Chương 12: Uy hiếp đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12: Uy hiếp đến


————1————

"Sư muội, không nghĩ tới ngươi lại có thể làm cho ta cảm động như vậy!" Cừu Minh không biết là tới lúc nào, đến gần nàng, cười lạnh nói.

Mộng Dao đưa tay gạt ngang những giọt lệ trên mặt. Những điều Nguyên Phương vừa nghe thấy chính là thanh âm của Mộng Dao, nàng nhìn Nguyên Phương thống khổ, nhưng bản thân lại không thể làm gì, ai cũng nghĩ nàng luôn vui cười, đâu biết rất nhiều khổ đau đều giấu bỏ chỉ bản thân mới hiểu. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu buồn đau hôm nay nhìn Nguyên Phương mà kìm không được. Nào ngờ lại không để ý hiểm nguy đang tới gần. Nàng nhìn hắn nói: "Sư huynh?"

"Quả nhiên là một nữ tử ngây thơ!" Cừu Minh cười nhạt.

"Ngươi muốn làm gì?" Mộng Dao bắt đầu ý thức được nguy hiểm, người vội đứng dậy che chắn trước giường Nguyên Phương, nàng có biết hay không, nàng một chút võ công cũng không có.

"Xem ra còn rất ngu ngốc nữa." Cừu Minh từng bước tới gần, khóe miệng mỉm cười, "Bất quá ngươi hiểu sai rồi, ta muốn bắt người, nhưng không phải là hắn, mà là ngươi."

Mộng dao chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn điểm huyệt.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì." Mộng Dao đoán Tử Tâm sẽ sớm quay lại nên muốn kéo dài thời gian.

"Muốn kéo dài thời gian?" Người nọ liếc mắt đã nhìn thấu Mộng Dao, hắn bế Mộng Dao thoáng chốc đã bay lên nóc nhà.

"Ngươi buông, buông ——" Mộng Dao muốn hét to lên để Tử Tâm hoặc tiểu hổ ca ca sẽ nghe thấy, nhưng nàng luôn không nhanh bằng hắn.

Cừu Minh ngay lập tức điểm á huyệt của nàng rồi cười khẩy: "Đừng có chống đối ta, tiểu sư muội!"

————2————

Chậm rãi mở hai mắt, Nguyên Phương nhìn chung quanh bốn phía, chàng hiện tại đầu óc rất loạn, ký ức cũ không ngừng tràn về như thủy chiều khiến đầu đau như muốn nổ, kịch độc cũng đang tấn công, tổn thương không nhẹ.

"Mộng Dao!" Tử Tâm cùng Uyển Thanh đã quay trở lại lên tiếng gọi Mộng Dao.

"Mộng Dao?" Nguyên Phương cố gắng ngồi dậy, nhưng một chút sức lực cũng không có.

"Nguyên Phương ca ca, huynh tỉnh rồi?" Tử Tâm vui mừng chạy tới bên chàng.

"Ừ!" Nguyên Phương đáp, "Đỡ ta ngồi dậy."

Tử Tâm đỡ Nguyên Phương, để chàng tựa lưng vào thành giường.

"Nguyên Phương, huynh tỉnh lại có thấy Mộng Dao không?" Uyển Thanh bước vào phòng đã không thấy Mộng Dao, cô rất hiểu tính cách Mộng Dao, sao có thể rời Nguyên Phương trong lúc chàng đang bị thương chứ, huống hồ bên cạnh Nguyên Phương không còn có ai chăm sóc.

"Không có!" Nguyên Phương lắc đầu, "Làm sao vậy? Còn có, muội thế nào lại đi cùng Tâm nhi?"

"Mộng Dao kêu Ninh hộ pháp tới tìm ta, muội ấy vốn dĩ ở đây, không thể nào rời đi được" Uyển Thanh phát hiện lời nói của Nguyên Phương có chút khác biệt, ngữ khí trong lời nói với nàng có chút thân mật, không giống lời nói lạnh lùng của Vũ Hàn, hơn nữa cũng không gọi nàng là Lý cô nương. Nhưng mà chuyện này để tâm sau, quan trọng hơn hết là tìm Mộng Dao, Uyển Thanh thực sự có linh cảm không lành.

"Thì ra..." Thì ra những câu nói chàng nghe được lúc còn hôn mê đều là Mộng Dao nói. N

"Cái gì?" Tử Tâm không hiểu Nguyên Phương định nói cái gì nên hỏi lại.

"Không có gì, các người mau đi tìm cô ấy đi, ta không sao." Nguyên Phương cũng có dự cảm không lành, chuyện này hòa người kia hữu quan hệ.

"Được!" Tử Tâm cùng Uyển Thanh vội vàng chia nhau đi tìm, không để ý rằng, sắc mặt của Nguyên Phương thực sự rất xấu.

Ngực đau nhói, chàng muốn đứng dậy thế nhưng lại vô lực mà ngã xuống, nhanh chóng rơi vào hôn mê.

————3————

Mộ Dung Giác cùng Tử Đồng tiến vào phòng thì đúng lúc thấy Nguyên Phương ngã xuống mà hôn mê, hai người vội vàng đỡ chàng lên giường, Tử Đồng bèn bắt mạch cho Nguyên Phương, sau đó nét mặt không nét nổi sợ hãi.

"Làm sao vậy?" Mộ Dung Giác nhìn phản ứng của Tử Đồng lo lắng hỏi.

"Thực ngu ngốc khi để hắn tiếp cận Nguyên Phương." Tử Đồng trong ngực vô cùng hối hận, sao lại có thể tin tương hắn, nếu như sớm đề phòng sẽ không phát sinh tình huống này.

"Là độc gì?" Mộ Dung Giác hiểu điều Tử Đồng nói.

"Là Ninh gia độc môn, chỉ có phụ thân cùng hắn có giải dược." Tử Đồng cười nhạt, "Lúc trước phụ thân muốn dạy hắn, muội liền nói qua, cái độc này vô cùng thâm độc, vẫn nên hủy đi, phụ thân lại cho rằng hắn sẽ không làm chuyện xằng bậy, muội lúc đó không thể ngăn cản, để hậu họa hôm nay."

"Đừng trách mình, có biện pháp nào không" Mộ Dung Giác mím môi.

"Không có." Tử Đồng lắc đầu.

"Muội có biện pháp!" Tử Tâm cùng Uyển Thanh không tìm được Mộng Dao, nên trở lại cùng Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt bàn bạc, không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của Mộ Dung Giác và Tử Đồng.

"Muội có? Phụ thân dạy muội ư?" Tử Đồng ngạc nhiên.

"Không có, là hắn nói cho muội biết!" Tử Tâm đi vào trong phòng, tháo mặt nạ xuống.

"..." Tử Đồng còn muốn nói cái gì nữa, nhưng bị Tử Tâm cắt đứt.

"Giác ca ca, tỷ tỷ, các ngươi trước tiên đi ra ngoài đi" Tử Tâm nhìn chằm chằm Tử Đồng, mâu trung tựa hồ là lưu luyến "Hai canh giờ là sẽ ổn!"

"Được!" Mộ Dung Giác tuy rằng không biết Tử Tâm có biện pháp gì nhưng vẫn lôi Tử Đồng ra ngoài.

Chỉ là vừa mới ra ngoài, Mộ Dung Giác người đầy sát khí rời đi.

————4————

"Nguyên Phương ca ca, hắn, nhà của chúng ta nợ ca ca, hôm nay, muội sẽ trả!" Tử Tâm trong mắt long lanh nước.

...

Tử Tâm nhớ lại chuyện cũ từng nói với Cừu Minh, loại độc này có một phương pháp giải độc, là lấy mạng đổi mạng ...

Tử Tâm đến bên giường Nguyên Phương, ở cổ tay chàng cắt một đường, ở cổ tay cô cũng như thế...

"Đi ra!" Mộ Dung Giác tràn đầy sát khí tới tìm Cừu Minh.

"Làm sao vậy?" Cừu Minh cũng là không hiểu sao Mộ Dung Giác lại mang bộ dạng này tới tìm hắn.

Mộ Dung Giác nhìn thấy hắn liền xông tới nắm lấy cổ áo hắn, tức giận nói: "Ta nể ngươi có quan hệ với Tử Tâm cùng Tử Đồng, nhưng ngươi dám làm tổn hại Nguyên Phương, đừng trách bản tọa ác độc."

"Vậy ngươi động thủ đi!" Cừu Minh thờ ơ nói.

"Được, nói cho ta biết, vì sao phải hạ độc Nguyên Phương." Mộ Dung Giác nói.

"Hạ độc? Ta chỉ khiến hắn ngủ một đêm thôi mà." Nói xong câu đó hắn tự dưng giật mình rồi nói tiếp: "Hắn khôi phục ký ức ư?"

"Chuyện này ta không biết."Mộ Dung Giác lại bị mơ hồ trước câu hỏi của Cừu Minh.

"Là hai loại dược trộn vào!" Cừu Minh thực lòng căn bản không muốn hại Nguyên Phương, giờ mới phát hiện ra điểm trọng yếu vội giục Mộ Dung Giác mau đi cứu người.

"Không cần, Tâm nhi đang cứu!"

"Tâm nhi!" Cừu Minh chân tay bủn rủn, không thể nào "Đi mau, Tâm nhi gặpnguy hiểm." Không chờ Mộ Dung Giác phản ứng, Cừu Minh đã phi thân đi.

————5————

"Tâm nhi đi vào bao nhiêu lâu rồi?" Cừu Minh nhìn thấy Tử Đồng đứng bên ngoài phòng Nguyên Phương vội vã nắm lấy hai vai của cô, không bình tĩnh được mà hỏi.

"Liên quan gì đến ngươi?" Tử Đồng vốn đang tức giận, chưa ra tay động thủ với hắn là may cho hắn rồi.

"Tâm nhi gặp nguy hiểm rồi, mau nói cho ta biết!" Cừu Minh càng nói càng gấp gáp, chuyện này đừng như hắn nghĩ.

"Nửa canh giờ." Tử Đồng bị hắn nắm chặt, không tự chủ được mà nói.

"Còn kịp!" Cừu Minh vui mừng vội chạy tới một cước đá tung cánh cửa.

"Ngươi định làm gì?" Tử Đồng cả giận nói, đang muốn động thủ thì bị Mộ Dung giác ngăn lại.

"Hắn sẽ không đem tính mệnh của Tâm nhi ra nói giỡn đâu!" Mộ Dung Giác trầm ngâm nói.

Bên ngoài không có động tĩnh, mà bên trong, cũng ra ngoài ý muốn. Tâm nhi vốn là toàn tâm toàn ý luân chuyển máu cho Nguyên Phương, không ngờ cửa bật tung, chân khí bỗng nhiên hỗn loạn, cô không kìm được mà thổ một ngụm máu tươi, tức giận quát "Cút ra!"

Cừu Minh đã nghĩ đến cảnh tượng này nhưng lúc hắn chứng kiến vẫn không dám tin tưởng mà khiếp sợ. Tử Đồng cùng Mộ Dung Giác vào theo sau cũng cả kinh.

Cừu Minh không chần ngừ, bước lại, điểm huyệt trên người Tử Tâm cùng Nguyên Phương, dừng lại quá trình đổi máu, bảo toàn tính mệnh cho cả hai.

"Chúng ta đi ra ngoài!" Mộ Dung Giác thấy Tử Đồng kinh sợ tới nhũn người liền đỡ cô ra ngoài.

———6————

Chẳng qua bao lâu, bên trong hoàn toàn không có động tĩnh, Mộ Dung Giác cùng Tử Đồng đợi bên ngoài phòng thì Địch Nhân Kiệt cùng Uyển Thanh cũng tới. Sau đó bốn người lại vào phòng.

Vừa vào cửa, thấy Nguyên Phương nằm ở trên giường, mà Tử Tâm nằm ở trên tháp thượng (giường nhỏ hay kê trong phòng, chúng mình có người gọi là cái sạp á) Cừu Minh ngồi bên Tử Tâm, đang vuốt ve gương mặt cô.

Nguyên Phương sắc mặt vẫn cực kỳ không bình thường.

"Chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Giác vội vã hỏi.

"Không có việc gì, tuy rằng hắn đã khôi phục ký ức, thế nhưng bởi độc vẫn còn thế nên ký ức chưa trọn vẹn mà thôi." Cừu Minh nói xong lại phát hiện ra Tâm Nhi sẽ cựa quậy rồi mở mắt, hắn vui mừng nói. "Tâm nhi, muội đã tỉnh?"

"Cút ra!" Tử Tâm không lưu tình mà nói.

"Tâm nhi, ta..." Cừu Minh đang muốn giải thích cái gì đó nhưng Tử Tâm không muốn nghe.

"Ta không muốn nghe." Tử Tâm kiên quyết nói, "Mong các hạ đi ra ngoài." Ngữ khí đổi sang vẻ thờ ơ dường như họ không hề quen biết.

"Được..." Hắn thở dài lắc đầu, nói xong xoay người liền rời khỏi.

"Tâm nhi, muội tội gì phải thế!" Câu nói này là của Nguyên Phương, thì ra chàng đã tỉnh.

"Huynh tỉnh rồi!" Tâm Nhi vui mừng nói mà những người còn lại cũng vui mừng nhìn theo.

"Ừ!" Nguyên Phương cố gắng ngồi dật, quét mắt nhìn mọi người rồi nói "Địch Nhân Kiệt, Mộng Dao đâu?"

"Muội ấy..." Địch Nhân Kiệt không biết phải nói thế nào.

"Vẫn chưa tìm thấy?" Nguyên Phương bỗng nhiên nhớ lại chuyện vừa xảy ra, trên mặt lo lắng không nguôi.

Uyển Thanh đang muốn nói gì, lại bị Địch Nhân Kiệt nói trước. "Không phải, tìm thấy rồi, muội ấy đang đi tìm giải dược!" Sức khỏe Nguyên Phương giờ thực không chịu nổi đả kích.

"Đúng vậy!" Uyển Thanh hiểu ra, cũng gật đầu nói theo.

————7————

"Địch Nhân Kiệt, huynh còn muốn lừa ta sao?" Nguyên Phương hồi phục ký ức, nhìn thấu biển hiện vừa rồi của Địch Nhân Kiệt, chàng sao mà nhìn không ra được chứ, bọn họ vẫn cho chàng là kẻ ngốc sao?

"Huynh không tin ta, cùng phải tin Uyển Thanh chứ?" Địch Nhân Kiệt cười cười nói.

Nguyên Phương nét mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, biểu hiện của Địch Nhân Kiệt thế này có lẽ Mộng Dao đã xảy ra chuyện rồi. Chàng bây giờ không phải là Diệp Vũ Hàn, chàng là Vương Nguyên Phương, là người yêu Mộng Dao nhất trên đời, chuyện của nàng không thể giấu được chàng. "Nói đi, chuyện gì xảy ra."

"..." Địch Nhân Kiệt còn định nói gì thì Tâm Nhi lên tiếng trước.

"Cừu Minh, có phải ngươi không, ngươi muốn làm tổn thương bao nhiêu người nữa." Tử Tâm cảm nhận được Cừu Minh chưa có đi lên tiếng nói, lòng đầy uất hận.

"Muội chắc chắn ta làm sao!" Cừu Minh như cơn gió xuất hiệt trước mặt Tử Tâm.

"Nếu ngươi làm tổn thương Mộng Dao, ta nhất định không để cho ngươi yên." Nguyên Phương lạnh lùng nói.

"Không nghĩ tới băng sơn lãnh đạm như ngươi, Vũ Hàn thánh sứ vô hỉ vô nộ lại có thể có bộ dạng giận dữ như thế, con người sau một đêm thật khác biệt."Cừu Minh làm bộ muốn chọc tức Nguyên Phương.

"Nói ra điều kiện của ngươi." Nguyên Phương nghe hắn nói cũng hiểu, Cừu Minh này chẳng qua là muốn làm vụ giao dịch mua bán.

"Ta không có điều kiện gì! Ngươi nghĩ nơi này có người ngăn được ta sao?" Cừu Minh kiêu ngạo nói, hắn rất nắm chắc Mộ Dung Giác sẽ không động thủ với hắn, Nguyên Phương võ công vốn không thấp hơn hắn nhưng giờ lại đang bị thương, có thể làm gì. "Ta nói cho ngươi rõ, ta cùng Mộng Dao cô nương có chuyện quan trọng cần thương lương." Lời còn chưa dứt Cừu Minh đã lại như cơn gió biến mất khỏi phòng. 


  Vừa đọc vừa nghe nhạc nhé: Niệm hồng nhan <3 

Lời nhảm: Truyện này thực ta thích lắm, theo nó từ những ngày đầu YM viết, nhưng YM thực sự ra chap chậm lắm, diễn biến tình tiết lại hơn lan man, nhiều lúc ta cũng không hiểu ý đồ của ẻm, đợi lâu quá vốn định drop truyện này rồi, tự dưng hôm nay mở link post của ẻm lại thấy ẻm đăng được thêm một ít, lại thấy hay lại hì hục dịch. 

Ai đi theo ta lâu cũng biết truyện này ra thế nào rồi đó, thực khổ, ít khi thích bộ nào, mà thích lại toàn thích kiểu quái gở này.

~Bumbee  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net