Chương 8 - Dạo chợ mua dừa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cảm thấy mình hơi mắc cười, Mộ Tình đi đằng sau Tiểu Toả, về lại chỗ Tạ Liên. Xem thử có nhục không ? Lén lén lút lút đi sau một đứa con nít, còn bị nó phát hiện từ khi bắt đầu, Mộ Tình mặt đen như than, cúi đầu đi theo đứa nhỏ. Thấy nó ôm trái dừa đã bổ nhưng vẫn không uống, y có thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi.

Tiểu Toả bước ngắn bước dài mà đi, chân tuy có một khúc mà lại đi nhanh như chạy, Mộ Tình còn phải đuổi theo. Một lúc lâu sau, nó mới nói :

" Huyền Chân Ca Ca, ở dưới gầm giường nguy hiểm lắm sao ? "

Mộ Tình không hiểu câu hỏi này lắm, đáp : " Sao lại hỏi như vậy ? "

Tiểu Toả dừng lại một bước, đứng dưới một gốc cây cao, kéo tay Mộ Tình xuống, nói nhỏ : " Mấy hôm nay, đệ tỉnh dậy giữa đêm, thấy hai phụ thân ở dưới gầm giường bước ra ! "

Mộ Tình xoa đầu nó : " Thế có gì mà đáng sợ ? Hai vị phụ thân của đệ còn phải sợ cái gì à ? "

Tiểu Toả lắc đầu : " Nhưng mà hai người họ đều nhễ nhại mồ hôi , gương mặt vô cùng mệt mỏi, giống như đã đối phó với cái gì đó đáng sợ lắm ! Đệ hỏi thì phụ thân lớn nói không sao, phụ thân nhỏ cũng nói không sao. Đệ sợ có gì đó nguy hiểm nhưng hai người tự đi giải quyết một mình, không cho đệ biết.  Đệ rất lo cho họ ! "

Mới đầu Mộ Tình còn nghĩ là điều gì quan trọng, nhưng sau lại ngộ ra điều đó thật sự rất quan trọng, không nên cho trẻ nhỏ biết. Thầm mắng một tiếng trong lòng, không biết giải thích thế nào cho hợp lý, y nói lại :

" Thế đệ cũng đừng đến gầm giường làm gì, họ không cho đệ biết, đệ cũng đừng làm họ lo lắng. "

Tiểu Toả lo đến phát khóc, hỏi nhỏ : " Vậy họ có an toàn không ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ? "

Nó khóc, còn mắt trái lại đỏ rực lên, Mộ Tình đứng che trước mặt nó để không ai nhìn thấy.

Trở về bên cạnh Tạ Liên, nó đặt trái dừa xuống. Hai người họ đều khen nó giỏi, nhưng nó vẫn không ăn trái dừa kia. Lúc lâu, Tiểu Toả mới kể không phải nó mua, mà là được cho . Hài tử nhà Lý kia cũng hào phóng quá, trái dừa này không phải trái dừa thường, là loại đắt tiền, mà nó nói cho là cho. Hôm nào đó bọn họ sẽ lại dắt Tiểu Toả đến nhà kia cảm ơn.

Tạ Liên đang định uống dừa thì bị đứa nhỏ kia ngăn lại, không biết vì sao, nó bảo :

" Phụ thân, trái dừa này không bình thường đâu ! "

Tạ Liên có hơi ngạc nhiên, cầm dừa xoay một hai vòng, vẫn không có gì, y đưa linh lực vào kiểm tra nước dừa, vẫn không có gì lạ. Lòng vòng một hồi, Tạ Liên hỏi :

" Con thấy chỗ nào không bình thường ? Ta chẳng thấy gì không ổn cả."

Tiểu Toả nhận lại dừa, khom mặt xuống, nói :

" Con nhớ Cốc ca ca lấy về cho con một trái dừa, Cốc ca ca nói đó là lấy trên cây xuống, nhưng trái dừa của Cốc ca ca màu xanh, trái này lại màu da ! "

" ... "

Nó lại nói : " Còn nữa đó phụ thân ! Lúc nãy rõ ràng ca ca họ Lý cầm dừa đi ra ngoài, nhưng cho con dừa xong lại quay đầu vào phủ, giống như là biết con cần dừa nên đem ra cho vậy. "

Điểm này Mộ Tình cũng thấy đúng, gia hoả kia đi ra rồi lại chạy vào, thật sự rất giống chỉ chạy ra đưa dừa. Y nói nhỏ lại với Tạ Liên, Tạ Liên cũng nói nhỏ lại cho Hoa Thành, dù thấy hơi kỳ lạ nhưng  cũng bảo với đứa nhỏ rằng không sao, trái dừa kia tất nhiên là Tiểu Toả uống.

Chiều hôm sau, bọn họ lại đến phủ Lý gia.

Một nữ quản gia tầm bốn mươi bước ra, tươi cười nói :

" A, là đứa nhỏ hôm qua gặp đại thiếu gia trước cổng nè. Hôm nay đến chơi sao ? Vào đi vào đi ! "

Người ở vùng này thật là nhiệt tình quá đi, vốn chỉ định đến cảm ơn về trái dừa, bây giờ còn được mời ở lại. Trong phủ cũng khá lớn, Tiểu Toả nhanh chân theo quản gia đến đại sảnh, đi qua một khu vườn không nhỏ, Lý Nguyên ngồi bên trong, ngồi trên cây cầu trong vườn, im lặng đến đáng sợ.

Tiểu Toả hai mắt sáng rực chạy lên cầu, gọi :

" Lý Nguyên ca ca "

Bên kia giật mình một chút, quay đầu lại, hỏi : " Ngươi là ai ? "

Tiểu Toả đang lên cầu, nghe câu hỏi kia mà dừng lại, ngơ ngác : " Ta là Toả nè, hôm qua huynh nói có thời gian hãy đến chơi đó. "

" Lý Nguyên " đứng lên, phủi phủi áo, nắm tay Tiểu Toả bước xuống cầu , vừa đi vừa nhẹ nhàng nói : " Ta thật sự không biết đệ là ai nha ! Nhưng nếu đệ gọi Lý Nguyên thì chắc đệ nhầm người rồi. "

Đưa ra khỏi vườn, Tạ Liên , Mộ Tình và Hoa Thành trong dạng thiếu niên cũng đi đến, quản gia chạy tới " Lý Nguyên " , cúi đầu : " Nhị thiếu gia ! "

Người kia gật đầu một cái, nói : " Là đến tìm đại ca à ? Ta cũng đang định đến gặp huynh ấy, đi cùng không ? "

Nói rồi thả tay Tiểu Toả ra, đi đằng trước, nhưng rồi vẫn lui lại, đứng bên cạnh đứa nhỏ mới quen kia, giới thiệu :
" Ta là Lý Nhã, nhìn ta giống đại ca lắm đúng không ? Không sao không sao, người ta cũng hay nhầm lắm ! "

Mộ Tình đi đằng sau, nghe lén hai đứa nhỏ nói chuyện, không , không phải nghe lén, tại tụi nó nói lớn quá, âm thanh kia tự nhiên lọt vào tai y, ai cũng nghe cả mà. Cái phủ này đi khúc đầu thì cũng kha khá thôi, nhưng đoạn từ vườn đến đại sảnh thì muốn rã cả chân , không biết ai thiết kế nữa.

Lý Nhã hình như rất tin tưởng người bạn mới quen vài phút trước này, nói lắm chuyện trên đời, những câu chuyện kia vô tình lọt vào tai Mộ Tình, nghe tụi nó nói vui lắm , nào là hôm nay phụ mẫu không có nhà, chiều nay có thể ra ngoài chơi ; rồi chợ hôm nay sẽ có văn nghệ ca múa ; nhà nó có một khu trồng dừa, Tiểu Toả nghe nói mà hai mắt sáng trưng ; còn có --- vùng này thường xuyên có quỷ lắm.... Hả ? Quỷ á ? Thành này thuộc vùng cai quản của Phong Tín, sao lại hay có quỷ ?

Mộ Tình nghe thêm chú nữa, nghe Lý Nhã nói : " Không biết có phải Huyết Vũ Thám Hoa không nữa, mà vùng này đêm đến liền không được ra khỏi phòng, ai ai cũng sợ gặp con quỷ kia ! Hôm đó đại ca ta đi lên chỗ trồng dừa cùng mẫu thân, mẫu thân ở lại trên đó, huynh ấy về một mình. Đêm gặp một bé gái bị thương trong hẻm, đại ca ta có lòng đến hỏi thăm, kết quả hôm sau mọi người phát hiện huynh ấy bị thương trong hẻm, hỏi thì chỉ nhớ tới khúc đến gần. Mà huynh ấy dạo này như bị quỷ ám á ! Làm việc thường hay quên này quên nọ, đôi khi còn nói gặp mẫu thân ở chỗ này chỗ kia, trong khi bà hoàn toàn không có đến đó, rồi nói gặp được bá phụ, nhưng bá phụ chúng ta đã mất từ năm ngoái. Mẫu thân và phụ thân ta lo lắng lắm, hôm nay hai người mang lễ vật lên miếu Nam Dương cầu xin nè, đệ chắc không phải người vùng này ha, đệ thấy sợ không ? "

Nó đúng thật nói nhiều, vừa nhiều vừa nhanh nữa, Tiểu Toả nghe chữ được chữ mất, nhưng ba người kia nghe rõ.

Hoa Thành biết chắc chắn không phải người bên mình làm ra, Tạ Liên biết, con họ cũng biết, Tiểu Toả dù không quan tâm con quỷ gì gì đó, nhưng vẫn phải thêm vào một câu :

" Không phải Huyết Vũ Thám Hoa đâu ! "

Lý Nhã chạy lên trước, chặn đường Tiểu Toả lại, hớn hở hỏi : " Sao đệ biết ? Đệ biết cách giải cho đại ca hả ? "

Tất nhiên là nó không biết, hai thần một quỷ kia cũng chẳng biết nữa kìa .

Họ cuối cùng cũng đến đại sảnh, bên ngoài cửa toàn là bùa, bùa gì thì không nhìn kỹ, vẽ hơi sai, dán tùm lum. Lý Nhã vén dây bùa lên, bước vào trong, gọi : " Đại ca --- "

Đứa nhỏ bên trong quay đầu lại, đứa này chắc chắn là Lý Nguyên. Nhóc này với Lý Nhã giống nhau như hai giọt nước , là anh em sinh đôi. Lý Nguyên mặc chiếc áo trắng, ngồi trên ghế trong cùng, ôm một quyển sách. Tạ Liên đi theo sau hai đứa nhỏ, đang định nói cảm ơn nó vì trái dừa hôm qua , nhưng câu trả lời với tiếng gọi hồi nãy của nó làm y hết hồn. Nó nói :

" Nhị ca à, huynh nhầm người rồi nha ! Đệ là A Mộc mà, huynh gọi nhầm mãi, đệ rất là tức giận đó ! "

"...."

Tạ Liên nhanh chóng tiến đến hỏi Lý Nhã : " Bạn nhỏ à, nhà đệ có bao nhiêu anh em giống nhau vậy ? "

Lý Nhã cười cười nhìn y : " Ba người, ba người thôi.... " Rồi quay sang Lý Mộc : " Thế đại ca đâu rồi ? "

Lý Mộc trả lời : " Huynh quên rồi sao ? Đại ca đầu óc không bình thường, cả tuần nay đâu có được ra ngoài thư ph---"

Chưa kịp nói xong chữ " phòng " , nó liền nhận ra mình chơi dại rồi, liền nhảy xuống ghế, gãi gãi đầu : " Xin.... Xin lỗi "

Bên này, Lý Nhã nghe xong liền tức giận. Đứa nhỏ sáu tuổi giận lên, xụ mặt xuống, mặt hồng hồng, hai má phồng ra, đáng yêu muốn chết. Nó nhăn nhó cuối đầu, nhịn không cho nước mắt chảy ra, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời nó, cứ lã chã rơi xuống, nó méo mó : " Ta... Ta còn tưởng... tưởng là.... đại ca đã khỏi bệnh...thì ra....toàn là đệ giả danh ! "

Lý Mộc luống cuống : " Nhị ca à, đệ... đệ chỉ là không muốn huynh cứ đứng ngoài thư phòng mãi. Hôm nay mẫu thân và phụ thân lên miếu Nam Dương cầu phúc rồi, sẽ không sao đâu mà. Huynh cứ đứng ngoài phòng đại ca, đệ , mẫu thân, phụ thân, còn có đại ca đang dưỡng bệnh thật... thật sự rất lo lắng đó ! "

Mộ Tình đến bên Lý Nhã, y cúi người đặt tay lên vai nó, an ủi : " Không sao đâu mà, Cự... Nam Dương tướng quân chắc chắn sẽ phù hộ đại ca đệ ."

Đứa nhỏ kia ngừng một chút, ngẩng mặt lên nhìn y, lấy tay lau nước mắt, đôi mắt long lanh sáng ngời tràn đầy hi vọng, hỏi : " Thật sao ? "

" Tất nhiên rồi, người tốt đương nhiên sẽ được ban phúc. "

Lý Nhã nhìn Mộ Tình, vui vẻ cười tươi lên, rồi lại liếc sang Lý Mộc đứng sau, hai má phồng lên, quay người bỏ đi, còn mắng : " Thấy ghét ! "

Lý Mộc ban đầu định đuổi theo, nhưng rồi lại thôi , quản gia đến trước nó, thở dài : " Tam thiếu gia thật là... Thế hôm qua cũng là người ? "

Lý Mộc cũng xoa đầu : " Phải... ha ha... " Rồi nó nhìn xuống Tiểu Toả bên dưới, ngạc nhiên : " Là đệ ! "

Thì ra hôm qua người đưa dừa cho Tiểu Toả là Lý Mộc trong vai Lý Nguyên, nên ba người kia cũng được Lý Mộc mời lại, còn cho mỗi người một trái dừa đắt tiền. Tạ Liên, Hoa Thành và Tiểu Toả đi chơi cùng Lý Mộc, còn Mộ Tình ôm dừa ra ngoài.

Y ra lạ chợ phiên, chợ phiên buổi sáng không đông đúc rộn ràng như lúc đêm, y biết Phong Tín bây giờ cũng chán chảy thây trên Tiên Kinh, nên thông linh gọi hắn xuống, kể chuyện của Lý gia.

Nhưng Phong Tín ngơ ra một lúc, hỏi : " Ngươi có nghe nhầm chỗ nào không hả ? Nam Dương Điện làm gì nhận được lời cầu nguyện như vậy. "

Mộ Tình hút nước dừa , nhàn nhạt đáp : " Ta còn thấy Nam Dương Điện ngươi làm ăn không cẩn thận. "

" Ngươi ---- "

Mộ Tình ngừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ kỳ lạ này của y làm Phong Tín ngưng lại câu chửi, y nhìn hắn, nói : " Chẳng lẽ ngươi nghĩ nhà kia có gì quỷ quái ? "

   Hết Chương 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net