Chương 9: Rước lấy mầm tai họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: YM

Trans: Bumbee

————1————

Mộ Dung Giác vừa vào cửa liền tự cười, ngồi xuống trước bàn, nhấp hai ngụm trà nói: "Chờ ta rất lâu phải không?"

"Không lâu đâu nhỉ, vừa đi tìm Mộng Dao cô nương đúng không?"Tử Đồng cũng ngồi xuống, tiếp nhận ly trà Mộ Dung Giác đưa qua.

"Đúng vậy thì sao?" Vũ Hàn không chút khách khí ngồi xuống, cầm lấy một ly trà rồi nhấp miệng.

"Thế nào, ngày hôm nay tính tình rất nóng a!"Mộ Dung Giác cũng không tính toán, chỉ là lại nhấp trà rồi nói: " nói đi, ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Lẽ nào, Lâu chủ có cái gì muốn nói với ta ư?" Vũ Hàn vẫn điềm nhiên uống trà, giọng nói lại lạnh đến thế.

"Được!" Mộ Dung Giác ngữ khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, "Ta thừa nhận ta lần trước cũng không có hoàn toàn nói thật, ngày hôm nay cũng không lừa được ngươi, ta kể từ đầu chí cuối cho ngươi nghe."

Đối với lời nói này của Mộ dung Giáp không nằm ngoài suy đoán của Vũ Hàn, hắn vẫn điềm nhiên uống trà, tựa hồ là những điều Mộ Dung sắp nói đối với Vũ Hàn không quan hệ.

"Phụ thân của ngươi, tên gọi Uông Khoa, là một võ quan, quan cư nhị phẩm, cũng là dưỡng phụ của ta. Ông ấy không phải phạm vào trọng tội, mà là đi theo Lại Bộ Thượng Thư tạo phản, mưu nghịch ngôi vua, Uông phủ nam đinh hết thảy bị xử tử, nữ tử toàn bộ sung quân lưu vong, ngươi sở dĩ được cứu, là phụ thân ngươi cho người báo tin cho ta, nói Uông phủ gặp nguy, chỉ hy vọng ta cứu ngươi" Mộ Dung Giác ngữ khí cũng tràn đầy thê lương cùng bất đắc dĩ, "Từ lúc ông ấy quyết định mưu nghịch, ta không khuyên can được, thế nên cắt tình phụ tử, thực ra ông ấy làm như vậy cũng để cho mình một con đường lui nếu mưu nghịch thất bại, có ta giúp ngươi bảo toàn."

Vũ Hàn mở miệng muốn nói điều gì, lại bị Tử Dồng lắc đầu. Tử Đồng biết đây tuy là lời bịa đặt, thế nhưng ngoại trừ tên tuổi của phụ thân hắn là nói giả, tất cả đều là sự thực.

Vũ Hàn đành lặng thinh lắng nghe.

————2————

"Ngươi biết không? Từ nhỏ ta cùng phụ thân, vô cùng cưng chiều ngươi, những chuyện loại mưu nghịch dơ bẩn đó, ông ấy cũng không để ngươi dính vào." Mộ Dung Giác bỗng nhiên thê lương cười, lắc đầu, "ta đến bây giờ đều đang suy nghĩ, từ nhỏ đem ngươi bồi dưỡng thông minh như vậy đến tột cùng là giúp ngươi hay chính hại ngươi, mặc dù phụ thân chưa giảng giải, ngươi đều có thể tự hiểu. Cho dù ngươi từ nhỏ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, nhưng bên này dù sao cũng là phụ thân, từ nhỏ thương yêu của ngươi, ta nghĩ đến ngươi sẽ phải lựa chọn trung hiếu thế nào. Sự thực chứng minh là ta đánh giá thấp ngươi, ta khờ dại nghĩ rằng, ngươi sẽ giống như trước đây là một tiểu hài tử, ngươi lựa chọn tận trung, đến ngươi chính cái kia thích nhất đi theo ta phía đích tiểu hài tử, ngươi tuyển trạch liễu vì nước tận trung, cho dù không phải vì đại nghĩa diệt thân, nhưng ngươi cùng phụ thân, nhảy xuống vực sâu..."

"Ca..." Một âm thanh nghẹn ngào.

"Không phải lỗi của ngươi, ta cùng phụ thân chẳng bao giờ trách ngươi, phụ thân có lẽ rất vui mừng, nhiều niên nỗ lực, không có uổng phí, ngươi đúng như chúng ta mong muốn trưởng thành là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, cho dù gặp phải tình huống như vậy, ngươi cũng vẫn có khả năng nhận định." Mộ Dung Giác đặt tay lên vai Vũ Hàn rồi nói: "Ngươi biết ta vì sao lại gọi ngươi là Vũ Hàn không?"

"Phụ thân đặt ư?" Vũ Hàn lờ mờ hiểu.

"Đúng vậy!" Mộ Dung Giác gật đầu, "Phụ thân biết ngươi cái gì cũng tốt, nhưng sợ ngươi quá dễ tin tưởng người khác, bị người bài bố, mong muốn ngươi sống cho dù đối diện với loại hoàn cảnh nào, cũng không sợ hãi, không mềm lòng, cũng không mong muốn ngươi cùng người ngoài gần gũi để lộ ra thân phận." "Ta bị mất trí nhớ là chuyện gì xảy ra? Còn có người đi săn kia."

"Người đi săn là ta an bài, vốn ta phân phó hắn cứu ngươi liền lập tức đưa ngươi tới Thính Vũ Lâu, thế nhưng ngươi bị thương quá nghiêm trọng, ta đành để ngươi ở đó một thời gian dưỡng thương. Về phần ngươi mất trí nhớ, ta lúc đầu không hề có ý nghĩ xóa đi ký ức của ngươi, chỉ là lúc bọn họ báo ngươi không còn nhớ gì cả, Từ Đồng khám cho ngươi cũng nói thế, ta suy nghĩ thôi kỳ đem những chuyện không vui đó xóa sạch đi, để cho ngươi cả đời này không chịu nỗi đau thống khổ."

————3————

"Vậy còn Đồng Mộng Dao?" Sau khi Mộ dung Giác nói nhiều như thế, Vũ Hàn khắp người vẫn là một vẻ an tĩnh đến dọa người.

"Ngươi xác thực có yêu một nữ hài tử tên Đồng Mộng Dao, nhưng cô ấy đã chết." Mộ Dung Giác thấy ánh mắt Vũ Hàn dường như không tin lời hắn, trước mắt hiện giờ lại có một nữ tử Đồng Mộng Dao nữa... hắn bèn nói thêm: "Ngươi có nhớ ngươi đã từng hỏi ta Thính Vũ Lâu có bốn bài vị là của ai đúng không? Ta lần đó nói với ngươi là đó là bài vị của tiền bối, giờ có thể nói với ngươi, bốn bài vị đó là: phụ mẫu ngươi, tỷ tỷ cùng Mộng Dao cô nương. Mộng Dao cô nương tính tình khá giống Tâm nhi, thậm chí cô ấy cũng Tâm Nhi thực sự rất giống nhau, thế nên ngươi mới có cảm giác yêu thương, quen thuộc với Tâm Nhi như thế.

"Tỷ tỷ?" Vũ Hàn nghi hoặc.

"Đúng vậy, tỷ tỷ!" Mộ Dung Giác gật đầu "Tỷ tỷ là nữ nhân tốt nhất trên đời, chỉ tiếc cưới nhầm phu quân, bị hại chết."

"Vậy, vì sao lần trước gạt ta?" Vũ Hàn càng lúc càng lãnh tính hơn.

"Ta rất vui mừng." Mộ Dung Giác trong giọng nói tràn ngập vui sướng, "Nhiều năm như vậy, ta không có uổng phí, ngươi hiện tại có thể như vậy, lạnh lùng như vậy, an tĩnh như vậy, dưới cửu tuyền, phụ thân biết cũng sẽ an tâm!"

"Nói cho ta biết, vì sao?" Vũ Hàn không biểu hiện chút phản ứng nào.

"Chuyện này đối với huynh mà nói quá đau đớn, đối với Giác mà nói cũng không dễ dàng!" Tử Đồng nói thay lời, "Huynh ấy chỉ là không muốn huynh cũng thống khổ bi thương."

"Xin lỗi!" Vũ Hàn áy náy.

"Không có việc gì!" Mộ Dung Giác tháo xuống mặt nạ, lộ ra một gương mặt tươi cười, đáy mắt vẫn còn chút chua xót, thêm một chút không đành, chỉ có thể giấu vĩnh viễn trong lòng.

————4————

Tùy hàn cũng không nói gì thêm, chỉ là chầm chậm đi ra khỏi phòng, không có mục đích là đi tới đâu, chỉ là muốn rời xa chỗ của Mộ Dung Giác và Tử Đồng một chút.

Đường mòn, không có người, không có thanh âm, không có hỗn loạn, Vũ Hàn tháo mặt nạ xuống, khe khẽ thở dài, cười nhạt, cũng tự giễu: "Hừ, nửa thật nửa giả, thực sự muốn bảo hộ ta sao!"

"Đương nhiên!" Một đạo thanh âm bỗng nhiên trong đám cây truyền đến. "Lý do?" Vũ Hàn tựa hồ đối với sự xuất hiện của đối phương không chút nào giật mình.

"Cách làm người của hắn, ta hiểu rõ hơn ta." Người nọ đến gần Vũ Hàn, nguyên lai là Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt vốn đi giải sầu, không nghĩ tới lại thấy dáng vẻ buồn bã của Vũ Hàn như thế, vậy nên liền đi theo.

"Là ta tự cho mình một lý do." Vũ Hàn khóe miệng cong cong, lắc đầu, nhưng bỗng nhiên nhớ ra nói: "Ngươi biết ta!"Không phải là nghi ngờ, không phải đã xác định, mà là chắc chắn.

"Cho nên cho dù ngươi đã phát hiện ta đi theo ngươi, cũng không lên tiếng, lại còn tháo mặt nạ xuống cho ta nhìn!" Địch Nhân Kiệt từ tốn nói, "Ngươi đã thay đổi, thế nhưng có một chút không thay đổi."

"Nguyện nghe rõ ràng!" Cái câu chuyện Mộ Dung Giác nói ra, việc Địch Nhân Kiệt đi theo, trong lòng Vũ Hàn dường như rất rõ ràng về thân phận của mình.

"Thông minh!" Địch Nhân Kiệt trước giờ chưa bao giờ phủ nhận, Nguyên Phương thực sự rất thông minh, đối với hắn, chính là đi ít hơn thế nên không hiểu nhiều bằng hắn mà thôi.

"Ta muốn nghe xem."Mặt vẫn nghiêm túc, nói thẳng đến chủ đề, Vũ Hàn biết muốn tìm hiểu về quá khứ, chỉ có thể nghe người trước mặt này.

"Được!" Địch Nhân Kiệt thở phào nhẹ nhõm, "Tuy rằng Mộng Dao đã đáp ứng Ninh Tử Tâm không quấy rầy tới thế giới hiện giờ của hắn, thế nhưng hắn vẫn nên có quyền lựa chọn có được biết hay không?"

"Đa tạ!"

————5————

"Ngươi tên là Vương Nguyên Phương, đứng đầu kinh thành tứ thiếu!" Nói tới tứ thiếu, Địch Nhân Kiệt bất giác cười, ngày trước từng có không ít ác cảm.

"Nói vậy có phải ngươi chính là đừng đối đầu với kinh thành tứ thiếu này." Vũ Hàn mặc dù không có chút ấn tượng nào, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Địch Nhân Kiệt không kìm được cũng muốn cười, cảm giác đối với người này, Vũ Hàn căn bản không cần ngụy trang bản thân, dùng băng lãnh bao bọc lấy mình.

"Đương nhiên, cơ hội tốt đối địch, sao có thể bỏ qua!" Địch Nhân Kiệt giảo hoạt nói, "Lần đầu gặp mặt ngươi chính là bộ dạng tự cao tự đại, với hình dáng mất trí nhớ bây giờ, kể cũng có chút mới mẻ."

"Nói tiếp đi!" Vũ Hàn cắt đứt lời đùa của Địch Nhân Kiệt

"Được rồi!" Địch Nhân Kiệt vẫn bày ra dáng vẻ tươi cười nói "Phụ thân ngươi tên Vương Hữu Nhân, lúc đó Lại bộ thượng thư..."

"Là Lại Bộ Thượng Thư mắc tội mưu phản." Tùy hàn cắt đứt lời Địch Nhân Kiệt, "Cho nên hại chết Ly Quý Phi tỷ tỷ của ta!"

"Ừ!" Địch Nhân Kiệt biết, chỉ cần nói với hắn một chút, hắn sẽ hiểu rõ mọi chuyện, dù sao Thính Vũ Lâu có địa vị trong giang hồ, tin tức gì chỉ cần hắn muốn đều có thể biết.

"Ta và các ngươi?"

"Chúng ta đúng là có quen biết nhau." Địch Nhân Kiệt vẫn không nói nhiều lời, hắn biết, cho dù hắn có kể tỉ mỉ thế nào, Nguyên Phương mất trí nhớ, chính là có biết rồi cũng có tác dụng gì, một số chuyện cần phải thật tâm hắn cảm nhận mới được.

"Còn có gì nữa không?"

"Người trong thiên hạ nói cái gì ngươi cũng không cần quan tâm, bởi vì ở trên bất kỳ phương diện nào, ngươi đều không thẹn với lương tâm."

Vũ Hàn, không, chính là Nguyên Phương mỉm cười gật đầu.

————6————

"Uyển Thanh tỷ tỷ! Uyển Thanh tỷ tỷ! Uyển Thanh tỷ tỷ!" Mộng Dao sau khi trở về liền gọi Uyển Thanh

"Làm sao vậy?" Uyển Thanh sau khi trở về không thấy Mộng Dao, vốn là ngồi ở phòng đọc sách chờ cô về, nhưng nghe Mộng Dao gọi vội vàng như thế, liền buông sách chạy vội ra.

"Uyển Thanh tỷ tỷ!" Mộng Dao lại gọi

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì!"

"Vậy sao muội lại gọi ta khẩn trương như thế" Uyển Thanh nghi hoặc nói.

"Muội hồi sáng tìm tỷ không thấy, vừa đi ra ngoài trở về nên muốn gọi xem tỷ ở đâu." Mộng Dao nghịch ngợm nói.

Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn Mộng Dao lắc đầu, sở trường chỉ trạc liễu trạc mộng dao đích đầu.

"Sao tất cả đều đứng ở ngoài sân thế?" Địch Nhân Kiệt vừa về thấy hai người đều đứng ở ngoài cửa.

"Huynh đi đâu vậy?" Mộng Dao hai tay chống nạnh, bộ dạng như muốn gây sự.

"Muội quản ta!" Địch Nhân Kiệt cứng rắn, cười rồi chạy đến bên Uyển Thanh, ôm lấy cánh tay Uyển Thanh, tựa đầu lên vai cô "Uyển thanh cũng không nói gì, muội có ý kiến gì hả!"

"Địch tiểu hổ ——" Mộng Dao tức giận, kéo cánh tay Uyển Thanh "Tỷ tỷ, tỷ xem huynh ấy đi!"

"Đúng vậy, huynh đi đâu vậy!" Uyển Thanh luôn luôn vô điều kiện đứng về phía Mộng Dao, chính là từ sau chấn động lần đó, đối với Mộng Dao vẫn là vô cùng áy náy, lại càng vô cùng yêu thương, cũng như Địch Nhân Kiệt chính là bảo vệ Mộng Dao vô cùng.

"Ta đi giải sầu" Địch Nhân Kiệt lườm Mộng Dao

"Ai biết ngươi nói có đúng hay không, không hề trung thực" Mộng Dao kéo Uyển Thanh vào phòng, bỏ Địch Nhân Kiệt ngoài sân

————7————

"Ta bỗng nhiên them muốn quá khứ của mình!" Nguyên Phương vẫn đi một mình, chỉ là đi theo Địch Nhân Kiệt tới tiền viện, thấy tất cả bọn họ liền không do dự bước vào.

"Bởi vì Mộng Dao?" Địch Khân Kiệt nói nhỏ.

"Ta lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, đã nghĩ rằng cô ấy rất quen thuộc, lần đó biết rằng Tâm nhi sẽ không đả thương cô ấy, nhưng không nhịn được mà rat ay ngăn cả, từ khi ta không có ký ức, đó là lần đầu ta thấy tức giận, thấy lo lắng, hoảng sợ." Nguyên Phương thành thực nói, bỗng nhiên cười cười, "Đương nhiên không chỉ có Mộng Dao, còn có Uyển Thanh cô nương, khi ta mời cô ấy giải độc , ta có một loại cảm giác yên tâm."

"Nếu là như thế này, vậy ngươi vừa vì sao không có hỏi?"

"Ngươi đều biết nguyên nhân, hà tất muốn ta nói ra!" Nguyên Phương nghiền ngẫm nhìn Địch Nhân Kiệt.

"Cho nên ngươi tưởng..."

"Đúng!" Nguyên Phương khẳng định, hắn không muốn là một kẻ không có ký ức, không muốn bởi vì mất trí nhớ mà không muốn tiếp cận bất cứ ai, không muốn vô tâm như thế, không muốn chính bản thân mình mơ hồ trong tình cảm, Mộng Dao cô gái ấy đối với hắn có bao nhiêu phần yêu thương, bao nhiêu phần quen thuộc, bao nhiêu phần thương tâm... những điều này, hắn đều muốn biết rõ ràng.

"Mộng Dao sẽ không đồng ý!" Địch Nhân Kiệt kiên quyết.

"Không cần cô ấy đồng ý, chỉ cần ngươi đồng ý là có thể!" Nguyên Phương cười nói.

"Ngươi đã đã nhìn ra!" Địch Nhân Kiệt biết Nguyên Phương nhất định là trong lúc Tâm Nhi thụ thương, thỉnh Mạc Tâm chữa bệnh đã phát hiện ra điều gì. "Ngươi đoán không sai." Nguyên Phương liếc mắt nhìn Địch Nhân Kiệt "Ta ngày đó nhìn ra vài điểm, hơn nữa ta quan sát Mộng Dao, cô ấy không phải là người mà vừa mới gặp mặt người khác đã tận lực kêu ngươi đi xa như vậy tìm sư phụ cô ấy đến, còn dùng thương dược quý giá cho người ta, nhất lại là người đối với cô ấy trước giờ có địch ý."

Địch Nhân Kiệt cười không nói.

————8————

"Tiểu hổ!" Mộng Dao từ trong phòng đi ra, chưa ra đến bên ngoài đã cất tiếng gọi.

Nguyên Phương chợt lóe lên ý nghĩ trốn đi một chỗ, hắn không phải không muốn thấy cô, mà là không dám gặp, hắn mỗi lần tiếp cận cô, cô luôn có loại cảm giác ưu thương, nhất là lần đầu tiên tháo mặt nạ hắn xuống. Hắn cảm nhận được cô trong quá khứ của hắn chính là yêu, thế nhưng, hiện tại đã không có chút ký ức, không có dũng khí, hắn cũng hiểu được hắn chính là không xứng đối diện với cô sau những gì ở trong phòng Tâm Nhi ngày đó đã xảy ra.

"Làm sao vậy?" Địch Nhân Kiệt nghe Mộng Dao gọi kiểu đó, có chút không vừa ý, thờ ơ hỏi

"Không biết." Mộng Dao vốn là muốn nói cho Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh có phát hiện mới, bị Địch Nhân Kiệt hỏi như thế, liền không muốn nói chuyện với hắn, xoay người bỏ đi.

"Chờ một chút, chờ một chút!" Địch Nhân Kiệt linh cơ khẽ động, nếu Nguyên Phương đã trốn đi rồi, sao không cho hắn nghe chút nỗi lòng của Mộng Dao. Địch Nhân Kiệt trước giờ đối với Mộng Dao, lời nói và hành động không đồng nhất với suy nghĩ. Miệng luôn mắng cô, nhưng trong lòng lo lắng cho cô còn hơn Uyển Thanh, cái này không phải là gì khó hiểu, chỉ đơn giản là từ nhỏ đã thế, ăn vào máu, thói quen như người phải ăn cơm vậy: "Mộng dao, ta sai rồi!" Hắn kéo tay Mộng Dao làm nũng.

"Được rồi, được rồi!" Mộng Dao chính là người ưa ngọt, liền mềm lòng: "Uyển Thanh tỷ tỷ nói có đầu mối mới, huynh vào xem chút đi."

"Mộng Dao, hiện tại muội đã biết Nguyên Phương còn sống, muội thực sự muốn buông tay ư?" Địch Nhân Kiệt đột nhiên hỏi sang vấn đề khác

"Huynh nói gì!" Mộng Dao khóe miệng hơi run run, mi mắng có chút ướt, cơ mà vẫn cố gắng cười, nhưng mà ánh mắt chính là giả dối bản đứng nàng. Không rõ từ bao giờ, cô lại có những lúc phải giấu diếm cảm xúc của mình.

Ánh mắt ấy như dao nhọn cứa vào tim Nguyên Phương, giá như cô khóc, hoặc gào thét lên chứ đừng nín nhịn như thế, thực không hợp với cô, tại vì sao lại phải thay đổi bản thân mình.

"Ta không biết." Kỳ thực Địch Nhân Kiệt yêu thương Mộng Dao nhiều cỡ nào, cũng không đành lòng để người muội muội bên hắn từ nhỏ đau buồn, nhưng một lần thôi nói ra cho thỏa.

"Muội cũng không biết." Mộng Dao không muốn nói nhiều, không hề để ý, xoay người rời khỏi. Lưu lại hai người, một người ở ngoài sáng tự hỏi liệu mình hỏi như thế là đúng hay sai, một người trong bóng tối đau lòng không ngớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net