Chương 13 - Xong chưa nhỉ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Không nhớ gì nữa, Mộ Tình mở mắt ra. Bên kia, Phong Tín vẫn đang nhìn chằm chằm y. Lý Nguyên ngồi trên ghế trái dừa, vừa ăn hạt dưa vừa cười, nụ cười tươi rói như bao đứa trẻ mười tuổi khác, không chút lo lắng, xán lạn và thuần khiết. Nó đang đợi y mở lời trước, Mộ Tình hỏi : " Không có sau đó ? "

" Có "

Đứa nhỏ nhảy xuống khỏi ghế, vòng vàng leng keng vang lên, bây giờ họ mới để ý, thì ra Lý Nguyên mang đến ba cái lắc trên chân. Phong Tín gấp lắm rồi, hắn muốn biết sự thật mau mau lên, sau đó lập tức bay khỏi nơi này, hắn cực kỳ ghét kiểu nói chuyện úp úp mở mở như vậy. Lý Nguyên nói : " Hôm sau ta đã trở thành bà ấy rồi. Ta đến thư phòng xem, không thấy xác ."

"!"

Phong Tín và Mộ Tình đều cả kinh, rõ ràng hồi nãy họ đã thấy xác bị cháy đen mà. Hai người nhìn quanh, đúng thật là đã biến mất.

" Không phải do ta làm đâu ." Lý Nguyên nói, cũng không quên cười cười, nhìn vẻ mặt hơi hoang mang của hai người kia, nó nói tiếp : " À à, Tình ca ca bình tĩnh, còn tiếp... "

" Ta lấy được năng lực vốn có của Minh Thần , ta sống tiếp trong hình dạng của bà ấy , cũng không quên chỉnh sửa ký ức của mọi người. Ban đầu ta đã sửa cho phần ký ức về " Lý Nguyên " hoàn toàn biến mất, nhưng mà ...."

" Lý Nhã vẫn nhớ ? " Phong Tín cắt ngang.

Lý Nguyên nhìn hắn, trong mắt có một tia ngạc nhiên : " Ồ, tiểu thần quan này cũng đoán được à ? Nhưng cắt ngang lời người khác là không lịch sự chút nào ."

" Ta thao ! "

Phong Tín hắn không mắng không được, nhưng hắn đâu phải không có não, hắn biết nếu nhiều chuyện sẽ phiền, thế nên chỉ mắng thầm một tiếng. Bên kia, Mộ Tình trợn mắt hắn. Hắn thấy muốn đấm tên kia một cái, hai tên ! Mỗi người đấm một cái !

Lý Nguyên : " A Nhã đúng là vẫn nhớ. Ta sửa đi sửa lại thấy không ổn, cuối cùng chọn sửa thành gặp quỷ, phải nhốt lại. Nhưng mà lại thành công, mọi người thì tất nhiên nghĩ nó bị khùng. "

Mộ Tình hỏi : " Lý Nhã nhớ được, nên ký ức nó đảo lộn, tức là nó không được bình thường lắm ? "

" Tình ca ca ? " Đây không phải là gọi tên thông thường, mắt đứa nhỏ kia nheo lại, đầu nghiêng nhẹ qua một bên, miệng có hơi nhếch lên, đây chính là nhắc nhở y.

Mộ Tình đương nhiên biết, y lập tức nhận ra mình cũng nhớ được về Minh Thần, hơn nữa là nhớ cực kỳ rõ. Y nói : " Tiếp tục đi . "

" Ừm. Vài ngày trước, tỉnh dậy, ta đột nhiên ở trong hình dạng cũ, nơi ta nằm là thư phòng. Ta cảm thấy hơi lo nên mới đi ra ngoài xem, lúc đó có lấy theo một trái dừa. Và ta gặp đứa nhỏ tên Toả. Ban đầu thấy nó đáng yêu nên đứng chơi với nó một chút, ừm....sau thì mẫu thân ta đi ra. Lúc đó ta cảm thấy sợ muốn chết , bà ấy dắt ta vào lại phòng, ta ngất. Tỉnh dậy thì đã ở trong hình dạng của bà. "

Lý Nguyên đưa tay lên, trong tay xuất hiện một tờ giấy cũ. Nó mở ra, trên giấy lập tức xuất hiện một người phụ nữ mặc áo đen, chỉ nhỏ bằng con búp bê, nhưng đích thị là Lý phu nhân. Bà nói :

" Con trai ngoan, nếu cảm thấy ổn rồi thì trở về làm Minh Thần nhé. "

Đây có lẽ là lời nhắn của phu nhân với Lý Nguyên sau khi nó tỉnh lại, chứng tỏ bà cũng chẳng bình thường. Có thể sử dụng thuật ẩn thân, biến người này thành người kia, còn biết về rõ Minh Thần, đúng là đáng ngại .

Mộ Tình hỏi : " Bây giờ ngươi nghĩ nên giải quyết thế nào ? "

Câu hỏi này là vừa hỏi Lý Nguyên, vừa hỏi Phong Tín. Y đảo mắt nhìn hai người họ lần lượt , Phong Tín có vẻ không biết trả lời. Lát sau, Lý Nguyên thở dài : " Ta không muốn làm Minh Thần . Ta không muốn hại người khác . "

"..."

Mộ Tình đến xoa đầu an ủi nó, đúng là đã vứt tên Nam Dương tướng quân sang một bên rồi, y nói : " Ngươi chắc chắn đã có suy tính từ trước, ngươi biết mình muốn giải quyết thế nào mà, đúng không ? "

Lý Nguyên gật đầu : " Đúng. Ta nghĩ ta sẽ cho mọi người nhớ sự thật, cho A Nhã biết nó thật sự đã có một ca ca, cho hai đứa nhỏ biết chúng đã không còn mẫu thân...Nhưng ta thấy nó không ổn, tụi nhỏ sẽ rất tổn thương, ta sợ chúng không chịu nổi. "

" Ừm. " Mộ Tình lau nước mắt cho nó, y quay sang Phong Tín, hỏi : " Còn ngươi nghĩ nên giải quyết thế nào ? "

Phong Tín ngạc nhiên : " Sao lại hỏi ta ? "

Mộ Tình cơ hồ tức giận, hai mắt trợn ngược ra sau, nói : " Đất ngươi quản, công đức chia ngươi phần nhiều, giờ lại muốn ta giải quyết giúp à ? "

"..."

Phong Tín : " Nhưng ngươi biết nhiều hơn ta mà, với lại đây là chuyện quan trọng, ngươi quyết định đi, có bao nhiêu công đức ta chia ngươi hết, nha ? "

Mộ Tình cũng đến cạn lời với tên này, y quay đi, hỏi Lý Nguyên : " Thế sau này ngươi sẽ thế nào ? "

Đứa nhỏ kia vẫn cười, cho dù thế nào, y để ý thấy nụ cười giễu cợt pha lẫn chút gượng gạo kia chưa bao giờ tắt trên môi nó, nó nói : " Không rõ nữa, chắc là sẽ sống một đời khác. Tình ca ca cứ yên tâm, ta sẽ không mang hận hoá thành Minh Thần rồi đi hại người đâu ! "

Mộ Tình mỉm cười : " Hứa nha ! "

" Ừm . "

Bóng tối bao phủ.

Tia sáng mặt trời chiếu vào thư phòng, Lý Nguyên đã biến mất, căn phòng trở lại vẻ ẩm mốc cũ kỹ và hôi hám như trước, họ đi ra ngoài. Phong Tín đúng là đã trải qua một đêm mệt mỏi , hắn thở hắt ra : " Xong rồi ! "

Mộ Tình cười nhạo : " Vẫn chưa đâu Cự Dương tướng quân ơi, còn hơi bị nhiều việc . Bây giờ phiền tướng quân đây bay lên Tiên Kinh nói rõ đầu đuôi cho Linh Văn Điện, rồi mau xuống đây làm việc tiếp . "

Đây là lần đầu tiên Phong Tín không cảm thấy giận với cách gọi này, hay đúng hơn là chả buồn giận. Hắn còn nhiều thứ để lo, hắn phải báo cáo, phải dọn dẹp tàn dư, còn phải tìm hiều thêm về Mộ Tình. Mà hắn còn nhớ ra được một chuyện, chắc là sau khi Lý Nguyên biến mất, phần ký ức bị lấy đi cũng đã trở về. Hắn nhớ, cái hôm hắn đi lạc trong phủ, có đi tới một căn phòng lạ, nơi đó hắn gặp Lý Nguyên, bọn họ đánh nhau cả buổi. Tên nhóc kia đúng là vừa đánh vừa nâng, ở đây chỉ đang muốn đùa giỡn với hắn. Sau này tất nhiên hắn bị tẩy ký ức.

Mộ Tình đến trước phòng Lý Nhã, nó vẫn chưa dậy. Y nghĩ nó sẽ cảm thấy rất tệ, vì nó sẽ không quên những việc Minh Thần đã thêm hoặc bớt. Và có vẻ y đã đúng. Lý Mộc tỉnh dậy trước, nó cầm cây đèn lồng nhỏ đi quanh phủ, nó kiếm mẫu thân. Chạy đến trước Mộ Tình, nó hỏi : " Mẫu thân, đại ca, ta đang bị cái gì vậy ? Ca ca, có phải ta đang mơ không ? "

Mộ Tình im lặng. Có vẻ y chưa biết nói sao cho hợp lý, vì y cũng chẳng ngờ tới lựa chọn của Lý Nguyên. Mộ Tình nhìn chằm chằm vào mắt đứa nhỏ, nó là người thông minh, lập tức nói : " Là thật ? Vậy... "

Câu tiếp theo, thế nào cũng là nói đến Lý Nhã. Lý Mộc vốn là người ra vẻ nghịch ngợm nhưng rất hiểu chuyện, nó sẽ thích nghi khá tốt, nhưng người kia thì không như vậy. Lớn hay nhỏ đều đã bình tĩnh đón nhận, ai cũng không nghĩ A Nhã cảm thấy ổn. Phải có tâm lý cứng đến mấy mới không bật khóc trước sự việc như vậy ? Nếu nó la hét hay gì gì đó, người ta sẽ cảm thấy bình thường, nó mà bình tĩnh mới lạ đấy.

Điều này làm Mộ Tình có hơi để ý đến Lý Mộc, có thể cho là nó đang ở tuổi chưa quen với đau khổ, còn lại thì chưa dám nói trước. Y có thông linh cho Linh Văn về gia đình này, vẫn là nên chú ý thì tốt hơn.

Phong Tín trở về, lúc này cả phủ đã ầm ầm bàn tán, chỉ có Lý Nhã chưa tỉnh, cũng không ai dám đánh thức. Lý lão gia đã nghe hết chuyện, thật ra là không hết lắm, Mộ Tình là người khôn khéo, y biết lựa chuyện mà nói.

Phong Tín bước vào đại sảnh, lão gia đã lo chào đón và mời trà đầy đủ, dù gì thì bọn họ cũng đã giúp gia đình ông. Ông đã quyết định sẽ tổ chức tang lễ đàng hoàng cho phu nhân và Lý Nguyên, buổi sáng nay, đúng là một cảnh tượng tang tóc trong phủ.

Bên cạnh Mộ Tình đang phiền não suy nghĩ, Nam Dương tướng quân nói : " Dù sao cũng đa tạ ngươi, đừng có làm cái vẻ mặt khó ưa thế nữa, hay là ta kể ngươi nghe một câu chuyện đi ? "

" Im là tốt lắm rồi ! "

Phong Tín không để ý lời y, hắn nói : " Ta kể cho ngươi chuyện về ngọn nến đây. "

"..."

" Bắt đầu sao nhỉ ? Nghe nói, nến thường độc thân, ngày xưa, ở thành Đông Nam này, người ta chỉ thắp mỗi phòng một nến. Cây nến trong các phòng tân hôn là đáng thương nhất. Chúng một mình nhìn người ta có đôi có cặp, lại phải thắp sáng cho hạnh phúc của họ, rồi sáng đến lúc chảy hết sáp, từ giã cuộc đời. Thế nên sau này người ta thường thắp hai cây nến một lần, để chúng nó được cùng nhau sáng, cùng nhau đồng cam cộng khổ, cùng nhau tan biến, sẽ cùng nhau lưu lại khoảnh khắc đẹp. "

Mộ Tình trợn ngược hai mắt ra sau , cũng có chút tò mò, cũng có chút chán ghét, hỏi : " Ngươi tìm đâu ra câu chuyện nhảm nhí này vậy ? "

Phong Tín lúc này đang không biết ngại, trả lời : " Ta nghe bọn trẻ nói với nhau, ta đã cố gắng kể giống lắm rồi. Sao, hay không ? "

"..."

Hắn thấy y như chuẩn bị đá hắn một cái bay về Tiên Kinh rồi, hắn lái đi, đây mới là chuyện hắn cần biết : " Ngươi với Minh Thần, rốt cuộc là như thế nào ? Ta cảm thấy không bình thường, ngươi nên nói thật, biết đâu ta giúp được ."

" Ngươi mà giúp được ? " Mộ Tình nói lại , y không muốn cho hắn biết điều gì, nhưng y biết hắn sẽ không chịu yên. Sau một hồi suy nghĩ, y mới nói : " Nhiều hơn thì khó kể lắm , ngươi biết vì sao lại tồn tại thứ gọi là Minh Thần không ? "

Tất nhiên là Phong Tín không biết.

Mộ Tình nói tiếp : " Lúc trước vốn không có, nhưng dân gian lại truyền nhau câu chuyện về những loài sinh vật quái dị , kể cả Minh Thần ,tất nhiên . Không biết ai nghĩ ra, nhưng người tin tưởng ngày càng đông. Họ không chỉ kể nhau nghe, có nhiều người còn thờ cúng nó. Việc thờ cúng thứ không có thật này của tín đồ khiến nguyên khí của thần quan bấy giờ tụt giảm nặng nề, sau đó họ nghĩ ra giải quyết, còn là để phòng cho sau này. Đó là biến những đứa trẻ bình thường thành Minh Thần để điều khiển ký ức, và chúng nghe lệnh bọn họ. Chỉ lúc đấy thôi, sau khi Quân Ngô lên làm Đế Quân thì không còn nữa, các Minh Thần bây giờ toàn bộ đều đã sống gần hai ngàn năm . "

Phong Tín ngạc nhiên : " Việc làm như vậy lại được Thượng Thiên Đình chấp nhận ? "

Mộ Tình ngật đầu : " Bọn họ đa số ủng hộ, thần quan nào phản đối sẽ bị xử hoặc là mua chuộc, vì đám người dám chống lại ít đến thảm thương . " Y thở dài : " Vốn là những đứa trẻ bình thường, có thể lớn lên như bao người.... "

    Hết Chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net