Chương 154: Mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 155: Mang thai [8010 chữ]

Người dịch: Cố Tư Yên

Phương Cẩn Chi nhìn bộ dạng không tình nguyện của tiểu nãi miêu trong chốc lát, sau đó lại chuyển ánh mắt lên trên người Lục Vô Nghiên, nàng cẩn thận đánh giá hắn.

Thật giống như lần đầu tiên quen biết Lục Vô Nghiên, cẩn thận đánh giá hắn.

Lục Vô Nghiên không ngẩng đầu, hỏi: "Không nhận ra ta nữa sao?"

"Nhận ra chứ, hóa thành tro vẫn có thể nhận ra!"

Lục Vô Nghiên bật cười, "Câu nói này của nàng giống như không phải lời hay gì."

Phương Cẩn Chi cong mắt, ý cười tràn ngập trong đáy mắt, nàng cứ yên lặng nhìn Lục Vô Nghiên, cũng không nói chuyện nữa. Cho dù nàng đã thập phần quen thuộc với hình bóng của Lục Vô Nghiên, nhưng nàng vẫn nguyện ý si ngốc nhìn hắn, giống như thời điểm nhìn chằm chằm hắn, trong lòng liền đặc biệt tràn ra ý niệm đáng tin cậy. Khuôn mặt hắn, hình dáng hắn, mỗi nơi trên cơ thể hắn cho dù thế nào đều nhìn không đủ.

Lục Vô Nghiên bao phủ toàn bộ thân hình tiểu nãi miêu bằng những cánh hoa hồng thật dày, sau đó đưa quả cầu nho nhỏ cho Phương Cẩn Chi, "Giữ lấy nó, đừng để cho nó chạy loạn."

"Được được." Phương Cẩn Chi đáp lời, thật cẩn thận mà bắt lấy hai chân trước của tiểu nãi miêu.

Tiểu nãi miêu thật sự không thích cảm giác toàn thân bị ướt sũng, huống chi lại bị những cánh hoa hồng dày đặc bao phủ toàn thân, nó không an phận mà nhích tới nhích lui, lại dùng đôi mắt màu xanh biếc vô cùng đáng thương mà nhìn Phương Cẩn Chi, nếu nó có thể nói, không chừng còn muốn làm nũng, cầu xin Phương Cẩn Chi thương xót.

Phương Cẩn Chi chọc chọc vào cái trán nhỏ nhăn nhó của tiểu nãi miêu, cười: "Cầu ta vô dụng, ý chí của ta vô cùng sắt đá!"

Lục Vô Nghiên đang thay nước, nghe những lời nói đó, quay đầu nhìn Phương Cẩn Chi đang nghiêm túc nói dối, lại mỉm cười tiếp tục đổi nước.

"Miao..." Tiểu nãi miêu dùng sức nghiêng đầu, liếm liếm bàn tay Phương Cẩn Chi.

Thực ngứa, hơn nữa còn tê tê dại dại.

Phương Cẩn Chi cau mày, lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo nó: "Đừng dùng chiêu này, vô dụng!"

Tiểu nãi miêu tựa hồ nghe hiểu, nó nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, lại liếm lên mu bàn tay nàng một chút, sau đó mới ngạo nghễ quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi bĩu môi xuỳ một tiếng, chê cười vật nhỏ: "Hoá ra ngươi cũng rất nóng nảy nha."

Lục Vô Nghiên đã thay xong nước, tùm vật nhỏ từ trong tay Phương Cẩn Chi lên, vừa đem tiểu nãi miêu ấn vào trong nước, vừa nói: "Đây chỉ là chơi với nàng thôi, nếu con mèo này thực sự nổi nóng với nàng, sẽ không phải như vậy đâu."

Mặc dù Lục Vô Nghiên rất để ý đến tiểu nãi miêu, nhưng động tác tắm rửa cho nó không hề nhẹ nhàng, tiểu gia hỏa dùng sức giãy giụa ờ trong bồn gỗ, vô số bọt nước bị nó bắn lên tung toé.

"Chàng thật sự hiểu biết tính nết của mèo." Phương Cẩn Chi nhìn trong chốc lát, mới đột nhiên hỏi: "Vô Nghiên, trước kia chàng từng nuôi dưỡng mèo chưa?"

Động tác tắm rửa cho tiểu nãi miêu của Lục Vô Nghiên tạm dừng một chút, ngay khi hắn dừng lại, tiểu nãi miêu đã nhảy ra khỏi bồn gỗ khi nhìn thấy cơ hội, nhưng khi nó vừa dẫm lên mép bồn, lại bị Lục Vô Nghiên xách lên ấn vào trong nước một lần nữa.

Lục Vô Nghiên chụp cái đầu của nó, " Nếu ngươi tiếp tục nháo ta sẽ ăn thịt ngươi."

"Miao..." Tiểu nãi miêu rụt cổ, dường như nghe hiểu lời vừa rồi, vô cùng đáng thương nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên rửa sạch bọt trên người vật nhỏ, mới xách nó ra khỏi bồn gỗ.

Vừa ra khỏi nước, tiểu nãi miêu vừa muốn rũ vệt nước trên người, ánh mắt lạnh lùng của Lục Vô Nghiên nhìn về phía nó, nó liền nhỏ giọng kêu "Meo meo" hai tiếng, gục đầu nhỏ xuống không dám lộn xộn.

Lục Vô Nghiên lúc này mới cầm lấy tấm vải bông bên cạnh chà lau vệt nước trên người vật nhỏ.

Phương Cẩn Chi ngồi ở một bên nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên tách hai chân sau của tiểu nãi miêu ra, nàng cau mày, ném hai chân sau của tiểu nãi miêu, ngữ khí có điểm kỳ lạ: "Quả nhiên là giống cái."

Lục Vô Nghiên nhịn không được cười ra tiếng, dùng ánh mắt hài hước nhìn Phương Cẩn Chi, mới buông tiểu nãi miêu vừa được lau khô xuống. Vật nhỏ cuối cùng không còn sự kiềm chế, lăn hai vòng trên nền đá cẩm thạch sạch sẽ, sau đó nhảy lên băng ghế nơi Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi đang ngồi, nó nằm xuống, lười biếng duỗi eo, rồi mới duỗi cẳng chân, liếm liếm thân mình.

Phương Cẩn Chi liền cười nói: "Nếu biết trước tiểu gia hỏa này thích liếm tới liếm lui như vậy, dứt khoát kêu nó là Thiểm Thiểm được rồi!"

[*] Thiểm Thiểm = Liếm Liếm

"Thiểm Thiểm?" Lục Vô Nghiên chậm rãi lặp lại hai từ đó, cảm thấy cái tên này nghe cũng không tồi.

Động tác liếm tới liếm lui của tiểu nãi miêu đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, kéo dài âm thanh, mang theo điểm không tình nguyện kêu một tiếng "Meo ——".

"Phản đối không có hiệu quả!" Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng túm lỗ tai tiểu nãi miêu kéo kéo một lúc.

...

Phương gia phu nhân đã nhiều ngày nhiễm phong hàn, thừa dịp hôm nay thời tiết không tồi, Phương Cẩn Chi tính toán đi đến thăm bà. Nàng đem việc này nói với Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên tự nhiên không ngăn cản, nhưng vẫn dặn dò nàng mặc nhiều một chút, dù sao cũng là vào đông, Lục Vô Nghiên lo lắng nàng cảm lạnh.

Phương Cẩn Chi luôn miệng đồng ý.

Bởi vì vừa mới tắm rửa cho Thiểm Thiểm xong, trên người Lục Vô Nghiên cũng đã ướt một mảng, hắn tự nhiên muốn tắm gội lại lần nữa.

Nhìn Lục Vô Nghiên đứng ở bên cạnh bồn cởi áo, Phương Cẩn Chi vội vàng ôm Thiểm Thiểm ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm mãi một câu gì đó, đợi đến khi nàng ra khỏi tịnh thất, Lục Vô Nghiên mới hoảng hốt phản ứng lại, câu mà Phương Cẩn Chi nói chính là —— vật nhỏ, không cho phép ngươi nhìn lén Vô Nghiên nhà ta tắm rửa.

Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười.

Bên ngoài không bằng ấm áp bằng tịnh thất, Thiểm Thiểm lại vừa tắm rửa xong, Phương Cẩn Chi sợ nó đông lạnh, sau khi tịnh thất liền thuận tay lấy một chiếc khăn bông dày trên giá, đem vật nhỏ bao bọc ở trong khăn.

Sau khi ra khỏi tịnh thất, Phương Cẩn Chi nhìn Thiểm Thiểm đang nhắm mắt ngủ trên giường, nàng đột nhiên nhớ tới Lục Vô Nghiên vẫn chưa trả lời câu hỏi "hắn đã từng nuôi dưỡng miêu hay chưa" của nàng.

Phương Cẩn Chi từ trước đến nay chưa từng thấy Lục Vô Nghiên nuôi dưỡng con mèo hay con chó nào, nàng đi đến tẩm phòng thay y phục, trên đường gặp phải Nhập Trà, liền thuận miệng hỏi một câu.

Nhập Trà ở bên cạnh Lục Vô Nghiên hầu hạ rất nhiều năm, nếu Lục Vô Nghiên từng nuôi dướng vật nhỏ, Nhập Trà hẳn là biết đến.

"Không có đâu, tam thiếu gia chỉ nuôi dưỡng bồ câu, chưa bao giờ dưỡng tiểu miêu tiểu cẩu." Nhập Trà nhíu mày suy nghĩ một lúc, lại bỏ thêm một câu: "Đến nỗi trước khi nô tỳ tới Thùy Sao viện hầu hạ cũng không hiểu được."

Nhập Trà bắt đầu hầu hạ Lục Vô Nghiên từ sau khi hắn trở về từ Kinh Quốc, là người được trưởng công chúa chọn tới hầu hạ hắn.

Phương Cẩn Chi thuận miệng đáp một tiếng, cũng không để ý nữa, liền trở về thay y phục. Nàng vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Trở về tẩm phòng, Phương Cẩn Chi thuận tay đặt Thiểm Thiểm ở trên giường mỹ nhân, không hề quản nó. Vật nhỏ lười biếng nhìn Phương Cẩn Chi, duỗi cái eo nhỏ, tiếp tục ngủ.

Phương Cẩn Chi để cho Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi tìm y phục cho nàng, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thay y phục. Sau khi hoàn thành, nàng mang theo Diêm Bảo Nhi ngồi trên xe ngựa đi tới phủ Vinh Quốc Công.

Xe ngựa vừa định khởi hành, trước mắt Phương Cẩn Chi đột nhiên lướt qua một thân ảnh màu trắng, đợi đến khi nàng phản ứng lại, Thiểm Thiểm đã nằm ở trong lòng ngực nàng.

Bộ lông ướt sũng của Thiểm Thiểm đã khô cong, bây giờ nó đã biến thành một nhúm bông trắng trắng giống như quả cầu tuyết.

Phương Cẩn Chi ngẩn người, có chút buồn cười mà xoa xoa đầu Thiểm Thiểm, không nghĩ tới cái tiểu gia hỏa này lại không dán vào người Lục Vô Nghiên, ngược lại bắt đầu dán nàng.

Thời điểm xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Vinh Quốc Công, Thiểm Thiểm vẫn nằm ngủ trên đầu gối Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi nhìn nó trong chốc lát, cũng không đem nó ném xuống, ôm nó vào phủ.

Dù sao vật nhỏ này cũng nhẹ thật sự.

Phương phu nhân nhiễm phong hàn, buổi sáng ăn canh dược sau đó lại ngủ, lúc Phương Cẩn Chi tới bà vẫn đang ngủ, Phương Cẩn Chi cũng không đánh thức bà, chỉ đi tìm Lục Giai Huyên nói chuyện.

Lục Giai Huyên gả vào Phương gia cũng chưa được bao lâu, đôi với người trong Phương gia không tính quá quen thuộc, nàng và Phương Cẩn Chi cùng nhau lớn lên, Phương Cẩn Chi đến trò chuyện cùng nàng, trong lòng nàng thực sự rất vui vẻ.

Hai người ở trong phòng nói chuyện trong chốc lát, liền cùng nhau đến chỗ phương đại phu nhân xem bà đã tỉnh chưa.

"Ngũ biểu tỷ, không ngờ tới, hiện giờ tỷ lại biến thành nhị tẩu của ta." Phương Cẩn Chi cười nói.

Lục Giai Huyên cũng cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, duyên phận đúng thật là kỳ quái."

Hai người nói nói cười cười, chợt đến nghe thấy một tiếng chó sủa. Đợi đến khi hai người phản ứng lại, chỉ thấy một con đại cẩu màu đen đang vọt về phía họ.

"Là cẩu của Kim Ca nuôi dưỡng, tại sao nó lại chạy ra ngoài!" Lục Giai Huyên kêu lên một tiếng, kéo Phương Cẩn Chi trốn sang bên đường.

Con chó săn này đã bị nhốt ở trong lồng sắt một thời gian dài, một khi tránh thoát, dã tính của nó liền được bộc lộ. Thấy ven đường có người liền vọt qua. Ban đầu, Phương Cẩn Chi vốn dĩ đi ở ngoại sườn. Cho nên, khi con chó săn lớn vọt tới, Phương Cẩn Chi là người tiếp xúc với nó đầu tiên.

Phương Cẩn Chi cũng rất hoảng sợ, hoàn toàn không kịp phản ứng. Con chó săn lớn này nếu đứng lên chắc chắn cao bằng nàng...

Trong lúc Phương Cẩn Chi đang do dự nên chạy hay là đánh nó, Thiểm Thiểm trong lòng ngực kêu một tiếng bén nhọn, "grừ" một tiếng liền xông ra ngoài, nhào vào mặt đại chó săn kia.

Thấy Thiểm Thiểm xông ra ngoài, Phương Cẩn Chi thập phần lo lắng, dù sao nó vẫn còn nhỏ a! Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng liền trơ mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn của Thiểm Thiểm sáng loáng dưới ánh mặt trời chiếu rọi xẹt qua mặt đại chó săn, lập tức trên mặt con chó kia chảy máu.

Đại chó săn bị đau, đột nhiên há to cái miệng đỏ như máu, cắn vào người Thiểm Thiểm.

Phương Cẩn Chi không thấy hết toàn bộ sự việc vừa diễn ra, không biết móng vuốt sắc nhọn của Thiểm Thiểm cào vào nơi nào trên người đại chó săn, chỉ nhìn thấy đại chó săn lập tức mở miệng, phun Thiểm Thiểm ra.

Gia phó đã chạy tới, tầng tầng bảo vệ Phương Cẩn Chi và Lục Giai Huyên, loạn côn đánh lên người đại chó săn, đem nó bắt lại.

"Thiểm Thiểm!" Phương Cẩn Chi nhìn tiểu nãi miêu một thân đầy máu, kinh hãi ôm nó vào trong lòng ngực, cẩn thận xem xét.

Con chó săn kia cắn vào giữa thân Thiểm Thiểm, trên bụng và lưng của nó có những vết thương rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra.

Phương Cẩn Chi vội dùng khăn ấn chặt miệng vết thương trên người nó, tay nàng phát run.

Thiểm Thiểm nhìn Phương Cẩn Chi, vẻ hung ác trong mắt dần dần tan đi, chỉ còn lại ủy khuất kêu hai tiếng "Miao Miao", đem đầu nhỏ đáp trên mu bàn tay Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi sắp đau lòng muốn chết!

Nàng ôm Thiểm Thiểm đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, gần như không thể đứng vững.

"Cẩn Chi!" Lục Giai Huyên cả kinh, vội vàng đỡ Phương Cẩn Chi.

Động tĩnh ở chỗ Lục Giai Huyên và Phương Cẩn Chi sớm đã kinh động tới Phương phu nhân đang ngủ, nghe nói Phương Cẩn Chi bị kích động, bà thực sự hoảng sợ, phẫn nộ phái người kêu Phương Kim Ca trở về.

Đều bởi vì hắn dưỡng cẩu!

Phương phu nhân khăng khăng phải mời đại phu cho Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi thoái thác chính mình không có việc gì, nàng càng lo lắng vết thương trên người Thiểm Thiểm hơn.

Tiểu gia hỏa này dù sao cũng chỉ là một bé con còn nhỏ...

Không biết đại phu có thể chữa bệnh cho mèo hay không, nhưng trái phải đều là đại phu, chắc sẽ có thuốc trị thương cho nó? Nghĩ như vậy, nàng mới đồng ý Phương phu nhân thỉnh đại phu tới.

Đại phu vội vàng chạy tới, lại không nghĩ rằng ông ta đến đây chỉ để xem bệnh cho một con mèo.

May mắn trên người Thiểm Thiểm chỉ bị ngoại thương, không phải thật sự bị bệnh, đại phu có thể trị, kê đơn thuốc trị thương, lau vết máu trên người Thiểm Thiểm, sau đó dùng vải bố trắng băng bó cho nó.

Thiểm Thiểm từ đầu đến cuối đều kháng cự đại phu tới gần, trong cổ họng phát ra từng đợt âm thanh cảnh báo nguy hiểm đang tiến đến. Tuy nhiên Phương Cẩn Chi vẫn luôn ôm nó, nó mới không làm ầm ĩ, tùy ý đại phu bôi thuốc và băng bó cho nó.

"Từ khi nào con lại nuôi một con mèo vậy? Tuy nhiên hôm nay may mắn có nó, không phí công nuôi dưỡng!" Phương phu nhân ngồi bên cạnh lên tiếng.

Nghe Phương phu nhân nói xong, trong lòng Phương Cẩn Chi có điểm chột dạ. Nàng đâu có dưỡng miêu, ban đầu rõ ràng nàng không thích vật nhỏ này...

Đại phu cuối cùng cũng băng bó xong cho Thiểm Thiểm, Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve bộ lông trắng tuyết của nó, đau lòng ôm nó vào trong ngực.

"Được rồi, được rồi, nó không có vấn đề gì lớn nữa, con cũng phải nhường đại phu khám cho con một lát!" Phương phu nhân vội nói.

Phương Cẩn Chi cười nói: "Mẫu thân, ta không có chuyện gì, thân thể rất tốt, đâu cần dùng đến bắt mạch."

Phương phu nhân không tán đồng lắc đầu, "Thân thể tốt thì tại sao lại đột nhiên choáng váng!"

Nhìn bộ dáng không yên tâm của Phương phu nhân, Phương Cẩn Chi biết Phương phu nhân thật sự đau lòng nữ nhi, không phụ ý tốt của bà, cũng không hề chối từ, để đại phu bắt mạch cho nàng.

Lại không nghĩ đại phu khám hồi lâu, hơn nữa mày dần dần nhíu lại.

Phương Cẩn Chi, Phương phu nhân và Lục Giai Huyên đều cảm thấy kinh ngạc. Phương Cẩn Chi luôn cảm thấy thân thể mình rất tốt, sẽ không sinh bệnh gì. Phương phu nhân thỉnh đại phu tới bắt mạch cho Phương Cẩn Chi cũng chỉ vì muốn an tâm, nhưng bà không nghĩ lại xảy ra chuyện, trái tim Phương phu nhân liền bị nhấc lên.

Qua một lúc lâu, đại phu vẫn cau mày không nói một lời, Lục Giai Huyên nóng nảy, nôn nóng hỏi: "Hà đại phu, đến tột cùng làm sao vậy?"

Hà đại phu lúc này mới thu tay, thu hồi sợi tơ hồng đang đáp trên tĩnh mạch Phương Cẩn Chi. Ông ta nhìn bộ dáng lo lắng của mọi người trong phòng, vội vàng lắc đầu, nói: "Thê thể vị phu nhân này không có gì đáng ngại."

Mọi người đều thở phải nhẹ nhõm.

Nhưng Phương Cẩn Chi lại nhíu mày, không thể không hỏi: "Thật sao?"

Nếu thân thể nàng thật sự không có chuyện gì, vậy vì sao Hà đại phu lại bắt mạch lâu như vậy?

Phương phu nhân cũng bắt đầu truy vấn.

Hà đại phu cười cười, nói: "Vị phu nhân này có thể là có hỉ."

Phương Cẩn Chi tức khắc mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Có... Có hỉ?

"Hà đại phu, cái gì gọi là có thể?" Phương phu nhân vẫn nhíu mày như cũ.

Hà đại phu vội vàng giải thích: "Bởi vì hỉ mạch của vị phu nhân này thập phần mỏng manh, hẳn là chưa đủ hai tháng, mạch đập rất yếu, cho nên lão phu mới không dám chắc chắn. Chờ một khoảng thời gian nữa, phu nhân lại thỉnh đại phu đến bắt mạch mới có thể xác định..."

"Không không không, sẽ không..." Phương Cẩn Chi kiên định mà lắc đầu.

Vẻ mặt vui mừng của Phương phu nhân khi nghe xong lời nói của Phương Cẩn Chi, ý cười trên mặt cứng lại, truy vấn: "Tại sao lại không thể? Đại phu đều nói là hỉ mạch!"

Phương Cẩn Chi cắn môi cúi đầu, không nói gì.

Nhìn sắc mặt nàng không đúng, Phương phu nhân lúc này mới thu lại ý cười, bắt đầu truy vấn. Trong lúc Phương phu nhân truy vấn, Phương Cẩn Chi cũng suy xét đến việc mang thai không phải là việc nhỏ.

Rõ ràng mấy ngày trước đây nàng vừa tới nguyệt sự!

Phương Cẩn Chi cúi đầu cẩn thận cân nhắc, lần nguyệt sự này của nàng tới rất kỳ quặc, nguyệt sự của nàng luôn luôn không chuẩn, trước nay sẽ không bị đau bụng, nhưng lúc này đây lại cảm giác được đau đớn. Hơn nữa nguyệt sự lần này tới vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Có thai chính là đại sự, cũng không thể quan tấm đến những vấn đề khác, Phương phu nhân yêu cầu Hà đại phu bắt mạch cho Phương Cẩn Chi một lần nữa, lúc này không phải chuẩn đoán bệnh nữa, thay vào đó là chuẩn đoán hỉ.

Lần này, Hà đại phu đem ngón tay trực tiếp đáp ở trên động mạch cổ tay của Phương Cẩn Chi, qua hồi lâu mới buông tay ra.

Ông thập phần xác định nói: "Phu nhân tháng vẫn còn nông, nhưng đích xác là hỉ mạch. Nếu phu nhân nói đến nguyệt sự, khả năng... đó là dấu hiệu bất ổn của thai nhi. Lão phu không hiểu nhiều về việc sinh sản, thỉnh phu nhân chọn đại phu khác đến khám lại..."

Phương phu nhân phái người tiễn Hà đại phu đi, vội vàng trở về khuyên giải an ủi Phương Cẩn Chi không cần lo lắng, Lục Giai Huyên cũng luôn ở bên cạnh khuyên nàng. Hai người bọn họ nói rất nhiều lời với Phương Cẩn Chi, nhưng Phương Cẩn Chi đều không có nghe thấy. Nàng vẫn luôn nghĩ đến những lời mà Hà đại phu vừa nói.

Thai nhi bất ổn?

Phương Cẩn Chi nhìn về phía trước, trong lòng cân nhắc những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì? Có phải... Đó là dấu hiệu của hư thai?

Tim của Phương Cẩn Chi giống như bị treo lên cành cây.

Phải, nàng đã từng tùy hứng nói với Lục Vô Nghiên nàng sợ hãi sinh sản, hận không thể cả đời không sinh tiểu hài tử. Nhưng giờ này khắc này, thật sự biết được trong bụng mình có một tiểu sinh mệnh, mà tiểu sinh mệnh này có khi lại gặp nguy hiểm, Phương Cẩn Chi đã từng sợ hãi không muốn sinh, toàn bộ tâm tư đều biến thành lo lắng cho tiểu sinh mệnh này.

Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới trước kia có một lần nguyệt sự của nàng đến muộn, Lục Vô Nghiên nghĩ lầm nàng có thai, vội vàng kéo Lưu Minh Thứ tới bắt mạch cho nàng...

Phương Cẩn Chi không khỏi chậm rãi nắm chặt khăn trong tay.

Nàng muốn về nhà, nàng muốn tìm Lục Vô Nghiên!

"Cẩn Chi làm sao rồi? Có phải Cẩn Chi bị cẩu doạ sợ?" Phương Kim Ca vội vàng chạy vào, vẻ mặt nôn nóng.

Phương phu nhân đánh một cái tát lên mặt Phương Kim Ca, lớn tiếng quở trách: "Ngươi hại Dao Dao của ta không đủ! Bây giờ lại hại tới Cẩn Chi của ta!"

Phương Kim Ca là người đã thành thân, bỗng nhiên bị mẫu thân ruột của hắn đánh một cái tát, cả người đều trở nên ngây ngốc.

Lục Giai Huyên cũng kinh ngạc, nàng muốn khuyên, rồi lại đem lời nói nuốt trở vào, đau lòng nhìn gương mặt nhanh chóng sưng đỏ của Phương Kim Ca.

Phương Cẩn Chi lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

"Mẫu thân, chuyện này không thể trách nhị ca! Nhị ca cũng không ngờ được con cẩu kia sẽ thoát khỏi lồng sắt rồi lao ra ngoài." Phương Cẩn Chi vội kéo Phương phu nhân, đỡ bà ngồi xuống ghế.

"Nhị ca, huynh đi về trước đi." Phương Cẩn Chi nháy mắt ra hiệu cho Phương Kim Ca.

Sắc mặt Phương Kim Ca cũng có chút khó coi, hắn cắn chặt răng, nói với Phương phu nhân: "Dao Dao là nữ nhi của người, Cẩn Chi cũng là nữ nhi của người, còn ta chỉ là người được người cố tình nhặt về thôi!"

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người bước ra ngoài.

Thấy vậy, Lục Giai Huyên vội vàng hành lễ với Phương phu nhân, vội vàng đuổi theo.

Đánh Phương Kim Ca một cái tát kia cũng là Phương phu nhân nhất thời xúc động, lại nghe hắn nói lời này, Phương phu nhân không còn tâm trạng, bà chậm rãi sụp vai, đỏ mắt.

Đây là Phương Kim Ca lần đầu tiên nhắc tới Dao Dao trước mặt bà, bà còn tưởng rằng đứa con trai này đời này sẽ không nhắc lại Dao Dao...

Nhìn Phương phu nhân như thế, Phương Cẩn Chi thở dài. Trước ngày đại hôn của Phương Kim Ca và Lục Giai Huyên, phô trương không kém gì Phương Kim Tụng và Phương Kim Ngâm, Phương Cẩn Chi liền hiểu rõ tấm lòng của Phương phu nhân, bà rất để ý Phương Kim Ca, chỉ là bà không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

"Mẫu thân, Dao Dao đã đi rất nhiều năm rồi. Lúc trước nhị ca tuổi cũng còn nhỏ, chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn, nhị ca cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy. Cẩn Chi cảm thấy, mấy năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net