Phải sau một lúc, hắn thở dốc lấy hơi, cả người mới dần thả lỏng, cước bộ loạng chà loạng choạng. Hai cánh tay rất nhanh được người đến cầm lấy, đỡ hắn sang một bên ngồi. Tấm áo lót rách rưới bị cởi ra, mồ hôi được lau đi, theo đó là máu cùng với một ít thịt vụn. Rất nhanh, một người cầm ra chai thuốc trị thương, để hắn nghiêng người, dùng bột thuốc rắc đều lên lưng hắn.

Thuốc bột có công dụng chống cảm nhiễm, nhưng không có giảm đau. Thuốc rơi đến đâu, cái đau xót vốn dĩ đang dịu đi lại được dịp bừng lên đến đấy, càn quét từng tấc thân thể hắn, khiến cho toàn thân hắn phát run, lông tơ dựng đứng. Hắn ngậm miệng, âm thanh rên xiết chỉ có thể thoát ra từ mũi, hóa thành từng tiếng trầm thấp đầy ẩn nhẫn.

Thuốc lên xong rồi, vết thương cũng đã được người dùng khăn sạch che phủ băng bó, Lâm Tu Viễn đứng dậy, nhặt lên áo khoác, cẩn thận mặc vào, động tác thực trúc trắc, cứng đờ. Áo lót rách nát dính máu đã bị người xách đem thiêu, mùi máu tươi trên người cũng đã bị mùi thuốc che đi bớt. Hắn lại dặn dò vài câu, cho thuộc hạ rời đi, còn chính mình từ đâu đi tới, liền tự đi trở về.

Khinh công chủ yếu dùng lực chân, hắn cho dù có bị thương, võ công cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng là chỉ mặc áo khoác ngoài, không có áo lót, chạy ở giữa đường, gió lạnh thổi vào trong tay áo, hắn luôn có cảm giác chính mình trần truồng tồng ngồng chạy khắp nơi, thực sự rất không quen.

Chịu đựng cảm giác thẹn thùng chạy được về đến khách điếm, hắn mới cẩn thận đi vào bên trong, lặng lẽ trở vào trong phòng, nhịn đau đệm thêm một lớp vải tránh cho máu tươi lại thấm ra, lấy áo lót mặc vào, kiểm tra thêm một lần không phát hiện mình bại lộ, hắn mới chỉnh lại quần áo, leo lên giường, đắp chăn nằm, an ổn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net