Chương 186: Kết thúc (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: Cố Tư Yên

Khương Ngũ Lang giận dữ, vươn tay đoạt lấy cây kim trâm trong tay Lục Giai Nhân, hắn kéo kim hoa ở đỉnh đầu kim trâm xuống, chỉ chừa trụi lủi một cây kim trâm, hắn chỉ vào chữ nhỏ phía trên, nói: "Mặt trên này còn có tên của ta! Ngươi lại không thừa nhận đây là tín vật đính ước ta tặng cho ngươi!"

Lục Giai Nhân ngơ ngác nhìn kim trâm trong tay Khương Ngũ Lang, phía sau kim hoa vừa bị hắn kéo ra đích xác có khắc hai chữ "Mậu Huy".

Khương Hàm Tử đứng bên cạnh khẽ kêu "Á" một tiếng.

Lục Giai Nhân bị nói hoàn toàn ngốc rớt, ngay cả Tam nãi nãi cũng nhất thời không phản ứng kịp, bà ngồi sững tại chỗ, lại không biết nên nói cái gì.

Tần lão phu nhân thở dài mệt mỏi, "Bà thông gia, ngươi còn muốn nói gì nữa không? Từ xưa đến nay, người vợ không được phạm vào thất xuất. Điều một, không sinh được con; điều hai, ghen tuông; điều ba, ác tật; điều bốn, dâm đãng; điều năm, bất kính với cha mẹ, ông bà; điều sáu, bất hòa trong gia đình; điều bảy là trộm cắp. Lục Giai Nhân chống đối ta không phải lần một lần hai, phạm vào điều thứ sáu; mấy năm này không có con, phạm vào điều thứ nhất; gặp lén với ngoại nam đây là dâm, phạm vào điều thứ tư; nhiều lần mưu hại di nương, tâm tư ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn; hơn nữa còn nhiều lần đồn đãi bậy bạ về Vũ Nam của ta với người khác, phạm vào điều thứ sáu. Nếu thê tử phạm vào một trong bảy điều nêu trên thì phu quân có quyền bỏ thê. Trong bảy điều, Giai Nhân nhà ngươi đã có tới năm tội, phạm phải bốn điều."

Tần lão phu nhân khép mắt lại một lúc, "Hôm nay con ta không ở trong nhà, ta sẽ thay nó làm chủ! Chặt đứt hôn sự này! Suy xét vì mặt mũi của Lục gia, Tần gia ta có thể tiếp nhận hòa li. Nhưng nếu Lục gia không muốn, ta sẽ thay nhi tử của ta viết một phần hưu thư!"

Tần lão phu nhân nói vô cùng chắc chắn, không có ý định quay đầu.

Tam nãi nãi cũng không nghĩ tới Tần lão phu nhân lại kiên quyết như thế, nhưng bà ta hoàn toàn không suy xét đến Lục gia đứng sau lưng! Bà hơi trầm ngâm, nói: "Bà thông gia hà tất phải động khí, hiện giờ Cẩm Phong còn ở trong thiên lao, sống chết còn chưa biết, trước mắt hai gia đình chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực cứu Cẩm Phong ra ngoài mới quan trọng."

Ngụ ý, Tần gia vẫn nên để Lục gia sau lưng mà nhìn.

Nghe bà ta nói xong, trên mặt Tần lão phu nhân đích xác có vài phần chần chờ.

Lục Giai Nhân bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Dựa vào gì muốn hưu bỏ ta? Tứ Lang không ở nhà, ngươi không thể thế hắn làm chủ! Ta phải đợi Tứ Lang trở về!"

Một nha hoàn bỗng nhiên hoảng loạn chạy vào, nàng vừa ôm ngực, vừa thở hổn hển nói: "Hồi Tần lão phu nhân, Tứ thiếu gia đã trở về!"

"Cái gì!" Tần lão phu nhân lập tức đứng lên.

"Tứ ca ca!" Tần Vũ Nam cũng đứng lên, ngây người.

Nha hoàn kia thở hổn hển lấy hơi, sau đó nói tiếp: "Là Tào đại nhân và Khương đại nhân dẫn Tứ thiếu gia về!"

Khương Hàm Tử nghe nha hoàn nói Tần Cẩm Phong đã trở lại, thật sự ngây ngẩn đến mức cả người đứng sững tại chỗ, lại nghe nha hoàn nói Khương đại nhân. Khương đại nhân này chẳng lẽ là phụ thân nàng?

"Mau! Mau đỡ ta đi xem!" Tần lão phu nhân vội vàng đi ra ngoài, đại nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà. Mà Tần Vũ Nam đã chạy ra ngoài trước một bước.

"Tứ ca ca!" Vừa nhìn thấy Tần Cẩm Phong, Tần Vũ Nam lập tức đỏ mắt, từng giọt từng giọt nước mắt như trân châu chậm rãi rơi xuống.

Tần Cẩm Phong tự đi đến cửa viện, Tào đại nhân và Khương đại nhân đưa hắn trở về không tiện tới hậu viện, đã được Tần lão gia thỉnh tới sảnh ngoài, ngàn ân vạn tạ.

Tần Cẩm Phong đi vào viện, ngẩng đầu lên, nỗ lực mỉm cười với Tần Vũ Nam. Y phục trên người hắn đã đổi qua, nhưng không giấu được đôi môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy ốm, còn có vết roi trên cổ lộ ra bên ngoài.

"Vũ Nam, tới đây."

Tần Cẩm Phong vẫy tay với Tần Vũ Nam, Tần Vũ Nam trực tiếp nhào vào lòng ngực hắn, không ngừng khóc.

"Được rồi, được rồi, không phải đã nói với muội, Vũ Nam chúng ta là đại cô nương, không thể dễ dàng khóc nhè như vậy." Tần Cẩm Phong mỉm cười, xoa xoa đầu nàng, kéo nàng ra một chút.

Tần Vũ Nam lúc này mới buông Tần Cẩm Phong ra, lau nước mắt trên mặt.

"Cẩm Phong!" Tần lão phu nhân nhìn Tần Cẩm Phong, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.

"Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, làm mẫu thân phải lo lắng." Tần Cẩm Phong tiến lại đỡ bà, trong mắt tràn ngập áy náy.

Tần lão phu nhân nhìn vết roi trên tay Tần Cẩm Phong, đau lòng giống như bị kim đâm, bà cẩn thận mơn trớn gương mặt Tần Cẩm Phong, nghẹn ngào nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

"Tứ Lang, chàng đã trở lại!" Lục Giai Nhân vui sướng nhìn Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Giai Nhân, cùng Tam nãi nãi đứng bên cạnh Lục Giai Nhân, ánh mắt xa cách. Lúc hắn thu hồi ánh mắt, trong lúc lơ đãng quét qua Khương Hàm Tử trốn ở một góc phía sau. Hắn nhìn cái bụng cao thẳng của Khương Hàm Tử, hơi sửng sốt.

Khương Hàm Tử mang thai hài tử của hắn? Hắn được làm phụ thân rồi?

Tần lão phu nhân vẫn luôn nhìn hắn men theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Khương Hàm Tử, liền vẫy tay với Khương Hàm Tử, gọi nàng tiến lại đây. Bà mỉm cười nói với Tần Cẩm Phong: "Con vẫn chưa biết đúng không, Khương di nương có thai, sản kỳ cũng sắp tới rồi. Hiện giờ con cũng đã trở lại, đây quả thực là song hỷ lâm môn!"

"Tứ thiếu gia bình an trở về là tốt rồi." Khương Hàm Tử cong gối muốn hành lễ.

Nàng mang thai đã nhiều tháng rồi, động tác vô cùng bất tiện. Một lần cong gối, cũng vô cùng gian nan. Thấy nàng đỡ sau eo còn muốn hành lễ, Tần Cẩm Phong vội vàng duỗi tay đỡ nàng, nói: "Cơ thể đã không tiện, cũng đừng hành lễ."

Vẻ mặt vui mừng của Lục Giai Nhân nháy mắt tan đi, trong lòng đố kị không ngừng!

Nàng mới là thê tử của hắn, mà Khương Hàm Tử kia chẳng qua chỉ là tiểu thiếp! Dựa vào đâu lãnh đạm với nàng, mà lại quan tâm tới Khương Hàm Tử như vậy!

Lục Giai Nhân sắp bị sự đố kị trong lòng bao phủ.

"Thời tiết này lạnh như vậy, còn đứng ở đây làm gì, mau vào phòng đi." Tần lão phu nhân vội nói.

Những người đứng trong viện nhanh chóng đi vào phòng, Tần lão phu nhân đi tuốt đàng trước, Tần Vũ Nam đỡ bà. Lúc Tần Cẩm Phong vượt qua ngạch cửa, quay đầu nhìn Khương Hàm Tử, thấy Khương Hàm Tử đỡ eo, cẩn thận vượt ngạch cửa, hơi hơi nhíu mày, nói: "Vẫn nên để nha hoàn đỡ nàng đi."

Khương Hàm Tử ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng ngại, hài tử không nháo thiếp..."

Đào Đào đứng bên cạnh hai nha hoàn chạy tới, đỡ Khương Hàm Tử, rũ đầu liên thanh cáo tội: "Do nô tỳ nhất thời bất cẩn, sau này cũng không dám nữa."

Tần Cẩm Phong gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Mà Lục Giai Nhân vẫn đứng ngoài cửa nhìn một màn này, cả người gần như bị nhét vào động băng. Một khắc trước nàng còn vì ghen tỵ và lửa giận, trong lòng dường như bị liệt hỏa đốt cháy, hiện tại toàn thân lại rét run, quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Nàng nhìn Khương Hàm Tử đĩnh cái bụng to đi vào phòng, cách Tần Cẩm Phong gần như vậy, giống như hai người bọn họ mới là phu thê danh chính ngôn thuận.

Nhưng nàng mới là thê tử của Tần Cẩm Phong!

Giết nàng ta đi, giết nàng ta đi, giết nàng ta cũng với hài tử trong bụng nàng ta đi!

Trong đầu Lục Giai Nhân bỗng nhiên thổi quét ý niệm điên cuồng như vậy, ngay sau đó, nàng không rảnh đi lo lắng đến chuyện khác, trực tiếp xông lên phía trước.

Tam nãi nãi đứng bên cạnh Lục Giai Nhân còn chưa kịp giữ chặt nàng, chờ đến khi Tam nãi nãi phản ứng, Lục Giai Nhân đã bổ nhào vào người Khương Hàm Tử, trực tiếp đẩy ngã Khương Hàm Tử xuống mặt đất.

Trong phòng nháy mắt vang lên tiếng kêu của Khương Hàm Tử.

Tần Cẩm Phong, Tần lão phu nhân, Tần Vũ Nam, còn có Khương Ngũ Lang vẫn đứng tránh ở một góc, cùng toàn bộ nha hoàn trong phòng đều khiếp sợ nhìn một màn này.

"Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!" Lục Giai Nhân đè lên người Khương Hàm Tử, hai tay bóp chặt cổ Khương Hàm Tử.

Khương Hàm Tử xoã tán loạn trên đầy đất, trên mặt nàng lộ ra biểu tình cực kỳ thống khổ, một tay nàng đẩy người Lục Giai Nhân, tránh cho nàng ta đè bụng mình, một tay bắt lấy tay Lục Giai Nhân.

Đào Đào bên cạnh cũng ở kéo Lục Giai Nhân, "Tứ phu nhân, người mau buông Khương di nương ra!"

Trong đầu Tam nãi nãi âm thầm vang lên một tiếng "Có thai", bà muốn xông lên kéo Lục Giai Nhân ra, nhưng nhìn toàn bộ người trong phòng... Lại nhớ đến trước đó Tần lão phu nhân kiên quyết muốn hưu bỏ Lục Giai Nhân. Lúc trước bà còn có thể nói mượn Lục gia cứu Tần Cẩm Phong ra, nhưng hôm nay Tần Cẩm Phong đã trở lại!

Tim Tam nãi nãi lạnh đi một nửa, bà có thể nhìn ra, việc hôm nay vô pháp vô thiên, cho dù bà có bản lĩnh thông thiên cũng không có khả năng cứu Lục Giai Nhân lần này.

"Buông, buông ta ra... Đau, bụng ta..." Khương Hàm Tử bị bóp cổ, nàng vô cùng khó khăn mới có thể nói ra những từ này.

"Lục Giai Nhân ngươi điên rồi sao!" Tần Cẩm Phong vội vàng chạy tới bắt lấy bả vai Lục Giai Nhân, muốn túm nàng lên. Nhưng hiện giờ Tần Cẩm Phong bị thương cả người, ngay cả đi lại cũng phải cố hết sức, trên người đâu còn có sức lực. Hắn không chỉ không kéo được Lục Giai Nhân, còn bởi vì vặn vai Lục Giai Nhân, mà lảo đảo hai bước.

"Tứ ca!" Tần Vũ Nam vội vàng chạy tới đỡ lấy Tần Cẩm Phong.

Mặc dù Tần Cẩm Phong không thể kéo Lục Giai Nhân ra, nhưng lại thành công dời đi lực chú ý của Lục Giai Nhân. Lục Giai Nhân cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, nàng cưỡi trên người Khương Hàm Tử, xoay người chỉ vào Tần Cẩm Phong, cả giận nói: "Tần Cẩm Phong, chàng lại vì một tiểu thiếp mà phát giận với ta!"

Tần Cẩm Phong còn chưa kịp lên tiếng, Tần lão phu nhân đã lớn tiếng nói: "Cho dù di nương chỉ là tiểu thiếp, nàng cũng đang mang thai cốt nhục của Tần gia ta! Hơn nữa, ngươi đã không còn là con dâu của Tần gia!"

Tần Cẩm Phong kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Tần lão phu nhân.

"Cẩm Phong! Nữ nhân này, thừa dịp lúc con không có ở nhà đã gặp lén với ngoại nam, nàng ta phạm phải ác tính chồng chất, hôm nay mẫu thân đã thay con bỏ nàng!"

"Không! Ta không đồng ý! Đều... Đều vì nữ nhân này!" Lục Giai Nhân giống như phát điên, nhặt cây trâm của Khương Hàm Tử rơi trên mặt đất lên, đâm về phía ngực Khương Hàm Tử.

Khương Hàm Tử hoảng sợ nhìn Lục Giai Nhân, dùng toàn bộ sức lực cầm cổ tay nàng, ngăn cản cái trâm cài kia tới gần.

"Nhân Nhân! Hắn muốn hưu nàng không phải vừa lúc sao? Chúng ta có thể cao chạy xa bay!" Khương Ngũ Lang đi ra từ trong một góc. Hắn xông tới lập tức ôm Lục Giai Nhân vào trong ngực.

Lục Giai Nhân bị hắn va chạm như vậy, thân mình ngã ra sau, trâm cài trong tay cũng bị Khương Hàm Tử đoạt đi. Khương Hàm Tử nhìn trâm cài trong tay, trâm cài bóng loáng chiếu rọi hai vết sẹo trên má phải vẫn chưa biến mất, một cổ cừu hận nảy lên trong lòng.

Phía sau Khương Hàm Tử là góc chết, cũng không có người, mà Khương Ngũ Lang ôm Lục Giai Nhân lại chặn tầm mắt của mọi người.

Khương Hàm Tử siết chặt trâm cài trong tay, đột nhiên vạch lên mặt Lục Giai Nhân, từ xương gò má mãi cho đến khóe miệng.

Lục Giai Nhân tê tâm liệt phế rống lên.

Trong tiếng quát tháo của Lục Giai Nhân, Khương Hàm Tử nhét lại cây trâm trong tay vào lòng bàn tay Lục Giai Nhân, nắm tay nàng đâm vào đầu vai của mình.

Trên đầu vai đau đớn, khiến Khương Hàm Tử nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Khương Ngũ Lang cách gần nhất cũng sửng sốt một lúc, hắn quay đầu nhìn Khương Hàm Tử, lập tức bế Lục Giai Nhân lên, vừa kéo nàng ra vừa khóc lóc nói: "Giai Nhân! Vì sao nàng lại muốn đâm Hàm Tử bị thương! A! Mặt nàng! Tuy nhiên không quan hệ, cho dù nàng biến thành bộ dáng gì ta đều không để bụng!"

"Giai Nhân!" Tam nãi nãi thấy mặt Lục Giai Nhân bị cào xước, nhanh chóng tiến lên.

"Đây là thứ lộn xộn gì vậy, người kia là ai?" Tần Cẩm Phong hồ đồ nhìn Khương Ngũ Lang.

Tần lão phu nhân há miệng thở dốc, trong nháy mắt lại không biết nên nói từ đâu.

"A! Máu! Thật nhiều máu!"

"Mau đi thỉnh đại phu!"

Trong phòng loạn thành một đống.

Tần Cẩm Phong đẩy Tần Vũ Nam ra, cố sức đi đến bên người Khương Hàm Tử, kéo nàng lên.

Khương Hàm Tử bắt lấy tay Tần Cẩm Phong, thống khổ nói: "Thiếp... Thiếp hình như muốn sinh..."

Trâm cài kia đâm vào đầu vai nàng đau đớn cũng không bằng trận đau dời non lấp biển trong bụng.

Tần Cẩm Phong nhìn xuống, lại thấy dưới thân Khương Hàm Tử có một vết máu nhỏ.

"Hàm Tử!" Tần Cẩm Phong bất chấp những chuyện khác, trực tiếp ôm Khương Hàm Tử lên, chạy vào phòng ngủ gần nhất.

"Hài tử của ta..." Khương Hàm Tử che bụng mình lại, trong miệng tràn ra từng đợt rên rỉ thống khổ.

Tần Cẩm Phong không đành lòng, hắn cầm tay Khương Hàm Tử, khuyên nàng: "Đừng sợ, nàng và hài tử đều sẽ không sao."

Bởi vì sản kỳ của Khương Hàm Tử vốn dĩ rất gần, Tần gia đã thỉnh bà mụ cho nàng. Bà mụ nghe được tin tức lập tức chạy đến.

Tần lão phu nhân lại phái hai bà tử có kinh nghiệm đi vào hỗ trợ.

Bà cũng đứng ở mép giường trấn an Khương Hàm Tử hai câu, mới khuyên Tần Cẩm Phong ra khỏi phòng sinh.

Sau khi Tần Cẩm Phong đi theo Tần lão phu nhân ra ngoài, lập tức đến chính sảnh tìm Lục Giai Nhân, Lục Giai Nhân đang ôm mẫu thân của nàng không ngừng khóc.

"Mặt con, mặt con, tiện nhân kia lại dám huỷ mặt con, con muốn giết nàng! Ô ô ô..."

Tần Cẩm Phong đứng ở cửa nhìn bộ dáng của Lục Giai Nhân, trong lòng một mảnh bình tĩnh, ngay cả cảm giác mỏi mệt cũng không có.

Tần lão phu nhân đứng ở phía sau hắn, khẽ thở dài một tiếng.

Lục Giai Nhân thấy Tần Cẩm Phong đứng ở cửa, giống như bị dọa, lập tức ngừng khóc.

"Tứ Lang, chàng nghe ta giải thích..." Nàng hoảng loạn đứng lên, đi đến gần Tần Cẩm Phong, nhưng nàng mới đi được vài bước, liền cảm thấy choáng váng, thân mình ngã quỵ ra sau.

"Giai Nhân!" Tam nãi nãi vội vàng đỡ nàng.

Vừa vặn lúc này đại phu được thỉnh đến chạy vào nhà, Tam nãi nãi vội vàng nói ông ta lại đây xem cho Lục Giai Nhân.

"Đại phu, mau tới đây xem cho nữ nhi của ta! Nàng bị kích thích, trên mặt lại bị thương, tình hình không tốt chút nào, người mau tới đây xem nàng có bị làm sao không, có nặng lắm không..."

Tần gia cũng không muốn làm to chuyện, bộ dáng Lục Giai Nhân hiện giờ đích xác không tốt lắm, Tần lão phu nhân cũng không thể ngăn đại phu không xem cho Lục Giai Nhân.

Mà Tần Cẩm Phong từ đầu đến cuối đều trầm mặc đứng ở một bên, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

"Đại phu, nữ nhi của ta có nặng lắm không, vết thương trên mặt nàng..." Tam nãi nãi lòng nóng như lửa đốt.

Lục Giai Nhân đã tỉnh lại, đang nhìn Tần Cẩm Phong, nhỏ giọng khóc.

Đại phu bắt mạch cho Lục Giai Nhân rất lâu mới buông tay, ông ta lau mồ hôi trên trán, châm chước ngôn ngữ: "Phu nhân không phải vì bị kích thích mới té xỉu, mà là... Mà là bởi vì đã có thai hai tháng rưỡi..."

Trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net