Chương 12 - Nhóc ngốc lại đi tìm chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 – Nhóc ngốc lại đi tìm chết

Một khi Tạ Uyên đã nghi ngờ, vậy thì hắn sẽ tìm mọi cách để hỏi cho đến tận cùng.

Một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối khác để che lấp. Tạ Uyên cứ hỏi tới, hỏi tới, âm thầm quan sát Mạc Tư thật kỹ. Hắn thấy được Mạc Tư lộ ra lúng túng, trên trán đã có mồ hôi, không tự mình nói rõ đầu đuôi câu chuyện mà để hắn hỏi mới trả lời, có những chi tiết khác với những gì hắn biết thông qua khách nhân của hắn. Tạ Uyên bất động thanh sắc, biến đổi các kiểu hỏi cung khác nhau. Hắn tình nguyện cùng Mạc Tư dây dưa, thi đua xem ai là người đủ kiên nhẫn đến cuối cùng.

Qua đến hơn một canh giờ, Mạc Tư bại hạ trận. Hắn cúi đầu không dám nhìn cha, thành thật công đạo mình đi đâu làm gì. Hắn nói xong, trong phòng thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hắn cảm giác được áp lực đè nặng lên ngực, không thở nổi.

Tạ Uyên nghe rõ ràng Mạc Tư đây là đi tìm chết, hắn hít một hơi, cánh tay của hắn run lên, nghe được âm thanh răng rắc.

Tự gây nghiệt, không thể sống. Tạ Uyên một lần lại một lần mặc niệm, nhưng lần này Mạc Tư quả thực làm hắn tức đến muốn bốc khói, giọng nói cũng mang theo lửa giận:

- Ngươi gọi ta là gì, hở?

Mạc Tư nghe ra Tạ Uyên tức giận, hắn luống cuống:

- Cha, Tư nhi...

- Gọi ngươi đừng lại tìm chết, ngươi lại đi tìm chết!

Cha đột nhiên to tiếng, Mạc Tư kinh ngạc mở to mắt, đầu rụt lại, thân mình khẽ đong đưa, nhìn có vẻ thực đáng thương. Tạ Uyên lại không quan tâm, hắn hùng hổ đứng lên, một tay túm lấy cổ áo của Mạc Tư kéo đi, lôi sềnh sệch ra ngoài sân.

- Đem ghế tới!

Tạ Uyên không gọi Mạc Tư đi làm, hắn gọi cửa hàng. Cửa hàng bày hàng hóa ở mặt tiền, phía nhà sau là phần đất tư nhân, ngoại trừ thay đổi phong cảnh, cửa hàng không loạn nuốt đồ đạc của Tạ Uyên. Nhưng nếu Tạ Uyên yêu cầu, cửa hàng vẫn sẽ đáp ứng. Ngoài sân đang trống trơn không có gì, theo một tiếng hô quát của Tạ Uyên, cửa hàng thật tri kỷ dâng lên một cái ghế dài. Tạ Uyên ném Mạc Tư xuống đất, lại hô quát:

- Cầm roi đến đây!

Gọi ta cha, lại xem ta là chủ tiệm. Đến chỗ của ta để ta đau sủng ngươi, xong việc liền vỗ mông rời đi? Muốn mua hàng liền ngọt ngào gọi cha, mua xong thì chạy? Nghĩ tưởng mỹ!

Ta là chủ tiệm, ta có quyền cự tuyệt thờ phụng khách nhân. Còn dám bướng? Ta ngứa tay, muốn đánh ngươi được không?

Mạc Tư không nghĩ tới Tạ Uyên thực muốn đánh, sắc mặt hắn có điểm trắng:

- ...Cha?

Tạ Uyên không trả lời. Ở bên tay phải của Tạ Uyên lúc này xuất hiện một cái giá cắm bằng gỗ, bên trên cắm rất nhiều loại roi, có loại cứng có loại mềm có loại có gai móc có loại có lưỡi dao sắc bén, có roi da có roi mây có hình tiên có vũ khí hình roi, thậm chí còn có cả roi điện. Tạ Uyên tiện tay rút ra một cây, cầm lên thấy vừa vặn, hắn cũng không nhìn thứ đang cầm là cái gì, vung lên, quất xuống.

Chát!

Mạc Tư đang ngồi dưới đất, lưng xoay ra phía bên ngoài, người dựa vào ghế dài, tay đặt trên mặt ghế. Một roi quất xuống ngay giữa lưng, đau đến hắn co rụt người lại, thốt ra một tiếng rên khẽ, các ngón tay bấu vào ghế gỗ, run rẩy. Tuy không thoát y chịu trách, nhưng một roi này tư vị so với bình thường chịu hình không hề khác gì nhau.

Chát!

Roi thứ hai không hề có chút dự triệu nào quất tới. Mạc Tư còn chưa kịp thở dốc, cái đau đã choán hết đầu óc hắn. Cánh tay run run, hắn cắn chặt răng, không dám hô một tiếng đau.

Chát!

- Ah!

Đau quá, Mạc Tư không nhịn được thốt ra một tiếng rên khẽ. Tạ Uyên vẫn chưa hết bực, mắng:

- Còn gọi ta cha, không cho ta giáo huấn ngươi?

Chát!

- Ư...!

Chát!

- Hức...

Chát!

- Ah, đau... hức... cha, đau...

- Kêu cái gì kêu? Gọi ngươi quý trọng bản thân ngươi không nghe, toàn muốn đem tuổi thọ, sinh mệnh đem đổi lấy đồ vật ngoài thân gì đó! Ngươi nghèo rồi, không còn cái gì để đổi, ngươi lấy gì để sống, để trả nợ? Hả?

Chát!

Lại một roi quất thẳng xuống lưng, vắt ngang qua phần eo, hung hăng cắn vào lớp da thịt non mềm ngay cạnh sườn, đau đến Mạc Tư nhắm chặt mắt lại, miệng hơi há ra, cố gắng nuốt lấy tiếng rên vào trong cổ họng. Nhưng cũng không có tác dụng gì, bởi vì roi sau đó quất đến đánh hắn đến choáng váng đầu óc, thốt ra một tiếng đau, mang theo tiếng nức nở kêu rên.

- Ahh...!

Chát!

- Cha... đau quá...!

- Cha cái gì cha, ta là cha ngươi, ta nói ngươi không nghe, còn gọi ta cha?

Chát!

- Á! Đau, cha, Tư nhi không dám... Cha...!

- Không dám, ngươi là không dám làm trước mặt ta đi, sau lưng ta thao tác nào có thiếu?

Chát!

Chát!

- Cha! Đau, hu hu, đau, cha, đau quá!

- Hu hu cái gì mà hu hu, làm như ta tin nước mắt ngươi là thật?!

Chát!

Mạc Tư lại thốt ra một tiếng kêu đau, cả người đã cong về phía trước, quần áo đã ẩm ướt, dính đầy mồ hôi. Hắn gắt gao ôm lấy ghế dài, muốn dựa vào đó giảm bớt thống khổ. Cả khuôn mặt đã nhăn lại, mồ hôi lấm tấm đọng thành từng giọt lăn dài trên lông mày, rơi vào mắt, cay xè. Hắn dùng cánh tay lau lau đi vệt mồ hôi, để rồi lại bị một roi quất tới, đẩy cả người hắn giật lên, run rẩy từng đợt rất nhẹ.

Chát!

Ngọn roi vẫn không dừng lại, nhịp nhàng nã xuống người hắn, không hề cho hắn thở dốc lấy một chút. Cái đau choán ngợp hết tâm trí, hắn không còn đủ sức lực lẫn tinh thần để suy nghĩ và van xin, chỉ có thể oằn mình chịu roi cùng thở dốc lấy hơi. Hắn suýt nữa đã ngã lăn xuống sàn, may mà đã kịp ôm ghế, giữ cho thân mình vững vàng, quy quy củ củ chịu phạt.

- Hức... cha... đau quá...

Thốt ra vài tiếng nức nở, Mạc Tư úp mặt xuống ghế, không muốn cho cha nhìn thấy. Không bị bắt quỳ, không bị lột sạch, làm trò trước mặt người khác, nhưng vẫn là rất đau. Thường ngày có thể chịu được trừng phạt, cũng có thể trầm mặc ngậm miệng không rên một tiếng, nhưng hôm nay không hiểu sao hắn không kìm nén được hô đau, trong tiếng kêu pha lẫn tí ti ủy khuất.

Chát!

Roi đánh vào lưng, tuy được lớp áo che khuất, trông có vẻ như lực đạo không còn mạnh mẽ, nhưng khi roi mới chồng lên roi cũ, cái đau lại bừng lên rõ ràng hơn. Vết roi hoàn toàn không đổ máu, nhìn qua không hề tổn hao gì, nhưng chỉ có người chịu phạt mới biết được trong đó có bao nhiêu đau.

Vì nhìn bề ngoài, Mạc Tư vẫn thực gọn gàng ngăn nắp, cho nên Tạ Uyên cho rằng hắn không dùng đủ lực. Đang tức giận, đối tượng phát giận lại không có tổn hao gì, vẫn ngồi dưới đất trêu ngươi (?), cả người bị nhột mà nhúc nhích (??), thỉnh thoảng hô đau để chọc tức (???), sau một hồi cũng lười giả vờ, dùng trầm mặc để phản kháng (????), Tạ Uyên càng phát cáu. Hắn tạm dừng tay, lắc lắc cổ tay hít thở lấy hơi, sau đó lại vận động.

Chát! Chát!

Từng roi từng roi vụt đến như mưa rào, hoàn toàn không cho người thở dốc. Cho đến khi mưa roi dừng lại, Mạc Tư đã mềm người, trọng lượng toàn thân đổ dồn lên cái ghế, tay chân cũng không còn có thể cử động, bàn tay đổ mồ hôi, lạnh ngắt.

Tạ Uyên vận động một hồi, cơn tức cuối cùng cũng đã trôi xuống. Hắn lắc lắc cổ tay, nhìn lại Mạc Tư. Vừa nhìn một mắt đã giật mình, Mạc Tư cả người ướt sũng, tay chân buông thõng, chỉ có trên ngực phập phồng chứng tỏ người còn sống.

Cửa hàng xuất phẩm, đương nhiên là hàng tốt. Nó còn rất tri kỷ, biết Tạ Uyên tức giận, nhưng chân tay yếu ớt không dùng được lực mạnh, nó liền dâng lên một loạt roi sử dụng dễ dàng vận động nhẹ nhàng lại khiến người đau đến muốn chết muốn sống.

Kết quả chính là Mạc Tư bị đánh đến đau trắng bệch mặt, đau đến choán ngợp cả tâm trí, tinh thần hoảng hốt, suýt nữa không biết nơi đây là đâu, trên trời hay dưới đất, cõi trần hay cõi tiên.

Tạ Uyên nhìn một lúc, trong lòng chợt hối hận. Đáng lẽ chỉ đánh vài roi là được rồi, cũng đã đủ thấy đau, nhưng khi nãy hắn đúng là tức quá, thằng nhóc này lại thích cãi bướng, hắn không nhịn được thẳng tay quất, quất một lúc quen tay, cứ như vậy quất cho đến khi chính mình mệt thở hồng hộc.

Tức giận đúng là không được việc, Tạ Uyên đau đầu tưởng.

Lần sau nếu thật tức giận cũng nên đổi một loại phương pháp, phương pháp này thực không được tốt.

Tạ Uyên lại gần, cúi người, cầm tay Mạc Tư vòng qua cổ, đỡ Mạc Tư đứng dậy. Cả người Mạc Tư không còn chút sức, muốn đứng lên cũng thật khó khăn. Tạ Uyên vất vả một hồi mới có thể đem Mạc Tư về phòng đặt nằm úp xuống, chuẩn bị lên thuốc.

Khi Tạ Uyên cầm áo ngoài cởi ra, kéo trung y lên trên, lớp áo dính vào vết thương của Mạc Tư, xé toạc vết thương ra, máu tươi thấm ra bên ngoài, be bét thành một mảng lớn. Loại roi kia là đặc chế, khi quất xuống người, vết đánh sẽ bầm tím, máu tươi chảy ra bên ngoài, lại bị một lớp da mỏng tang che lại, nên nhìn thì không có gì, áo quần vẫn phẳng phiu, hoàn toàn không thấy được thương tích, nhưng khi nhấc áo lên chuẩn bị lên thuốc, vải vóc sẽ dính vào lớp da mỏng tang kia, xé mở nó ra, khiến cho máu tươi ở phía dưới trào lên, mãn nhãn màu đỏ thắm.

Toàn lưng đều bị đánh, một vài roi còn bay lạc, quất lên vai, lên cánh tay, lên eo, quấn quanh người quất vòng qua ngực. Theo động tác kéo áo kia, tất cả vết thương trên người đều vỡ ra, đau đớn đột nhiên đánh úp lại làm Mạc Tư cả người run rẩy, thốt ra một tiếng nức nở.

Mãn nhãn màu đỏ, Tạ Uyên cũng hoảng thần. Hắn vội vàng đi lấy khăn sạch nước ấm thuốc trị thương đến, cẩn thận lau rửa vết thương, lên thuốc, đắp gạc, tránh vết thương bị nhiễm trùng làm trầm trọng hơn.

Nhìn cả hành trình Mạc Tư không dám rên lớn tiếng, chỉ cắn góc chăn kiềm chế thống khổ, Tạ Uyên mạc danh có cảm giác tội lỗi. Thở dài, Tạ Uyên ngồi xuống ở đầu giường, đưa tay, khẽ xoa xoa đầu Mạc Tư:

- Xin lỗi, là ta sai, không nên đánh ngươi.

Mạc Tư khẽ nhúc nhích, nghẹn ngào:

- Cha, ngài giáo huấn đúng rồi, là Tư nhi sai, ngài có quyền đánh.

- Kia vẫn là không nên.

Gõ gõ vài cái là được rồi, đánh quá nặng, thương thân.

Mạc Tư bị xoa đầu, hắn úp mặt vào gối, sống mũi đã cay cay.

- Ngươi nghĩ, đường kia là thập tử vô sinh. Nhưng sao không nghĩ biến nó thành cửu tử nhất sinh, hoặc tốt hơn nữa, làm cửa sinh nhiều chút?

Mạc Tư còn định từ chối, nói rằng chính mình không tiền, nhưng vừa mở miệng ra, hắn liền kẹt. Hắn có tùy tùng, cũng có tiền, thân thể khỏe mạnh ngũ quan toàn vẹn, hắn không phải là nghèo.

Hắn sai ở chỗ, suy nghĩ vẫn chạy theo hướng cũ, hy sinh chính mình thành toàn cho phụ vương, bất kể đúng sai, bất kể thiệt hơn. Cho dù hy sinh vô ích, trong tâm hắn luôn có một thứ thôi thúc, hướng hắn đi làm.

Mạc Tư hoảng hốt, cha hỏi câu nào trả lời câu đó, nhưng thần trí rõ ràng không ở đây. Đến tận lúc cha ném hắn ở trong phòng, hắn vẫn rối rắm.

Ở trong phòng ăn uống nghỉ ngơi, được cha quan tâm để ý, tim hắn lại bị cái gì đó chạm vào, mềm mềm, đau đau.

Càng là như vậy, lại càng làm hắn hoang mang.

Trằn trọc cho đến gần sáng, Mạc Tư mới hạ quyết tâm.

Hắn vẫn không thể buông. Một lần lại một lần thất vọng, nhưng hắn không thể buông.

Trời sáng, Mạc Tư nhịn đau, lồm cồm bò dậy ra khỏi phòng, đến trước phòng của cha. Hắn ở bên ngoài hành đại lễ, ba quỳ chín lạy, đầy đủ lễ bái cha.

Vừa chuẩn bị đứng lên, Mạc Tư đã nghe thấy tiếng mở cửa. Bóng người quen thuộc kia bước ra, đến trước mặt hắn, cho hắn một cái tay nải to.

- Ngươi vẫn là muốn đi?

Mạc Tư nhịn xuống cảm xúc, trả lời:

- Thưa vâng.

Nhịn một lúc, hắn lại thêm một câu:

- Cha, hiếu đạo không thể trái. Tư nhi không thể chối bỏ trách nhiệm.

Hắn còn nghĩ cha hắn lại tức giận, nhưng lần này, cha hắn không nói cái gì, chỉ xoay lưng lại, đi rồi.

Mạc Tư qua bóng lưng, đoán, cha hắn đang khóc.

Hắn biết mình ngốc, nhưng là hun đúc qua giáo dục rằng huyết thống là nặng nhất, hắn vẫn tin tưởng còn có thể níu kéo được thứ gì.

Hắn không biết thứ mình trông mong có phải là phụ ái hay không, hay là vì hắn đã thói quen trông chờ phụ ái, thói quen ngược đãi chính mình, cho nên hắn vẫn luôn đi trên con đường này, chỉ quan tâm quá trình, không cần quan tâm kết quả.

Hắn không thể ở giữa chu toàn, vậy thì hắn sẽ ở giữa tử vong.

Nếu như hắn không bỏ mạng, nếu như hắn có thể bỏ xuống gánh nặng, nếu như hắn có thể vì mình một chút, hắn nghĩ, hắn muốn một lần nữa trở lại.

Nghe thấy tiếng dập đầu sau lưng, Tạ Uyên dỗi:

- Đi thì nhanh lên, ở nơi đó chậm rì rì làm trò gì? Mau cút!

Mạc Tư lại dập đầu, nghẹn ngào nói:

- Cha, Tư nhi hy vọng ngài khỏe mạnh an khang. Cha, ngài bảo trọng.

Mạc Tư đi ra khỏi cửa hàng, mỗi một bước đều cố hết sức, thân người cử động liền chạm vết thương. Mạc Tư đi một bước đều phải ngừng lại, hoãn một chút, chờ cơn đau nhói trôi qua, hắn mới dám bước thêm một bước.

Vừa đi được vài bước đã có người xuất hiện, đến trước mặt hắn quỳ xuống hô chủ tử. Bọn họ đi theo chủ tử đến nơi này, nhận lệnh ở bên ngoài cửa hàng thủ hộ.

- Đi thôi.

Mạc Tư thấp giọng nói, ôm theo tay nải rời đi. Tùy tùng vâng lệnh đi theo, lúc ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt chủ tử hồng hồng.

Từ trước đến nay chủ tử đều không khóc, cho dù bị đối xử khác biệt, bị sai phái làm việc nặng, hay như ngày hôm đó nghe lệnh bắt đi đương con tin, chủ tử cũng không khóc. Lúc này đây nhìn chủ tử như vậy, bọn họ liền biết, vị đại nhân trong cửa hàng này thực sự được chủ tử để trong lòng.

So với vị kia ở trong vương phủ, có lẽ không thua kém gì.

Trên đầu có chữ hiếu đè ép, bao nhiêu người vì nó mà khổ sở, nhưng ít nhất chủ tử còn có một người cha, không thân nhưng còn hơn cả thân.

Bọn họ là cô nhi, thất lạc cha mẹ, hoặc cha mẹ mất sớm, trong lòng bọn họ thực hâm mộ phụ từ tử hiếu, thực muốn một lần cảm giác trên đầu có người, che gió chắn mưa.

Nhưng trên đời, không phải cái gì cũng như nguyện.

Bọn họ nhìn chủ tử vất vả khổ sở, bị hiếu đạo đè ép không thở nổi, chính mình lại không còn cha mẹ thân nhân, không bị chữ hiếu ép một đầu, cũng là may mắn đi?

Mạc Tư bước đi, âm thầm mò tay nải, sờ soạng một hồi thì cầm ra được một cái túi tiền, bên trong chứa một cái lá cây sinh mệnh.

Hắn ngây ngốc nhìn cái lá kia, cũng nhìn những dòng chữ nhỏ trên mảnh giấy kèm theo nó.

Thứ này có thể cứu người một mạng, có thể giúp người từ tàn phế thành lành lặn, chỉ cần còn có thể còn một hơi, còn giữ được bộ não cùng tim phổi, là còn có thể sống lại.

Một mảnh lá cây sinh mệnh giá bảy năm thọ mệnh, lúc này nguyên một lá hoàn chỉnh, giá cả là gì, hắn không dám nghĩ.

Thân ảnh Mạc Tư dần dần nhỏ lại rồi biến mất khỏi nơi xa. Mồ hôi lấm tấm khuôn mặt, xen lẫn với vài giọt nóng hổi, bị gió sớm thổi hắt qua, lành lạnh.

****************************

Tác giả:

Kiếm con bot bonus thêm quả ảnh nè :))) bot từ chối vẽ sp cho nên hãy nhìn hình và tưởng tượng nha mí bạn =))

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net