Chương 71 : Điên cuồng trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giang Ánh Nguyệt tuyệt đối không thể ngờ rằng Âu Dương Tuệ Như hoàn toàn không phải là một nữ tử yếu đuối như nhược. Đối mặt với sự điên cuồng của Vệ Vương, Âu Dương Tuệ Như vẫn có thể giữ được bình tĩnh, quyết liệt chống trả để tự cứu lấy mình. Nàng ta lại càng không ngờ rằng thân phận của bản thân đã bị bại lộ, nhất cử nhất động của nàng ta đều bị Hoàn Nhan Bất Phá nắm trong tay, chờ đợi nàng ta chính là sự trả thù điên cuồng và tàn nhẫn nhất của Hoàn Nhan Bất Phá.

Lúc này nàng ta đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì cho rằng kế hoạch đã thành công, vẻ mặt vô cùng thõa mãn và đắc chí.

Lần này đã dọn sạch được Vệ Vương và Âu Dương Tuệ Như, nàng bắt đầu bình tĩnh lại, tiếp tục suy nghĩ xem làm thế nào để tạo ra bất hòa giữa Thành Vương và Thuận Vương, làm hai người họ đấu đá lẫn nhau, còn bản thân nàng sẽ có thể làm ngư ông đắc lợi.

Đợi khi tất cả Hoàng tử khác ngoài Hoàn Nhan Cảnh bị diệt trừ, thì cho dù Hoàn Nhan Bất Phá có chướng mắt Hoàn Nhan Cảnh, thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa. Đến lúc đó, nàng sẽ dốc hết sức tiêu diệt Hoàn Nhan Bất Phá, đưa Hoàn Nhan Cảnh lên làm Hoàng Đế bù nhìn, rồi dần dần thay đồi triều đại.

Nghĩ đến việc tự tay mình có thể giết chết Hoàn Nhan Bất Phá, Giang Ánh Nguyệt nhếch miệng, nở một nụ cười âm hiểm.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gào thét không kiên nhẫn của Tiểu Vũ: "Giang thị có đây không? Thái Tử Phi có lời muốn nói với ngươi."

Tiểu thư xảy ra chuyện, mà người đầu tiên muốn gặp lại là Giang Ánh Nguyệt, cho dù Tiểu Vũ có đơn thuần đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể không liên tưởng đến chuyện tiểu thư nhà mình gặp phải là có liên quan đến nàng ta. Nếu tiểu thư gặp chuyện không may, thì kẻ được lợi nhất không phải ả Giang Ánh Nguyệt này hay sao?

Vừa nghĩ đến đấy, vẻ mặt Tiểu Vũ lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Giang Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng gào thét của Tiểu Vũ, cơ thể run lên, sắc mặt trắng bệch ngay lập tức. Tiểu Vũ có thể đi lại tự do, còn có tâm tư đi truyền lời, có thể thấy được là tình huống của Âu Dương Tuệ Như đang rất tốt. Chẳng lẽ cạm bẫy tối qua có sơ hở gì sao? Kế hoạch thất bại mất rồi?

Lần nữa Giang Ánh Nguyệt lại căm hận thân phận ti tiện hiện tại của mình. Nếu thân phận của nàng cao hơn chút nữa, làm Trắc phi, thì sẽ có thể cùng tham gia cung yến với Hoàn Nhan Cảnh, sẽ có thể quan sát toàn bộ quá trình thực hiện kế hoạch của mình, việc gì phải ngồi đây suy suy đoán đoán vất vả thế này? Sự tình vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân như vậy, hỏng bét đến như vậy, Giang Ánh Nguyệt cảm thấy vô cùng khó thở, trái tim như bị ai đó bóp chặt từng cơn.

"Giang thị ở đây ạ. Không biết Tiểu Vũ cô cô muốn thông truyền điều gì?" Giang Ánh Nguyệt cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, bước ra ngoài hỏi. Theo sau nàng là Hình Phương Lan mang vẻ mặt trắng bệch, biểu tình thấp thỏm.

Tiểu Vũ cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến Hình Phương Lan, cất giọng bực bội: "Tiểu thư bảo ta đến báo với ngươi, nàng ấy biết bí mật lớn nhất của ngươi là gì, nếu ngươi không mốn phải chết thê thảm, thì tốt nhất lập tức đến hồ Phong Vũ gặp nàng."

Dứt lời, Tiểu Vũ cũng chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của Giang Ánh Nguyệt, lập tức quay đầu bỏ đi. Nàng còn phải đi tựu họp với Tần mama đang đi lấy tập tranh, không rãnh đâu mà đi cùng với con rắn độc này. Nữ nhân này đã làm những gì, thì tự nhiên sẽ có tiểu thư và Cấm vệ xử lý.

Bí mật lớn nhất! Giang Ánh Nguyệt trầm ngâm, bí mật lớn nhất của nàng đương nhiên là thân thế của nàng và Hoàng đệ rồi!

"Chủ tử, Âu Dương Tuệ Như thế mà lại không gặp phải chuyện gì, không lẽ kế hoạch của chúng ta thất bại rồi sao? Ngài nói xem, bí mật mà nàng ta biết có phải là thân thế của Ngài không? Nếu nàng ta tố giác với Hoàn Nhan Bất Phá, không phải chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn sao? Không chừng còn liên lụy đến Thái Tử (ở đây là Lưu Văn Thanh) nữa!" Vẻ mặt Hình Phương Lan kinh hoảng, rụt cổ một cái, cứ nhứ có ai đó đang gác dao lên cổ nàng ta vậy.

"Không thể nào!" Giang Ánh Nguyệt lập tức gằn giọng phủ định. "Ngay cả Hoàn Nhan Bất Phá tai mắt đầy rẫy mà còn không tra ra được thân thế của ta và Hoàng đệ, nàng ta là một thiên kim khuê các làm sao có thể tra ra? Nhất định nàng ta đang gạt ta. Nhưng mà, thà tin là có còn hơn tin là không, để ta đi nhìn xem, xem nàng ta muốn giở trò gì. Nếu trong vòng hai khắc ta còn chưa trở về, ngươi lập tức đi gọi Thái Tử đến hồ Phong Vũ tìm ta."

Đầu óc Giang Ánh Nguyệt lướt nhanh, đề phòng Âu Dương Tuệ Như giở trò lừa bịp, nên lập tức tính toán đường lui cho mình, đến lúc đó còn có thể trình diễn khổ nhục kế, đánh ngược lại Âu Dương Tuệ Như.

Hình Phương Lan đã bình tĩnh lại đôi chút, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Giang Ánh Nguyệt bước đi, không nhanh không chậm hướng về hồ Phong Vũ.

Sắc trời giờ Dần (từ 3 giờ đến 5 giờ sáng) vẫn còn u ám, lại thêm hôm nay là ngày hưu mộc Tết (nghỉ Tết), nên trên đường đi nàng ta gặp được rất ít người, trong lòng không khỏi cảnh giác, đến khi vòng qua một rừng cây, đi đến vùng rìa tĩnh lặng của hồ Phong Vũ, nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như đang đứng ở giữa hồ, tay cầm gậy lớn, khuôn mặt lạnh lẽo, nàng nhíu mày, bước chân chậm lại.

Đến khi đi đến bên hồ, nhìn thấy hàng cấm vệ nghiêm trang, bày trận như sẵn sàng đón địch, nàng lập tức dừng bước lại, đứng tại chỗ không di chuyển nữa.

Hai người đối diện với nhau từ xa, cùng nhau phóng thích hơi thở thù địch.

"Thế nào? Không dám đến đây sao? Yên tâm, ta sẽ không để bọn họ động đến ngươi đâu! Bởi vì ta muốn tận tay giết chết ngươi." Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, ngôn từ đơn giản thẳng thừng tuyên bố, giọng nói nhẹ nhàng khảng khái, cứ như việc giết chết nàng ta chỉ là đang chơi một trò chơi mà thôi.

Giang Ánh Nguyệt bị lời nói khiêu khích của nàng kích thích, khuôn mặt vặn vẹo trong chớp mắt, không chút do dự đi thẳng đến mặt băng.

Cấm vệ quân nghe thấy lời khiêu khích của Thái Tử Phi, lại nhớ đến những bày bố trước đó của nàng, trong lòng lập tức hiểu rõ, đều chăm chú nhìn vào hai người đang đứng giữa mặt hồ, phòng ngừa bất trắc xảy ra.

"Tối qua Thái Tử Phi đi đâu vậy ạ? Làm Thái Tử tìm người cả đêm. Càng kỳ lạ là, Vệ Vương lại mất tích cùng lúc với Thái Tử Phi nữa chứ, làm Vệ Vương Phi cũng nháo nhào cả đêm. Thái Tử Phi có khỏe không? Cái gì giết hay không giết chứ? Sáng sớm tinh mơ ngài gọi ta ra để nói chuyện không đâu sao." Giang Ánh Nguyệt nhìn những dấu hồng ngân trên cổ Âu Dương Tuệ Như, hai mắt lập tức sáng ngời, giọng điệu mềm mại, giả vờ quan tâm nói.

Nàng rất tin tưởng Âu Dương Tuệ Như không thể nào biết được thân thế của nàng, vì vậy chỉ thăm dò mà chẳng hề nóng nảy. Cái nàng quan tâm nhất hiện giờ là kế hoạch tối qua có thành công hay không mà thôi.

"Hôm qua ta ở đâu, ngươi không biết sao?" Âu Dương Tuệ Như cười nhạt, bước đến gần Giang Ánh Nguyệt, cả người nàng dày đặc sát khí, cây gậy đang cầm nện xuống mặt băng tạo ra âm thanh chát chúa vang dội, từng tiếng một đều đậm vẻ uy hiếp, làm Giang Ánh Nguyệt lập tức nhíu mày, lùi về sau mấy bước.

Kéo ra một khoảng cách với Âu Dương Tuệ Như, Giang Ánh Nguyệt lộ ra gương mặt tủi khổ, cất giọng khó hiểu hỏi: "Thái Tử Phi ở đâu, tỳ thiếp làm sao biết được? Tỳ thiếp phẩm cấp thấp hèn, không có tư cách tham gia cung yến."

Những vết tích trên người Âu Dương Tuệ Như cùng với sự tức giận điên cuồng của nàng ta đã chứng minh một điều: Kế hoạch tối qua đã thành công. Điều này khiến tâm tình Giang Ánh Nguyệt đang thất vọng tột cùng lập tức kích động lên.

Không ngờ Hoàn Nhan Bất Phá lại yêu Âu Dương Tuệ Như sâu sắc đến thế, phát sinh chuyện kinh tởm như vậy mà cũng có thể bỏ qua không giết nàng ta! Nghĩ đến đây, nỗi kích động trong lòng nàng lại ảm đạm xuống, trong lòng tràn ngập thù hận và không cam lòng.

"Hay cho cái kế hoạch! Có phải đang rất ão não về việc kế hoạch mượn đao giết người tối qua không thành công không? Nói thật ngươi biết nhé, cái ghế Thái Tử Phi này, ta chán ngấy nó rồi, nếu ngươi muốn, hôm nay ta tặng lại nó cho ngươi, ngươi chỉ cần nhận lấy, rồi từ từ hưởng thụ là được!" Âu Dương Tuệ Như lạnh lùng cười, rồi bước đến gần nàng ta hai bước.

Qủa nhiên là nghi ngờ ta! Không ngờ ả Âu Dương Tuệ Như này nhạy cảm như vậy! Đáng tiếc, không có bằng chứng, nàng ta cũng chỉ có thể dùng lời lẽ hù dọa ta trút giận một trận mà thôi! Theo như lời nàng ta, thì có nghĩa là Hoàn Nhan Bất Phá tuy không giết nàng ta, nhưng sẽ không thể tiếp tục làm Thái Tử Phi, không thể ở lại trong cung được nữa! Như vậy cũng tốt!

Giang Ánh Nguyệt tự đắc thầm nghĩ, lại lùi về sau hai bước nữa, cách Âu Dương Tuệ Như xa một chút, rồi chậm rãi nói với giọng điệu thản nhiên: "Nói nhiều như vậy, nhưng Thái Tử Phi vẫn chưa cho tỳ thiếp biết rằng ngài bảo tỳ thiếp đến đây để làm gì đấy ạ. Ngài bảo rằng ngài biết bí mật quan trọng nhất của tỳ thiếp nên tỳ thiếp rất hoang mang. Tỳ thiếp cả đời trong sạch, tự nhận là không có bí mật gì quan trọng không thể cho ai biết cả."

"Ngươi trong sạch sao? Giang Ánh Nguyệt, ngươi còn có thể nói được như thế, quả thật ta đây rất bội phục ngươi! Ngươi có bí mật gì, chính bản thân ngươi biết là được, không cần quan tâm xem người khác có biết hay không đâu, bởi vì một khi người đã chết, thì mọi việc đều êm xuôi cả, còn phải cố kỵ điều gì đâu chứ! Ngươi nói có đúng không?"

Âu Dương Tuệ Như ý vị thâm trường nói xong, nhìn thẳng vào Giang Ánh Nguyệt đang ngạc nhiên nghi hoặc, rồi bất ngờ nâng tay, đẩy mạnh nàng ta.

Giang Ánh Nguyệt vốn đã bị Âu Dương Tuệ Như dần dần dồn vào rìa chỗ băng tuyết rạn nứt, lại bất ngờ bị nàng đẩy một cái, nên lập tức lảo đảo, ngã vào ngay giữa vùng băng.

Tiếng mặt băng rạn vỡ từ bên dưới truyền đến, trong đầu Giang Ánh Nguyệt lập tức lóe lên, trong khoảnh khắc đã tỉnh ngộ được, thì ra Âu Dương Tuệ Như bảo nàng đến đây, nói nhiều lời như vậy, tất cả đều là giấu đầu hở đuôi, chỉ có câu "muốn tự tay giết chết ngươi" mới là thật! Nhất định nàng ta không thể chịu nổi sự kích thích tối qua nên phát điên rồi!

Giang Ánh Nguyệt không muốn tiếp tục ảo não hối hận nữa, nên lập tức chống người chuẩn bị đứng lên. Nhưng lại thấy Âu Dưng Tuệ Như lùi về sau mấy bước, nện cây gậy trong tay xuống mặt băng trước mặt Giang Ánh Nguyệt một cái thật mạnh.

Tiếng "răng rắc, răng rắc" liên tục vang lên, mặt băng vỡ vụn trong phút chốc, thân thể Giang Ánh Nguyệt trầm xuống, chìm vào hồ nước lạnh.

"Khụ khụ!" Nàng ta kịch liệt ho khan hai tiếng, cố gắng vùng vẫy, bơi về phía mặt băng.

Tay nàng ta vừa chạm đến mặt băng, thì Âu Dương Tuệ Như lập tức dùng gậy nện xuống không chút lưu tình, thiếu chút nữa là gãy nát xương bàn tay của nàng ta. Nàng ta kêu lên một tiếng, lập tức buông tay, quay đầu bơi về phía ngược lại.

Âu Dương Tuệ Như lại đi vòng quanh mặt băng, một khi Giang Ánh Nguyệt có ý đồ đặt tay lên, thì nàng lại đánh lên tay nàng ta lần nữa. Giang Ánh Nguyệt cố gắng vùng vẫy, cố gắng tìm đường sống sót, tuy rằng hai bàn tay đã bị đánh đến sưng đỏ, nhưng nàng ta vẫn cứ tiếp tục tìm chỗ để bám lên trên. Âu Dương Tuệ Như nở nụ cười lạnh lẽo, lần lượt vung gậy nện xuống, cứ như việc ai đó sống chết trước mắt chỉ là một trò chơi mà thôi.

Nhìn Giang Ánh Nguyệt đau khổ vùng vẫy tìm đường sống, nàng cảm thấy vô cùng sung sướng vì có được niềm vui báo thù, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, xuống tay càng thêm ác độc, khiến cho Tần mama và Tiểu Vũ nhìn mà choáng váng, không dám tiến lên ngăn cản, cũng không muốn tiến lên ngăn cản.

Nhóm cấm vệ bên hồ nhìn thấy trò chơi giết chóc này, vẻ mặt tất cả đều vô cùng thản nhiên, đối với thủ đoạn tàn nhẫn này của Thái Tử Phi lại không thấy phản cảm chút nào, ngược lại càng thêm đồng tình hơn nữa. Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu! Đây là nguyên tắc mà tất cả bọn họ hết lòng tuân theo.

"Âu Dương Tuệ Như, ngươi điên rồi sao? Dám trắng trợn giết người trong Hoàng cung sao hả?" Giang Ánh Nguyệt ngụp lặn trong hồ băng thét lên, cố gắng thức tỉnh thần trí của nàng (nàng ở đây là Âu Dương Tuệ Như).

"Ta chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ cả." Âu Dương Tuệ Như vui vẻ đáp lại.

Nàng ta điên rồi! Không có nữ nhân nào trãi qua sự kiện như tối hôm qua mà không nổi điên cả! Mình chỉ tùy tiện hành động thế mà đưa đến một tên sát thần! Đây gọi là "Đả xà bất tử phản thụ kỳ hại" sao? (Càfé: đại khái là đánh rắn không chết nên bị nó cắn ngược lại, Việt Nam mình cũng hay có những câu chuyện về việc rắn trả thù đấy! ) Đúng rồi! Giang Ánh Nguyệt nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Âu Dương Tuệ Như, trong lòng thật vô cùng hối hận.

Bày bố cái gì? Muợn đao giết người cái gì? Tất cả đều chết tiệt! Lẽ ra ta phải sai tử sĩ giết chết nàng ta mới đúng! Giang Ánh Nguyệt hối hận nghĩ thầm, không quan tâm đến việc bị Âu Dương Tuệ Như đánh nữa, cố nén đau đớn, dùng hết sức bám vào mặt băng. Nàng nhất định phải kiên trì, chỉ hai khắc thôi, Thái Tử nhất định sẽ đến cứu nàng!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net