11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11


Lúc này Nghê Miểu đang ngồi trong một quán thịt xiên nướng, những xiên thịt rắc đầy thì là và ớt bột rất hợp khẩu vị của cô, cho dù không thể ăn no, nhưng đồ ăn của con người vẫn có thể khiến thể xác và tinh thần của cô sung sướng.

A Kỳ đưa cô tới một tiệm trong phố ăn vặt, ở đây nơi nơi tràn ngập khói dầu, còn có thể nghe thấy vô số loại tiếng hét to nhỏ, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Anh ấy vốn còn hơi thấp thỏm, lo tiên nữ như đại sư ăn không quen kiểu đồ ăn này nhưng lương tháng này của anh ấy còn chưa tới.

Không ngờ tới đại sư không chỉ hài lòng mà nhìn qua còn có vẻ rất thích, hòn đá trong lòng A Kỳ cuối cùng cũng buông xuống được.

Hiện giờ điện thoại cũng đã khôi phục tín hiệu, anh ấy bèn online lên báo bình an với đám bạn trên mạng.

Đối mặt với vô số tin nhắn quan tâm và thăm hỏi, A Kỳ đều lấy cớ có lệ cho xong, dù gì thì mấy chuyện ma quỷ này thật sự quá mức ly kỳ, tốt nhất không nên nói rõ khiến mọi người khủng hoảng.

A Kỳ lại lần nữa cảm ơn ơn cứu mạng của Nghê Miểu. Nghê Miểu đầy miệng thịt xua tay.

A Kỳ vốn có tâm tư ôm đùi người ta, dù sao thì một thân một mình tuy kiếm tiền nhanh nhưng cũng hàm chứa nhiều nguy hiểm. Anh ấy từng có một người đồng hành, cũng xem như là đàn anh, người anh đó đi thăm dò một toà cao ốc bỏ hoang được gọi là toà nhà tự sát. Khi người anh đó phát sóng trực tiếp không hiểu sao bỗng dưng bị ngắt giữa chừng, sau đó người cũng biến mất, chờ tới lúc người ta phát hiện ra thì người anh đó đã nhảy từ trên mái nhà xuống. Không một ai biết rõ người anh đó đã gặp phải chuyện gì trong toà cao ốc, chuyện này tuy không lộ ra bên ngoài nhưng A Kỳ vẫn nắm được một ít thông tin qua miệng người khác.

Anh ấy vốn rất chú ý chọn nơi để phát sóng trực tiếp, cô gắng chọn những nơi không có nguy hiểm, ai ngờ lần này suýt nữa đã không về được.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, A Kỳ nghĩ mà sợ.

Cho nên, nếu có thể kết giao với một vị đại sư, đối với anh ấy mà nói giống như có được rơm rạ cứu mạng vậy.

Cuối cùng A Kỳ như nguyện lấy được số điện thoại của đại sư.

Ngày hôm sau, Nghê Miểu đánh một giấc tới thẳng lúc trời gần tối, hoàng hôn bên ngoài nhuộm cả không trung thành một màu cam ấm áp. Cô làm theo ký ức của nguyên chủ, lấy điện thoại ra gọi một phần cơm hộp, rồi lại lần nữa cảm khái thế giới hiện đại đúng là tiện thật.

Cơm hộp còn chưa được giao tới, Nghê Miểu đã chờ được một vị khách không mời mà đến, hơn nữa còn bay từ cửa sổ vào.

Điền Quyên rất ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên thảm, mặt cô ấy đã khôi phục vẻ thanh tú vốn có, chẳng qua phiếm một màu xanh lơ không bình thường.

Nghê Miểu lướt điện thoại xem, một cái hot search khiến phần mềm app suýt thì tê liệt.

Mấy cái tít vừa bạo vừa giật gân trên đầu bài vô cùng rõ ràng rành mạch: Vạch trần bộ mặt thật của "người lương thiện".

Là thiện hay là ác, dù thiện danh có lan xa, Hứa Mãn Điền cũng chỉ là sói đói khoác da dê mà thôi...

*

Click mở một trong các tin là có thể nhìn thấy video bên phía chính phủ công bố. Rạng sáng hôm nay, Hứa Mãn Điền đã chạy đến đồn công an tự thú, trải qua giám định, xác định tinh thần không có bất cứ vấn đề gì. Bên trong video Hứa Mãn Điền không giống vẻ dịu dàng, nho nhã mà gã biểu hiện ra lúc ngày thường ở trước mặt mọi người. Lúc này đây, mặt gã tràn đầy hoảng loạn, quần áo cũng mặc không xong, lộ ra chiếc bụng bự đầy mỡ.

Bấy giờ, hình tượng Hứa Mãn Điền tỉ mỉ xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.

Có khẩu cung của Hứa Mãn Điền, cùng với chứng cứ gã tự lấy ra, tội hình sự được thành lập, gã chính thức bị giam giữ.

Vợ gã ngay sau khi cảnh sát công khai tin tức cũng đăng một tin tức lên Weibo, nói rằng đã kết thúc quan hệ vợ chồng với Hứa Mãn Điền. Hứa Mãn Điền và nhà bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Ban tốt lúc bình thường cũng xuất hiện chỉ trích gã, tường đổ mọi người đẩy cũng chỉ như vậy thôi.

Còn đối với người phụ nữ một xác hai mạng mười mấy năm trước, phần lớn mọi người cũng chỉ bình phán một câu thật đáng thương.

Không lâu sau đó, thân nhân của Điền Quyên cũng đăng Weibo, khóc lóc kể lể con gái mình đáng thương nhường nào.

Lúc nhìn thấy bài đăng Weibo này, Nghê Miểu chú ý tới gương mặt Điền Quyên lộ vẻ phẫn nộ, luồng sương đen trên người nhanh chóng cuồn cuộn, Nghê Miểu đánh một cái lên đầu cô ấy, xua tan luồng sương đen đang ngưng tụ.

Điền Quyên tủi thân che đầu.

"Thật ra..." Một lát sau, Điền Quyên mở miệng nói, giọng nói của cô ấy giống như một tấm gương mờ ảo, có phần khàn khàn che lấp giọng thật: "Bọn họ biết nguyên nhân tôi chết, trước khi Hứa Mãn Điền tới, tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với mẹ, tôi nói sẽ mang bạn trai về nhà gặp bọn họ. Cuộc gọi đó, mẹ tôi nghe từ đầu tới cuối, còn ghi âm lại."

Điền Quyên cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi: "Đáng tiếc, bọn họ không giúp tôi đòi lại công bằng, Hứa Mãn Điền hứa hẹn sẽ cho bọn họ một trăm vạn, bảo bọn họ nuốt chuyện này xuống bụng."

"Sau đó, vào ngày thứ bảy sau khi tôi chết, mẹ tôi đốt tiền giấy cho tôi, bà nói, em trai còn phải cưới vợ mua nhà, cho dù có giúp tôi đòi lại công bằng đi nữa, những kẻ có tiền đó vẫn sẽ có cách khiến chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, còn không bằng cầm tiền, như vậy mọi người đều tốt. Bà nói tôi cũng nên suy nghĩ cho bọn họ, suy nghĩ cho em trai." Mắt Điền Quyên mang theo sự khổ sở: "Vậy ai sẽ suy nghĩ cho tôi đây?"

Nghê Miểu chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc dao động.

Cô từng gặp những nhân loại thiện lương tốt đẹp, cũng gặp được những nhân loại âm hiểm tà ác, thậm chí ác độc hơn ba mẹ Điền Quyên nơi nào cũng có. Cô đã từng đi dạo chơi dưới nhân gian sau khi tỉnh ngủ, khi ấy nhân gian đang vào lúc mất mùa, rất nhiều người bị đói chết, người sống sót thì đa số cũng đều xanh xao vàng vọt.

Chương 12

Có mấy người bèn nghĩ ra một số cách, Nghê Miểu từng nghe người ta nhắc qua, gọi là cái gì mà đổi con cho nhau ăn, con nhà mình đổi cho con nhà người khác, như vậy khi ăn sẽ cảm thấy ít cảm giác tội lỗi hơn, cũng xuống tay được.

Nghê Miểu tận mắt nhìn thấy một cô bé gầy chỉ còn da bọc xương bị chính mẹ ruột của mình đổi cho hàng xóm cách vách, sau đó rời đi mà không quay đầu lại. Khi cô bé đó bị người ta kéo đi còn ngây thơ nhìn mẹ mình, vừa quay đầu lại đã bị người ta cắt tiết, khoảng thời gian ấy, trong không khí đều là mùi thịt kỳ dị.

Cuối cùng, Nghê Miểu tiễn Điền Quyên đi đầu thai, ma mà trên tay không dính mạng người cô không ăn được, chỉ có thể tiếc nuối tiễn đi. Trước khi Điền Quyên đi hình như là hiểu ra cô đang tiếc nuối cái gì nên vội đoạt lấy dây xích câu hồn, tự giác quấn quanh người mình, khiến cho Hắc Bạch Vô Thường đều tấm tắc bảo lạ, nhiều năm như vậy chưa gặp con ma nào có tính tự giác như vậy đâu.

Tiễn một đống mà quỷ đi rồi, cơm hộp Nghê Miểu đặt cuối cùng cũng tới, anh trai giao cơm hộp hai tay cầm hai chiếc túi nặng trĩu. Lúc nhìn về phía Nghê Miểu, ánh mắt cũng lộ một tia ai oán, tựa như đang chất vấn cô sao lại ăn nhiều được như vậy.

Tôm hùm đất cay, bún thập cẩm cay,... bày đầy một bàn lớn, còn cắt cả một quả dưa hấu to. Nghê Miểu mãn nguyện hưởng thụ xong bữa tối của mình.

Vừa mới dọn bàn xong, điện thoại bỗng vang lên, Nghê Miểu cầm lên nghe, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ sang sảng: "Nghê Miểu, có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Sao không liên lạc được với cậu vậy? WeChat không trả lời, điện thoại cũng không nghe, cậu không xảy chuyện gì đấy chứ?"

Trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là người bạn duy nhất không vì tiền mà làm bạn với cô, đồng thời cũng là bạn thân của nguyên chủ, Đỗ Như Tuyết.

Đừng thấy cái tên văn nghệ, thật ra cô bạn này chính là một nữ hán tử(*) hàng thật giá thật.

(*) Cô gái có tính cách hay cư xử mạnh mẽ như đàn ông.

Khi nguyên chủ bị người ta làm khó, đám bạn nhậu đều chạy hết, lúc ấy ở quán bar chỉ có Đỗ Như Tuyết đang làm thêm một tay đập vỡ chai bia chắn trước người cô.

"Không có chuyện gì, chỉ bị người nhà đuổi ra ngoài thôi. Hôm nay đúng lúc mình mới sắp xếp xong, còn chưa kịp báo cho cậu biết."

"Mẹ kiếp, cái cô thiên kim thật đó vừa mới trở về đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi á?" Giọng Đỗ Như Tuyết lộ rõ sự phẫn nộ.


"Chuyện này nói ra thì rất phức tạp." Nghê Miểu nhớ tới luồng sương đen trong lòng bàn tay của Nghê Hồng Nguyệt thì nhíu mày.

"Vậy được rồi, bây giờ mình còn đang ở quê chưa về được, dù sao còn có mấy ngày nữa thôi là khai giảng, đến lúc đó gặp ở trường nhé, đúng rồi, cậu làm xong bài tập chưa? Mình làm suốt cả ba đêm mới xong được, sắp lấy mạng mình luôn rồi. Mình thật sự không hiểu, sao bọn mình đã lên đại học rồi mà vẫn còn nhiều bài tập như vậy chứ..."

Đỗ Như Tuyết đã cúp điện thoại một lúc lâu nhưng Nghê Miểu vẫn đang rơi vào trạng thái đứng hình, cô không hề nhớ ra chuyện nguyên chủ là một sinh viên vừa mới học xong năm nhất đại học!

Nhớ tới mấy quyển bài tập hè còn sạch sẽ sáng bóng hơn mặt nguyên chủ, Nghê Miểu khóc không ra nước mắt.

Vài ngày sau, Hoàng Lộ Lộ tới cửa thì nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Nghê Miểu.

"Cô sao vậy?" Hoàng Lộ Lộ hơi kinh ngạc hỏi.

Nghê Miểu xua tay: "Không có gì, mấy hôm nữa phải đi khai giảng thôi."

Hoàng Lộ Lộ lập tức hiểu ra, hơi buồn cười nhìn cô. Nếu không phải ngày đó tận mắt nhìn thấy, cô ấy thật sự rất khó tin một đại sư tài giỏi như vậy và cô gái đang hoài nghi nhân sinh, vùi đầu làm bài tập trước mặt sẽ là cùng một người.

"Đúng rồi, lần này tôi tới là muốn mời cô hỗ trợ." Hoàng Lộ Lộ nói tới mục đích của chuyến ghé thăm lần này.

Nghê Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy.

"Tôi có một người bạn mua lại một toà nhà ba tầng, đang chuẩn bị mở nhà hàng nhưng vừa mới trang hoàng được một nửa thì đã liên tiếp xảy ra vài chuyện. Vài công nhân không phải ngã bị thương thì cũng giẫm phải đinh. Càng ly kỳ hơn là, một buổi tối nọ, có một công nhân ở lại công trường, không hiểu sao tự dưng lại bị bỏng, lúc xe cứu thương tới thì hiện trường lại không có bất cứ dấu vết nào về việc hoả hoạn, ngoại trừ người công nhân đó." Hoàng Lộ Lộ nói xong cũng không kìm được thấy sợ hãi.

Nghê Miểu như có suy đoán, gật đầu đáp: "Đến chỗ toà nhà đó nhìn xem mới biết rõ chuyện là như thế nào."

Hoàng Lộ Lộ nhận được câu trả lời thì lập tức gọi ngay một cuộc cho bạn mình, hẹn buổi tối lúc 8 giờ.

Buổi tối là Dương Tử Hào lái xe tới đón, Hoàng Lộ Lộ ngồi ở ghế phụ, tình cảm của hai người vẫn keo sơn trước sau như một.

Xe nhanh chóng chạy tới một cổng trước sân, trên cửa lớn có treo một tấm biển, trên đó viết Cẩm Viên. Sư tử đá ở hai bên uy phong lẫm liệt, đi vào trong là một chiếc sân được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng nước đang chảy, gấm hoa rực rỡ, thoạt nhìn cực kỳ hài hoà thoải mái.

"Bạn tôi vốn hướng đến việc mở một nhà hàng riêng tư, nên mới mua nơi này, nghe nói thời cổ đại nơi này từng là nơi ở của một gia đình giàu có." Hoàng Lộ Lộ nói.

Vòng qua sân và hai đình uống trà nghỉ ngơi, hiện ra trước mặt là một toà nhà ba tầng mang theo cảm giác cổ kính. Còn chưa kịp đi tiếp, một người phụ nữ mặc váy đã đi tới đón bọn họ.

Chương 13

"Lộ Lộ." Khoé miệng người phụ nữ cong lên thành nụ cười tươi, trên mặt lại mang theo cảm giác mỏi mệt.

"A Dung, mình đưa đại sư tới đây rồi."

Người phụ nữ bất động thanh sắc đánh giá Nghê Miểu, cũng không vì đối phương tuổi trẻ mà để lộ vẻ mặt khinh thường hay biểu tình kinh ngạc.

"Nghê đại sư, chào cô." Người phụ nữ lại nói: "Tình huống hiện giờ có hơi đặc biệt, lúc tôi mới vừa tới đây mới biết chồng tôi cũng mời một vị đại sư khác tới, cũng phải trách tôi không nói rõ ràng với anh ấy từ trước."

Hoàng Lộ Lộ cẩn thận nhìn Nghê Miểu, phát hiện cô không hề tức giận mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi, kéo người phụ nữ sang một bên: "Không phải mình đã kể với cậu mấy chuyện đợt trước xảy ra với mình rồi sao? Đều là vị Nghê đại sư giúp mình giải quyết đấy, mình còn tận mắt nhìn thấy nữa, vô cùng tài giỏi, cậu làm vậy không phải đắc tội người ta rồi à?"

Người phụ nữ cười khổ một tiếng: "Mình biết chứ, nhưng cậu cũng biết gần đây mình và Lâm Liệt lại chiến tranh lạnh, ai biết được bọn mình nhiều năm không ăn ý lần này lại chung suy nghĩ. Haiz, thôi cậu nói giúp mình nhé, nếu như đại sư không muốn làm việc chung với người khác thì mình sẽ bồi thường cho đại sư một khoản, không để cô ấy tay không mà về."

"Không sao đâu, đi xem trước đã." Nghê Miểu tính tình tốt nói.

Người phụ nữ thở phào một hơi, bất luận thế nào cô ấy cũng không muốn đắc tội với một vị đại sư có bản lĩnh thật sự.

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, nội dung không khác với những lời trước đó Hoàng Lộ Lộ nói bao nhiêu.

Đi vào toà nhà, họ thấy ánh đèn ấm áp trong phòng đã được bật sẵn, ngoại trừ bọn họ đứng ngoài, bên trong còn có vài người nữa.

Một người đàn ông tây trang phẳng phiu đeo mắt kính đi tới, phía sau còn có một người phụ nữ mặc đồ công sở, gương mặt thanh tú theo sau. Cách đó không xa còn có hai người nữa tay cầm la bàn, có vẻ người dẫn đầu là vị tóc râu đều đã phủ sương, tóc chải kiểu đạo sĩ, hơi có phong phạm tiên phong đạo cốt.

Đi theo phía sau ông ta là một người đàn ông trung niên, xem dáng vẻ, có lẽ là đồ đệ của ông lão..

"Chị Dung, chị Lộ." Người phụ nữ mặc đồ công sở mở miệng trước, giọng nói của cô ta rất ngọt, ngọt đến phát ngấy, Nghê Miểu khẽ nhíu mày nhìn cô ta một cái.

Người đàn ông đeo mắt kính là Lâm Liệt mặt không biểu tình nhìn mấy người trước mặt: "Không phải em nói đưa đại sư tới đây à? Đại sư đâu?"

"Vị này chính là Nghê đại sư." Hoàng Lộ Lộ giới thiệu.

Lâm Liệt không hề che giấu sự đánh giá trong ánh mắt khi thấy Nghê Miểu không khác gì một cô gái mười mấy tuổi. Nhưng anh ta chưa nói gì, cô đã dẫn đầu bước vào trong, đến bên chỗ hai sư đồ đang đứng.

"Vị này chính là Âu Dương đại sư có danh vọng rất cao trong giới huyền học hiện nay, tôi phải phí rất nhiều công sức mới mời tới được, còn vị bên cạnh này là đồ đệ của Âu Dương đại sư - anh Nghiêm Chấn, cũng là một nhân vật không thể khinh thường."

Biểu tình của hai sư đồ đều có phần cao ngạo, ánh mắt họ nhìn về phía Nghê Miểu toàn là khinh miệt.

"Bây giờ kẻ nào cũng được gọi là đại sư hay sao?" Nghiêm Chấn khinh thường nói.

Nghê Miểu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gã ta, cùng với nữ quỷ khuôn mặt trắng bệch và một thân hỉ phục đỏ sẫm phía sau lưng gã.

Nữ quỷ cảm nhận được tầm mắt Nghê Miểu thì nâng một đôi không tròng lên nhìn qua, ngay sau đó cô ta lập tức sợ tới mức sắc mặt cứng đờ, hơi cúi đầu hành lễ với Nghê Miểu sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

"Lâm Liệt, Nghê đại sư là khách em mời đến, mong anh biết tôn trọng một chút." Người phụ nữ, cũng chính là Triệu Dung sắc mặt rất khó coi, cũng không có ấn tượng gì tốt với hai thầy trò Âu Dương đại sư.

"Chị Dung, chị đừng trách anh Liệt, ngày hôm qua anh ấy ở công ty tăng ca, cả một đêm không ngủ, hôm nay tinh thần mới không tốt." Người phụ bên cạnh Lâm Liệt hát đệm vào, nhìn qua thì có vẻ rất hiểu lòng người làm người hoà giải, thế nhưng Nghê Miểu không hề bỏ lỡ sự khiêu khích chợt lóe trong mắt cô ta.

Khoé miệng Triệu Dung cong lên thành nụ cười lạnh: "Phải không? Xem ra cô còn biết rõ chuyện này hơn tôi đấy."

Người phụ nữ mặc đồ công sở ra vẻ vô tội nói: "Nào có, chị Dung, em là thư ký của anh Liệt, anh Liệt tăng ca thì đương nhiên em cũng không được về sớm rồi."

"Được rồi, Triệu Dung, đừng náo loạn nữa, chính sự quan trọng. Âu Dương đại sư, còn phiền ngài tìm ra nguyên nhân ở nơi này." Lâm Liệt nói.

Âu Dương đại sư gật đầu, thuận tay đưa lên vuốt chòm râu: "Tôi nói trước, nếu như gặp phải thứ "hàng dởm", tôi và đồ đệ cũng chỉ có thể lo cho bản thân, người nào mà không có năng lực tự bảo vệ mình thì tốt hơn hết vẫn nên nhanh chóng rời đi đi."

Những lời này đang nói tới ai, người ở đây đều nghe ra được, Nghê Miểu cũng không tức giận, chắp tay sau lưng đi dạo trong toà nhà, coi như không nghe thấy.

Nghê Miểu đi từ tầng một dần lên tầng trên, khi tới tầng ba cuối cùng cô cũng trông thấy luồng sương đen dày đặc trong một căn phòng.

Cô tiến lên trước đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.

Chương 14



Nghê Miểu mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trên một phương tiện giao thông không ngừng lung lay, đập vào mắt cô là một màu đỏ tươi.

Cô đưa tay lên vén khăn voan trên đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trong hỷ kiệu*.

*Kiệu cưới.

"Ôi chao, tiểu thư ơi, khăn voan này phải chờ cô gia tới vén chứ, người tự vén thì không may mắn đâu." Bấy giờ Nghê Miểu mới thấy ngồi bên cạnh cô còn có một nha hoàn búi kiểu tóc song nha kế.

Nghê Miểu nhìn nàng ta một cái: "Ta thích."

Sắc mặt thiếu nữ cứng đờ, ngay sau đó nàng ta cúi đầu, coi như không có chuyện gì phát sinh.

Rất nhanh, hỷ kiệu đã dừng lại, một phụ nhân mặt mũi vui mừng, trên mặt dặm phấn còn trắng hơn cả bột mì bước lên trước: "Mời tân nương xuống kiệu."

Nghê Miểu nắm tay nha hoàn, bước từ cỗ kiệu xuống, lúc này cô trông thấy ngoài người phụ nhân, trước sau cỗ kiệu còn có bốn kiệu phu* đang đứng. Đầu bọn họ rũ xuống, không thấy rõ mặt, tay và cổ lộ ra ngoài đều hiện ra màu sắc trắng bợt chỉ người chết mới có.

*Người khiêng kiệu.

Cỗ kiệu dừng lại trước của hông của một gia đình giàu có.

"Thiếu gia của Tôn gia chờ ở hỉ đường đã lâu, tiểu thư mau đi đi." Phụ nhân cười nói, bà ta vừa cười, phấn dặm trên mặt như nước mưa rào rạt rơi xuống.

"Ta là cưới hỏi đàng hoàng sao lại phải đi cửa hông? Tên Tôn thiếu gia kia bị đứt tay hay là gãy chân mà lúc thành thân còn bắt tân nương tử tự đi vào hả?"

Nụ cười của phụ nhân cứng đờ, nhưng lại không dám chọc giận cô, chỉ đành không ngừng lặp lại lời vừa nói.

"Tôn thiếu gia đang ở hỉ đường chờ đấy, tiểu thư mau đi đi."

Nghê Miểu liếc xéo bà ta một cái, khiến phụ nhân tức mà không dám làm gì, sau đó cô mới nhấc chân đi vào trong.

Nha hoàn bên cạnh tận chức tận trách dẫn cô đi về phía hỉ đường, dọc theo đường đi cũng không dám lắm miệng nói nhiều, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận người bên cạnh, đến lúc đó hồn phi phách tán cũng không biết.

Bên ngoài hỉ đường dán chữ hỉ, treo đèn lồng màu đỏ, trong phòng cũng được trang trí theo phong cách nhà có hỷ sự.

Cha mẹ của vị Tôn thiếu gia ngồi ở hỷ đường sắc mặt trắng nhợt không hề có nhân khí, Nghê Miểu nhìn kỹ thì thấy ngũ quan có phần sơ sài cẩu thả, như được vẽ lên vậy. Tôn phu nhân mở miệng, ngữ điệu máy móc: "Thân thể con ta không khoẻ mạnh nhưng may mắn tìm được danh y điều trị, danh y khai một phương thuốc, có thể khiến cho con ta hoàn toàn thoát khỏi ốm đau bệnh tật, sau này không còn phải triền miên trên giường bệnh nữa. Bây giờ phương thuốc ấy chỉ còn thiếu một loại dược mà thôi."

Tôn phu nhân nói tới đây, đột nhiên thay đổi đề tài, đôi mắt chiếu thẳng vào Nghê Miểu: "Hiện giờ ngươi thân là gia phụ của Tôn gia ta, đương nhiên phải vì Tôn gia mà phân ưu giải nạn..."

"Dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi lớn lên trông xấu xí à?" Nghê Miểu cười lạnh một tiếng.

Tôn phu nhân cứng miệng, dường như không biết nên đáp tiếp thế nào, đành vẫy tay sang bên cạnh.

Từ phía sau bà ta mấy phụ nhân cao to tiến lên muốn bắt Nghê Miểu lại, Nghê Miểu nhẹ nhàng vung tay, những kẻ trước mặt cô bao gồm cả cha mẹ tân lang đang ngồi đều bị thiêu cháy.

"Quả nhiên là người giấy." Nghê Miểu lắc tay, hối hận vì bản thân đã ra tay quá sớm, cốt truyện phía sau còn chưa kịp xem mà.

Ngay sau đó, toàn bộ ảo cảnh đều biến mất, Nghê Miểu đang đứng ở căn phòng giữa tầng ba, trước mặt cô là tân nương tử mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm.

Còn hai thầy trò Âu Dương đại sư lúc này vẫn đang rơi vào ảo cảnh, Âu Dương đại sư mặc một bộ hỉ phục thảm hại bị mấy phụ nhân áp chế, sức lực của người giấy phía sau ông ta rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net