Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vũ Quân

Ngày đầu tiên khai giảng của lớp 5, lúc tập thể dục buổi sáng sẽ đồng thời tiến hành trao thưởng, trong kỳ nghỉ hè nhà trường tổ chức cho vài học sinh giỏi đến Bắc Kinh tham gia thi toán, đoạt được giải nhất toàn quốc.

Lên lớp 5 Chu Viên Viên vẫn đứng ở hàng đầu như cũ, góc độ kia vừa vặn đối diện ánh nắng, cô cố gắng nheo mắt nhưng vẫn không nhìn rõ người đứng trên sân khấu, chỉ biết chắc chắn người đứng thẳng nhất là Triệu Gia Thụ.

Cô mặc áo đồng phục ngắn tay và váy, trên cánh tay nhỏ và chiếc đùi thon toàn là nốt đỏ do bị muỗi độc đốt... cả kỳ nghỉ hè cô đến nhà bà ngoại ở nông thôn, nơi này đi đến đâu cũng bị muỗi đốt khắp người.

Chiếc micro rởm kêu rè rè, mang theo từng câu nói của hiệu trưởng vang vọng khắp nơi, khi âm cuối còn quẩn quanh trong không khí, câu nói tiếp theo đã nối tiếp, nói tới câu cuối cùng đã không rõ ràng lắm.

Mọi người bắt đầu vỗ tay, Chu Viên Viên đang gãi nốt muỗi đốt, chờ khi cô phản ứng lại cũng vỗ tay theo thì những người khác đều đã ngừng lại.

Gia Thụ đi xuống khỏi bục chỉ huy, cậu nhìn thẳng đi lướt qua cô, trở về đội ngũ của lớp.

Chu Viên Viên ngồi xổm xuống buộc dây giày, khi đứng lên còn thuận tiện nhặt một chiếc lá cây trên mặt đất, cúi đầu yên lặng xé theo đường gân lá.

Bắt đầu từ năm lớp 5, vào sáng sớm hoặc giữa trưa Gia Thụ sẽ đi trực ban cùng trung đội trưởng đang học lớp 4- Phó Tiểu Hi, kiểm tra đột xuất việc đeo khăn quàng đỏ và huy hiệu trường.

Phó Tiểu Hi có nước da ngăm đen, nhưng gương mặt rất xinh, giống như có huyết thống Tân Cương, mà cô ấy còn biết múa Tân Cương thật. Chu Viên Viên nhớ rõ tết Nguyên đán năm lớp 2, trường học mượn hội trường của trường trung học để tổ chức hội diễn, Phó Tiểu Hy biểu diễn tiết mục múa đơn, mặc váy hoa, đầu đội mũ hoa, bện vô số bím tóc xoay vòng vòng trên sân khấu, một chùm ánh sáng chiếu vào cô ấy, toàn bộ hội trường yên tĩnh không tiếng động.

Thời kỳ đó Chu Viên Viên từng thích một trò chơi, cô lấy chiếc chăn lông quấn lên eo, đứng trên giường điên cuồng xoay người, cho đến khi choáng váng đầu óc, mồ hôi đầy đầu cô mới ngã lên gối.

Sáng sớm tiết chuẩn bị bài đầu tiên, đọc diễn cảm mới được một nửa Gia Thụ và Phó Tiểu Hi đã đứng ở cửa, tiếng đọc sách bị cắt đứt, thay thế bằng tiếng nói chuyện.

Bọn họ cùng nhau bước vào, trên tay còn có cuốn sổ ghi chép, đi từng bàn kiểm tra, bọn họ vẫn đứng cạnh nhau, Chu Viên Viên ngồi trong một góc, mỗi lần kiểm tra cô đều ghé lên bàn vẽ lung tung, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô càng không muốn ngẩng đầu lên.

Cô vẫn luôn không sửa được tật vứt đồ lung tung, một tháng luôn có mấy ngày quên khăn quàng đỏ, hoặc là quên huy hiệu trường. Đa số thời điểm người vạch trần cô lại là bạn học cùng lớp, bọn họ chưa đi đến trước mặt, người ngồi trước cô đã không chờ nổi mà kêu lên: "Bạn này không mang khăn quàng đỏ!"

Chu Viên Viên mắt điếc tai ngơ, mặt dày ghé lên bàn bất động, liền nghe thấy Gia Thụ nói: "Thôi."

Không chỉ đối với cô, Gia Thụ chẳng hào hứng khi kiểm tra bất kì ai, mỗi lần kiểm tra đều rất qua loa, cậu cũng dễ nói chuyện, cho dù là ai, nếu quên một hai lần cậu cũng sẽ không ghi tên.

Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, cô giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt nghiêm túc của Phó Tiểu Hi: "Bạn ơi bạn có mang khăn quàng đỏ không?"

Chu Viên Viên im lặng lắc đầu, người bên cạnh lại cướp lời nói thay cô: "Không có, cô ấy không mang."

Phó Tiểu Hi mở sổ ghi chép ra, dựa theo chỗ ngồi tìm được tên cô, có nề nếp viết "-2".

Bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng học, Chu Viên Viên không nằm bò lên bàn cũng không tức giận trừng mắt nhìn các bạn la ó như trước đây nữa, lúc này cô chỉ im lặng nhìn trước ngực không mang khăn quàng đỏ của mình.

Dần dần không chỉ trong phiên trực kiểm tra, mà trên sân trường thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy Phó Tiểu Hi và Gia Thụ đang đi cùng nhau, thảo luận cái gì đó.
Mỗi lần đụng phải, Chu Viên Viên đều cố ý không nhìn họ, nhưng bước chân lại bất giác đi chậm lại, dựng thẳng lỗ tai lên, nghe trộm xem bọn họ đang nói gì.

Thật ra cuộc nói chuyện của hai người này rất nhàm chán, có đôi khi họ thảo luận về cuộc thi, có đôi khi là Phó Tiểu Hi hỏi cậu các vấn đề về Toán học hoặc Tiếng Anh.

Một ngày nọ trên đường tan học, Chu Viên Viên thấy một chiếc xe đạp lướt qua trước mặt mình, cô nhìn thấy Phó Tiểu Hi ngồi ở phía sau, và bóng lưng cao gầy của chàng trai đang đạp xe, trái tim cô chợt nhói lên, thắt lại giống như một chiếc túi bị buộc chặt.

Chiếc xe đạp kia dừng trước cửa hàng văn phòng phẩm, Phó Tiểu Hi uyển chuyển nhẹ nhàng xuống xe, đi vào bên trong mua đồ, chàng trai kia vừa vặn quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ. Không biết vì sao Chu Viên Viên lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong tiết cuối cùng của học kì 2 lớp 5, giáo viên đột nhiên bước vào lớp bảo mọi người xếp hàng, sau khi ra khỏi phòng học mới phát hiện lớp bên cạnh cũng đang xếp hàng như bọn họ. Thầy giáo chỉ nói đi theo thầy chứ không nói rõ là đi đâu, cũng không nói cụ thể đang muốn làm gì. Có người đoán sẽ đi ra ngoài xem phim, khiến ai cũng mừng thầm, thầy giáo không đưa mọi người ra ngoài mà đi đến hội trường.

Dưới sự sắp xếp của giáo viên từng học sinh ngồi xuống theo thứ tự, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đèn trong hội trường vụt tắt, trong bóng tối mấy giáo viên đang vội vàng điều chỉnh máy chiếu, trên màn chiếu chính giữa hiện lên mấy chữ rõ ràng "Giáo dục tuổi vị thành niên."

Chỉ cần nhìn mấy chữ này đã có người đoán ra được, sau đó từng hình ảnh lần lượt chiếu trên màn hình, nhạc nền êm dịu, lời thuyết minh cũng chậm rãi nhẹ nhàng, trong hội trường quẩn quanh mấy từ ngữ ngực, tử cung, sinh thực khí, dương vật, phát dục, di tinh, kinh nguyệt...

Các nữ sinh đỏ mặt cúi đầu, các cô muốn ngẩng lên nhìn nhưng lại không dám, đám nam sinh thì không ngừng ồn ào để che giấu sự tò mò và xấu hổ.

Chu Viên Viên cũng cúi đầu, cô bất an cảm thấy dường như ở một mặt nào đó mình khác với các bạn nữ còn lại, trong bóng tối cô liên tục bẻ ngón tay, không khống chế được đi nhìn Gia Thụ.

Cô biết rõ cậu ngồi ở đâu, đầu tiên cô liếc nhìn cậu, nhưng không liếc tới chỗ cậu, cô đành xoay người nhìn sang chỗ khác, sau khi nhìn khắp một vòng, ánh nhìn giả vờ như không để ý rơi xuống chỗ cậu, thật ra cùng lắm cũng chỉ mất một giây thôi, cô nhìn thấy cậu đang ngồi nghiêm túc, khuôn mặt không có gìthay đổi, giống như đây là một tiết toán bình thường.

Sau khi tiết ngoại khóa này kết thúc, mỗi bạn nữ còn được phát một quyển sách nhỏ tuyên truyền giải thích về các nội dung của tuổi dậy thì, tặng kèm hai miếng băng vệ sinh. Khi đó Chu Viên Viên cảm thấy còn lâu mình mới có kinh nguyệt, khi lấy về cô gấp gáp mở ra, học theo quảng cáo trên TV đổ nước vào xốc lên, đem những tinh thể rắn ngưng tụ lại cầm trên tay nghịch.

Lần đầu tiên cô thấy kinh là vào mùa đông năm nay, ngày mùng ba Tết khi Chu Viên Viên nằm trong ổ chăn ấm áp, cô bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa hết đợt này đến đợt khác, ý thức vẫn đang mơ màng, đột nhiên giữa hai chân cô chảy ra một dòng nước ấm, cô còn tưởng rằng mình tè dầm, sợ tới mức cứng đơ người, xốc chăn lên xem, trên chiếc ga thêu hoa mẫu đơn mẹ vừa thay bất thình lình xuất hiện một đóa hoa hồng thật to.

Ngày đó ánh mặt trời vừa vặn, mẹ cô vừa giặt ga giường trong sân vừa oán trách, còn cô đứng bên cạnh xấu hổ nhìn. Lần đầu tiên cô dựa theo lời mẹ kẹp một miếng băng vệ sinh như tã dán giữa hai chân, hiếm khi cô yên tĩnh như vậy, giống như chú chim nhỏ bị trói tay trói chân, không dám động đậy, lại càng không dám bay.

Chu Viên Viên không biết các bạn nữ khác trong lớp đã có kinh nguyệt hay chưa, cô không có bạn nữ nào để tâm sự những chuyện này, cô chỉ có thể yên lặng quan sát. Nhưng nhìn từ bên ngoài lại chẳng phát hiện được điều gì, cô đành chấp nhận việc trong cả lớp chỉ có một mình cô phải dùng băng vệ sinh.

Cô xuất hiện loại cảm giác bị sỉ nhục vì lạc loài, mỗi lần rụng dâu, trong giờ ra chơi cô lấy băng vệ sinh mà như đi ăn trộm, hai ngón tay giữ chặt, đem thứ kia nắm trong lòng bàn tay sau đó đẩy mạnh vào tay áo, đi đến cửa WC cô cũng không dám vào ngay mà phải lề mà lề mề cho đến khi trống vào lớp vang lên, nhân mấy phút ngắn ngủi không có ai cô mới vào đổi băng, sau đó kéo quần vội vàng chạy về phòng học.

Thời tiết càng ngày càng nóng, không cần mặc áo khoác nữa, Chu Viên Viên không thể để băng vệ sinh trong tay áo được, cô đành giấu băng vệ sinh trong túi của quần váy, một bàn tay bất an cho vào trong túi.

Ngày quốc tế thiếu nhi, các nữ sinh thống nhất mặc váy màu xanh non để biểu diễn vũ đạo, lần đầu tiên Chu Viên Viên không bị bỏ lại bên ngoài, tuy rằng bị sắp xếp ở trong góc nhưng cô vẫn rất vui vẻ và phấn chấn.

Diễn xong cô vội vàng xuống cầu thang đến WC, ở chỗ ngoặt của cầu thang có một giọng nói đã lâu gọi tên cô: "Chu Viên Viên."

Cô quay đầu lại, Gia Thụ đang mặc đồng phục của nam là áo sơ mi và quần đùi, trong tay cậu cầm một chiếc áo khoác, cậu đưa áo khoác cho cô, hiếm khi xấu hổ nói ba chữ: "Đằng sau cậu..." khuôn mặt mất tự nhiên đỏ lên.

Chu Viên Viên lập tức hiểu ra, máu tụ hết lên mặt, cô cũng chẳng kịp nói cảm ơn mà nhận lấy áo khoác rồi vội vội vàng vàng buộc ngang eo, Gia Thụ nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi đi trước đây." Rồi cậu bước lên cầu thang.

Về đến cửa nhà Chu Viên Viên mới dám cởi chiếc áo khoác kia ra, trên áo của Gia Thụ còn lưu lại mùi bột giặt nhàn nhạt, cổ tay áo trắng tinh như mới, chỉ có bên trong bị dính một chút máu màu đỏ sậm.

Cô nhét áo cậu vào cặp sách giấu đi, chờ đến nửa đêm khi mẹ ngủ rồi cô mới trượt từ trên giường xuống, đi lên tầng bật đèn lên, tìm một chiếc chậu rửa mặt, lấy áo Gia Thụ ra vụng về giặt giũ.

Vất vả lắm mới vắt khô, lúc này cô mới nhớ đến vấn đề phải phơi nắng, không có cách nào cô đành cầm máy sấy, hai tay không ngừng thay phiên nhau, tay mỏi mắt cũng mỏi, miễn cưỡng mới sấy được một nửa. Sau đó cô trải phẳng chiếc áo lên ghế dựa trong phòng nhỏ, ngày hôm sau trước khi mẹ dậy sớm thu quần áo, cô đã nói với ông bà nội ở trường có hoạt động rồi vội vàng ăn sáng, sau đó chạy đến trường học.

Lúc cô đến cửa lớp 5A1 ánh mặt trời đầu tiên bấy giờ mới xuất hiện, trong phòng cũng không có một ai, đẩy cửa ra. Cô nhớ rõ ràng Gia Thụ ngồi ở vị trí thứ ba đếm ngược từ cửa sổ, cô tìm được chỗ cậu ngồi, đem áo khoác đặt lên bàn học, sau đó không dám trì hoãn chạy ra ngoài như đang trốn thứ gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net