Chương 157: Suy xét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 158: Suy xét

Người dịch: Cố Tư Yên

Nghe xong cuộc đối thoại giữa Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên, Mễ Bảo Nhi cúi đầu mím môi cười.

Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn nàng một cái, Mễ Bảo Nhi liền thu chén thuốc vội vàng lui xuống, nàng không muốn lưu lại vướng chân vướng tay.

"Vô Nghiên, hôm nay chính là ngày đón giao thừa, phụ thân cũng không trở lại sao?" Uống xong canh dược, Phương Cẩn Chi lại nằm ở trên đầu gối Lục Vô Nghiên, hỏi.

"Phụ thân đã trở lại, nhưng năm nay người ấy muốn tham gia cung yến trong cung. Phủ Ôn Quốc Công cách xa hoàng cung, di chuyển qua lại quá mức vất vả và vội vàng, đêm nay người ấy không thể trở về. Sáng ngày mai, người mới có thể từ trong cung về nhà." Lục Vô Nghiên giải thích cho Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu.

Lục Thân Cơ cũng không dễ dàng, cuộc sống bên trong quân lữ ngày ngày phải vậy quanh nguy hiểm không nói, ngay cả khi không có chiến sự, sẽ rất buồn tẻ nếu như khổ cực canh giữ biên giới lạnh lẽo quang năm.

Thân là vãn bối, Phương Cẩn Chi không nói ra. Nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, so với trở lại Lục gia, phụ thân của bọn họ hẳn là càng hy vọng tiến cung đi gặp trưởng công chúa hơn...

Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới Phong Dương Hồng, liền nói: "Nói về chuyện đó, nghĩa huynh cũng theo phụ thân trở lại đúng không? Ta hẳn là nên đi bái kiến huynh ấy."

"Không vội, chờ đến khi thai nhi trong bụng nàng đủ ba tháng, tình trạng thai cũng ổn định hơn. Ta sẽ đi cùng nàng." Lục Vô Nghiên hiểu rõ tâm tư của Phương Cẩn Chi, cố gắng khuyên bảo nàng.

Phương Cẩn Chi gật đầu, nàng chợt nhớ tới một sự kiện, liền hỏi: "Vô Nghiên, hôm nay tại sao Mễ Bảo Nhi lại là người đưa dược lại đây? Nhập Trà đi đâu vậy?"

Công việc sắc thuốc thật ra là Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi tự mình làm, có đôi khi hai nàng có việc bận sẽ nhờ tới Yêu Yêu và Chước Chước tới hỗ trợ. Nhưng trước đó bởi vì Phương Cẩn Chi đã lặng lẽ phân phó qua, thời điểm nếu như Lục Vô Nghiên vẫn ở trong phủ, cố gắng để Nhập Trà hoặc Nhập Huân vào phòng hầu hạ, cho nên trước kia đều là Nhập Trà đem chén thuốc đã sắc xong bưng vào đây.

"Nhập Trà đi tiếp người, một lát sẽ trở về." Lục Vô Nghiên nói.

"Tiếp người?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên, "Tiếp ai vậy?"

Không lâu sau, một chiếc kiệu được nâng vào Thùy Sao viện. Nhập Trà xốc mành kiệu lên, Bình Bình và An An từ bên trong kiệu đi ra.

Thời điểm Nhập Trà dẫn Bình Bình và An An lên lầu, khi Phương Cẩn Chi nhìn thấy hai muội muội không khỏi ngạc nhiên và vui mừng.

"Tỷ tỷ!"

Bình Bình và An An lập tức nhào tới, giữ chặt tay Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhìn hai muội muội trong chốc lát, lại quay đầu nhìn về phía Lục Vô Nghiên đang đứng sau lưng nàng trong chốc lát, trong mắt toát ra sự cảm kích.

Nàng không ngờ tới Lục Vô Nghiên sẽ đón Bình Bình và An An lại đây. Phương Cẩn Chi đã rất lâu không gặp hai muội muội, trong lòng thật là vạn phần nhớ thương, tưởng niệm.

Những chuyện xảy ra trước kia, Phương Cẩn Chi không có ý định dẫn Bình Bình và An An tới phủ Ôn Quốc Công. Nếu nàng không mang thai, tính toán ban đầu của nàng sẽ là sau khi tham gia gia yến xong nàng sẽ vội vàng chạy đến Nhập Lâu đoàn tụ cùng hai muội muội.

Nhưng hiện giờ nàng đang có thai, hơn nữa thai nhi này lại không ổn định, ngày thường nàng vô cùng cẩn thận, sẽ không rời khỏi cửa lớn Thùy Sao viện nửa bước, càng không thể vất vả chạy đến Nhập Lâu nhìn hai muội muội.

Không nghĩ tới Lục Vô Nghiên lại dẫn Bình Bình và An An vào phủ!

"Nghe nói tỷ tỷ đang mang thai tiểu bảo bảo!" Vẻ mặt Bình Bình tò mò nhìn vào chiếc bụng phẳng lỳ không có động tĩnh gì của Phương Cẩn Chi.

An An cẩn thận duỗi tay sờ soạng một chút, có chút buồn bực mà nói: "Cái gì đều sờ không ra nha..."

"Hắn còn nhỏ! Mấy tháng nữa mới có thể nhìn ra." Phương Cẩn Chi mỉm cười, kéo hai muội muội đến một bên ngồi xuống nói chuyện.

Phương Cẩn Chi vẫn luôn thực quan tâm đến chuyện tách ra của hai muội muội. Dựa theo kế hoạch của Lưu Minh Thứ, phải chờ thêm hai tháng nữa mới có thể thử tách Bình Bình và An An ra. Tuy nhiên, trước đó vết thương trên cánh tay Cố Hi lại phát tác, vài lần muốn cướp cái mạng nhỏ của hắn, chuyện này khiến trái tim của Phương Cẩn Chi như bị treo ngược cành cây.

Ngày quyết định tách Bình Bình và An An ra đành phải hoãn lại.

Sau khi Phương Cẩn Chi kéo hai muội muội ngồi xuống, liền vội vàng hỏi hai nàng tình hình hiện giờ của Cố Hi.

"Mấy ngày trước vết thương trên cánh tay hắn lại tái phát một lần nữa, đau đến mức toàn thân co rút..." Bình Bình cúi đầu, nhớ tới bộ dáng đau đớn khi vết thương của Cố Hi phát tác liền cảm thấy một trận đau lòng, vành mắt cũng không khỏi đỏ lên.

An An quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bình Bình.

Bình Bình lập tức thu hồi vẻ ảm đạm trong mắt, nhanh chóng bày ra một gương mặt tươi cười, nói: "Nhưng hiện giờ số lần Cố Hi phát tác càng ngày càng ít, cũng không đau như trước nữa, cánh tay kia cũng có cảm giác, còn có thể cầm được đồ vật!"

An An đứng ở một bên cũng nói tiếp: "Lưu tiên sinh cũng nói, không bao lâu nữa vết thương của Cố Hi sẽ hoàn toàn khỏi hẳn! Lưu tiên sinh đã nói như vậy, nhất định là không có vấn đề!"

Trong dịp Tết Nguyên Đán, Phương Cẩn Chi hiện giờ lại có thai, hơn nữa tình trạng thai nhi lại không ổn định. Bình Bình và An An không muốn làm Phương Cẩn Chi quá mức lo lắng.

Phương Cẩn Chi làm sao không hiểu rõ tâm tư này của hai muội muội?

Nhưng dù sao nàng cũng không phải loại người dễ dàng suy sụp khốn khổ, cũng không phải người chưa từng trải qua khuê phòng kiều nữ, nàng có thể phân rõ giữa chính và phụ, từ trước đến nay đều có thể sắp xếp được chuyện nặng nhẹ, nhanh chậm. Nàng biết trong phủ hiện giờ chuyện mà nàng nên ưu tiên nhất là cái thai trong bụng, không thể để những việc vặt vãnh khác ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa trong bụng nàng.

Hơn nữa nàng cũng hiểu rõ, chuyện của Bình Bình và An An, phụ thuộc và bản lĩnh của Lưu Minh Thứ, phụ thuộc vào sự an bài của ông trời, phụ thuộc vào lựa chọn của hai tiểu cô nương này, cùng với vận khí của hai nàng, ngay cả khi nàng sốt ruột cũng không có tác dụng gì.

Nhưng nàng không muốn để hai muội muội nhọc lòng nhiều hơn, nàng liền cười nói: "Tỷ tỷ vô cùng tin tưởng y thuật của Lưu tiên sinh, hơn nữa, thai nhi hiện giờ của tỷ tỷ đã ổn định trở lại đều nhờ cả vào Lưu tiên sinh đấy. Tỷ tỷ càng tin tưởng Bình Bình và An An chúng ta có vận khí rất lớn, giống với tên Bình Bình An An của hai muội!"

Nhìn ý cười trong mắt Phương Cẩn Chi, Bình Bình và An An cũng cười rộ lên.

Phương Cẩn Chi chuyển đề tài, lại cùng hai muội muội nói chuyện khác.

"Đúng rồi..." Bình Bình và An An liếc nhau, đem phong thư giấu ở trong tay áo lấy ra đưa cho Phương Cẩn Chi, "Đây là thư của Tĩnh Tư sư thái nhờ bọn muội giao cho tỷ..."

Bình Bình và An An cẩn thận nhìn sắc mặt Phương Cẩn Chi.

Không cần suy nghĩ nhiều, Phương Cẩn Chi liền biết trong phong thư này nhất định là Tĩnh Tư sư thái nói về chuyện của Tĩnh Ức sư thái.

Lúc trước nàng luôn cho rằng Tĩnh Ức sư thái và Tĩnh Tư sư thái là người xa lạ không cùng huyết thống, Phương Cẩn Chi thậm chí còn xem hai người bọn họ trở thành thân nhân của mình mà đối đãi. Sẽ tự mình làm một ít vật nhỏ đưa cho hai người bọn họ, vào ngày tết, cũng muốn đoàn tụ cùng bọn họ. Nhưng từ khi nàng biết được sự thật, sau khi biết được hai người bọn họ là thân nhân, ngược lại thì quan hệ giữa Phương Cẩn Chi và hai người bọn họ mới thật sự như người xa lạ.

Nhưng thật ra hai tiểu cô nương Bình Bình và An An này, cho dù quá khứ hay hiện tại, tình cảm tỷ muội giữa Phương Cẩn Chi và hai muội muội chưa từng bị quan hệ huyết thống ảnh hưởng.

Phương Cẩn Chi mở ra bức thư mà Tĩnh Tư sư thái nhờ cậy Bình Bình và An An đưa qua đây, vô cùng bình tĩnh lướt nhanh nội dung trên tờ giấy, sau đó nhét lại bức thư vào phong thư, tùy ý đặt ở một bên.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt nàng đều vô cùng bình tĩnh, trong mắt càng không có một chút ít gợn sóng nào.

Thấy nàng như vậy, Bình Bình và An An cũng không nhiều lời chuyện này, lại kéo Phương Cẩn Chi nói đến chuyện khác. Giữa tỷ muội với nhau, tự nhiên có rất nhiều chuyện thú vị muốn chia sẻ, trong phòng trở nên hoà thuận vui vẻ, vô cùng ấm áp.

Thời điểm Phương Cẩn Chi kéo hai muội muội nói chuyện, Lục Vô Nghiên cũng không ở lại làm bóng đèn nữa, mà đi đến thư phòng gặp Tống Từ, người đã đợi ở đó từ sớm.

"Người của Kinh Quốc đã xuất phát?" Lục Vô Nghiên hỏi.

"Đúng vậy, tiểu sinh nhận được tin tức trước một ngày Kinh Quốc xuất phát." Tống Từ cung kính bẩm báo.

Lục Vô Nghiên trầm tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Mặc dù hai tháng nữa bọn họ mới tiến cung, nhưng ta cảm thấy bọn họ sẽ đến sớm hơn dự tính. Ngươi cử một vài người ra ngoài cung dò la động tĩnh xung quanh, cần phải nắm giữ hành động của từng người trong đoàn bọn họ."

"Tuân lệnh!"

Tuy rằng Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi không tham gia gia yến đêm giao thừa năm nay của phủ Ôn Quốc Công, nhưng không hề ảnh hưởng đến náo nhiệt trong phủ. Đồng lứa với Lục Vô Nghiên vốn dĩ có mười hai vị thiếu gia, hiện giờ toàn bộ đã thành thân, các tiểu thiếu gia cùng các tiểu cô nương của bọn họ đã có hơn mười mấy hài tử, lớn lớn bé bé vòng một phòng, thật náo nhiệt.

Lão gia Ôn Quốc Công và lão thái thái vẫn giống như năm cũ chỉ lại đây một chuyến, nhìn thoáng qua con cháu, sau đó liền nhanh chóng trở về.

Tuổi tác bọn họ đã lớn, đi không được bao lâu liền cảm thấy mệt đến hoảng. Hiện giờ cũng vậy, mới từ Hạp Viễn Đường trở về, liền phải dọn dẹp một chút chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Vô Nghiên năm nay không đi Hạp Viễn Đường sao? Đến mặt cũng chưa thấy lộ?" Lão Ôn Quốc Công hỏi.

Lão thái thái cười nói: "Tính tình của Vô Nghiên lão gia còn không biết sao? Hài tử Cẩn Chi kia hiện giờ lại có thai, vì vậy nó liền lấy cớ để thoái thác."

Lão Ôn Quốc Công không nói nữa.

Bên ngoài vẫn náo nhiệt như cũ, trong phòng đèn lại tắt, lão thái thái theo thói quen tính kéo chăn đắp lên người lão Ôn Quốc Công, hỏi: "Tại sao lão gia còn chưa ngủ?"

Lão Ôn Quốc Công trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Ta nhớ rõ tước vị của Hộ Quốc Công không truyền cho đích trưởng tử trong nhà, có phải có chuyện như vậy không?"

Lão thái thái buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Trưởng tử trong nhà Hộ Quốc Công không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, càng không hiếu thuận, Hộ Quốc Công nhìn không thuận mắt mới thượng biểu với tiên đế, đem tước vị truyền cho nhị tử..."

Lão thái thái còn chưa nói xong, liền nặng nề đi ngủ.

Lão Ôn Quốc Công nghe thanh âm náo nhiệt bên ngoài, nhưng lại không ngủ được. Thân thể ông, chính trong lòng ông rõ ràng. Hiện giờ tuổi già sức yếu, phản ứng chậm chạp, chỉ sợ không sống được mấy năm nữa.

Ông không thể không suy xét vì già trẻ lớn bé trong toàn bộ Lục gia...

... ...

Mặc dù gia yến trong phủ Ôn Quốc Công rất náo nhiệt, nhưng bởi vì có nhiều tiểu hài tử, cho nên người tham gia gia yến không đồng đều. Nhị lão gia, tam lão gia, cũng vài vị chức quan trong phủ đều vào cung tham gia quốc yến.

Quốc yến năm nay so với năm ngoái phô trương hơn rất nhiều.

Mấy năm nay, do thân thể Sở Hoài Xuyên vẫn luôn không tốt, quốc yến càng đơn giản càng tốt. Nhưng hôm nay thân thể Sở Hoài Xuyên ngày càng tốt lên, đó là đại hỉ sự của quốc gia.

Huống chi tiểu hoàng tử đầu tiên của Sở Hoài Xuyên mới vừa chào đời, đây càng là hỉ sự trong hỉ sự.

Vì vậy, quốc yến năm nay so với những năm trước càng náo nhiệt, càng vui mừng hơn.

Văn võ bá quan tập trung tại Ngự Hoa Viên, ca hát nhảy múa, nói cười yến yến.

Tâm tình Sở Hoài Xuyên cũng rất tốt, ngồi trên chiếc ghế rồng chính giữa bữa tiệc, hiếm khi chịu uống hai ly rượu. Trưởng công chúa và Lục Thân Cơ ngồi ở bên tay trái hắn, vài vị thân vương ngồi ở bên tay phải hắn, mọi người còn lại đều ngồi dựa theo chức quan và thân phận của họ.

"Bệ hạ tốt nhất vẫn nên uống ít rượu thôi." Trưởng công chúa hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Sở Hoài Xuyên.

Ngay sau đó liền có vài vị quan viên liên tiếp khuyên Sở Hoài Xuyên vì long thể suy xét, không thể uống nhiều.

Sở Hoài Xuyên nhìn thùng rượu ngà voi trong tay, chậm rãi buông xuống, cười nói: "Hoàng tỷ nói rất đúng, là trẫm nhất thời quên mất."

Hắn lại cười nói với quần thần: "Hôm nay là đêm giao thừa, trẫm không nên uống nhiều rượu, nhưng chúng ái khanh không cần câu nệ tiểu tiết, tận tình chè chén!"

Trưởng công chúa không thể không liếc nhìn Sở Hoài Xuyên vài lần.

Lục Giai Bồ còn ở cữ, đương nhiên không thể tới được, ngay cả tiểu hoàng tử cũng không lộ diện. Sở Hoài Xuyên chợt nhớ tới Nhã Hòa, lệnh cho ma ma ôm Nhã Hòa tiểu công chúa đến đây.

"Phụ hoàng!" Nhã Hòa duỗi cánh tay nhỏ muốn Sở Hoài Xuyên ôm.

Sở Hoài Xuyên hiếm khi ôm tiểu hài tử của mình vào lòng, số lần tiểu công chúa nhìn thấy Sở Hoài Xuyên cũng không nhiều lắm, hiếm khi được hắn ôm vào trong ngực, tiểu công chúa liền vô cùng vui vẻ.

Nhã Hòa ôm cổ Sở Hoài Xuyên, chớp đôi mắt to tò mò nhìn phụ hoàng của mình, tiểu hài tử tâm tư đơn thuần, thường thường có thể thấy rõ tâm tình của người lớn. Nàng nhìn thấy được tâm tình của phụ hoàng mình đang rất tốt, liền đánh bạo hôn lên trên mặt Sở Hoài Xuyên một cái.

Sở Hoài Xuyên kinh ngạc nhìn tiểu công chúa.

"Nhã Hòa thích phụ hoàng!" Sở Nhã Hòa cười hì hì nói.

Sở Hoài Xuyên cũng hiếm khi nở một nụ cười yêu thương với nữ nhi này, hắn ngước mắt nhìn về phía một người nơi xa, thần sắc trong mắt không khỏi âm trầm vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net