Khắc 1: Trạch Y, cô có thể đóng giả thành ý trung nhân của ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm 311 Hằng Thời, Hoa Vệ quốc đứng trước nguy cơ suy vong khi nội bộ triều chính bất ổn, bên ngoài thì bọn ngoại bang Châu Nguyên cùng Cửu Nhật quốc – hai cường quốc hiếu chiến, tả phía, hữu phía đồng loạt sang nghênh chiến, xâm lăng.

Trước tình thế mất nước chỉ còn là vấn đề thời gian, bá quan trong triều thay nhau gom góp của cải chạy trốn,cả Vương triều chỉ còn Vương Cẩn – vị hoàng đế nhân từ đã tuổi cao gắng sức cùng các vị hoàng tử và các lão đại thần thượng triều cùng nhau tìm cách chống trả, cứu quốc.

Đầu năm 312 Hằng Thời, sau khi ổn định nội bộ, Đại hoàng tử Vương Tử Ngụy xuất chinh với 10 vạn binh lính, số lượng chỉ bằng một nửa quân Châu Nguyên, và chỉ bằng một phần tư quân Cửu Nhật đi về phía Bắc, dãy Hoàng Liên nơi đóng quân của Châu Nguyên. Trước đó người đã cho gửi thư giả hàng Cửu Nhật quốc, đồng thời cử sứ thần sang để kéo dài thời gian, hạn chế tối thiểu nhất có thể tỉ lệ cùng lúc tấn công từ hai bên. Sau hai ngày lưỡng lự, Cửu Nhật quốc quyết định tấn công thì quân của Đại hoàng tử cũng vừa trở về sau trận đại thắng, quân số cũng được nâng cao. Sau năm ngày giao chiến ác liệt, kho lương thảo của địch toàn bộ bị đốt sạch, hơn nửa số quân Cửu Nhật tử trận, trong khi quân Hoa Vệ sau mỗi trận lại gia tăng số lượng binh lính một cách kì lạ. Lời đồn "Hoa Vệ quân được thần linh phù trợ" bay nhanh theo gió, cứ thế mỗi ngày sĩ khí quân Cửu Nhật càng suy giảm, binh lính chiến đấu trong nơm nớp lo sợ. Trước khi bị đánh bại hoàn toàn khi quân số chỉ còn 5 vạn, Ngữ Bình tướng quân của quân địch ra lệnh rút quân xin hàng.

Hoa Vệ quốc theo một cách thần kì nào đó đã được tái sinh lần nữa.


- Đại hoàng tử, người có thể đi chậm lại không? Thần mệt chết đi được...

Đỗ Thượng khuỵu người xuống, tay đấm vào gối chân, tay quệt vội mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Tử Ngụy hắn cười trừ, nhìn cái tên đang ra vẻ mệt mỏi kia rồi nhìn đống đồ mình đang vác rồi thở dài, đi tiếp. Chợt đám binh lính từ đâu đi tới, thân giáp sắt, tay cầm gươm, vẻ mặt ai cũng dữ tợn vừa nhìn thấy hắn hai mắt sáng rực, hô hoán cả lê. Không đợi bọn chúng kịp phản xạ, Tử Ngụy vội xoay người chạy theo hướng ngược lại, không quên đá mông cái tên đang than trời trách đất kia để nhắc nhở hắn chạy mau. Thành Quế Lăng yên bình hôm ấy bỗng chốc hỗn loạn cả lên bởi câu chuyện rượt đuổi nhau không mệt mõi của đám binh lính cùng hai thanh niên nhanh nhẹn đường đường là Đại hoàng tử danh tiếng lẫy lừng cùng Thái úy tuổi trẻ tài cao.

- Hoàng tử, xin hãy hồi cung! Đại hoàng tử, xin hãy hồi cung!!!.....

Đám binh lính hô hào ngày một to khiến kinh thành đã ồn ã nay lại ồn ã hơn. Tên cầm đầu cảm thấy bất lực khi cứ mãi chạy theo người nhanh nhẹn như Đại Hoàng tử, sợ mất dấu người, lại sợ lệnh hoàng đế khó tránh nếu không đưa được người về, bèn liều mình mà hét lên:

"Ai bắt được Đại hoàng tử, người đang chạy phía trước sẽ thưởng 10 lượng vàng!"

Ngay lập tức không ai bảo ai cùng đuổi theo. Kẻ mang lưới đánh cá, kẻ mang lồng, kẻ vác chổi, khung cảnh hết sức dã man và buồn cười cho những kẻ hóng chuyện. Tử Ngụy lại thở dài, thân từng dẹp loạn hơn mười vạn quân hắn còn chẳng nao núng, nhưng với những người dân này hắn đành bất lực mà chạy, chẳng thể hạ cẳng tay, thượng cẳng chân với họ. Định quay sang nhờ Đỗ Thượng mang hộ đống đồ này về khách điếm trước thì chẳng thấy hắn đâu nữa. 

"Chết tiệt" là điều hắn thốt lên trong hoàn cảnh này.

- Vị huynh đài kia ơi! Vào đây mau!

Tiếng gọi dịu của một vị tiểu thư đang lấp ló sau cánh cửa của một phủ vệ trông có vẻ khá hoa lệ, hình như là gọi hắn. Hắn định xác nhận lại thì chất giọng san sảng không lẫn vào đâu được từ Thái úy đáng kính – Đỗ Lượng cất lời:

- Này Đại Ngốc! Còn muốn chạy thêm ấy vòng nữa à?

Tử Ngụy thật muốn đè hắn ra đánh mà! Dám giễu cợt hắn trong hoàn cảnh này. Nhưng trước hết hắn phải trốn trước đã. Hắn vội chạy vào, vị tiểu thư nọ nhanh chóng đóng cửa lại, vừa may lúc cửa đã đóng thì đám người kia mới chạy qua cùng với tiếng hô đầy khí thế, hùng hổ:

- Bắt lấy Hoàng Tử! Bắt......!!!!

Hắn bỏ xuống số hàng hóa cồng kềnh, mọi gánh nặng đúng nghĩa gánh nặng trên vai đã được trút xuống, thật nhẹ nhõm. Vị tiểu thư nọ nhìn hắn không rời mắt với ánh mắt khó hiểu cùng nghi hoặc, lúc này mới cất lời:

- Huynh đài đây là.... Hoàng tử?

Có lẽ bộ dạng lúc này của hắn dù có bảo với đứa trẻ ba tuổi hắn là hoàng tử thì nó vẫn nghĩ hắn là đạo tặc. Hắn cũng lười đáp lại, mà đúng hơn là chẳng còn hơi sức để đáp nên chỉ gật đầu. Đỗ Lượng hiểu ý nên trả lời thay hắn:

- Đây là Đại Hoàng tử, còn ta là bạn của hắn , tại hạ Đỗ Lượng! Đa tạ tiểu thư đây đã giúp đỡ chúng tôi!

- Không cần khách khí, tiểu nữ Bách Trạch Y.

- Trạch Y, cái tên thật lạ!

Tử Ngụy lấy chân đá Đỗ Lượng nhắc nhở, lúc này cậu ta mới ý thức được nên cười cho qua. Tử Ngụy cảm thấy được trong lòng Trạch Y vẫn còn khúc mắc, lúc này hắn mới chịu cất lời:

- Trạch Y cô nương phải chăng thắc mắc tại sao chúng tôi bị truy đuổi?

Trạch Y gật đầu, đáp:

- Chẳng giấu gì huynh đài, ban đầu nghe ngóng tôi cứ nghĩ là hai huynh đang bị bọn giang hồ truy sát, nhưng khi quan sát sự tình thì mới rõ huynh đài đây là hoàng tử, lại bị đám binh lính vây đuổi nên lấy làm lạ cùng một chút hiếu kì......

Đỗ Lượng cười to, hết nhìn Trạch Y lại quay sang ném cái nhìn đầy ý châm chọc tên hoàng tử nọ, giễu cợt nói:

- Còn chẳng phải do tên nào đó trốn gặp thê tử tương lai, sợ thành thân nên liên lụy bạn bè hay sao~

Lần này Đỗ Lượng ăn hẳn một cú chỏ tay vào bụng, nằm vạ than trời. Tử Ngụy hắng giọng, lấy lại vẻ nghiêm túc rồi mới kể lại sự tình:

- Chẳng giấu gì cô nương, sau trận đại loạn, Cửu Nhật sai sứ giả sang cầu thân, thánh thượng vì e ngại nếu từ chối lại thành cái cớ cho lần xâm lăng tiếp theo, lại một phần do mẫu hậu cứ hối ta lấy thê tử, nên thánh thượng đặc biệt dành mối lương duyên này cho ta.

Trạch Y gậc đầu tỏ ý tán đồng, ngần ngại hỏi lại:

- Vậy ra huynh sợ lấy phải người mình không thích?

- Không hẳn, ta chỉ sợ làm khổ người ta.

Đỗ Lượng được dịp xen vào, mỉa mai:

- Còn không phải huynh sợ người ta xấu xí hay sao?

Tử Ngụy ném cái lườm sang cậu ta, như muốn răng đe. Trạch Y bật cười trước cử chỉ thân mật lại có chút trẻ con ở hai người, cả hai hiểu được cũng bật cười theo vì xấu hổ. Bất chợt hắn nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Trạch Y:

- Ta vừa mới nghĩ ra một kế hoãn binh, và có lẽ chỉ có cô nương mới có thể giúp tại hạ...

Trạch Y ngạc nhiên, im lặng giây lát rồi đáp lại:

- Nếu có thể... xin điện hạ cứ nói.

Tử Ngụy hướng ánh mắt đầy tin cậy cùng sự khẩn thiết nhìn cô, hai tay giữ chặt bã vai cô như truyền đến cô kiên định trong quyết định của mình, rõ ràng, chắc nịch mà hỏi ý Trạch Y:

- Trạch Y, cô có thể đóng giả thành ý trung nhân của ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net