Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa thốt ra cảm giác chua xót lan từ đáy lòng lên toàn thân, đặc biệt là chóp mũi và hốc mắt.

Hứa Tự xách túi đứng dậy đi ra ngoài, những hình ảnh lúc trước tràn về trong tâm trí không kiểm soát được.

Người con gái luôn cười với cô như hoa hướng dương, giọng nói tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng ngời, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và rất thích gọi Tự Tự.

Khoảnh khắc mở cửa, nước mắt lưng tròng, Hứa Tự nhanh chân lao vào đám người.

Cô ấy sẽ không bao giờ gặp được ai tốt với mình như Xa Ly Tử nữa.

Ngoài đường, cô gái khổ sở khóc lớn.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Hứa Tự nói ra những lời đó trái tim Xa Ly Tử vẫn đau đớn.

Những mảnh ký ức quen thuộc của hơn ba năm như khắc sâu trong cơ thể, nay bị bóc ra từng chút.

Từ nay cô không còn người bạn có thể nói về mọi thứ.

Xa Ly Tử chậm rãi đứng dậy, nhìn qua tách cà phê chưa chạm, đẩy cửa bước ra với vẻ mặt thất thần.

Hạ Chí tắm rửa xong, khi bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Xa Ly Tử.

Vào ngày 30, có một phong tục cổ xưa là rửa sạch những thứ bẩn thỉu và mặc quần áo mới.

Hạ Chí đang mặc chiếc áo len, quần dài mà Phương Viện mới mua. Anh vừa lau tóc xong cửa phòng đã bị mở ra.

Ngay sau đó, Xa Ly Tử lao đến ôm chầm lấy anh.

Chiếc khăn trên tay rơi xuống đất.

"Sao vậy?" Hạ Chí vỗ nhẹ đầu cô, hạ mắt nhìn người trong lòng. Cả khuôn mặt Xa Ly Tử đều bị che khuất trước ngực, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen rối bù.

Hai tay cô ôm eo anh thật chặt, hơi thở nóng ẩm phả ra nơi xương quai xanh chính là hơi thở của cô.

"Hạ Chí..." Xa Ly Tử nhẹ nhàng gọi như đang nói mê. Giọng của Hạ Chí bất giác vô cùng dịu dàng.

"Ừm?"

"Người cậu thơm quá."

"..."

Anh dừng mấy giây rồi đẩy Xa Ly Tử ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu tìm ánh mắt của cô. "Chuyện gì xảy ra?"

"Ôi." Xa Ly Tử thở dài, im lặng ngồi xuống giường.

"Tự Tự sắp ra nước ngoài."

"Ba mẹ cậu ấy ly hôn rồi, dì muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài sau năm mới."

"Có chút buồn." Xa Ly Tử nhìn anh bằng vẻ mặt ngơ ngác. Hạ Chí sờ sờ đầu, mấp máy môi, nặn ra một câu khô cằn.

"Đừng buồn."

"Ừ." Xa Ly Tử gật đầu, cảm giác mất mát trong lòng giảm đi một cách kỳ lạ.

Hạ Chí im lặng ngồi xuống, không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi cùng cô. Đang ngồi đột nhiên Xa Ly Tử giật giật góc áo.

"Hả?" Hạ Chí cúi đầu, tưởng cô có chuyện muốn nói.

"Cậu có quần áo mới."

"Ừm..."

"Thật đáng yêu."

"..."

Không khí khôi phục sự yên lặng, lát sau Xa Ly Tử lên tiếng.

"Sao cậu không nói gì cả."

"Nói gì cơ."

"Gì cũng được."

Hạ Chí lúng túng, suy nghĩ hồi lâu, lắp bắp nói: "Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?"

"Không tốt lắm." Xa Ly Tử trông thật ủ rũ.

"Vậy để tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện cười nhé?" Anh ngập ngừng hỏi, mắt Xa Ly Tử sáng lên, nhanh chóng gật đầu.

Hạ Chí bắt đầu sắp xếp từ ngữ trong đầu, vài giây sau anh chậm rãi nói.

"Ngày xưa, có một người tên là vui vẻ."

"Anh ta đã chết."

"Vào ngày tang lễ, gia đình anh ấy khóc: vui vẻ ah...vui vẻ ah. Người qua đường hoang mang. Họ hỏi: Mọi người đang làm gì vậy? Sao gia đình khóc lóc thảm thiết thế."

"Vui vẻ chết...Vui vẻ chết rồi !!"

"..." Xa Ly Tử rùng mình.

"Không vui sao?" Hạ Chí nghiêng đầu nghiêm túc hỏi, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Xa Ly Tử cười hai tiếng, nhanh chóng nói: "Thật buồn cười, hahaha, thật buồn cười."

"Tớ về đây, mẹ vẫn đang đợi tớ về nhà cùng nhau xem tiết mục cuối năm." Xa Ly Tử lập tức đứng dậy chào tạm biệt với anh. Hạ Chí đi theo sau.

"Tớ đưa cậu xuống dưới."

Hai người bước ra ngoài cửa, Xa Ly Tử ra hiệu cho anh, khi cô quay người đi về phía nhà của mình Hạ Chí đột nhiên đưa nắm lấy tay cô.

Mùi sữa tắm quen thuộc xông thẳng  vào mũi. Xa Ly Tử bị anh ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu.

"Ngủ dậy mọi chuyện sẽ tốt thôi."

"Cậu vẫn có tớ."

"Ừ." Xa Ly Tử ôm anh, gật đầu lia lịa.

"Đi đi." Sau khi ôm cô khoảng năm giây, Hạ Chí mới buông cô ra nhẹ nhàng nói. Xa Ly Tử gật đầu, cúi đầu bước về nhà.

Mãi cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa Hạ Chí mới quay đầu, đối mặt với hai người đang lén lút trốn trong sân.

Anh dừng chân, gọi một cách điềm tĩnh. "Ba, mẹ."

Trong phòng khách nhà họ Hạ, ba người yên lặng ngồi đó. Phương Viện và Hạ Vân Kỳ nhìn Hạ Chí ở đối diện.

"Con và Tiếu Tiếu có chuyện gì vậy?" Phương Viện lên tiếng trước.

"Không có gì." Hạ Chí trả lời.

"Không có gì sao lại ôm nhau—" Hạ Vân Kỳ kích động nói. Phương Viện lập tức nháy mắt với ông.

"Con trai, chúng ta cũng không phải là người bảo thủ. Mẹ đã nhìn Tiếu Tiếu lớn lên. Nếu..." Khi bà nhìn Hạ Chí một lần nữa, nụ cười trên mặt lập tức trở nên rất dịu dàng nhưng không đợi bà nói xong Hạ Chí trực tiếp ngắt lời.

"Chúng con không yêu nhau."

"Hôm nay bạn thân của cậu ấy đi nước ngoài, con chỉ an ủi cậu ấy."

Phương Viện và Hạ Vân Kỳ nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù những gì anh nói là đúng hay sai, ít nhất bọn họ cũng cảm thấy thoải mái.

"Ba mẹ rất hạnh phúc nếu con và Tiếu Tiếu...nhưng bây giờ không phải là lúc."

"Con biết." Hạ Chí đứng lên cắt ngang lời của họ, với dáng vẻ trưởng thành hơn tuổi.

"Con tự có chừng mực."

-

Sau năm mới chính là khai giảng, lớp 11 đã bắt đầu cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.

Tương lai còn quá mơ hồ, điều duy nhất họ có thể làm là chăm chỉ học tập và tăng tiền cược, khi ngày đó đến họ sẽ có đủ tư cách để lựa chọn chứ không phải là bị lựa chọn.

Đây là nguyên văn lời của thầy hiệu trưởng, Xa Ly Tử ngồi ở phía dưới nhất thời có chút ngộ ra.

Nếu bạn suy nghĩ kỹ, làm việc chăm chỉ bạn có thể lựa chọn một tương lai tốt hơn, vậy tại sao lại không.

Về nhà với Hạ Chí sau giờ học, Xa Ly Tử đề cập đến vấn đề này một cách tình cờ, nhưng cô không ngờ Hạ Chí lại đột nhiên nghiêm túc hỏi cô dự định sẽ nộp hồ sơ vào trường nào trong tương lai.

"Vẫn còn sớm..." Xa Ly Tử nói.

"Tớ có thể ghi danh Bắc Thành." Hạ Chí nói với giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện rất bình thường.

"Gì."

"Giống như Lý Phi Minh." Xa Ly Tử cau mày đau khổ.

"Nhưng điểm đại học ở Bắc Thành  rất cao."

Cô nói xong còn bổ sung thêm: "Điểm của cậu tốt như vậy nhất định phải học Bắc Thành, nếu không sẽ rất lãng phí."

Lời vừa thốt tóc đuôi ngựa đã bị người ta túm, giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí truyền đến.

"Thật biết dùng thành ngữ, lợi hại."

"Haha."

Xa Ly Tử dùng lực tăng tốc độ xe, Hạ Chí đuổi theo sau, gió thổi tới hòa cùng không khí lạnh lẽo của mùa đông nhưng giọng nói bên tai lại nhẹ nhàng thoải mái, phảng phất mang theo một niềm khao khát, giống như sự ấm áp của mặt trời trong ngày đông.

"Xa Ly Tử, chúng ta cùng tới Bắc Thành đi."

Cơn gió lạnh lướt qua má như nóng lên. Xa Ly Tử nở một nụ cười, nhẹ nhàng đồng ý. "Được."

-

Ngay sau khi giờ học bắt đầu, mọi người xung quanh nhận thấy Xa Ly Tử đã thay đổi. Cô không còn la hét chơi ở đâu mỗi ngày, không chạy ra ngoài ngay sau giờ học mà ngồi sẽ ngồi một chỗ ôn bài.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc hỏi cô có bị kích thích gì không, chỉ có Tần Hiểu Đồng lắc đầu xúc động.

"Sức hấp dẫn của tình yêu thật sự không thể cưỡng lại được."

Tuy nhiên, có câu nói giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Xa Ly Tử kiên trì suốt một tuần cuối cùng không thể ngồi yên được nữa. Hạ Chí nhìn người đang phân tâm, giơ tay lấy bút chọc vào trán cô.

"Xa Ly Tử."

"Hả?" Cô như tỉnh khỏi giấc mộng.

"Đây là lần thứ ba thất thần, cậu có muốn tiếp tục làm bài không?"

"Tớ muốn về nhà đọc truyện tranh... Làm bài chán quá." Xa Ly Tử nhăn nhó vẽ lung tung trên giấy, lẩm bẩm không hài lòng.

Trước đây làm xong bài tập coi như hoàn thành nhiệm vụ nhưng bây giờ Hạ Chí muốn cô làm thêm bài. Bạn phải biết rằng các ngày trong tuần đã có rất nhiều bài tập được giáo viên bộ môn giao cho, được chứ?

Với lại...

Cô nhìn lên đồng hồ trên tường trong phòng khách, mỉm cười với Hạ Chí bên cạnh.

"10 giờ rồi...buồn ngủ quá."

Hạ Chí bất lực thở dài nhưng không thể nhẫn tâm với cô, anh dọn đống bài tập trước mặt rồi để cô đi.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi."

"Year!" Xa Ly Tử phấn khích giơ hai tay lên, niềm vui sướng không thể nói thành lời. Hạ Chí thở dài thườn thượt.

Mặc dù Xa Ly Tử rất ham chơi nhưng cũng may là Hạ Chí đã kiềm chế được cô, so với học kỳ trước cô đã chăm chỉ không ít, sau cả học kỳ điểm của cô đã cải thiện đáng kể.

Trong kỳ thi cuối kỳ, cô được xếp vào top 10 của lớp.

Phạm Nhiêu Nhiêu rất cảm kích, có gì tốt đều muốn đưa tới nhà sát vách. Vợ chồng Phương Viện nhiều lần từ chối nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng cầm lấy.

Sau cái ôm lần ấy nếu bọn họ vẫn không hiểu được tâm tư của Hạ Chí thì đúng là uổng công làm cha mẹ.

Vì vậy, việc con trai ông dạy kèm cho Xa Ly Tử hàng ngày rất là phức tạp.

Nhận món quà này thực sự hơi chột dạ.

Trong nháy mắt, lớp 12 lặng lẽ đến.

Những mệnh lệnh đinh tai nhức óc và sự dạy dỗ ân cần của thầy cô đã khiến những đứa trẻ từng mơ hồ dần nhìn thấy tương lai.

Xa Ly Tử và Tần Hiểu Đồng cũng bắt đầu suy nghĩ về việc họ sẽ là người như thế nào trong tương lai.

"Luật sư thì sao?" Tần Hiểu Đồng làm động tác đẩy mắt kính, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

"Mặc âu phục, đi giày cao gót, đứng trên tòa nói những lời chính nghĩa, đánh cho bọn tội phạm không có khả năng phản bác, quả thật đẹp trai chết người!"

"Ồ...nghe cũng khá hay nhưng nghe nói kỳ thi tư pháp rất khó, cậu phải mang theo một đống sách dày như vầy." Xa Ly Tử vươn hai tay ra, vươn tới dài khoảng một mét. Tần Hiểu Đồng lập tức sợ hãi, lắc đầu lia lịa.

"Thôi, chúng ta nên quên nó đi."

"Nếu không thì trở thành một thành phần tri thức, mỗi ngày đều đi lại giữa các tòa nhà cao cấp..." Sau vài giây Tần Hiểu Đồng lại bắt đầu mơ tưởng.

Xa Ly Tử gõ vào đầu cô ấy. "Làm bài tập về nhà trước đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net