Chương 08 - Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 08 – Giao dịch

Tạ Uyên nhìn nam tử trung niên đưa Mạc Tư cùng với một người bị thương chân đến tìm hắn, trước mặt hắn kể ra đầu đuôi câu chuyện, hắn không nhịn được muốn đỡ trán.

Mạc Tư bị người theo dõi.

Kẻ làm ác là ai, thông qua câu chuyện, Tạ Uyên hiểu được. Còn không phải vì hắn mở cửa hàng, gây cản trở đường buôn bán của người khác, nên khiến người khác ngứa mắt, muốn tìm Mạc Tư để ép hắn vào khuôn khổ sao? Mạc Tư tự vệ chính đáng, nhưng đả thương người khác, này có điểm quá.

Hắn biết giết người thường mạng, thiếu nợ trả tiền, hủy đi tiền đồ của người khác cũng phải trả lại đầy đủ, nhưng hắn không có quyền gì bắt ép Mạc Tư bồi thường.

Người ta là khách nhân, khách nhân đánh nhau, quan hắn chuyện gì?

Nhưng mà nghe đi nghe lại, hình như vẫn là do hắn a...

Tạ Uyên còn đang cân nhắc phải làm thế nào, nam tử trung niên đã ướm lời, mời hắn xuất sĩ. Tạ Uyên nhướn mày, một bộ dạng "Ngươi troll ta à?", miệng vẫn không nói lời nào. Bầu không khí im lặng đến rùng mình.

Mạc Tư bị bầu không khí áp lực ép đến không thở nổi, hắn vội vàng quỳ xuống:

- Tư nhi biết sai, thỉnh ngài trách phạt.

Tạ Uyên vội vàng vươn tay kéo Mạc Tư đứng lên, kéo ra phía sau mình. Mạc Tư chỉ thấy trời đất quay cuồng, đến khi ngước nhìn lên, hắn đã thấy bóng lưng cao lớn kia chắn trước người hắn.

- Trước về phòng đi, việc ở đây để ta giải quyết.

Mạc Tư mím môi, che giấu cảm xúc hoảng hốt nơi đáy mắt. Hắn cúi đầu, lui về phía sau cửa hàng.

Tạ Uyên đuổi Mạc Tư đi rồi, hắn bình tĩnh hỏi nam tử trung niên đầu đuôi mọi việc, cũng nhìn xem thương thế của vị thương binh kia. Biết xong này đó, Tạ Uyên mới nói:

- Cho ta một ngày để điều tra, ta sẽ cho các hạ một câu trả lời hài lòng.

Tạ Uyên tiễn khách đi rồi, hắn vào trong nhà tìm Mạc Tư, đã thấy hài tử lại quỳ nghiêm chỉnh chờ hắn ở giữa sân, mặc kệ cho nắng nóng chiếu lên đầu.

Tạ Uyên thấy Mạc Tư quỳ, lúc này cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng. Người với người khi sống với nhau đều sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, hắn tư tưởng hiện đại, không phổ biến quỳ thưa, nhưng nếu bị Mạc Tư quỳ thưa nhiều quá, hắn cũng bị dẫn đi đường nghiêng, xem đây là đương nhiên.

Đối với Mạc Tư, Tạ Uyên đã buông tha trị liệu. Mạc Tư là cổ nhân, còn là hài tử nhà quý tộc, lễ nghi quy củ quá nhiều, hắn dân dã phóng túng quen, bị hài tử lấy một bộ quy củ ra thực hành, hắn cũng có cảm giác đang bị cười giễu hảo sao? :"(

Hắn lại gần, phát hiện ra Mạc Tư đang quỳ đinh bản. Những cây đinh xuyên qua da thịt, một vài chỗ đã ứa máu tươi, thấm ướt từng gốc đinh.

- Đứng dậy trả lời, không cần quỳ.

Mạc Tư nhất định không nghe lời. Hắn vẫn quỳ thẳng, thành thật thỉnh phạt. Câu nói thỉnh phạy cũ kỹ không còn tác dụng, hắn phải nghĩ ra câu khác, mới lạ hơn, xin được chịu phạt, dùng đau đớn bày tỏ sám hối.

Được bao dung thật sự rất khó chịu. Hắn vẫn luôn nghĩ mình sợ phạt, tránh được trọng phạt sẽ vui vẻ, nhưng nếu một lần lại một lần được tha, ngay cả sai lầm lớn cũng được tha, trong lòng hắn không qua được, hắn vẫn sẽ luôn dằn vặt chính mình. Hắn tin tưởng sai lầm cần phải chịu trọng phạt, nếu không có phạt, có nghĩa không được tha thứ.

- Tư nhi xin ngài trọng phạt Tư nhi.

Mạc Tư thấp giọng xin phạt, đem theo nức nở nghèn nghẹn.

- Tư nhi xin ngài, là quất roi, phạt trượng, châm hình, quỳ đinh bản, xuyên đầu ngón tay, lạc thiết, xuyên xương tỳ bà, là gì Tư nhi cũng chịu được, xin ngài phạt Tư nhi đi.

Hắn cúi đầu cầu xin, hai cẳng chân quỳ áp lên đinh bản đau xót làm hắn thanh tỉnh một lát, nhưng hắn vẫn không nghe sư phụ nói gì, không gia phạt, càng không có dấu hiệu hài lòng, chỉ thấy thở dài.

- Đừng lại nói bừa, ta tại sao lại phải ngược đãi ngươi?

- Tư nhi...

Một bàn tay vươn đến, xoa xoa đầu hắn:

- Làm sai rồi thì sửa, tự ngược làm gì?

- Nhưng...

- Ta không cảm thấy vui vẻ.

Mạc Tư im lặng, không còn nói nữa, nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn được bao nhiêu. Tạ Uyên lại gọi Mạc Tư đứng lên, Mạc Tư vẫn kiên trì quỳ. Hắn hết cách, chỉ có thể để Mạc Tư quỳ thưa chuyện, nói rõ ràng mọi việc đã xảy ra, còn yêu cầu hài tử thi triển lại kỹ năng của mình để xác thực.

Nhìn thấy Mạc Tư ôm thương thế đánh ngã một cái hình nhân to bằng người thật, Tạ Uyên liền tin. Đi nhiều vị diện, chuyện thiên kỳ bách quái nào Tạ Uyên cũng đã gặp qua, tiểu hài tử chưa đầy vài tuổi đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có thể một tay đập vỡ tảng đá hắn cũng đã nhìn thấy, cho nên hắn thoạt tiên có ngạc nhiên về việc Mạc Tư có chiến lực không thấp, nhưng rất nhanh hắn đã lấy tư thái bình thường

Tạ Uyên gật đầu xem như đã hiểu, hắn đi đến kệ hàng cầm một lọ thuốc đến đưa cho Mạc Tư, xoa xoa đầu hài tử:

- Về nghỉ đi, nhớ dùng thuốc, tối sẽ không đau, ngủ sẽ ngon.

Mạc Tư bị ép đứng dậy, trở về phòng lên thuốc, không cần phải quỳ. Hắn ngoan ngoãn làm theo, nhưng chờ tới nửa đêm, Mạc Tư mở mắt dậy, trốn ra khỏi cửa hàng, đem theo một ít vật dụng tùy thân.

Hắn ý thức được, hắn đang kháng lệnh. Sư phụ bảo hắn về nghỉ, hắn lại không nghe.

Hắn ở bên ngoài chờ đến trời sáng, vừa hỏi đường vừa tìm kiếm đến chỗ nam tử trung niên đang trọ lại để cầu kiến, đến khi gặp người xong, câu đầu tiên chính là, hắn tình nguyện vì sai lầm của mình mà chịu phạt.

Nam tử trung niên kinh ngạc:

- Phạt ngươi?

Mạc Tư gật đầu, vẻ mặt thực nghiêm túc. Nam tử trung niên lắc đầu:

- Tiên sinh nói chờ một ngày để tiên sinh xử lý, ngươi trở về đi.

- Tướng quân, việc này Mạc Tư làm sai, để Mạc Tư giải quyết, đừng làm phiền sư... tiên sinh.

- Ngươi định giải quyết thế nào?

Mạc Tư đã cân nhắc kỹ, hắn nói ra quyết định của mình:

- Mạc Tư thỉnh cầu ngài cho phép tòng quân, lấy thân phận quân tốt thừa phạt.

Nam tử trung niên nghe xong liền biết Mạc Tư muốn làm gì. Dân thường đánh phế một quân nhân, như chứng cứ đầy đủ, tội trạng cùng hình phạt sẽ rất to, nhẹ thì phạt tiền, phạt trượng, nặng thì lưu đày, hài tử phạm sai lầm, phụ mẫu liên đới chịu phạt, nhưng quân tốt phạm quân thượng thì sẽ theo quân pháp mà xử, phạt quân côn, phạt tiên hình, rồi phơi lên thị chúng. Nếu được người nhẹ nhàng bao dung, quá lắm nằm dăm bữa nửa tháng, đen một vòng, còn lại hoàn toàn không tổn hao gì, cũng không liên lụy người nhà.

Nghĩ tới đây, nam tử trung niên sực nhớ, Tạ Uyên đã từng lột sạch quân nhân ném ra ngoài cửa hàng, nhưng điều này không nằm trong luật lệ, cho nên không bị phạt...

- Không được, vẫn phải chờ tiên sinh nói một câu.

Nam tử trung niên từ chối, Mạc Tư vẫn kiên trì. Cho đến một lúc, nam tử trung niên mới phải khuyên:

- Hài tử, về nhà đi. Việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ. Ta với tiên sinh có giao tình, cũng có thể khống chế việc này.

Mạc Tư mím môi, hắn cúi đầu:

- Tiên sinh... không phải phụ thân.

Nam tử trung niên giật mình, Mạc Tư lại nói tiếp:

- Cũng... không phải nghĩa phụ, không phải sư phụ.

Chưa được nhận làm nghĩa tử, cũng không hành lễ bái sư, nói thật, Mạc Tư với Tạ Uyên không hề có nửa điểm quan hệ gì.

- Cho nên việc do Mạc Tư gây ra, không cần liên lụy tiên sinh.

Nam tử trung niên nhìn Mạc Tư một lúc. Hắn không gặp qua Tạ Uyên đối xử với Mạc Tư thế nào, chỉ biết Mạc Tư ở trong nhà Tạ Uyên bưng trà quét tước, xem ra... là tiểu đồng?

- Hài tử, ngươi tuổi còn quá nhỏ, quân sĩ là nghề nghiệp nặng nhọc, chờ sau này lớn lên một chút hẵng quyết.

- Tướng quân, ý Mạc Tư đã quyết, thỉnh ngài đồng ý.

*****************************

Sáng sớm, Tạ Uyên vừa thức dậy đã thấy gian phòng của mình đổi phong cảnh. Lần này là phong cách khoa kỹ, máy móc công nghệ cao vây quanh hắn, hỗ trợ hắn rửa mặt chải đầu dùng đồ ăn sáng, xem hắn giống như một người bán thân bất toại, phục vụ đến tận răng, không cần hắn phải bước chân xuống giường đi lại.

Tạ Uyên: ...

Có cảm giác có cái gì đó sai sai? Hắn nhớ hôm qua gian phòng còn đang phong cách cổ đại, hôm nay thoắt một cái lại biến thành công nghệ cao?

Đến khi bước ra ngoài sân, Tạ Uyên không còn nhìn thấy Mạc Tư ở trước sân vẩy nước quét nhà nữa. Hắn lúc này mới nhớ, cửa hàng sẽ ngẫu nhiên thay đổi phong cảnh, nhưng nếu có khách nhân, nó sẽ chọn cảnh sắc của vị diện nơi khách nhân sinh sống. Mạc Tư không ở trong cửa hàng, cho nên phòng của hắn mới biến thành cái bộ dạng này.

Tạ Uyên vào phòng Mạc Tư nhìn xem, thấy chăn đệm xếp đặt gọn gàng, sạch sẽ đến mức tựa như chưa từng có người ở qua.

Hài tử kia đi rồi sao? Tạ Uyên tự hỏi một thoáng. Hắn còn cho rằng hài tử kia thực dính người, còn sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, không nghĩ tới hài tử kia lại lặng lẽ rời đi, nửa phong thư cũng không lưu cho hắn. Hắn nhíu mày, suy nghĩ một lúc, lắc đầu, đem việc ném ra phía sau. Chẳng qua chỉ là nhất thời không quen thuộc, qua vài ngày là được rồi.

Nghĩ đến việc ngày hôm qua, Tạ Uyên cầm hình pháp của vị diện này ra xem, xem xong cân nhắc đến các cách giải quyết hắn có thể làm, sau đó mới vào cửa hàng cầm một lọ thuốc, đi tìm nam tử trung niên.

Nam tử trung niên hiện đang ở quân doanh. Quân doanh trọng địa, Tạ Uyên không xông loạn, chỉ đệ bái thiếp cầu kiến, chờ một lát đã có người mời hắn vào trong, đưa thẳng đến chủ trướng, nơi nam tử trung niên đang chờ hắn.

Tạ Uyên cầm một lọ thuốc ra, đặt lên trên bàn:

- Đây là một loại thuốc, dùng lên vị trí bị gãy một thời gian có thể lành lại như cũ. Tướng quân, tuy việc đã kết thành hậu quả, nhưng tại hạ hy vọng hậu quả có thể được giảm thiểu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Tạ Uyên đưa thuốc xong, lại dặn dò vài câu liền đi rồi. Chuyện do hắn mà lên, hắn cũng chỉ còn cách giảm thiểu tai họa đến mức thấp nhất, sau đó là cầu tình.

Trở về nhà, nhìn gian phòng công nghệ cao, Tạ Uyên không hiểu vì sao có cảm giác trống vắng.

Thường xuyên gặp mặt, lâu ngày sẽ sinh cảm tình. Tạ Uyên nhớ đến trước đó có lần hắn tiếp đãi một thư sinh từ cổ đại, trên người có hồng thạch chìa khóa cửa hàng, cho nên thư sinh kia mỗi ngày trời tối sẽ đến cửa hàng cậy nhờ ánh đèn, tranh thủ đọc sách khảo thí. Hắn vài lần định đóng cửa, lại vì thư sinh mà chuyển giờ mở cửa hàng từ ban ngày thành ban đêm, để thư sinh có thể ngồi lâu hơn một chút.

Sau đó thư sinh kia đi rồi, đến khi quay trở lại, người đã là mũ mão chỉnh tề, đã nhập sĩ làm quan. Thư sinh vẫn thỉnh thoảng đến cửa hàng mua thư tịch, nhưng không còn ở lại qua đêm nữa. Tạ Uyên cũng không còn mở cửa hàng ban đêm, chuyển trở lại thành lịch sinh hoạt ngày làm việc 8 giờ.

Đó là một trong số những khách quen của Tạ Uyên. Hắn còn nhớ được một vài vị khách quen khác, nhớ được vị diện nơi bọn họ xuất hiện, cũng thỉnh thoảng kéo cửa hàng dung nhập vị diện để đến bái phỏng.

Khách nhân cùng chủ tiệm chỉ là những người lướt qua nhau, nhưng ít nhất, cũng không phải là người lạ.

Vài ngày trôi qua, Tạ Uyên vẫn không thấy Mạc Tư. Hắn suy nghĩ một lúc, đứng lên ra khỏi cửa hàng, đi đến chỗ nam tử trung niên.

ĐI theo thân binh vào gặp mặt nam tử trung niên, Tạ Uyên chắp tay hỏi:

- Tướng quân, ngài có biết được hài tử trong nhà ta đi nơi nào không?

Tạ Uyên ban đầu còn cho rằng Mạc Tư tự động rời đi, quên để lại thư từ, sau vài ngày hắn mới chợt nghĩ đến một trường hợp, đó là Mạc Tư đi lạc, hoặc đã bị bắt cóc.

Ở vị diện hiện đại hoặc vị diện công nghệ cao, an ninh xã hội cao, ra đường đã có GPS để định vị xem bản đồ, trẻ em rất khó đi lạc, nhưng bị bắt cóc vẫn là có. Mạc Tư tuy ở thời đại này, nhưng không quen biết hàng xóm, có khả năng đi lạc hoặc bị bắt, không kịp nói một tiếng nào.

Vốn dĩ không định quản sự, nhưng rồi Tạ Uyên cũng động thân bước ra khỏi cửa hàng, đem theo vài con robot hình người làm thân vệ, chia nhau đi tìm Mạc Tư. Ngộ nhỡ Mạc Tư quả thật bị bắt cóc, Tạ Uyên chân yếu tay mềm không đánh nhau được, hắn còn có thể dựa vào máy móc bảo hộ chính mình.

Đương chủ tiệm sẽ có phúc lợi. Hàng hóa khác vị diện người khác dùng không được, nhưng hắn dùng được.

Tạ Uyên còn nghĩ nếu nam tử trung niên nói không thấy, hắn sẽ thử nhờ tìm người, nếu bị từ chối, hắn sẽ tìm cách khác, lại không đoán được nam tử trung niên lại nói Mạc Tư ở trong quân doanh.

Quân doanh trọng địa, việc tiếp khách chỉ được thực hiện ở những phòng bên rìa quân doanh, chỗ Mạc Tư ở cũng ở nơi đó. Nam tử trung niên dẫn Tạ Uyên đến nơi rồi rời đi. Tạ Uyên bước vào, gặp Mạc Tư đang ngồi trong phòng phát ngốc.

Mạc Tư đang ngẩn người, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

- Còn tưởng ngươi gặp chuyện.

Mạc Tư giật mình, ngước mặt thấy Tạ Uyên, hắn luống cuống quỳ xuống, nặng nề dập đầu xuống đất. Hắn không biết phải xưng hô là gì, chỉ có thể thành thật hành lễ, dập đầu sát đất, dùng tư thế để thể hiện tôn kính.

- Còn nghĩ ngươi đi luôn hoặc đã đi lạc. Nếu ngươi đi ra ngoài có việc thì nói, ta cũng bớt lo lắng vu vơ. Ta không quen người nơi này, ngươi nếu xảy ra sự, thật sự khó mà tìm người ứng cứu.

Mạc Tư cắn môi, đầu cúi càng thấp:

- Tư nhi sai rồi, thỉnh ngài phạt Tư nhi.

Tạ Uyên cười cười:

- Đúng là nên phạt.

Mạc Tư nghe phạt, cả người hắn căng thẳng, lo lắng sợ hãi vu vơ dâng lên, tay chân đã lạnh lẽo. Hắn vừa quỳ dậy, đưa tay định cởi áo lĩnh phạt, đã nghe Tạ Uyên nói tiếp:

- Phạt ngươi trở về chép sách, chép xong toàn bộ sách mới được tự ý đi đâu thì đi, không thì khi đi ra ngoài phải hỏi ta.

- ...Toàn bộ?

Mạc Tư có trong giây lát hóa đá. Hắn có thể chịu khổ, cũng có thể chịu phạt, nhưng mà chép sách... Hắn chưa bao giờ bị phạt làm cái này, có khi nào bên trong có huyền cơ? Tỷ như là thân bút có gai độc, hay là muốn hắn dùng máu tươi chép sách gì đó. Hơn nữa hắn nhớ được sư phụ cho hắn rất nhiều sách, có những quyển sách không dày, nhưng chữ bên trong không biết vì cái gì lại rất nhỏ, chi chít chằng chịt, chép hết một quyển đó cũng đủ làm hắn toát mồ hôi.

- Không muốn?

Tạ Uyên hỏi lại, Mạc Tư vẫn chưa từ tình trạng hóa đá trở lại bình thường. Tạ Uyên nghĩ chắc lại dọa đến hài tử, hắn mới cười tủm tỉm:

- Ta đùa thôi, thực ra ngươi đi đâu cũng được, làm gì cũng được, chỉ là đi đâu cũng nên nói một câu, lâu quá không thấy ta sẽ nghĩ ngươi bị người hại.

Mạc Tư ngước mặt nhìn, chỉ thấy sư phụ rõ ràng không có ý phạt. Hắn trong lòng tùng một hơi, cả người cũng không căng thẳng giống như trước.

- Ta nghe nói, ngươi muốn tòng quân?

Tạ Uyên từ miệng nam tử trung niên nghe ra được Mạc Tư vì cái gì ở quân doanh. Mạc Tư nghe hỏi, thành thật trả lời:

- Thưa vâng.

- Vậy cũng tốt.

Tạ Uyên nghĩ nghĩ, lại thêm một câu:

- Ta không rõ ngươi lựa chọn gì, nhưng nếu ta có thể duy trì ngươi, ta liền duy trì ngươi.

Mạc Tư chớp mắt, cố gắng che giấu đi cảm xúc, lúng túng vâng dạ. Tạ Uyên thấy Mạc Tư ban đầu hiền lành ngoan ngoãn đến quá phận, lúc này trông mới giống một cái hài tử sao, hắn lại nổi hứng thú, lại gần vò vò đầu Mạc Tư một cái:

- Rời đi là định dọn ra ngoài ở? Nếu chưa tìm được chỗ ưng ý thì có thể đến chỗ ta ở cũng được. Khi nào nghĩ ra được mình muốn đi đâu thì nói, ta đưa ngươi.

Mạc Tư cúi đầu, ánh mắt sáp sáp, trong lòng thầm gọi, cha.

Lỡ miệng gọi sai, mặt dày ở lại, kết quả chiếm được một vị trí rồi, lại tự nhận ra mình là quá phận. Sư phụ là người tốt, thực tốt thực tốt, từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ gặp được người tốt đến như vậy.

- Quên, ta chỉ cho thuê phòng.

...Trong nháy mắt, hình ảnh người tốt kia liền vỡ thành tro.

Mạc Tư ngồi một lúc, ngượng ngùng vẫn chưa tiêu tan. Hắn ngại miệng, không muốn gọi cha, nhưng ngồi bên sư phụ thật ấm thật ấm, hắn nhất thời hoảng hốt, lại buột miệng:

- ...Cha.

- Việc gì?

- Tư nhi... có thể làm gì?

- Thích gì thì làm là được.

- Tư nhi không biết mình thích gì.

- Không biết thì xem thư tịch, cái gì hay thì thử thử. Không bắt ép ngươi phải thích, chỉ cần đọc, đọc xong thì thử, không bổ chỗ này ắt sẽ bổ chỗ kia.

- Ngài... giận Tư nhi sao?

- Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta không so đo. Đã hiểu còn cố phạm, ta sẽ giận.

Tạ Uyên lại trò chuyện vài câu liền đứng lên rời khỏi phòng. Lúc này hắn biết hài tử ở đâu, tâm cũng buông xuống. Nếu Mạc Tư muốn tòng quân, có nghĩa Mạc Tư sẽ ở trong quân doanh, khi nào đến ngày hưu nhàn mới được thả ra. Bây giờ dắt về cửa hàng cũng không thích hợp, vẫn nên để người ở tại đây, thiếu cái gì thì hắn sẽ đưa tới sau. Tốt nhất là bảo đảm Mạc Tư sống lâu một chút, không tàn phế không bị thương không gặp nguy hiểm, hảo hảo mà sống.

Hắn thực sòng phẳng, mọi nợ nần đều sẽ ghi sổ, sau này từ từ tính. Con nợ nếu chết quá sớm, nợ ngắn hạn sẽ thành nợ khó đòi, hắn mới không để chuyện này xảy ra.

Bước ra khỏi phòng, Tạ Uyên nhìn thấy nam tử trung niên đứng ở một nơi gần đó chờ đợi, thấy hắn thì lễ phép gật đầu một cái.

Nam tử trung niên bày ra lễ nhượng cùng trợ giúp, Tạ Uyên biết được đây là vì nam tử trung niên coi trọng tài năng của hắn, cũng có thể là coi trọng cửa hàng. Thế nhưng hắn không muốn làm quân sư, bởi vì điều đó có nghĩa hắn phải rời cửa hàng tòng quân. Ở vị diện cổ đại, cơ sở vật chất cực nghèo nàn. Tạ Uyên sống trong nhung lụa quen, thích nhà riêng được tự động hóa, ghét chỗ đông người, hắn không muốn phải chịu khổ như vậy.

Quả nhiên khi Tạ Uyên vừa tới gần chào hỏi, nam tử trung niên lại một lần nữa mời hắn đương quân sư. Tạ Uyên mỉm cười, một lần nữa từ chối:

- Tướng quân, ta là chủ tiệm, không phải quân sư. Ngài muốn binh thư hay muốn lời khuyên, ta có thể bán. Ta không bán thân.

Làm việc cho người khác = bán thân, còn phải ở nơi xập xệ tồi tàn, Tạ Uyên mới không ham. Hắn sờ soạng trong người, cầm ra một xấp giấy:

- Ta là chủ tiệm, vẫn làm việc buôn bán là tốt nhất. Đây là phiếu tích điểm mua hàng, nếu tướng quân muốn đến cửa hàng được giảm giá giao dịch, thỉnh đem theo phiếu này.

Nam tử trung niên nhìn Tạ Uyên một lúc, hỏi:

- Chỗ của tiên sinh có quân lương?

- Có.

- Có dược vật?

- Có.

Nam tử trung niên âm thầm nuốt một ngụm, thấp giọng hỏi:

- Có vũ khí?

- Có, chỉ cần giao đủ tiền tài hoặc dùng vật quý trao đổi, cửa hàng sẽ bán tất cả mọi vật phẩm trên thế giới này.

Nam tử trung niên hồ nghi:

- Tất cả?

- Tất cả, luôn luôn có hàng, chỉ cần cửa hàng đang mở cửa là có thể mua. – Tạ Uyên lộ ra tự tin tươi cười – Chỉ có một điểm, ta không bán thiếu.

Nam tử trung niên nhíu mày:

- Theo ta biết, lương thực nằm trong tay thế gia đại tộc, giá cả bị lũng đoạn.

- Chỗ ta bán hàng bình ổn thị trường, sẽ không giống thế gia đại tộc, lợi dụng mất mùa để đẩy giá. Còn có, ta nhận đổi cũ lấy mới, nếu lương thực hư hỏng ẩm mốc, ta vẫn có thể thu, tuy không đồng giá trao đổi, nhưng vẫn còn hơn đem bỏ toàn bộ phải không?

Nam tử trung niên đã tâm động.

- Tiên sinh, ngài chỉ có một mình, lại bán những thứ này, thực dễ chiêu tai họa.

- Ngài hẳn là biết, đến cửa hàng gây sự thì như thế nào đi?

Tạ Uyên hỏi một câu rồi quan sát khách nhân. Hắn đang đoán, nhóm người bị cửa hàng lột sạch ném ra kia vừa đi, vài ngày sau vị khách nhân này đã đến, hẳn vị khách nhân này nghe được tin tức hắn bán binh thư mà đến nhìn xem. Tạ Uyên thấy nam tử trung niên không lộ ra nghi hoặc, chỉ có biểu cảm cổ quái, hắn biết, mình đoán trúng. Hắn lại tiếp lời:

- Nếu có người quấy rối trước cửa hàng hoặc sau khi khách nhân rời đi, ta không can thiệp, nhưng khi vào cửa hàng giao dịch, an toàn được bảo đảm tuyệt đối.

Nếu không thì sẽ bị lột sạch ném ra ngoài đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net