Chương 154: Mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nay, trong lòng nhị ca thống khổ cũng không kém mẫu thân..." Phương Cẩn Chi chậm rãi khuyên Phương phu nhân.

Phương phu nhân thất hồn lạc phách gật đầu, "Có lẽ vậy, có lẽ nó cũng tự trách... Chỉ là từ trước đến nay nó chưa từng nhắc đến Dao Dao một câu... Ta chỉ cần tưởng tượng đến Dao Dao, trong lòng liền khó chịu."

Phương phu nhân nắm chặt khăn trong tay, vỗ vỗ ngực mình.

"Mẫu thân, trong lòng nhị ca cũng khó chịu! Chính như nhị ca vừa mới nói, mấy năm nay người bởi vì chuyện của Dao Dao vẫn luôn đối xử với huynh ấy rất hờ hững, hắn vốn dĩ đã sống trong áy náy cùng thống khổ, nhưng người lại đẩy huynh ấy ra. Cẩn Chi không phải nữ nhi thân sinh của người, người đều đối xử với Cẩn Chi rất tốt, nhưng vì cái gì nhất định phải đối xử lạnh nhạt trách móc nặng nề nhị ca như vậy?"

Phương phu nhân trầm mặc thật lâu, bà mỉm cười lau nước mắt, nói: "Aizz, không nói chuyện này nữa, con trở về sớm một chút đi. Đem hỉ sự nói cho Vô Nghiên, hắn nhất định rất cao hứng! Cũng phải thỉnh đại phu khác đến bắt mạch cho con, chớ nên chậm trễ, nhất định phải coi trọng!"

Phương phu nhân lại nghĩ tới những lời nói của Hà đại phu, lại không thể không có chút lo lắng.

Không cần Phương phu nhân nhiều lời, Phương Cẩn Chi cũng sẽ không chậm trễ chuyện này. Nàng vốn dĩ nên lưu lại khuyên Phương phu nhân, điều tiết quan hệ giữa Phương Kim Ca và bà, nhưng nàng tâm sự nặng nề, cũng không hề ở lâu, vội vàng mang theo Diêm Bảo Nhi trở về Thùy Sao viện.

Cố tình lúc Lục Vô Nghiên không ở trong phủ, Phương Cẩn Chi dậm chân, vội vàng yêu cầu Nhập Trà đi thỉnh Lưu Minh Thứ lại đây một chuyến. Sợ hắn lại nháo nhào nóng nảy không chịu tới, Phương Cẩn Chi dặn dò Nhập Trà đưa ra giả thuyết sống là đại sự, ngàn vạn đem người khuyên tới.

Phương Cẩn Chi có chút bất an dựa nghiêng người trên giường mỹ nhân, vừa chờ Lưu Minh Thứ tới cẩn thận bắt mạch cho nàng, vừa chờ Lục Vô Nghiên về nhà.

... ...

Sau khi hạ lâm triều, Tần Cẩm Phong không trực tiếp trở về Tần gia, mà nhận được lời mời của ân sư Tào Chúc Nguyên, đến nhà ân sư của hắn.

Tần Cẩm Phong tôn sư trọng đạo, trước kia hắn nhận được rất nhiều đề điểm của ân sư Tào Chúc Nguyên, hắn đối với ân sư của mình càng kính trọng dị thường.

Tào Chúc Nguyên đã qua hoa giáp chi niên*, mùa đông năm trước bệnh nặng, Tần Cẩm Phong cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà hầu hạ, mãi đến khi thân thể Tào Chúc Nguyên tốt lên, nhưng chính hắn lại gầy đi một vòng lớn.

[*] Trong cuộc sống bình thường, người ta thường gọi tuổi sáu mươi là "hoa giáp chi niên". Còn đến khi tuổi đã quá sáu mươi thì người ta nói là "niên du hoa giáp" (tuổi quá hoa giáp). Cách nói như thế này có liên quan tới một phương pháp tính toán của người Trung Quốc trong thời cổ đại. Câu văn trên có nghĩa là Tào Chúc Nguyên đã quá sáu mươi tuổi rồi.

Tần Cẩm Phong kính trọng ân sư, Tào Chúc Nguyên cũng đối với học trò Tần Cẩm Phong này thập phần vừa lòng.

Hiện giờ Tần Cẩm Phong đã là người có chức quan, tiệc rượu giữa hai người lại là đàm luận thơ từ, sau đó lại nói mấy việc vặt vãnh trong triều, đến khi tiệc rượu kết thúc thì trời đã tối, Tần Cẩm Phong liền ở trong nhà ân sư ngủ lại một đêm.

Trong bữa tiệc, Tào Chúc Nguyên đưa ra Tần Cẩm Phong chỉ một thê một thiếp lại vô con nối dõi, muốn vì học trò thêm hai người thiếp thất nữa. Tần Cẩm Phong nghe ra ý tứ của ân sư, ông chắc đã chọn được người nào đó tốt cho hắn rồi.

Tần Cẩm Phong buồn bực, trong lòng tự hỏi gần đây tại sao luôn có người đưa thiếp cho hắn, ngoài miệng lại là vội chối từ.

Hắn vốn dĩ không phải người trọng nữ sắc, mấy năm nay bởi vì bị Lục Giai Nhân nháo loạn đến mức đau đầu, hoàn toàn không nghĩ đến việc nạp thiếp.

Tào Chúc Nguyên liền cười cười: "Là một đôi nữ nhi song sinh của bà con phương xa của sư mẫu, bộ dạng tạm thời không đề cập tới, nhưng thật ra có một người huynh trưởng đọc sách, từ nhỏ đã biết đọc thư."

Tần Cẩm Phong là người đọc sách, từ khi còn trẻ tuổi đã làm Trạng Nguyên, tự nhiên chú trọng nữ tử tài học, Tào Chúc Nguyên lúc này mới đề ra điểm này.

Tần Cẩm Phong cười khổ, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Ân sư có ý tốt, học trò tự nhiên biết. Chỉ là... Ân sư cũng rõ ràng tình huống trong nhà học trò, mấy năm nay thực sự bên tai không tĩnh, thậm chí có khi hận không thể xuất gia làm hòa thượng..."

"Trò đang nói cái gì vậy, ngươi đọc thư nhiều năm như vậy là vì cái gì? Không nghĩ đến việc đền đáp quốc gia, lại phải vì chuyện tầm thường này xuất gia làm hòa thượng?" Tào Chúc Nguyên thu ý cười trên mặt.

"Ân sư giáo huấn rất đúng, là học trò nhất thời hồ đồ." Tần Cẩm Phong lập tức thở ra, cung kính nói.

Thanh danh nữ tử thập phần quan trọng, không chỉ có đối với chính nàng quan trọng, còn đối với toàn bộ thanh danh gia tộc cũng là có ảnh hưởng. Tần gia là dòng dõi thư hương, cái có thể nhìn trúng chính là thanh danh. Mặc dù, Lục Giai Nhân đem Tần gia quấy rầy đến không ra gì, Tần gia từ trước đến nay cũng không ở bên ngoài nói nàng là một người không tốt, vẫn luôn che giấu hành vi của nàng.

Tiy nhiên dựa theo quan hệ giữa Tào Chúc Nguyên và Tần Cẩm Phong, ông cũng biết một ít. Tuy rằng Tào Chúc Nguyên biết đến không nhiều lắm, nhưng mà chống đối gia mẫu, đối xử khắt khe với tiểu cô, hơn nữa còn động thủ với phu quân của mình, chỉ ba điều này liền đủ để hiểu tác phong làm người của nàng.

Tào Chúc Nguyên nhìn Tần Cẩm Phong trước mắt, trong mắt không thể không toát ra vài phần tiếc hận. Năm đó hắn là một Trạng Nguyên lang khí phách hăng hái cỡ nào, lại bị một người đàn bà ngu xuẩn đanh đá liên lụy, khiến cho đôi mắt kia dần trở nên u sầu.

Tào Chúc Nguyên thở dài, cũng không đề cấp đến chuyện hai tiểu thiếp kia nữa, đem đề tài tách ra.

Tần Cẩm Phong ngủ lại Tào gia một đêm, sáng sớm hôm sau, hắn nhận được tin vui Lục Giai Bồ sinh hạ hoàng từ vào giờ Tý. Hắn nhìn những ngọn núi trùng điệp phủ đầy tuyết nơi xa, nhất thời phiền muộn.

Đọc sách thánh hiền, có một người vợ tri thư đạt lý, cử án tề mi, loan phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp*, là những gì mà hắn từng hướng tới.

[*] Cử án tề mi: chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân" 相敬如賓. Cũng nói là "Mạnh Quang cử án" 孟光舉案, "tề mi cử án" 齊眉舉案.

[**] Loan phụng hoà minh (鸞鳳和鳴): Nghĩa đen là chim loan, chim phượng cùng hót. Nghĩa bóng là nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau, hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.

[***] Sắt cầm hảo hợp: cách nói của người xưa, vợ chồng hòa hợp với nhau như đàn cầm, đàn sắt.

Mà hiện giờ...

Không sao, nàng đã giành được sự sủng ái của hoành đế, hiện giờ lại sinh hạ một tiểu hoàng tử, ít ngày nữa sẽ bước lên hậu vị. Không bằng... Liền chúc nàng thịnh sủng không suy, một đời vinh hoa.

Tần Cẩm Phong sửa ống tay áo, cũng sửa lại tâm tư phức tạp của mình, cất bước trở về Tần gia.

Tần Cẩm Phong có thể nghĩ đến Lục Giai Nhân sẽ khắt khe với Khương Hàm Tử, thân phận chính và tiểu thiếp vẫn ở nơi đó, cho dù hắn chán ghét Lục Giai Nhân đến cỡ nào, chỉ cần nàng vẫn còn thân phận chính thê, hắn sẽ không bởi vì một tiểu thiếp mà quở trách nàng.

Nhưng Tần Cẩm Phong không thể nào nghĩ đến Lục Giai Nhân sẽ nháo tới mạng người.

Hạnh Hạnh đã chết, lại là chết thay cho Khương Hàm Tử.

Thời điểm Tần Cẩm Phong bước nhanh vào Quất Loan Viện, liền thấy Khương Hàm Tử co ro ở trong góc giường, cả người phát run, Đào Đào ngồi ở mép giường ôm nàng, không ngừng khuyên giải an ủi nàng.

"Ta phải về nhà, ta phải về nhà..." Khương Hàm Tử lẩm bẩm rất nhiều lần câu nói này, rồi sau đó đột nhiên khóc lớn, "Ta không thể về nhà!"

Thê còn có thể hòa li, nhưng thiếp lại không có tư cách nói đến chuyện hoà li.

Tần Cẩm Phong tiến đến gần, cuối cùng cũng thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt Khương Hàm Tử, còn có vết thương trên mặt nàng.

Lục Giai Nhân thật sự dám cắt mặt nàng.

Thấy Tần Cẩm Phong bước vào, Đào Đào vội vàng tiến lên, lau nước mắt, quỳ xuống đất hành lễ với Tần Cẩm Phong. Nàng muốn cầu tình giúp chủ mình, nhưng nàng biết mình không có tư cách nói bậy, chỉ có thể đỏ mắt quỳ xuống đất.

Khương Hàm Tử cũng thấy Tần Cẩm Phong, nàng không còn dịu dàng mỉm cười với hắn như trước nữa, thời điểm nàng nhìn thấy Tần Cẩm Phong, trong mắt cũng mang theo sợ hãi.

Ánh mắt Tần Cẩm Phong dán chặt vào mặt Khương Hàm Tử, bên trái gương mặt Khương Hàm Tử có hai vết cắt, một dài một ngắn. Vết máu chảy xuống, len lỏi vào trong cổ áo nàng.

Y phục trên người nàng ướt đẫm. Thời tiết tháng chạp, lửa than trong phòng đã sớm tắt.

Đối với Khương Hàm Tử, Tần Cẩm Phong thật sự không thích điểm gì ở nàng cả. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân của hắn.

"Thêm lửa than, tìm y phục sạch cho di nương, sau đó đi thỉnh đại phu tới đây." Tần Cẩm Phong phân phó Đào Đào.

Đào Đào nghe xong, vội vàng đáp lời liên thanh.

Thời điểm Khương Hàm Tử gả tới chỉ dẫn theo hai tiểu nha hoàn là Đào Đào và Hạnh Hạnh, hiện giờ chỉ còn lại một mình Đào Đào...

Tần Cẩm Phong lại gọi Đào Đào lại, lệnh cho nàng gọi Từ mụ mụ tới hỗ trợ.

Đào Đào còn chưa rời viện, Từ mụ mụ liền mang theo hai tiểu nha hoàn tiến vào, hai tiểu nha hoàn kia chính là Tần lão phu nhân mới vừa sai khiến qua đây, ngày sau liền lưu tại Quất Loan Viện hầu hạ.

"Đại phu đã thỉnh, hiện tại ta phải đến chỗ Lục cô nương, một lát sẽ quay lại đây." Từ mụ mụ nói.

"Vũ Nam làm sao vậy?" Tần Cẩm Phong lúc này mới đem ánh mắt dời khỏi người Khương Hàm Tử.

Từ mụ mụ muốn nói lại thôi.

Tình hình hiện tại, trước mặt di nương và hạ nhân, bà nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào nói với Tần Cẩm Phong những sự việc mà Lục Giai Nhân đã làm.

Thời điểm Tần Cẩm Phong trở về Tần gia chỉ nghe nói Lục Giai Nhân bắt được Khương Hàm Tử, lệnh cho nô tài ấn nàng ở trong nước suýt chết đuối, sau lại không biết như thế nào, Hạnh Hạnh lại chết. Lúc sau Tần Cẩm Phong thấy được Khương Hàm Tử, mới biết được mặt nàng còn bị cắt.

Xem ra còn có nhiều chuyện hắn chưa biết đến.

Lửa than trong phòng lại được cháy lên lần nữa, hai tiểu nha hoàn mới tới cũng cầm theo y phục sạch sẽ tiến vào phòng.

Tần Cẩm Phong hơi khom lưng, vỗ tay Khương Hàm Tử, đè nén hỏa khí trong lòng, dịu giọng, nói: "Đổi y phục khác, trước tiên nàng cứ nghỉ ngơi một chút, đại phu lát nữa sẽ qua đây."

Khương Hàm Tử nhìn Tần Cẩm Phong, yên lặng gật đầu.

Tần Cẩm Phong liền mang theo Từ mụ mụ ra khỏi viện.

"Nói đi." Tần Cẩm Phong nhìn nơi xa.

"Ngày hôm qua sau khi người rời khỏi phủ, Khương di nương liền đi tìm Lục cô nương, di nương ở trong viện Lục cô nương cả một ngày, Tứ phu nhân phái người đến chỗ Lục cô nương kêu Khương di nương nhưng lại bị Lục cô nương chặn lại đuổi về. Tứ phu nhân... Trong lòng có khí, ngày hôm qua liền nổi trận lôi đình, đem hai nha hoàn bên cạnh đều đánh thừa sống thiếu chết. Tuy nhiên, sau chuyện đó Tứ phu nhân cũng ngừng lại, không đi tìm Khương di nương nữa. Nhưng không ai nghĩ tới sáng sớm hôm nay, Khương di nương mới vừa thức dậy, Tứ phu nhân lại phái mấy người gia phó vọt vào phòng, đem Khương di nương túm ra ngoài..."

"Gia phó?" Tần Cẩm Phong không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Từ mụ mụ, như thể vừa nghe xong một câu chuyện cười vô cùng hài hước.

"Vâng, không phải nha hoàn nữ tử, là gia phó, ngoại nam..." Từ mụ mụ nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Cẩm Phong, gật đầu, thiếu tự nhiên mà nói: "Đó chính xác là những gì ngài đang nghĩ..."

"Lục Giai Nhân nàng ta điên rồi sao!" Trong lòng Tần Cẩm Phong khiếp sợ đến không lời nào có thể diễn tả được.

Từ mụ mụ há miệng thở dốc, lại đem lời định nói nuốt vào.

"Nói! Không cần che giấu giúp nàng ta!" Lời này quả thực phát ra từ trong kẽ răng Tần Cẩm Phong.

Từ mụ mụ cắn chặt răng, "Nguyên lời nói mà Tứ phu nhân nói với Khương di nương chính là —— nếu thật sự ngươi giỏi trong việc hầu hạ nam nhân như vậy, liền thưởng cho ngươi hai người, tới đây, để con hồ ly tinh này cho chúng ta thưởng thức công phu hạ tiện của nó..."

Từ mụ mụ đã là tổ mẫu, nhưng phải thuật lại những lời khó nghe của Lục Giai Nhân, nhất thời khiến bà khó có thể mở miệng.

Tần Cẩm Phong nhìn thoáng qua cửa sổ đang đóng chặt, nhớ tới bộ dạng run rẩy lẩn tránh trong góc giường của Khương Hàm Tử, hắn lúc này mới hiểu rõ vì sao nàng lại sợ hãi đến mức như vậy.

"Sau đó Hạnh Hạnh nhanh trí chạy đi tìm Lục cô nương hỗ trợ, Lục cô nương vội vàng đuổi tới ngăn chặn hành động của đám người nghe theo mệnh lệnh của Tứ phu nhân. Tứ phu nhân lúc này cũng cảm thấy... Có chút dơ bẩn... Liền sửa lại chủ ý. Lệnh cho người khác cắt mặt Khương di nương, lại lệnh cho hai nha hoàn đem Khương di nương ấn vào trong nước. Tứ phu nhân... Phân phó hạ nhân đem Hạnh Hạnh cũng ấn vào trong nước."

Từ mụ mụ không nói ra lý do vì sao Lục Giai Nhân lại đem Hạnh Hạnh cũng ấn vào trong nước, nhưng Tần Cẩm Phong có thể hiểu được, Lục Giai Nhân đây là ghi hận Hạnh Hạnh đi tìm Tần Vũ Nam qua đây hỗ trợ.

Tần Cẩm Phong thở dài một tiếng, "Sau đó là Vũ Nam tới cứu Khương di nương ra?"

"Không phải, là lúc hạ nhân nhìn nhau nháo nhào vì đã giết một mạng người, mới đánh thức lão phu nhân, là lão phu nhân đuổi tới đây răn dạy Tứ phu nhân." Từ mụ mụ thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Cẩm Phong, "Lúc Lục cô nương đến chỉ kịp khuyên bảo vài câu, nhưng Tứ phu nhân không chỉ có không nghe, còn đẩy Lục cô nương. Lúc ấy có vài lu nước lạnh trong viện, thời điểm Lục cô nương té ngã, lại ngã vào một lu nước lạnh, nước lạnh đổ vào người cô nương, hiện tại cô nương đang phát sốt..."

Tần Cẩm Phong không chỉ coi Tần Vũ Nam là muội muội, còn hận không thể chiều chuộng nàng trong lòng bàn tay, đây là chuyện toàn bộ trong phủ đều biết.

Nghe Từ mụ mụ nói xong, Tần Cẩm Phong chậm rãi nhắm mắt lại, vai hắn hơi rũ xuống, mang theo một thân mỏi mệt.

Từ mụ mụ tưởng rằng Tần Cẩm Phong nghe xong những việc này sẽ giận dữ, không kể đến việc Lục Giai Nhân đối đãi với Khương Hàm Tử như thế nào, Khương Hàm Tử dù sao cũng là tiểu thiếp, nhưng chuyện hôm nay lại là liên lụy đến Tần Vũ Nam. Trước kia Lục Giai Nhân không quan tâm sắc mặt Tần Vũ Nam, Tần Cẩm Phong đều sẽ không vui. Từ mụ mụ có chút ngoài ý muốn, Tần Cẩm Phong lúc này lại bình tĩnh như vậy.

Bình tĩnh đến mức bất thường.

"Mẫu thân nơi đó như thế nào?" Hồi lâu sau, Tần Cẩm Phong mới hỏi.

"Phu nhân thực sự rất tức giận..."

Đại phu vừa chạy từ chỗ Tần Vũ Nam tới, nhìn thấy Tần Cẩm Phong, liền được Từ mụ mụ dẫn vào nhà, lệnh cho ông xem vết thương trên mặt Khương Hàm Tử.

Tần Cẩm Phong cũng đi theo vào.

Việc tiểu thiếp bị ngược đãi quả thực là chuyện bình thường, đại phu sớm đã thấy rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Tần Cẩm Phong ở đây, liền không dám chậm trễ, cẩn thận kê hai đơn thuốc cho Khương Hàm Tử, một loại trị liệu phong hàn, một loại là trị liệu miệng vết thương trên mặt.

"Đại phu..."

Đại phu kê xong phương thuốc, thời điểm thu thập hòm thuốc, Khương Hàm Tử rốt cuộc nhịn không được gọi ông lại. Nàng có chút khẩn trương hỏi: "Trên mặt ta sẽ lưu sẹo sao?"

"Mặc dù vết thương trên mặt di nương không sâu, nhưng vẫn sẽ lưu lại một vết sẹo nhỏ, tuy nhiên nếu muốn xoá sạch vết sẹo thì tương đối phiền toái..."

Đại phu nói những lời này tương đối khéo léo.

Linh dược để có thể xoá sạch vết sẹo kia tự nhiên cần phải có các loại thảo mộc quý giá, nhưng nàng chỉ là một di nương...

"Kê thêm một phương thuốc khác đi, dược liệu tùy ý." Tần Cẩm Phong vẫn luôn đứng ở cửa cuối cùng cũng mở miệng.

Đại phu quả nhiên ngồi xuống một lần nữa, cẩn thận viết thêm một phương thuốc khác.

Chờ đến khi đại phu rời đi, Khương Hàm Tử mới cắn môi, đối với Tần Cẩm Phong nói một tiếng "Cảm ơn". Nàng nhanh chóng dời mắt, tựa hồ không muốn đối mặt với Tần Cẩm Phong.

Cho dù là thiếp, dù sao cũng là nữ nhân của hắn. Đời này, nàng chỉ có thể dựa vào hắn để sinh tồn, sống chết của nàng, vui buồn của nàng, toàn bộ chỉ có thể dựa vào hắn.

Tần Cẩm Phong đi đến mép giường ngồi xuống, hắn cũng không nói lời nào, cứ như vậy vẫn luôn trầm mặc.

Vẫn là Khương Hàm Tử cắn môi, nhỏ giọng nói: "Hạnh Hạnh theo ta rất nhiều năm, nàng còn có một người ca ca ở trên thôn trang, thiếp muốn phái người kêu ca ca nàng lại đây nhìn mặt nàng lần cuối cùng..."

"Được." Tần Cẩm Phong gật đầu.

Một lát sau, Khương Hàm Tử lại nhỏ giọng nói: "Là thiếp liên luỵ lục cô nương, lục cô nương hiện giờ nhiễm phong hàn. Tứ Lang vẫn nên đi xem muội đi..."

"Được." Tần Cẩm Phong lại gật đầu lần nữa.

Hắn chậm rãi đỡ vai Khương Hàm Tử, để nàng nằm xuống, nói: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, trước tiên ngủ một lát."

Khương Hàm Tử miễn cưỡng xả ra một nụ cười, nhưng lúc nàng cười, lại động đến miệng vết thương trên mặt, ẩn ẩn đau đớn. Lúc đau, nàng nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mày.

Tần Cẩm Phong thấy.

Hắn dời mắt, trầm mặc đứng lên, đứng ở mép giường, nói: "Về sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa."

Khương Hàm Tử sẽ không tin tưởng hứa hẹn của nam nhân nữa. Nhưng làm một tiểu thiếp, lúc này đương nhiên chỉ có thể mỉm cười nhìn hắn, mỉm cười còn phải mang theo điểm tín nhiệm và vui sướng.

Tần Cẩm Phong đắp chăn đàng hoàng cho Khương Hàm Tử, rồi phân phó Đào Đào trong phòng, cùng hai tiểu nha hoàn mà Tần lão phu nhân mới vừa sai tới, hầu hạ thật tốt cho nàng, nếu thiếu cái gì, trực tiếp đi lấy. Đem hết thảy đều dặn dò, hắn mới rời khỏi Quất Loan Viện.

Hắn không trực tiếp đi tìm Lục Giai Nhân, mà đi vấn an Tần Vũ Nam trước.

Tần Vũ Nam hiển nhiên là đã khóc, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, tuy rằng đã thu nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Tần Cẩm Phong, nàng lại nhịn không được bật khóc. Nàng kéo tay áo Tần Cẩm Phong, ủy khuất mà "tách", "tách" rớt nước mắt.

"Lúc ca ca rời đi đã dặn dò muội phải chăm sóc Khương di nương, nhưng Vũ Nam không thể bảo vệ Khương di nương..." Tần Vũ Nam vừa ủy khuất vừa tự trách.

Nàng chỉ mới mười tuổi, lại tận mắt nhìn thấy Hạnh Hạnh bị chết đuối, còn bị xối nước lạnh nhiễm phong hàn, bản thân đã bị kinh sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch một mảnh.

Nhìn sắc mặt muội muội trắng như tờ giấy, Tần Cẩm Phong vạn phần đau lòng.

"Chuyện này sao có thể trách muội, Vũ Nam đã làm rất tốt, là ca ca lường trước không chu toàn, ngược lại liên luỵ muội." Tần Cẩm Phong mỉm cười, dỗ dành Tần Vũ Nam một hồi lâu, dỗ đến khi Tần Vũ Nam bật cười vui vẻ.

Tần Vũ Nam cười đủ, lại chớp chớp hai mắt, kéo tay áo Tần Cẩm Phong, hỏi: "Ca ca, huynh định sẽ làm gì với tẩu tử vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net