11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lớn, ép tới mức ông ta không thể động đậy.

Mồ hôi lạnh trên trán Âu Dương đại sư chảy ròng, sớm biết nơi này tà ma như vậy, lúc trước ông ta hẳn không nên nhận vụ làm ăn này.

Âu Dương đại sư tên thật là Âu Dương Thổ, trước khi được người đời gọi là đại sư, ông ta chẳng qua chỉ là một kẻ bày sạp nhỏ dưới cầu đoán mệnh cho người ta. Bởi vì tổ tiên xuất thân từ một thôn nhỏ tương đối nổi tiếng về bán tiên còn truyền lại một quyển sách, nên ông ta dựa vào quyển sách đó mà cái biết cái không đoán mệnh cho người ta.

Sau đó lại giẫm phải vận cứt chó nói chuẩn hai lần, thanh danh cứ như vậy truyền xa, còn thu nhận đồ đệ.

Nhưng thật ra ông ta đến ma quỷ cũng chẳng nhìn thấy, nửa lừa nửa gạt, thế nhưng chưa hề bị lật xe* lần nào.

*Bị vạch trần, lộ ra là lang băm.

Hiện giờ ông ta hối hận rồi, con dao đã sắp đâm tới mặt, còn có cả thứ mùi mục nát thối rữa ngập trong lỗ mũi, ông ta bị dọa đến tè cả ra quần, không hề nhìn thấy nụ cười khinh miệt của nha hoàn bên người.

"... Sau đó, ta vào chính ngày đại hôn của mình bị người ta đè ra cắt lấy đầy hai bát máu từ tim. Ta giãy giụa nhưng chẳng được. Không biết đã qua bao lâu, lại có vài người nữa tới, nói máu từ tim ta không dùng được, cần phải lấy máu từ huyết quản ở tim, ta lại bị đào trái tim ra. Sau cùng, Tôn gia dùng một tấm chiếu rách cuốn ta lại rồi ném ra bãi tha ma." Trên mặt tân nương tử là nụ cười, nhưng ánh mắt lại đen kịt không rõ.

"Không biết lại qua bao lâu, khi ta có ý thức lại thì đã trở về Tôn gia, ta châm lửa thiêu chết cả thể 28 mạng người trên dưới Tôn gia. Lúc đó cuối cùng ta cũng trông thấy Tôn thiếu gia dựa vào dược liệu sang quý mà giữ được mạng, khi đó hắn chảy máu đầy đất còn bò lung tung nói mình vô tội."

Nói xong, tân nương tử nở nụ cười, tiếng cười bén nhọn quỷ dị khiến màng nhĩ con người đau nhói.

Chuyện này cũng giải thích tại sao công nhân ở lại đây lại bị bỏng, có lẽ người đó cũng đã trải qua một lần ảo cảnh, bất hạnh là người công nhân đó phải sắm vai người nhà họ Tôn.

Chương 15

Luồng sương đen bao quanh người tân nương tử càng thêm dày đặc, hai mắt Nghê Miểu sáng lên, trên tay dính máu thì chính là thứ cô có thể ăn được rồi.

Nghê Miểu liếm môi, mới chuẩn bị ra tay, bỗng một luồng gió âm thổi qua, ngăn cản động tác của cô.

"Đại nhân khẩu hạ lưu hồn*." Giữa luồng gió âm, một người mặc quan phục quỷ sai của địa phủ bước ra hành lễ với Nghê Miểu.

*Chế từ câu "thủ hạ lưu tình": bình thường "thủ hạ lưu tình" ý là ra tay thì hãy nương tay, để còn chút tình cảm đừng khiến hai bên trở mặt. # Trong trường hợp này, nữ chính ăn nên phải "hạ miệng" => khẩu hạ, không phải để "còn tình cảm" mà là "còn hồn" nên ta có "khẩu hạ lưu hồn".

"Rõ ràng là tôi phát hiện ra trước mà!" Nghê Miểu trừng mắt, bảo vệ đồ ăn của mình.

"Đại nhân, thành thật xin lỗi, Mai Hương liên quan đến bản án năm xưa, cần phải giải về địa phủ để nghiêm túc thẩm tra." Quỷ sai căng thẳng nói.

"Mấy người thẩm tra vụ án thì cướp đồ ăn của tôi làm gì, có tin không tôi mà đói váng đầu thì một ngụm nuốt luôn cả địa phủ của mấy người!" Lúc này Nghê Miểu thật sự không vui chút nào.

"Rất xin lỗi đại nhân, túi vô lượng này là lão đại bồi thường cho ngài, không những có thể chứa quỷ ở trong đó, hơn nữa còn có công dụng giữ tươi, có thể bảo quản quỷ hồn tươi mới, thêm cả công năng đông lạnh. Ngày hè nắng hè chói chang ăn một miếng quỷ hồn ướp lạnh thì tuyệt diệu nhường nào." Quỷ sai vội lấy một chiếc túi trông vô cùng tầm thường ra.

Nghê Miểu ghét bỏ nhìn chiếc túi, túi tốt hơn chiếc này hồi trước cô có rất nhiều, đáng tiếc...

Nghê Miểu nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận, sau mấy lời quảng cáo của tên quỷ sai này cô đã động lòng rồi.

"Dẫn ta đi! Dẫn ta đi! Muốn gì ta cũng nghe theo hết!" Nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện, giọng nói Mai Hương gấp gáp vô cùng, ánh mắt nhìn về phía quỷ sai cực kỳ nóng bỏng.

Nghê Miểu không thể tin nhìn cô ta, giống như đang nhìn một kẻ phụ lòng vậy.

Cuối cùng quỷ sai vẫn dẫn Mai Hương đi, tốc độ nhanh như phía sau có quỷ hồn truy đuổi.

Lúc Nghê Miểu xuống dưới tầng còn vì chỉ được ngắm chứ không được ăn mà thoáng buồn bực. Bấy giờ thầy trò Âu Dương Thổ hãy còn bị nhốt ở trên tầng ba.

"Thế nào rồi? Đại sư?" Triệu Dung bước lên hỏi.

Nghê Miểu kể đơn giản về câu chuyện của Mai Hương.

Nói xong, mắt của hai người phụ nữ trước mặt cô đều đỏ lên.

"Khi gả chồng, cô ấy chắc nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi, lúc ấy không biết sẽ sợ hãi thế nào." Hoàng Lộ Lộ hơi nghẹn ngào nói.

"Chị Dung, có phải chị bị lừa rồi không, em thấy câu chuyện này nghe cứ như tiểu thuyết ấy, còn tân nương tử thời cổ đại nữa, ha ha ha." Thư ký đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng ngắt lời Nghê Miểu, còn che miệng cười duyên.



"Đúng rồi, cô không nói thì tôi cũng suýt quên mất chuyện này." Nghê Miểu quay đầu nhìn cô thư ký: "Tôi nghe Mai Hương nói mấy ngày hôm trước nơi này đã xảy ra một chuyện rất hay ho đấy, chậc chậc, tôi cũng ngại nói ra đây. Anh đeo mắt kính này đưa cô thư ký của mình vào đây, ngay ở đại sảnh này, gấp không chờ nổi, dục vọng khó dằn, đã làm ra một chuyện có ý nghĩa sâu xa..."

"Cô nói bậy gì đó!" Lâm Liệt giận mắng: "Thấy cô tuổi còn nhỏ đã dám đi giả danh lừa bịp tôi đã không thèm so đo, không ngờ bây giờ lại dám ăn nói vớ vẩn như thế."

"Anh Liệt, chuyện này anh và chị Dung phải phân xử cho em, cô ta là do chị Dung mời đến nhưng sao có thể bôi nhọ em thế chứ?" Cô thư ký õng ẹo nói.

"À, tôi còn một chuyện quên chưa nói. Mai Hương nói với tôi, chủ nhân của nơi này lúc vừa mua nơi này xong không khéo lại lắp đặt một chiếc máy theo dõi ngay tại đại sảnh này. Ban đầu vốn là vì nơi đây xảy ra nhiều chuyện lạ, định ghi hình lại xem là ai phá rối, không ngờ lại trùng hợp ghi lại được hình ảnh của hai người. Bây giờ chiếc thẻ nhớ chứa video đó đang ở trong tay tôi." Nói xong, Nghê Miểu bèn giao thẻ nhớ cho Triệu Dung.

Sắc mặt Lâm Liệt lập tức có sự biến đổi lớn, anh ta tiến lên một bước, nhưng lại bị Dương Tử Hào ngăn cản.

Cô thư ký nắm lấy tay Lâm Liệt, trên mặt có vẻ sợ hãi, cũng ẩn chứa một chút gì đó hưng phấn.

Đưa thẻ nhớ vào điện thoại, video bên trong nhanh chóng hiện ra, Triệu Dung mặt không biểu tình xem xong, sau đó nhìn về phía Lâm Liệt với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

"Lâm Liệt, A Dung vừa mới tốt nghiệp đại học đã gả cho anh, năm đó là anh luôn miệng nói sẽ yêu thương cậu ấy cả đời!" Hoàng Lộ Lộ nắm tay Triệu Dung, bàn tay lạnh buốt.

"Chị Dung, em và anh ấy thật sự rất xin lỗi chị, nhưng em và anh Liệt là thật lòng yêu nhau." Cô thư ký bước lên một bước rồi nói.

Lâm Liệt lại đang cân nhắc lợi hại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh ta hất tay thư ký ra: "A Dung, anh chỉ chơi qua đường với cô ta thôi, người anh yêu nhất vẫn là em, em tha thứ cho anh lần này đi."

Thư ký sững người: "Anh Liệt, không phải anh nói anh không yêu vợ mình chỉ yêu mình em sao? Không phải anh nói anh sẽ ly hôn chị ta để cưới em sao?"

"Cô đừng nói bậy!" Lâm Liệt nói xong thì tiến về phía trước vài bước, giữ chặt tay Triệu Dung: "A Dung, anh chỉ nhất thời bị ma xui quỷ ám..."

"A! Cứu mạng!" Đúng lúc này, một tiếng hét thảm cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nghê Miểu ngẩng đầu, cô nhìn thấy hai bóng người ngã từ cầu thang tầng hai xuống.

Một tiếng "bịch" vang lên, Âu Dương Thổ và Nghiêm Chấn mặt xám mày tro xuất hiện trước mặt mọi người.

Cũng may thân thể hai người cũng xem như rắn chắc, ngã như vậy nhưng cũng không tổn thương chỗ nào. Hai người nâng nhau đứng dậy, sau đó nghiêng ngả, chân thấp chân cao chạy về phía cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net