CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi bộ của công viên ngoài nhà ăn của cục quản lý thời không, một cô gái trẻ trong bộ đồng phục màu xanh đậm ngồi ở xe lăn, ngẩng đầu nói chuyện vui vẻ với tiền bối của mình.

Cô gái đó là người sở hữu một di sản cổ đại, Yagami Hayate.

Một năm trước, khi bị cuốn vào sự kiện Hắc dạ thư, cô đã được tổng cục ― hay đúng hơn, là sự trợ giúp của Takamachi Nanoha― Yagami Hayate đã không chỉ chặt đứt được mắt xích bi kịch, còn giành được cả cơ hội sống cuộc sống mới với gia đình mình trân trọng.

Hiện tại, cô cùng các kị sĩ, cũng như cô gái tóc trắng là hóa thân của Hắc dạ thư, Reinforce kia đều cùng nhau gia nhập cục quản lý, hi vọng có thể dùng sức mạnh này để giúp đánh tan nỗi đau.

Cũng vì vậy, Sĩ quan đào tạo Takamachi, người đã cứu rỗi cô và gia đình, là người mà Hayate tôn trọng nhất.

Sự dịu dàng và can đảm của một pháp sư 16 tuổi đã xả thân suốt nhiều năm qua chắc chắn là mục tiêu cô hướng tới, có điều....

Đối tượng cô tôn thờ cũng hơi khác biệt so với người khác.

Điểm khác biệt này, Hayate biết, và là điều mà đến cả cô cũng phải thấy thương xót.



Một căn bệnh trong đầu.

Ngay cả am hiểu về y học như Shamal cũng không thể giải thích, chứ đừng nói tới tìm ra cách chữa trị sự "điên cuồng" này.




Đây là bí mật chỉ được ít bởi số ít nhân viên cao cấp. Bình thường cũng rất khó nghe thấy nó trong tổng cục. Là người Sĩ quan đào tạo Takamachi trực tiếp giang cánh che chở, Hayate cũng được gọi thân mật là "Hayate-chan", nên tình huống của cô ấy, Hayate, cùng Lindy-san và Chrono-kun đều cơ bản hiểu.

"Những giấc mơ đó ngưng lại khi chị dùng thuốc năm 11 tuổi." Lần đầu tiên Hayate tới trung tâm y tế để kiểm tra sức khỏe, Sĩ quan đào tạo Takamachi đã luôn ở bên cô. Chị ấy đã nói đại loại thế này, "Nhưng chị luôn lo lắng cho số phận của cô bé tên Hayate-chan này. Đây là việc sẽ thực sự xảy ra sao? Là việc đã xảy ra mà mình không bắt kịp ư? Không thể biết được. Cho đến khi Hắc dạ thư xuất hiện, cho đến khi dấu vết của em và các kỵ sĩ xuất hiện trên Trái đất, nhưng,..."

"Nhưng đây chỉ là khả năng tái tạo lại giấc mơ không thể giải thích của Nanoha-san, hay..."

"Hay ngay cả bây giờ, gặp Hayate-chan ở đây cũng chỉ là một giấc mộng thôi?" Nụ cười mỉm của Sĩ quan đào tạo Takamachi lúc đó, nếu Hayate có thể đứng dậy được, cô đã tới bên ôm chặt chị ấy. "Tuy đây là bệnh của chị, là sự điên rồ đưa chị đến bên các em, nhưng nếu nó có thể gián tiếp giúp em, các kỵ sĩ và Reinforce-san, chị cũng không nên phàn nàn nữa."

Hayate không biết phải an ủi thế nào, kia là biểu cảm đau khổ nhưng lại như thư thản. "Việc xảy ra với em có như những gì Nanoha-san đã mơ không?"

"Không. Trong đó, Reinforce-san đã vì em và các kỵ sĩ mà ... rời đi. Và..."

"Và?"

"― Trong mơ, chị mãi mãi không phải một mình bay trên bầu trời."

Ánh sáng màu vàng kim. Sấm chớp đan xen tia điện màu tím.

Khi gặp nguy hiểm, sẽ tới ngay bên cạnh bạn mình.

.... Hiện thực và mơ mộng, thường không có kết cục giống nhau.

Cho nên mới càng không thể xác định được đâu mới là mơ, đâu mới là thật.




"―.... Vậy sao. Precia-san không biết ạ."

"Ít ra là chị nghe như vậy."

Nói chuyện xong, Sĩ quan đào tạo Takamachi đẩy xe lăn của Hayate đi trên con đường ít người qua lại, vừa đi vừa nói chuyện riêng với cô gái cũng xuất thân từ Uminari, Nhật Bản như mình.

"Em biết đây là chuyện Chrono-kun đã nhờ chị, Nanoha-san." Nghĩ đến đây, Hayate có chút giận dữ, muốn bực mình thay cho sĩ quan đào tạo. "Nhưng em không hiểu tại sao phải là chị? Giờ mối quan hệ của chị và Precia-san đã rơi xuống điểm đóng băng, không phải cơ quan chấp vụ mới phải đứng ra làm sao?"

"Precia-san không phải đối tượng có thể điều tra tùy tiện. Trao đổi mà không ghi chép lại sẽ là cách tốt nhất, chị cũng đồng ý với phán đoán của Chrono-kun và đồng ý hỗ trợ." Giọng Sĩ quan đào tạo Takamachi vẫn bình thản như cũ, nhưng bên môi lại không khỏi nhếch lên tự nhạo báng. "Precia-san né tránh chị, không phải vì chị giúp cơ quan chấp vụ, mà là...."

Hayate nhìn lên và thấy đối phương khẽ mím môi.

"... Bệnh của chị. Là chị đã khiến Precia-san cảm thấy mình và gia đình bị đe dọa."

"Gia đình? Ý chị là..."

Sĩ quan đào tạo Takamachi gật đầu, trả lời đắng chát, "Precia-san cho rằng chị sẽ làm hại người bạn tưởng tượng của mình."

"Người bạn tưởng tượng..." Hayate thì thầm câu nói này, đây có lẽ là lời giãi bày buồn bã mà cũng thuần túy nhất cô từng được nghe.

Coi như chỉ là ảo tưởng, người trong trái tim Sĩ quan đào tạo Takamachi vẫn là người bạn thân nhất không thể thay thế.

Cô cau mày, không tài nào hiểu nổi khái niệm vượt ra cả khoa học và pháp thuật. Tuy mọi người ở tổng cục đều gọi Hayate là thông minh, cô biết rõ mình chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ngày có thể chìa tay giúp đỡ Nanoha-san ra khỏi vùng lầy càng lún càng càng sâu đó, còn rất lâu nữa mới tới.

Hơn nữa, Hayate sợ mình cũng không phải người có tư cách ấy.

"... Dù em mới chỉ gia nhập việc điều tra này một tháng, nhưng em đã đọc hết tài liệu liên quan tới Jail Scaglietti một năm trước. Có một việc... em đang suy đoán, không biết Nanoha-san có nghĩ tới chưa?"

"Việc gì?"

"Ừm... cơ quan chấp vụ cho rằng, Precia-san là người cuối cùng liên lạc với Jail Scaglietti năm đó, thậm chí có thể là người cuối cùng chứng kiến kỹ thuật nhân bản của ông ta. Nhưng... theo như thông tin thu thập được, Jail Scaglietti có lẽ đã không hoàn thành công trình này."

Sĩ quan đào tạo Takamachi suy tư vài giây, Hayate tiếp tục mạch suy luận, "Chưa kể, những công cụ, dụng cụ tạo ra bản thể nhân tạo đều như bốc hơi khỏi phòng thí nghiệm."

"Nên có lẽ Jail Scaglietti đã không hề hoàn thành nó, mà đã có ai đó... là người duy nhất có thể hỗ trợ được ông ta, giúp ông ta giấu chúng đi, giúp ông ta... hoàn thành."

"Hayate-chan đang muốn nói đến Precia-san ư?" Đôi mắt lam phiến trong suốt của Sĩ quan đào tạo Takamachi không có một chút đánh giá hay cảm xúc riêng tư, vẫn chỉ bình thản nhìn Hayate, "Chị phải nhắc em, Precia-san vẫn luôn phản đối kĩ thuật người vô tính."

"Em biết." Hayate thở dài. "Nên em mới nói đây chỉ là suy đoán. Cuộc điều tra này... cứ có gì đó bất hợp lý."

"Không cần biết là gì―" Ngữ khí trầm ổn của Sĩ quan đào tạo Takamachi hòa chung với đôi mắt kiên định, "Là người cuối cùng tiếp xúc với Jail Scaglietti, Precia-san chắc chắn phải biết gì đó."




Cuộc tản bộ rơi vào thoáng im lặng ngắn ngủi, cả hai đều sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Lúc này, ánh đèn đỏ của dụng cụ báo tin sáng lấp lóe trên ống tay áo của đồng phục huấn luyện.

Sĩ quan đào tạo Takamachi ấn mở màn hình, là tin từ trợ lý cơ cấu huấn luyện, nói rằng có một vị khách nhỏ đang chờ trong văn phòng.

...Vị khách nhỏ ư?

Không tưởng tượng được là ai, Sĩ quan đào tạo Takamachi nói tạm biệt với Hayate, vội vàng đi về cơ cấu huấn luyện.

Cửa tự động của văn phòng vừa mở, chưa kịp bước vào, cô đã sửng sốt đứng tại chỗ.




Fate-chan đang đứng ở trước bàn làm việc.

Nhìn nhỏ bé và xinh xắn hơn rất nhiều so với vô số lần xuất hiện trong mơ.

Mái tóc vàng dài mềm mại như dây tua, đôi mắt đỏ sâu lắng, là những đặc điểm sẽ không bao giờ bị nhận sai.

Không có nồng nhiệt chiến đấu, không biết vội bay tới bên cô, không thề sẽ chiến đấu cùng cô.

Nhưng...

Vẫn đều là ánh mắt kiên định ấy.

"Fate-chan..."

Tiếng gọi, không phải qua máy truyền tin, nghe luôn thiếu một chút gì đo.

Mặt đối mặt, cậu ấy đang ở ngay đây nói chuyện với mình.

Sĩ quan đào tạo Takamachi không giữ được sự tỉnh táo thường có với đồng nghiệp, cánh môi chỉ kêu từng âm tiết của cái tên bằng sự run rẩy. Trong đôi mắt xanh có ánh nước rưng rưng.

Nhưng, chỉ vài giây sau, sĩ quan đào tạo 16 tuổi đã rất nhanh thu lại vẻ trấn tĩnh vốn có, bước một bước vào văn phòng, để cánh cửa tự động đóng lại, che đậy ảo mộng đã biến thành sự thực, ngăn cách nó với thế giới hỗn loạn bên ngoài.

"Mẹ em... Precia-san có biết em đến đây không?"

Fate lắc đầu. "Tôi không nghĩ mẹ sẽ cho tôi tới đây. Tôi còn trộm thẻ ID, mẹ sẽ rất giận."

"Nên tại sao... còn tới đây... tìm chị...?"

"Tôi tưởng chị phải đoán trước rồi chứ, Takamachi-san?" Fate cau mày, không vui năng tay phải lên, để đối phương nhìn thấy trang giấy trên đầu ngón tay mình. Kia là hình ảnh bạch pháp sư pháo kích nho nhỏ nắm tay với hắc pháp sư, cũng có dòng tâm nguyện được viết bằng tiếng Nhật, mong muốn một ngày nào đó được gặp bạn mình ở hiện tại. "Viết tin nhắn thế này, nếu không phải vì muốn gặp tôi, thì còn là gì?"

"Cái đó-" Sĩ quan đào tạo Takamachi siết tay thành nắm đấm, "Fate-chan, tớ chỉ-"

"Sao chị lại tiếp cận tôi?" Fate hỏi thẳng, không còn sử dụng kính ngữ một hậu bối nên có.

"―"

Không có trả lời, không có cách nào trả lời.

Fate nghiến răng, tuy không muốn đi tới mức này, cô không thể để tổng cục hứng thú với mình được, sẽ gây rắc rối cho mẹ và Alicia. "Takamachi-san―"

"...Nanoha." Sĩ quan đào tạo Takamachi thì thào, "Cậu luôn nhìn vào mắt tớ, gọi... Nanoha..."

"Chị đang nói gì vậy? Tôi không hiểu."

"... Quả nhiên ...."

"Tóm lại," Fate đặt tờ giấy lên bàn, "Tôi không biết cô có mục đích gì, nhưng nếu cô khiến mẹ phiền nhiễu... Takamachi-san, tôi sẽ tuyệt đối không tha thứ đâu."

"Hôm nay cậu tới tìm tớ chỉ để nói câu này thôi sao?" Sĩ quan đào tạo Takamachi cười, nhưng ý cười xa cách hàng vạn dặm đầy cay đắng, ngũ quan miễn cưỡng vặn vẹo, vẻ mặt kì dị. "Chỉ để... nói thế này thôi sao?"

"Đúng vậy."

Kiềm chế cảm giác tội lỗi lại, sau khi tuyên bố lời ngây thơ mà chân thành, Fate định rời đi.

Có một âm thanh nào đó nói với cô rằng không nên dây dưa với người này.

Tuy nhiên, khi đi qua sĩ quan đào tạo Takamachi, cánh tay đã bị đối phương bắt lấy.

Lòng bàn tay đầy tôi luyện gian khổ và chai sạn từ chiến đấu của một thiếu nữ 16 tuổi khi chạm tới cánh tay của đứa trẻ 6 tuổi non nớt, sẽ y như một lưỡi dao đâm vào tứ chi mảnh dẻ.

"Chỉ vậy thôi sao?" Sự kiềm chế ngày càng tăng, phiến đá lam hơi lộ ra ánh tím, nhìn Fate không chớp mắt, ngón tay kích động của sĩ quan đào tạo Takamachi lạnh buốt. "Chỉ như vậy thôi sao? Thật sự chỉ có vậy thôi sao? Fate-chan đối với tớ―"

"Đau quá...! Takamachi-san, buông tôi ra!"

"Tớ không buông!" Sĩ quan đào tạo hét lại, làn nước trong đáy mắt biến thành sương mù u ám. Giọng điệu như đang nén bật khóc, như thế đã nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, làm Fate vừa sợ, vừa thương hại người này. "Phải khó lắm, khó lắm mới gặp được! Mất... mất lâu như thế! Trong giấc mơ của tớ, trong trái tim tớ... cậu là...."

Bạn của tớ.

Cùng ma pháp, xuất hiện trong cuộc sống của tớ, là kì tích màu vàng kim.

Đã hứa sẽ luôn ở bên Nanoha.

Fate-chan sẽ bảo vệ Nanoha mãi mãi.

"―Sự thật chỉ thuộc về tớ..thứ duy nhất chứng minh tớ không phải kẻ điên.... !"

Fate không làm sao đáp lại được những lời độc thoại của Sĩ quan đào tạo Takamachi. Cánh tay bị nắm chặt vô cùng đau đớn, không lâu nữa chắc chắn sẽ bầm tím.

"Làm thế này mà không phải là kẻ điên sao?"

Đột nhiên, một tiếng nói hơi trầm so với phụ nữ bình thường vang lên cạnh cánh cửa đã bị phá khóa mà mở rộng.

Đó là Precia, người đã phát hiện tấm thẻ ID dự phòng đã bị lấy trộm. Nghe được tin từ linh thú, bà từ bộ phận phát triển vội vàng chạy tới cơ cấu huấn luyện.

Tại sao Fate lại tìm tới Sĩ quan đào tạo Takamachi, bà không biết, giờ cũng không có thời gian để hiểu. Nhưng từ miệng Lynith, quyển sổ bị mất và nguồn năng lượng phát ra từ phòng dịch chuyển của cơ cấu huấn luyện đã dẫn tới kết luận này.

Tuy Precia không suy đoán trước mình sẽ nhìn thấy gì ở đây, bà vẫn kinh ngạc trước đôi mắt thâm trầm và đau khổ đó.

Không còn là cô gái luôn thân thiết với mọi người và bừng sáng như ánh mặt trời.

"Buông Fate ra, Sĩ quan đào tạo Takamachi."

"Okaa-san..." Fate cắn răng để sợ hãi và đau đớn không tràn ra khỏi cổ họng, nhưng ánh mắt cầu cứu đã sớm đầy nước.

Sĩ quan đào tạo Takamachi buông tay Fate, gục đầu xuống, và lui ra sau vài bước.

Tóc mái đỏ hơi che giấu vẻ mặt vô cảm.

Precia ngồi xuống, ôm chặt đứa trẻ chạy vào vòng tay mình, nhìn Takamachi Nanoha đầy cảnh giác.

"...Tôi xin lỗi." Cuối cùng, sĩ quan đào tạo mở miệng, lời nói chậm chạp và không có sức sống. "Hành vi của tôi không bao giờ nên được tha thứ, nhưng hi vọng hai người sẽ tiếp nhận lời xin lỗi này."

Sĩ quan đào tạo Takamachi cúi người thật sâu, làm cử chỉ tạ lỗi của văn hóa Nhật Bản.

Như thế, không ai có thể thấy vẻ mặt thực sự của cô nữa.

Precia bế Fate lên, không nói câu nào, quay lưng ra khỏi văn phòng.

Chẳng biết từ bao giờ, tờ giấy để trên bàn đã rơi xuống mặt đất, nhưng đại anh hùng dũng cảm, thẳng thắn của tổng cục vẫn khom người tại chỗ, xin lỗi với những người đã không còn nhìn thấy mình.

"...Tôi thực sự rất xin lỗi."

Nước mắt rơi trên giấy, ướt lên mối kết nối giữa hai nhân vật nho nhỏ.

Nhìn cứ như, hắc pháp sư đã buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net