Chương 132: Bướng bỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: Cố Tư Yên

Phương Tông Khác mang theo Sở Nguyệt Hề ẩn thân ở một điền trang, hắn lấy miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng cầm đi bán lấy tiền mặt duy trì sinh kế. Sở Nguyệt Hề không phải người biết làm việc đồng áng hay làm việc nhà, Phương Tông Khác cũng vậy, ở Phương gia, hắn cũng là một thiếu gia sống trong nhung lụa, làm sao biết khổ cực là gì?

Hai người vì miếng ăn, mặt mày lúc nào cũng đen thui, thậm chí quần áo còn bị đốt cháy, tay cũng bị bỏng. Mà cuối cùng làm được mấy món đồ ăn cũng thường xuyên có màu đen như mực, khó có thể nuốt trôi.

Cho dù như vậy, hai người cũng ăn thực vui vẻ.

Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của người bên cạnh, thế gian này cũng chỉ còn lại sự ngọt ngào, cũng không quan tâm thứ mình đang ăn rốt cuộc có mùi vị gì.

Cứ như vậy gập ghềnh qua một tháng, Sở Hành Trắc rốt cuộc cũng tìm tới.

Hắn thở hổn hển nhìn hai người vừa mới chui ra từ trong phòng bếp, nhịn rồi lại nhịn, một cái tát chụp ở trên mặt Sở Nguyệt Hề. Sở Nguyệt Hề trực tiếp ngã trên mặt đất, đẩy chiếc bàn gỗ bên cạnh cũng ngã theo.

"Người đừng đánh nàng! Đều là ta sai! Là ta rắp tâm bất lương bắt cóc nàng ấy! Người muốn đánh có thể đánh chết ta, đừng đánh nàng!" Phương Tông Khác biết rằng Sở Nguyệt Hề nói như thế nào cũng là nữ nhi của Sở Hành Trắc, hổ dữ không ăn thịt con. Dù sao quả tệ nhất của hai người bọn họ cũng là hắn phải chết, còn nàng bị bắt trở về.

Sở Hành Trắc lúc này mới nhìn về phía Phương Tông Khác, hắn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Phương Tông Khác hai lần, chợt cười, nói: "Còn tưởng rằng thần thánh phương nào dám bắt cóc nữ nhi của bổn vương, hoá ra là một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch!"

Hắn lại đột nhiên ngừng cười, "Hiện tại biết sai rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không bận tâm một chút nào đến cha mẹ trong nhà?"

Sắc mặt Phương Tông Khác thoáng chốc trắng bệch, hắn cứng đờ, vội vàng quỳ xuống, rũ đầu.

Sở Hành Trắc đi đến trước mặt Phương Tông Khác, nhìn hắn từ trên cao, "Nói ngươi bụng dạ khó lường hay là ngu xuẩn đây? Ngươi biết rõ Nguyệt Hề của bổn vương đi theo ngươi chỉ có thể chịu khổ, ngươi biết rõ hai người các ngươi ở bên cạnh nhau sẽ không có kết cục tốt đẹp! Vậy mà ngươi vẫn mang nàng đi, ngươi làm vậy đã là hại nàng, cũng là hại chính ngươi, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến những người vô tội."

"Phụ vương, là ta muốn đi cùng chàng..." Sở Nguyệt Hề đỏ mắt nhìn Sở Hành Trắc, trong mắt ẩn chứa sự cầu xin.

Sở Hành Trắc nhìn Sở Nguyệt Hề, kìm nén sự tức giận của mình, hắn đứng ở trong viện không nói gì, ánh mắt đảo qua căn nhà đơn sơ còn không bằng phòng chứa củi của phủ Vệ Vương.

Tô Khảm vội vàng lấy ghế cho Sở Hành Trắc ngồi xuống.

Sở Hành Trắc ngồi ở trên ghế, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tông Khác, hỏa khí trong lòng lại bắt đầu bùng lên, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như vậy lại dám bắt cóc nữ nhi của hắn!

Hắn càng nghĩ càng giận, lại đứng dậy, dùng một chân đạp lên đầu vai Phương Tông Khác.

"Đừng mà!" Sở Nguyệt Hề bò dậy, che ở trước người Phương Tông Khác.

"Tránh ra!"

Sở Nguyệt Hề bướng bỉnh lắc đầu.

Sở Hành Trắc lướt qua Sở Nguyệt Hề, nhìn thật sâu về phía Phương Tông Khác: "Để nữ nhân che ở trước người, tư vị có dễ chịu không?"

Bàn tay đang rũ bên người Phương Tông Khác lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm.

"Có phải trong lòng ngươi đang hận bổn vương ỷ thế hiếp người hay không?" Sở Hành Trắc cười lạnh, "Nhưng bổn vương chính là có bản lĩnh như vậy! Nếu ngươi có tiền đồ, thì hãy bò lên vị trí cao hơn bổn vương, đến lúc đó mới có thể khiến bổn vương đem nữ nhi làm quà tặng cho ngươi."

Phương Tông Khác ngây người ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta là người lập ra đất nước Đại Liêu, nhưng xuất thân cũng chỉ là một tên giặc cỏ, làm sao có thể so sánh với ngươi?"

Phương Tông Khác không biết nên trả lời như thế nào, Sở Hành Trắc cũng không muốn hắn trả lời, tiếp tục nói: "Ngươi muốn cưới Nguyệt Hề? Được thôi, đợi đến khi ngươi rời khỏi nơi này, hãy cưới hỏi đàng hoàng, đưa nữ nhi của ta nâng về nhà, chứ không phải để nàng không danh không phận bên cạnh ngươi cả đời, chịu đựng vất vả, mang danh bất hiếu!"

Sở Hành Trắc đứng dậy, không màng giãy giụa của Sở Nguyệt Hề, đem nàng bắt lại, mang theo nàng đi ra ngoài. Hai thị vệ trong viện làm động tác khoanh tay chỉnh tề đi theo sau.

Phương Tông Khác quỳ thật lâu, bỗng nhiên bò dậy đuổi theo.

"Vương gia!" Phương Tông Khác quỳ xuống trước mặt Sở Hành Trắc, "Phương Tông Khác nguyện ý thề sống chết nguyện trung thành với Vương gia!"

Sở Hành Trắc sửng sốt một lúc, "Ngươi tưởng trên đời này có bao nhiêu người ước được làm việc cho bổn vương? Mười lăm sao?"

"Cho dù mười lăm hay bao nhiêu đi nữa... Nhưng ta có quyết tâm! Có lòng trung thành không đổi!"

Sở Hành Trắc vừa định cự tuyệt, tay áo bị túm túm, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Sở Nguyệt Hề.

"... Được rồi."

Sở Hành Trắc không thiếu người bên cạnh, để cho Phương Tông Khác trước mắt làm thị vệ nhỏ, theo vào phủ Vệ Vương cũng được.

Thẩm Văn Nhàn nghe nói Sở Nguyệt Hề đã trở lại, nàng vội vàng đến phủ Vệ Vương vấn an Sở Nguyệt Hề. Là bạn thân tâm giao, nàng biết chuyện giữa Sở Nguyệt Hề và Phương Tông Khác.

Nghe Sở Nguyệt Hề nói hết sự tình xảy ra, Thẩm Văn Nhàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi trời đã khuya, Thẩm Văn Nhàn mới cáo từ rời đi, thời điểm ra khỏi phủ, trùng hợp đúng lúc Sở Hành Trắc vừa trở về. Mãi cho đến khi nàng đi xa, ánh mắt Sở Hành Trắc vẫn không rời khỏi người nàng.

"Đây là ai?"

"Bẩm báo Vương gia, đây là nhị nữ nhi của Thẩm đại nhân." Tô Khảm vội vàng nói.

Sở Hành Trắc gật đầu, "Đúng là mỹ nhân."

Ánh mắt Tô Khảm loé lên.

Chuyện Sở Hành Trắc thích uống rượu ngon và thích mỹ nhân là thiên hạ đều biết. Vì thế, ngày thứ hai Thẩm Văn Nhàn bị Diệp Tiêu cự tuyệt, trên đường về nhà bị Tô Khảm phái người bắt cóc. Nàng khóc nháo quá lợi hại, Tô Khảm đành phải trực tiếp đánh thuốc mê nàng.

Vào một ngày, Sở Hành Trắc và đồng liêu uống rượu xong, hắn nửa say nửa tỉnh trở về phòng. Thấy Thẩm Văn Nhàn lẳng lặng nằm ở trên giường hắn, xinh đẹp không gì sánh được, chỉ cho là Thẩm gia biết được tâm ý của hắn, phái người đưa nàng tới.

Mấy năm nay, có rất nhiều quan lại gửi mỹ nhân đến cho Sở Hành Trắc, cho dù là mỹ nhân họ tìm được hay là con gái họ đều được bọn chúng dâng tới.

Lại không nghĩ ngày hôm sau Thẩm Văn Nhàn đòi chết đòi sống, ồn ào đến mức khiến Sở Hành Trắc đau đầu, thậm chí còn đánh Sở Hành Trắc một tát.

Sở Hành Trắc lúc này mới nghe Tô Khảm bẩm báo sự tình, hắn nâng mí mắt, nhìn Tô Khảm.

Tô Khảm cả kinh, vội vàng quỳ trên mặt đất liên tục nhận sai. Hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Văn Nhàn lại phản ứng lớn như vậy! Mấy năm nay nữ nhân hầu hạ bên cạnh Vương gia cũng không có ai có phản ứng như vậy!

Sở Hành Trắc có một đống việc phải làm, tuy hắn thích mĩ nhân, nhưng mỹ nhân trong phủ rất nhiều, làm sao có đủ thời gian quan tâm đến Thẩm Văn Nhàn. Hắn xua xua tay, tùy ý nói: "Đi hỏi ý tứ của nàng xem như thế nào, nếu nàng nguyện ý thì đến Thẩm gia hỏi rước, nếu nói không muốn thì đưa nàng trở về đi, sau đó đem một phần hồi môn đến cho Thẩm gia."

"Chuyện này..." Tô Khảm muốn nói lại thôi.

Hắn căng da đầu nói: "Vương gia, không thể đưa nàng về được! Nhìn bộ dạng nàng giống như rất muốn chết, nếu đưa về nhất định sẽ kết thù với Cẩm Hi Vương a!"

Động tác viết chữ của Sở Hành Trắc sững lại, "Nàng và Cẩm Hi Vương có quan hệ gì?"

"Nàng là muội muội của Cẩm Hi Vương phi..." Tô Khảm nâng tay áo lên lau mồ hôi, hắn cảm thấy lúc này mình giống như đang gặp rắc rối.

"Bang" một tiếng, Sở Hành Trắc buông cây bút trong tay xuống, một chân đá vào ngực Tô Khảm, mắng: "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, tên cẩu nô tài!"

"Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!"

Cẩm Hi Vương hàng năm đều ở trong trang viên, ít khi ở lại hoàng thành. Hắn luôn luôn đứng ở phe trung lập, không tham gia tranh đấu cùng với phái Vệ Vương và trưởng công chúa, nhưng trong tay hắn cũng có binh mã. Nếu nổi lên tranh chấp với hắn, khiến Cẩm Hi Vương đứng về phe trưởng công chúa, hậu quả sau này không dám tưởng tượng.

Sở Hành Trắc suy nghĩ, nói: "Đem sự tình giấu xuống đi, còn nữ nhân kia, lặng lẽ mua một biệt viện, đem người giấu đến đó. Nhớ kỹ, nàng tạm thời không thể chết được, ngày nào đó có lẽ còn có chỗ hữu dụng. Nếu lần này ngươi còn làm không tốt..."

"Vâng vâng vâng... Thuộc hạ lúc này nhất định tận tâm tận lực!"

Qua hai tháng, Thẩm Văn Nhàn mang thai. Khoảng thời gian này nàng luôn đòi sống đòi chết, cũng không thế nào ăn cơm, vô cùng suy yếu. Lúc sau biết mình có thai còn nháo loạn hơn, vài lần còn dùng vật cùn đâm vào bụng, luôn mồm nói không muốn sinh hạ đứa nhỏ này. Tô Khảm mời đại phu đến chữa trị cho nàng, nói thân thể nàng quá yếu, nếu đẻ non rất dễ mất mạng. Tô Khảm đành phải phái người ngày đêm trông giữ Thẩm Văn Nhàn.

Chuyện lần này truyền đến tai Sở Nguyệt Hề, nàng đi cầu xin Sở Hành Trắc thả người, Sở Hành Trắc không thể nói cho nàng mối quan hệ giữa hắn và bạn thân nàng, chỉ có thể răn dạy nàng vài câu. Nàng đau khổ cầu xin Sở Hành Trắc, cho nàng gặp Thẩm Văn Nhàn một lần thôi, ít nhất có thể trấn an nàng một ít. Sở Hành Trắc không kiên nhẫn mà phất tay, nhưng thật ra đã đồng ý.

Ngay sau đó, Sở Hành Trắc bắt đầu rời khỏi cung, trước tiên hắn đem toàn bộ người thân ở phủ Vệ Vương mang đi, mai danh ẩn tích ở Khương Bình.

Mục đích của Sở Hành Trắc là giết chết Sở Hoài Xuyên, nhưng lại ngoài ý muốn nhầm lẫn với Lục Vô Nghiên.

Bộ dáng của Lục Vô Nghiên và Sở Hoài Xuyên có vài phần tương tự, Lục Vô Nghiên lại cố ý đánh lừa Sở Hành Trắc, Sở Hành Trắc lúc ấy đã là kẻ thù phản nước, trong lòng hoảng loạn, liền trúng kế, lập tức bắt nhầm Lục Vô Nghiên với Sở Hoài Xuyên.

Chờ đến khi hắn phát hiện thì đã trốn ra khỏi hoàng cung.

Nhìn Lục Vô Nghiên thập phần bình tĩnh, sắc mặt Sở Hành Trắc trầm xuống.

Tô Khảm cẩn thận nói: "Vương gia, theo ta thấy Lục Vô Nghiên cũng không khác là bao. Không bằng lấy hắn áp chế trưởng công chúa..."

Sở Hành Trắc cười lạnh: "Ngươi cho rằng Sở Ánh Tư sẽ dùng hoàng quyền để đổi lấy nhi tử của nàng ta?"

Trong phòng lập tức rơi vào một mảnh trầm mặc, không biết nên làm cái gì bây giờ, rốt cuộc kết quả hôm nay chính là Vệ Vương thua. Những người này khó tránh khỏi có tâm tư khác.

Sở Hành Trắc suy nghĩ thật lâu, từ từ nói: "Sở Ánh Tư sẽ không dùng hoàng quyền để trao đổi với nhi tử nàng, nhưng không chắc sẽ không dùng những thứ khác. Chỉ là không biết làm cách nào để đạt được lợi ích lớn hơn..."

Sở Hành Trắc cười, "Đi, chúng ta đến Kinh Quốc. Đâm lao phải theo lao, đem Lục Vô Nghiên nhầm với Sở Hoài Xuyên đưa cho Kinh Đế!"

Sở Nguyệt Hề luôn cảm thấy mình là người đã làm liên luỵ đến Thẩm Văn Nhàn, khi nàng tới phủ thăm Thẩm Văn Nhàn, trong lòng đều tràn ngập áy náy, thế nhưng phụ vương nàng đã bỏ chạy đến Kinh Quốc, mọi người trong phủ đều hoảng sợ, nàng trực tiếp ngã bệnh.

Chờ đến khi bệnh của nàng khỏi hẳn, hài tử trong bụng Thẩm Văn Nhàn cũng đã hơn bảy tháng tuổi.

Nàng được ám vệ hộ tống đến biệt viện thăm Thẩm Văn Nhàn, sau khi trở về, nàng đã khóc rất lâu. Phương Tông Khác thừa dịp không phải làm việc lại đây thăm nàng, Sở Nguyệt Hề vô cùng đáng thương nhìn hắn: "Tông Khác, chúng ta đi cứu Văn Nhàn tỷ tỷ đi..."

"Biệt viện bị người của phụ vương nàng trông giữ, cứu không được."

Nàng rũ đầu, khó chịu nói: "Văn Nhàn tỷ tỷ rất hận hài tử trong bụng, luôn nói sẽ không sinh hạ đứa bé đó, còn muốn giết chết nó..."

Phương Tông Khác trấn an nàng: "Nàng đừng nghĩ nhiều, đợi đến khi đứa bé chào đời..."

"Không được!" Sở Nguyệt Hề liên tục lắc đầu, "Chàng chưa từng thấy qua Văn Nhàn tỷ tỷ, tuy tỷ ấy rất an tĩnh, nhưng tính tình rất bất đồng, huống chi tỷ ấy đã có người trong lòng, làm sao có thể thích đứa bé kia đây... Đều là bởi vì ta..."

Nói xong, lại rơi nước mắt xuống.

"Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng đừng tự trách mình như vậy nữa." Phương Tông Khác nhìn nàng rơi lệ, trong lòng cũng đau đớn theo.

"Ta rất hiểu tâm tình của Văn Nhàn tỷ tỷ, tỷ ấy bảo ta nếu lần sau đến thăm tỷ thì hãy bí mật mang theo thuốc phá thai... Nhưng mà... Đứa bé kia vô tội!" Đôi mắt Sở Nguyệt Hề dần dần sáng ngời, "Ta biết, Văn Nhàn tỷ tỷ sẽ không thích đứa bé kia, phụ vương hiện giờ không biết đã đi đâu, càng không thể quan tâm đến đứa bé kia... Ta sẽ chăm sóc nó!"

"Chờ đến khi đứa bé kia sinh ra, ôm đến cho ta, ta sẽ nuôi dưỡng nó!"

Phương Tông Khác cười xoa nàng đầu, "Ngây ngốc, nàng bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nuôi dưỡng được một đứa trẻ con."

"Ta có thể!" Sở Nguyệt Hề bướng bỉnh gật đầu.

"Được được được, đều nghe nàng..."

Nàng lại ngọt ngào cười rộ lên, "Nhất định là muội muội, là một tiểu cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ!"

"Không có khả năng! Đẹp nhất thiên hạ chỉ có thể là nàng..."

Chờ đến khi Phương Tông Khác rời đi, Sở Nguyệt Hề nhìn cây mai đỏ bên ngoài cửa sổ suy nghĩ rất lâu, bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Văn Nhàn là tỷ tỷ của Cẩm Hi Vương phi, có lẽ... Người đó có thể cứu Thẩm Văn Nhàn ra ngoài!

Nàng lệnh cho nha hoàn đi tìm Cẩm Hi Vương phi, nói cho Vương phi chuyện của Thẩm Văn Nhàn.

Cẩm Hi Vương phi thân ở địa vị cao, lúc trước nàng cũng đã sai người đi điều tra tung tích của Thẩm Văn Nhàn nhưng vẫn không có thu hoạch, nàng đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ, không nghĩ tới lại là Vệ Vương.

Hiện giờ Vệ Vương chạy trốn tới Kinh Quốc, có lẽ đây là thời cơ tốt để đến cứu người. Nhưng Cẩm Hi Vương đang ở rất xa trang viên, dù sao nàng cũng là nữ nhân, cho dù biết Thẩm Văn Nhàn bị nhốt ở nơi nào cũng không thể trực tiếp đi cứu người. Huống chi hiện giờ Vệ Vương là phản tặc, nếu lúc này giao tiếp với hắn có thể sẽ khiến trưởng công chúa nghĩ lầm Cẩm Hi Vương và Vệ Vương âm thầm có giao tình?

Cẩm Hi Vương phi nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định phái người điều tra tung tích của Vệ Vương, về phương diện khác... Phái người theo dõi nha hoàn của Sở Nguyệt Hề.

Nếu muốn thể hiện thành ý với trưởng công chúa, trước tiên phải làm được một việc gì đó, ví dụ như bắt được người thân của Vệ Vương, bao gồm Sở Nguyệt Hề.

Sở Hành Trắc đã liên lạc với một số vị quan lại trong hoàng thành trước khi trở về đó, hắn lặng lẽ trở lại Khương Bình, cất giấu người thân ở trong điền trang.

Thuộc hạ bẩm báo với hắn việc Sở Nguyệt Hề âm thầm liên lạc với Cẩm Hi Vương phi, hắn liền trở nên nóng nảy, lập tức suy nghĩ biện pháp đối phó.

Trùng hợp lúc này người trong biệt viện tới bẩm báo Thẩm Văn Nhàn sinh non, hắn suy nghĩ, vội vàng lệnh cho thủ hạ đi mời Cẩm Hi Vương phi, chỉ nói Thẩm Văn Nhàn sắp sinh, mời nàng đến chăm sóc.

Thẩm Văn Nhàn khó sinh, đau ba ngày cũng không sinh được, nhìn bộ dáng thống khổ của Thẩm Văn Nhàn, Cẩm Hi Vương phi càng trở nên căm thù hơn. Huống chi, nếu Vệ Vương chết, thủ tại canh giữ ở đây nhất định sẽ đại loạn, lúc đó mới có thể đem muội muội nàng mang đi.

Sở Nguyệt Hề mặc bộ quần áo thô của nông gia, nằm ở trên nóc nhà, phát ngốc nhìn bầu trời đầy sao. Phương Tông Khác nằm ở bên cạnh người nàng.

"Tông Khác, nhị ca hôm trước đã rời đi, nhưng về sau cuối cùng cũng không trở về."

Phương Tông Khác đáp một tiếng.

"Thư đồng của hắn bí mật đi gửi thư tố cáo, chỉ vì một trăm lượng bạc. Thư đồng kia đã theo hắn từ khi còn nhỏ..."

Phương Tông Khác im lặng cầm tay nàng.

"Tông Khác, không chỉ có thư đồng của nhị ca, còn có những người trước kia luôn miệng nói sẽ trung thành với phụ vương cũng rời đi rồi... Đến nhờ cậy trưởng công chúa... Bọn họ đều nói phụ vương phải chết... Nếu phụ vương chết, chúng ta có phải cũng sẽ chết theo hay không?"

Phương Tông Khác làm việc bên cạnh Sở Hành Trắc, so với Sở Nguyệt Hề, hắn còn hiểu rõ tình huống nghiêm trọng này hơn, hắn không biết khuyên nàng thế nào, đành phải càng dùng sức cầm tay nàng.

Đầu nàng dựa lên vai Phương Tông Khác, "Ta không muốn chết, nếu ta chết, ta sẽ không thể ở bên cạnh chàng..."

"Sẽ không sao! Tất cả chúng ta sẽ ổn, sống lâu trăm tuổi, bên nhau cả đời."

Sở Nguyệt Hề ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tông Khác, chàng có phải cũng sẽ phản bội phụ vương hay không..."

Phương Tông Khác cười xoa đầu nàng, "Nàng quên rằng ta đã lập lời thề với phụ vương nàng rồi sao? Nếu nàng không tin, ta liền lập lại lời thế một lần nữa."

"Vô luận Vệ Vương là tội phạm lẩn trốn hay là tù nhân, hay là một kẻ bất lương, ta Phương Tông Khác vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội chủ!"

Sở Nguyệt Hề cười, "Gạt người, chàng biết vĩnh viễn là bao lâu không? Lời hứa hẹn của nam nhân các người đều không đáng tin, nếu lời hứa có thể tin, phụ vương sẽ không phong thêm một trắc phi khác, sẽ không tìm thêm phu nhân khác, mẫu phi cũng sẽ không chết..."

"Nguyệt Hề, ta sẽ dùng cả đời ta để nói cho nàng biết vĩnh viễn là gì."

Sở Nguyệt Hề ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn hắn, hồi lâu, mới ảm đạm nói: "Ta tới đây chỉ muốn khuyên chàng rời đi..."

"Ta biết." Phương Tông Khác xích lại gần, hôn lên đôi mắt nàng, "Nàng quên đôi mắt của nàng có thể nói chuyện sao, không có chuyện gì mà nàng có thể lừa được ta. Nàng cũng nên biết ta sẽ không bao giờ rời đi."

Sở Nguyệt Hề nép mình vào trong lòng ngực hắn ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Bọn họ đều không ai nói nữa, giống như trở về buổi yến tiệc sinh nhật trong phủ Vệ Vương thật lâu trước kia, không cần ngôn ngữ, chỉ cần đối phương ở bên cạnh mình, như vậy đã đủ lắm rồi.

Mặt trời dần dần nhô lên từ phía chân trời, Phương Tông Khác mới rời đi, ban ngày hắn phải về làm việc bên cạnh Vệ Vương.

"Tông Khác!"

Phương Tông Khác quay đầu lại, nhìn Sở Nguyệt Hề đang đứng bên cạnh cây mai đỏ.

Sở Nguyệt Hề từ từ tiến lại gần, sửa cổ áo cho hắn, nàng cong đôi mắt nói, "Được rồi!"

Phương Tông Khác cười xoa xoa đầu nàng, xoay người rời đi.

Nếu thời gian có thể quay lại, Phương Tông Khác nhất định sẽ không xoay người rời đi như vậy, hắn nhất định sẽ nắm tay Sở Nguyệt Hề chạy trốn, từ nay về sau, cho dù là chân trời góc biển, đều sẽ bên cạnh nhau cả đời.

Khi Phương Tông Khác nhận được tin tức, cả người đều cứng lại, hắn không màng người khác khuyên can, giống như kẻ điên chạy về điền trang Khương Bình.

Còn chưa đến gần, rất xa liền thấy trông thấy ba tầng quan binh bao vây bên ngoài.

Trước kia vì muốn che giấu hành tung, cho nên hắn đã đào một lối đi bí mật, khi hắn chui ra từ mật đạo, trốn phía sau đống cỏ khô của nông trang, nhìn quan binh dày đặc và gia đình của Vệ Vương trong viện.

Sở Nguyệt Hề cũng ở trong đó.

Hắn tận mắt nhìn thấy những người đó kéo khăn che mặt của Sở Nguyệt Hề xuống, xô đẩy nàng, lớn tiếng cười nhạo khuôn mặt xấu xí của nàng.

Sở Nguyệt Hề bị đẩy ngã trên mặt đất, nàng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt thống khổ của Tông Khác phía trên.

"Người nào ở bên kia?" Một đôi thị vệ nhìn về nơi Phương Tông Khác đang ẩn thân.

Đôi mắt sáng của Sở Nguyệt Hề bỗng nhiên hiện lên sự hoảng sợ, nàng bò dậy, vội vã chạy về hướng ngược lại, giống như đang chạy trốn..

"Bắt nàng ta lại!"

Bọn họ đem Sở Nguyệt Hề bắt trở về, đánh mặt nàng, xé quần áo nàng, lớn tiếng cười nhạo "Quận chúa cái chó gì, cũng chỉ là một con quái vật xấu xí. Ha ha ha ha!"

Nàng gian nan xoay người, nhìn về phía Phương Tông Khác, bướng bỉnh lắc đầu.

Cho dù nước mắt rơi đầy mặt, nàng vẫn cười, ấm áp như mùa xuân, trong sáng như Nguyệt Hề.

Phương Tông Khác quỳ xuống, chậm rãi đem đầu dán trên mặt đất, khiến cho nước mắt rơi ở trên bùn đất, mãi đến khi có một tiếng thét chói tai vang lên, hắn hoảng loạn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Sở Nguyệt Hề ngã vào vũng máu, máu tươi ào ạt trào từ trán nàng ra, hình ảnh đó đâm vào mắt Phương Tông Khác, khiến hắn như muốn phát điên.

Nàng mở to hai mắt, gắt gao nhìn Phương Tông Khác, dùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net