Chương 06 - Cửa hàng bị quấy rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06 – Cửa hàng bị quấy rối

Mạc Tư nghiêm túc làm hài tử ngoan, không lại làm càn không lại cố tình ngây ngốc để tận hưởng bao dung, thứ mà hắn mong rất lâu rồi mới có được, Tạ Uyên cũng vì vậy được hưởng chút thanh nhàn.

Sắm vai cha, xem khách nhân là thú cưng, khách nhân không lại phiền hắn, Tạ Uyên sống được thực vui sướng.

Thú cưng có lông mềm, vuốt vuốt rất êm tay. Mạc Tư tóc cũng mềm, vuốt vuốt cũng êm tay.

Tạ Uyên thiếu hơi người, ban đầu còn có điểm cự tuyệt khách nhân, về sau một ngày trời mưa đêm lạnh, hắn thấy hài tử mắt tròn vo chớp chớp, nghĩ tới mấy con mèo, liền nắm hài tử kéo lại vò đầu một phen cho đã nghiện, xong rồi ôm một cái. Ấm nóng, mềm mềm, ân, thực tốt.

Tạ Uyên táy máy một hồi, nạp đầy cây chỉ số hạnh phúc xong, hắn thỏa mãn thả người ra, xoay lưng về phòng tiếp tục trạch trong nhà, để lại Mạc Tư trong gió hỗn độn.

Hôm sau, Mạc Tư chờ trời tối đêm lạnh, lén lén lút lút lại gần cha cọ cọ, rồi lại nhận được một cái vò đầu, một cái ôm, làm tai hắn đỏ lên, luống cuống bưng mặt bỏ chạy về phòng.

Trời mưa đêm lạnh, người lại ấm dào dạt thế là thế nào a? Hắn sờ sờ má, thực nóng.

Tạ Uyên nạp đầy chỉ số hạnh phúc, cả người tràn ngập năng lượng, nhìn Mạc Tư cũng phá lệ ôn hòa. Nhân một ngày đẹp trời, Tạ Uyên nắm hài tử dắt ra phố, đi xem thành thị một hồi.

Tạ Uyên đối với thành thị cổ đại khá hiếu kỳ, hết nhìn Đông tới nhìn Tây, cái gì hợp nhãn là mua mua mua, xong rồi ném cho Mạc Tư xách hàng. Mạc Tư chỉ cúi đầu, trầm mặc lẽo đẽo theo sau lưng.

Phụ vương dắt hắn đi tửu lâu ăn một bữa no nê, lại dắt hắn đi mua sắm quần áo mới, đi dạo chân chê mê mải. Thỉnh thoảng có cái gì thú vị, phụ vương lại nói chuyện với hắn. Hắn không biết trả lời thế nào, chỉ vâng vâng dạ dạ, cúi đầu nghe. Hiếm khi nào phụ vương lại nói nhiều như vậy, cảm giác xa cách trước kia không còn rõ ràng, thay vào đó là một cảm giác, phụ vương biết nhiều như vậy, thật vĩ đại.

Đi một lúc, Mạc Tư hơi ngẩng đầu lên. Hắn âm thầm ngó xung quanh, không thấy thân vệ đi theo, ngay cả ám vệ cũng không thấy? Hắn nghi hoặc, nhưng không hỏi ra miệng.

Đi dạo đủ, Tạ Uyên dắt Mạc Tư trở về. Đến chiều hắn mở tiệm, lại đụng phải một khách nhân.

Người đến ăn mặc thường phục, thân thể rắn chắc, toát ra một cỗ sát phạt chi khí. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị, Tạ Uyên đoán khách nhân ít nhất cũng đã là nhân thượng nhân, quản lý một nhóm người nào đó.

Tạ Uyên đứng dậy, thật chuyên nghiệp mỉm cười, giới thiệu qua cửa hàng của chính mình. Nam tử thường phục chỉ nhìn hắn một cái, ánh mắt liền quét lên kệ. Đột nhiên khách nhân nổi giận, vung tay lên chực nắm lấy cổ áo hắn:

- Ngươi thực to gan!

Tạ Uyên bước lùi lại, quanh thân xuất hiện một rào chắn vô hình cản lại cánh tay kia. Hắn lại giả vờ cao nhân, giơ tay lên, đẩy một cái, đẩy khách nhân lùi lại vài chục bước, va lưng vào cột gỗ.

- Khách quan, trong cửa hàng thỉnh không nên động thủ.

- Quân nhu trọng vật, ngươi lại xem như hàng hóa?

Trên kệ đầu tiên ngay mặt tiền bày bán các loại binh thư, từ những bộ binh thư ngày xưa truyền lại cho tới những bộ giải nghĩa binh thư, toàn bộ đều có. Bên cạnh binh thư còn có bản vẽ thành trì, cách đúc binh khí, cách chế tạo vũ khí công thành. Nam tử thường phục mắt sắc nhìn đến các kệ để ở đằng sau, nơi đó bày bán là binh khí, từ đao kiếm thương mâu, cho đến cả xe ném đá, xe phá cửa thành. Tuy những thứ máy móc công cụ khá lớn, trên kệ chỉ là mô hình, nhưng trên kệ ghi rõ ràng là khi khách mua hàng, cửa hàng sẽ giao ra hàng hóa với kích thước thật.

Nơi này là một thành thị phồn hoa, nhưng cũng có người của quốc gia khác đến giao thương buôn bán.

Quân nhu liên quan đến chiến lực, sở hữu quân nhu cùng kỹ thuật chế tạo vũ khí tốt đồng nghĩa với việc tăng thêm lực lượng, cho nên những thứ này đều là hàng tuyệt mật. Thế mà nơi này lại bày bán, còn không chỉ có một bộ.

Buôn bán bí mật quân đội, còn thực công khai, này là ngại mạng mình quá dài a?

Tạ Uyên không để tâm những thứ này. Khách nhân muốn mua, cửa hàng sẽ bán, mua được bao nhiêu, cửa hàng bán bấy nhiêu, giá cả tùy theo công dụng, khách nhân trả được, thì có thể mua. Còn như sản phẩm vào tay khách nhân được sử dụng như thế nào, việc đó không thuộc trách nhiệm của hắn.

Hắn làm chủ tiệm, cấp cho khách nhân một cơ hội. Cơ hội được sử dụng ra sao là tùy vào năng lực của mỗi khách nhân.

- Bổn tiệm tôn trọng thuận mua vừa bán. Nếu khách quan không muốn những thứ này bị người khác giành trước, ngài có thể mua toàn bộ.

Nam tử thường phục nhìn giá cả, tức giận phùng má trợn mắt phất tay áo rời đi. Tạ Uyên còn nghĩ mình được thời gian rảnh, nhưng chỉ một thoáng sau, nam tử thường phục đã dẫn thêm một nhóm người đến, thân mặc trang phục binh sĩ, một bộ dạng hung thần ác sát, yêu cầu hắn dỡ xuống "hàng cấm", nếu không cửa tiệm của hắn sẽ bị phá bỏ.

Tạ Uyên nhìn qua, hắn đoán ra được người trước mặt là một vị quan lại thuộc quân binh, nhưng không rõ cấp độ nào. Nghe người kia buộc tội, có vẻ như là hắn vi phạm lệnh cấm buôn bán vũ khí quân đội, nếu bị quan sở tại phát hiện, có thể bị tử hình.

Nếu muốn khuyên ngăn hắn không phạm tội cũng không đến mức phản ứng lớn như vậy đi? Thấy nam tử thường phục nhạy cảm quá mức, Tạ Uyên đoán, quá khứ hẳn đã gặp chuyện không may có liên quan đến quân nhu, lúc này thấy hắn bày bán quân nhu, thuận tiện xả tức giận lên đầu hắn.

- Thuận mua vừa bán, có tiền là có thể mua. Khách quan, ngài cũng không thể nào ngăn cản người khác có cơ hội mua đến quân nhu chứ?

Tạ Uyên còn uyển chuyển nói, khách nhân hoàn toàn không nghe. Hai binh sĩ rút đao xông lên cản lại hắn, nhóm người còn lại giơ tay nhấc chân, chực chờ đập phá cửa hàng.

Tạ Uyên híp mắt. Quanh thân lãnh khí tỏa ra, áp lực đến làm cho người hít thở không thông. Tóc tai bị nội lực thổi tung bay, tà áo cũng phất phới, làm hai binh sĩ đứng gần hắn chân không tự chủ được khẽ run. Sát khí không kiềm chế được phóng ra tứ phía, tựa như một vị đế hoàng đứng trên đỉnh núi nhìn thương sinh.

- Trong tiệm nghiêm cấm làm loạn. Nếu không...

Hai chữ nếu không chưa kịp dứt lời, từng người từng người làm càn trong tiệm đều bay ra bên ngoài như diều đứt dây, trên đường bay quần áo bị xé nát thành mảnh nhỏ rơi lả tả. Bay đi một quãng đường hơn hai chục mét, thân người bọn họ mới tiêu sái rơi xuống.

Cửa hàng còn lương tâm, ném người bay đường vòng cung thật lớn, khi đáp đất có giảm tốc, bảo đảm chỉ đau nhức không nhích được trong chớp mắt, chứ không ngã chết người. Nhưng khiến một người toàn thân trần trụi bay cao bay xa còn đáp đất nhẹ nhàng như vậy là ý gì a? Là diễu võ dương oai phải không, phải không?!

Nam tử thường phục cả người bụi đất, chật vật nằm co ro, cảm giác được gió lạnh sưu sưu, sống lưng lạnh, hai chân lạnh, nơi nào đó giữa hai chân, ân, may mà không thực lạnh.

Cũng may là còn chừa tiết khố, nếu không thì thật là một đời anh danh tẫn hủy, trinh tiết cũng mất hết.

Nhưng mà thực bạo lực tốt sao? Hắn có thể gặp địch không biến sắc, lúc này lại sắc mặt màu gan heo, hận không thể một đao chém chết gã chủ tiệm này.

Hỏi: Biến thái sát nhân cuồng và biến thái lột đồ ham, kẻ nào lực sát thương cao hơn?

Đáp: Đậu xanh rau muống! Tuyệt đối chính là biến thái lột đồ ham a! Đúng vậy, chính là hắn, đích thị là hắn!!!

Tạ Uyên nhìn cửa tiệm rộng mở, cũng thấy được đằng xa có mấy thân người trơn bóng nằm lăn lộn dưới đất, hắn trong bụng ám thở dài.

Để tránh bị mang tiếng lột đồ ham, Tạ Uyên đã bỏ 200% công lực, diễn đến thực nhuần nhuyễn vai cao nhân bị người chọc tức, mượn cả hiệu ứng gió thổi, tăng áp suất không khí kèm theo hạ nhiệt độ của cửa hàng cung cấp để dọa lui khách nhân, nhưng hắn vẫn không kịp cản lại tai họa.

"Lạch cạch"

Chợt nghe tiếng động ở đằng sau, Tạ Uyên liếc nhìn một cái. Hiệu ứng tăng phúc diễn xuất của cửa hàng còn chưa giải trừ, Tạ Uyên trong lòng còn đang tức giận hắn vô duyên vô cớ mang tiếng biến thái, nên ánh mắt cũng mang theo sát ý, lạnh lẽo đến thấu xương, quanh thân hàn khí lơ lửng, mơ hồ nghe được tiếng răng rắc của chén sứ nằm trên bàn gỗ.

Mạc Tư bị Tạ Uyên liếc nhìn, hắn giật bắn cả người, lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh xoát xoát mà ra. Đến lúc hắn thấy phụ vương hơi nhướn mày, lại gần hắn, hắn đã cứng đờ, đầu óc hô to phải chạy thật nhanh, nhưng chân tay không còn nghe lời nữa, cứ đứng yên bất động.

Nghe tiếng chân bước trên sàn gỗ càng lúc càng rõ ràng, Mạc Tư bủn rủn tay chân, bùm một cái quỳ xuống đất. Hắn run rẩy đưa tay lên, cởi hết áo xuống, để lộ thân trần, quy quy củ củ dâng roi, đầu cúi thật thấp. Hắn quá hoảng sợ, không thể nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc, lấy đó cầu khai ân.

Khi bị phạt, toàn bộ hình phạt đều thực hiện trên da thịt, không cho dùng quần áo che lấp. Trước đó mấy lần thỉnh phạt đều toàn y, thi châm hình cũng toàn y, hắn cho rằng phụ vương phóng túng, nên cũng lơ là. Hôm nay thấy phụ vương một chưởng lột sạch kẻ khác, đồng thời đem bọn họ đánh bay ra khỏi nhà, hắn mới hốt hoảng nhớ tới quy củ này, cũng giật mình nhận ra, phụ vương đây hẳn là cảnh cáo hắn.

Phụ vương quay lại nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ sát ý. Hắn thực sợ chết, cho nên ngay lập tức nhận ra được phụ vương lần này là thật sự muốn một kiếm cắt đứt cổ hắn.

Hắn hoảng sợ nhớ tới, hắn tuy là con, nhưng trên danh nghĩa chỉ là một thuộc hạ. Phụ vương nắm toàn quyền sinh sát lên hắn. Hắn còn có giá trị thì còn được sống, nhưng nếu hắn kháng hình, ngỗ nghịch, vô dụng, hoặc khi phụ vương tức giận, phụ vương muốn dùng hình, hắn đều phải thừa nhận.

Hắn thừa nhận khi nãy hắn muốn chạy, bị bắt gặp, nên xem như kháng hình đi? Kháng hình phải chịu phạt, đây là quy củ.

Cánh tay run run, ngay lúc hắn cảm nhận được ngọn roi trên tay bị người cầm đi, cả người của hắn vẫn giật khẽ vì sợ, trên da đã có một tầng mồ hôi.

Nhắm mắt lại chờ đợi phán quyết, Mạc Tư bỗng nhiên cảm giác được một cái tay đặt lên đầu hắn, xoa xoa. Hắn ti hí mắt, thấy được phụ vương đã cầm ngọn roi ném sang một bên, ngồi xuống trước mặt hắn, cầm áo lên, chỉnh y phục cho hắn.

- Dọa đến ngươi.

Tạ Uyên cúi người, chỉnh trang y phục cho hài tử xong, lại xoa xoa đầu, vỗ vỗ vai trấn an hài tử:

- Vào trong nhà nghỉ ngơi đi, trước đừng ra tiền sảnh.

Tạ Uyên hống Mạc Tư xong xuôi, hắn xoay lại, bước ra cửa lớn. Hắn biết chính mình lại có thêm cái danh hiệu biến thái, nhưng hắn cũng không có lựa chọn, đây là tính năng mặc định của cửa hàng. Hắn nếu giải thích không phải hắn làm sẽ chẳng ai tin, cho nên hắn chỉ có thể mặt dày thừa nhận.

- Khách nhân làm loạn, vĩnh viễn kéo sổ đen.

Ném lại một câu, Tạ Uyên đi vào cửa hàng nhanh như một cơn gió, để lại cái bảng "Đang kinh doanh" lúc lắc trên cánh cửa, cùng với vài chục cặp mắt nhìn theo bóng lưng hắn, cảm xúc phức tạp.

Tạ Uyên đi vào nhà trong, lại thấy Mạc Tư quỳ.

Có lẽ lúc đuổi người, hắn diễn quá nhập tâm, cho nên dọa đến Mạc Tư. Lúc này hài tử quỳ ở một góc, cả người cô linh linh, nhìn qua phá lệ đơn bạc.

Tạ Uyên lại gần, thấp giọng:

- Đứng lên đi.

Mạc Tư nghe được lại nhất định không đứng lên. Hắn vẫn quỳ, dập đầu thỉnh tội. Rất nhiều tội trạng không biết là gì đều bị Mạc Tư nhất nhất kể ra, sau đó là xin phạt. Tạ Uyên mấy lần miễn lễ, Mạc Tư vẫn không chịu nghe.

Tạ Uyên không biết hài tử lúc này trong đầu đều là hoảng sợ, lo lắng hắn nếu không phạt, lâu dần tội trạng càng tích càng nhiều, một khi tức giận bùng phát, toàn bộ xử một lần, hài tử chịu không nổi. Hắn lại gần, ngồi xổm xuống, thấy được khuôn mặt hài tử trắng bệch, tay chân lại lạnh cóng:

- ...Đang sợ?

Mạc Tư không trả lời.

- Sợ gì sao?

Mạc Tư vẫn không dám nói. Tạ Uyên thở dài, đưa tay ra ôm lấy, tay nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng:

- Dọa đến ngươi, đừng sợ.

************************

Mạc Tư chưa từng nghĩ tới, được bao dung cũng có thể khó chịu đến như vậy.

Cha bao dung hắn, hắn nhớ được, cũng thực thích, nhưng thỉnh thoảng cha lại lộ ra tính cách giống phụ vương, làm hắn hoảng sợ.

Hắn nhớ trước kia, phụ vương sẽ có ngẫu nhiên lộ ra quan tâm, nhưng đó là cho người khác, không phải cho hắn. Lúc này đây, phụ vương quan tâm hắn, làm cả người hắn đều không kịp thích ứng, ứng xử luống cuống, làm phụ vương phật lòng rồi.

Trong lòng hắn vẫn phụ vương phụ vương kêu, nhưng hắn mơ hồ phân biệt được, "cha" là đại diện cho một loại tính cách, "phụ vương" lại là một loại tính cách.

Hay có lẽ không phải như hắn tưởng, hai loại tính cách trong một người, mà là hai người?

Mạc Tư cố gắng nhớ, nhưng hắn vẫn không nhớ ra được rõ ràng gì về khuôn mặt của phụ vương. Một mảng ký ức của hắn bị mây mù che khuất, càng cố tìm, càng không thấy.

Nếu như không phải là một tính cách khác trong người phụ vương được kích phát ra, không phải là vì hắn ngoan ngoãn nên phụ vương chịu nhìn hắn, mà là một người khác...

Hắn biết, cha hắn cho hắn học sách, cho hắn ăn uống đầy đủ, cũng không đánh hắn.

Xem như là sư phụ đi?

Hay là, nghĩa phụ?

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net