Chương 14: Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Tiệc

Edit: Thanh

==============

Sau khi tan học, Lộ An Thuần cùng Ninh Nặc đến khu mua sắm để chọn quà, Ninh Nặc nhìn trúng một đôi Air jordan 1 mid, làm bằng da, đế màu trắng, hoa văn màu xanh đậm, đơn giản thời thượng.

Lộ An Thuần nán lại bên giá giày, nhìn những đôi giày thể thao mới tinh và thời trang này, ma xui quỷ khiến thế nào... cô lại nghĩ đến Ngụy Phong.

Cô để ý thấy đôi giày của anh không có nhãn hiệu, nhìn rất cũ, mép giày thô ráp nhưng rất sạch sẽ.

"Cậu nói xem tớ mua đôi này thế nào?" Ninh Nặc lắc lắc đôi giày AJ đen trắng trước mắt Lộ An Thuần, "Có lẽ cũng được nhỉ?"

"Màu trắng đen rất hợp với phong cách của cậu ấy, hơn nữa còn dễ phối đồ." Lộ An Thuần cẩn thận hỏi, "Có điều cậu biết số đo giày của cậu ấy không?"

"Nếu như chuyện này còn không biết thì sao tớ có thể thầm mến cậu ấy được nữa chứ."

Lộ An Thuần cười nói: "Cậu từ lâu đã không còn là thầm mến rồi, mọi người đều biết, ngay cả cậu ấy cũng biết."

"Có điều..." Ninh Nặc do dự, "Cái này chỉ mới hơn một ngàn, có phải quá quá quá rẻ không."

"Không đâu, tớ cảm thấy không nhất định phải mắc tiền, chỉ cần có lòng là được rồi."

"Có lòng... ví dụ thế nào?"

"Ví dụ như cậu có thể làm cho cậu ấy một cái bánh kem nhỏ?"

"Ha ha ha, cậu muốn làm tớ bị cười chết à." Ninh Nặc nhéo nhéo làn da mịn màng trên mu bàn tay của mình, "Mọi người đều tặng quà đắt tiền cho cậu ấy, nếu tớ chỉ tặng một cái bánh kem nhỏ thì sẽ bị chê cười keo kiệt thì sao, tớ còn không dám lấy nó ra."

Lộ An Thuần không phản bác chỉ nói: "Cũng đúng."

Trước kia cho dù cô tặng cho bạn tốt nhất của mình là Lưu Nguyệt Toa một cái bánh kem nhỏ do cô tự làm, cô ấy cũng cực kỳ vui vẻ.

Ninh Nặc quét mã mua đôi giày đó, cầm túi đi ra khỏi cửa hàng giày: "An An, cậu định tặng quà gì cho lớp trưởng?"

"Lúc nãy lên lầu tớ có thấy một cửa hàng lego chính hãng, cậu đi xem thử với tớ đi."

"Cậu tặng lego sao?"

"Đúng vậy, không phải con trai đều thích cái này sao?"

"Cũng đúng, Từ Tư Triết rất thích mấy anh hùng, cậu định tặng cậu ấy một mô hình nhân vật à."

"Không biết có không nữa, bọn mình đi xem thử đi."

Hai người tay trong tay xuống lầu, đi dạo một vòng trong cửa hàng lego, Lộ An Thuần mua một mô hình Lego Spider-Man, lại tỉ mỉ chọn thêm một mô hình xe đua.

Lúc trả tiền Ninh Nặc hỏi cô: "Cậu tặng hai thứ luôn sao?"

"Không phải, mô hình xe đua tớ tặng cho một bạn nhỏ, chắc em ấy sẽ thích."

Chủ yếu là... mua quà cho bạn có thể quẹt thẻ thanh toán, mua một món hai món, cho dù Lộ Bái có hỏi tới cô cũng có lời để nói.

"Cậu mua quà... cũng thật thuận tiện nhỉ, tớ nghi ngờ cậu muốn mua quà cho bạn nhỏ trong nhà nên mới đến cửa hàng lego, rồi thuận tiện mua quà cho Từ Tư Triết luôn chứ gì."

Lộ An Thuần cười nói: "Đúng nha đúng nha, cậu ấy cũng không phải người tớ thích, tớ nào có để tâm như người nào đó chứ."

Ninh Nặc rất vui vẻ, may mắn là Lộ An Thuần không vừa gặp đã yêu với Từ Tư Triết, nếu không thì cô ấy sầu chết mất.

Lộ An Thuần là người có giá trị nhan sắc đỉnh chóp trong trường trung học số 1 Nam Gia, cô có phong cách trong sáng, tính cách lại tốt, con trai nhất định sẽ không thể cưỡng lại được cô.

Nếu có thì khuyết điểm duy nhất chính là cách ăn mặc của cô.

Quần áo của cô đều rất tốt, đều là hàng hiệu nhưng kiểu dáng rất thống nhất, không giống với phong cách mà các cô gái hiện nay ưa chuộng.

Nghiêm túc, ngoan ngoãn, kín đáo.

Hầu như tất cả quần áo của cô đều như thế này.

Ninh Nặc đã nói với cô nhiều lần, lôi kéo cô đi mua quần áo: "Cậu có biết cậu cho tớ cảm giác gì không, là cảm giác như chủ nhiệm lớp vậy! Quá nghiêm túc, quá chính thống rồi đó!"

Lộ An Thuần cũng chỉ cười cười cho qua.

...

Nhà Từ Tư Triết nằm ở Giang Bắc, một khu biệt thự cao cấp ven sông, trong biệt thự rất náo nhiệt, ngoài bạn bè mà cậu ấy mời ra, còn có khoảng hai mươi người giúp việc và phục vụ.

Bong bóng ruy băng được buộc quanh vườn, có hai chiếc du thuyền cập bến bên hồ, các chàng trai tổ chức tiệc ăn mừng trên du thuyền.

Lộ An Thuần đứng bên bàn ăn buffet, ăn món sô cô la yêu thích của mình, tán gẫu với vài cô gái xa lạ xung quanh, Ninh Nặc tức giận đi tới, cầm cốc Sprite lên uống một ngụm: "A a a tức chết tớ rồi!"

"Sao vậy?"

"Cậu ấy vậy mà lại mời Liễu Lệ Hàn."

Cô nhìn theo ánh mắt của Ninh Nặc, thấy Liễu Lệ Hàn mặc sơ mi trắng đang nói chuyện với mấy cậu con trai bên cạnh du thuyền, trên mặt nở một nụ cười giả tạo.

"Tới thì tới thôi, cậu ghét cậu ta vậy sao?"

"Cậu biết không! Cậu ta cũng tặng Từ Tư Triết một đôi giày Air Jordan! Hơn nữa còn đắt hơn của tớ, là phiên bản giới hạn trong năm nay! Thực sự tức chết tớ rồi!"

Lộ An Thuần vỗ vai cô ấy nói: "Vẫn là câu nói đó, tấm lòng quan trọng hơn."

"Nhưng mà tớ thật sự rất ghét cậu ta!"

Lúc này Từ Tư Triết bưng ly nước trái cây đi tới trước mặt cô gái, Ninh Nặc vội vàng im lặng, cậu chu đáo hỏi: "Chơi vui không, có muốn lên du thuyền xem không?"

Lộ An Thuần vội vàng từ chối: "Tôi bị say tàu."

"Ninh Nặc thì sao, cậu có đi không?"

Ninh Nặc bĩu môi, nhìn Liễu Lệ Hàn trên boong tàu: "Cậu ta ở đó tớ cũng không muốn đi, cậu mời cậu ta tới đây làm gì?"

Từ Tư Triết nói thẳng: "Không sao đâu, dù sao tớ cũng mời hết các bạn trong lớp, tớ mà lớp trưởng mà."

"Hừ, dù sao tớ cũng không ưa cậu ta."

"Đừng giận mà." Từ Tư Triết vươn tay rất tự nhiên vuốt tóc Ninh Nặc, "Lần sau tớ không mời cậu ấy nữa, như vậy được rồi chứ."

Hành động thân mật của cậu làm mặt Ninh Nặc đỏ lên.

Bên du thuyền có người gọi Từ Tư Triết, cậu nói với hai người, "Vậy tớ đi xem một chút."

"Ừm, sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn cậu, lát nữa cùng nhau ăn bánh kem nhé."

Ninh Nặc nói thầm: "Nhiều người như vậy, bánh kem chắc chắn sẽ không chia tới bọn tớ."

"Yên tâm, nhất định tớ sẽ để lại cho cậu một phần."

Sau khi cậu ấy đi, Ninh Nặc kéo tay Lộ An Thuần, hưng phấn hỏi: "Cậu nói xem, mấy lời cậu ấy vừa nói có phải có ý nghĩa gì đặc biệt không? Có nghĩa là tớ là người đặc biệt đó sao?"

"Tớ không biết nữa, tớ chưa bao giờ hiểu rõ suy nghĩ của con trai." Lộ An Thuần nhìn bóng lưng Từ Tư Triết, "Nhưng mà, hình như tớ vừa nghe thấy cậu ấy nói như vậy với một cô gái khác."

Ninh Nặc hất tay Lộ An Thuần ra, sắc mặt trầm xuống: "Chắc là cậu nghe lầm rồi."

Lộ An Thuần từ nhỏ đã quen nói dối, cô biết sự thật ... có đôi khi sẽ không dễ nghe như vậy, thà nói dối để mọi người cảm thấy vui vẻ, cũng khiến mình thoải mái hơn.

Cô nở một nụ cười hoàn mỹ, lại nắm lấy tay Ninh Nặc: "Cậu nói không sai, nhất định là tớ nghe lầm."

...

Sắc trời dần tối, Ninh Nặc nhìn thấy Từ Tư Triết một mình đi ra vườn sau, vội vàng bỏ Lộ An Thuần lại, đi theo.

Lộ An Thuần đang ngồi trên chiếc ghế trong vườn đón làn gió mùa thu mát mẻ, Liễu Lệ Hàn thấy cô ở một mình, vì vậy cậu ta đi tới chủ động bắt chuyện với cô: "Hi."

Cô mỉm cười lịch sự với cậu ta.

Liễu Lệ Hàn uống một hơi cạn sạch nước màu cam không biết là bia hay đồ uống gì trong ly rồi nói với Lộ An Thuần: "Tôi biết lớp trưởng là vì cậu nên mới mời tôi, thông thường mấy trường hợp như vậy bọn họ sẽ không mời tôi."

"Cậu đừng nghĩ nhiều, không có chuyện này đâu, lớp trưởng coi cậu là bạn nên mới mời cậu mà thôi."

Sắc mặt Liễu Lệ Hàn lạnh lùng nặng nề, không cam lòng nói: "Tôi biết trong lòng bọn họ nghĩ gì về tôi, sau lưng họ cũng coi thường tôi. Cho dù tôi có tặng cho cậu ấy một đôi giày đắt tiền như vậy, cậu ấy cũng sẽ không nhìn tới."

"..."

Lộ An Thuần không biết nên nói gì với cậu ta mới tốt.

Có đôi khi người tự ti bất kể người khác làm gì thì trong mắt họ cũng là coi thường, nên rơi vào vòng luẩn quẩn, cho dù người ta thực sự không có suy nghĩ như vậy.

"Đúng rồi, chị tôi bảo tôi nói với cậu một tiếng, tối nay ba cậu về, cậu phải về sớm một chút, muộn nhất là tám giờ."

"Cảm ơn cậu đã nhắc, tôi biết rồi."

Liễu Lệ Hàn gật đầu quay người rời đi.

Lộ An Thuần lấy điện thoại dự phòng ra, vào Wechat làm mới vòng bạn bè.

Đúng lúc Chúc Cảm Quả mới thêm bạn mấy ngày trước đăng một bài trong vòng bạn vè.

Cậu ấy không viết gì, chỉ đăng ba biểu tượng cảm xúc [bánh kem] [bánh kem] [bánh kem], kèm theo là một tấm hình bàn lẩu đầy chai bia, nồi lẩu ở giữa bốc khói, phía trước của Ngụy Nhiên còn có một chiếc bánh kem nhỏ.

Cậu nhóc nhìn cái bánh kem với ánh mắt thèm thuồng.

Còn góc trái màn hình, một đôi bàn tay rất đẹp lọt vào ống kính.

Đôi tay kia đang cầm điện thoại, đầu ngón tay thon dài, mu bàn tay trắng lạnh, hiện ra gân xanh nhàn nhạt.

Không biết vì sao Lộ An Thuần vừa nhìn đã nhận ra trăng lưỡi liềm màu trắng trên ngón tay anh.

Cô gửi tin nhắn cho Chúc Cảm Quả ——

Thuần: "Anh gan heo, hôm nay là sinh nhật học sinh tiểu học sao?"

Châu chấu dũng cảm: "Hôm nay là sinh nhật anh trai của học sinh tiểu học."

Thuần: "Hả, Ngụy Phong sao, sao không nói sớm với tôi chứ?"

Châu chấu dũng cảm: "Nói thì cô có thể bỏ bữa tiệc cực kỳ sang trọng của lớp trưởng để đến ăn lẩu lề đường với mấy đứa vô tích sự như bọn tôi à."

Thuần: "Anh nói chuyện khó nghe thế, chúng ta không phải bạn bè sao."

Châu chấu dũng cảm: "Là bạn thì cứ đến thôi, bọn tôi vừa mới bắt đầu, người nào đó cả ngày đều làm mặt lạnh, nhìn thấy cô nói không chừng sẽ vui vẻ đó. [ mời gọi ]"

Lộ An Thuần nhìn thời gian, bây giờ đã sáu giờ rưỡi.

Về trước tám giờ chắc là không có vấn đề.

Thuần: "Anh gửi địa chỉ cho tôi đi, không nhất định sẽ tới kịp nha."

...

Tiệm lẩu bên đường, nồi lẩu bơ nóng hổi, ​​cay cay, dậy mùi thơm nức khiến bao người thèm ăn.

Chúc Cảm Quả nhìn thọ tinh sinh nhật hôm nay uống hết cốc này đến cốc khác mà không nói lời nào, đôi mắt đen hơi say.

Dễ nhận ra tâm trạng anh đang không tốt.

Đoán chừng là vì chuyện bà Ngụy rồi.

Trước đây, vào mỗi dịp sinh nhật của anh, bà đều sẽ nấu mì trường thọ cho anh ăn, nói tiểu Phong và tiểu Nhiên nhà chúng ta phải bình an, sống lâu trăm tuổi.

Sinh nhật hôm nay không có bà, mỗi sinh nhật sau này cũng không được ăn mì trường thọ của bà nữa.

Hai mắt Ngụy Phong đỏ ngầu, ngẩng đầu uống cạn chất lỏng trong cốc.

"Đừng uống nữa, là sinh nhật mà, phải vui vẻ lên chứ."

"Cũng rất vui đó."

"Anh này..." Chúc Cảm Quả kêu Ngụy Nhiên, "Học sinh tiểu học, tới đây, nói anh em đừng uống nữa."

Ngụy Nhiên nhìn anh một cái: "Anh em uống nước ngọt mà."

"Cái này..."

Chúc Cảm Quả nhìn cái ly của anh, quả nhiên bên trong là Sprite: "Không phải chứ... uống nước ngọt thôi mà anh làm cứ như đang mượn rượu giải sầu vậy."

"Anh em vẫn luôn diễn sâu như vậy, anh còn không biết sao."

Chúc Cảm Quả thấy người này thực sự buồn bực không vui, thế là lấy ra đòn sát thủ, đến gần anh nói nhỏ: "Em có một tin tốt cho anh, người kia chút nữa. . . có thể sẽ tới đó."

Ly nước trong tay Ngụy Phong dừng lại: "Ai?"

"Còn ai nữa, đại tiểu thư của anh đó."

Đầu ngón tay thon dài của chàng trai xoay xoay ly nước, một lúc lâu, anh cầm menu lên gọi thêm vài món.

...

Lộ An Thuần nhìn lớp trưởng Từ Tư Triết đang cầu nguyện, cắt bánh kem trên du thuyền, mọi người vây quanh cậu lần lượt gửi lời chúc và những món quà đắt tiền, khung cảnh thật hoành tráng và náo nhiệt.

Không biết vì sao trong đầu Lộ An Thuần lại hiện lên bức ảnh trong vòng bạn bè của Chúc Cảm Quả.

Cũng là sinh nhật, nhưng một bên thì trên du thuyền sang trọng, bánh kem ba tầng với sâm-panh và rượu ngon.

Một bên thì ở tiệm lẩu bên đường, cùng hai ba người bạn, vô cùng đơn giản nhưng cũng không quạnh quẽ.

Lộ An Thuần mặc dù không thích ăn món lẩu bơ cay như vậy, nhưng cô muốn tham gia náo nhiệt, bầu không khí bên đó hẳn sẽ rất ấm áp, em trai cô cũng ở đó.

Điều duy nhất khiến lương tâm cắn rứt là... cô không chuẩn bị quà sinh nhật.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6 giờ 40, lớp trưởng ước nguyện, cắt bánh, cũng gần kết thúc rồi.

Lúc này Ninh Nặc hai mắt đỏ hoe đi tới, không nói lời nào, trước tiên ôm lấy Lộ An Thuần một cái.

"Sao vậy?" Lộ An Thuần kinh ngạc hỏi.

Ninh Nặc khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Tớ có hơi khó chịu."

"Không phải cậu lên du thuyền chơi à, ở cùng nam thần không vui hả?"

"Vừa rồi tớ thấy Hứa Nghê Sam giao tiếp bằng mắt với cậu ấy vài lần, sau đó hai người đi ra phía sau boong tàu nói chuyện riêng, tớ đi theo thì thấy Hứa Nghê Sam đưa cho cậu ấy một chiếc vòng dây phong thủy màu đỏ, cậu ấy còn đang đeo nó."

Trong ấn tượng của Lộ An Thuần, Ninh Nặc luôn là một cô gái vui vẻ và vô tư.

Trên thực tế... trước mặt người mình thích, thần kinh có dày bao nhiêu cũng sẽ trở nên rất mỏng manh, một ánh mắt cười hay một câu nói chuyện bình thường sẽ giống như hiệu ứng bươm bướm, nhẹ nhàng đập cánh, gây ra sóng thần trong lòng đại Tây Dương.

"Không sao, có rất nhiều người tặng quà cho cậu ấy mà."

"Không giống, tớ biết không giống."

Đôi mi dài của Ninh Nặc khẽ chớp, khóe mắt ửng đỏ, khi gió thổi qua lại cảm thấy chua xót, "Quà tớ tặng cậu ấy cũng không nhìn tới, đặt đại chỗ nào đó, quà Hứa Nghê Sam tặng thì cậu ấy liền đeo lên, cô ấy tặng một chiếc vòng phong thủy, cậu nói đúng, giá cả vốn không quan trọng, tấm lòng mới quan trọng, cậu ấy rất quý tấm lòng của Hứa Nghê Sam."

Lộ An Thuần không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, suy nghĩ cách an ủi cô ấy: "Nhưng Từ Tư Triết biết cậu thích cậu ấy, cậu ấy cũng không từ chối cậu, còn thường cười với cậu, đây có tính là đáp lại cậu không."

"Cậu ấy đối xử như vậy với rất nhiều cô gái." Ninh Nặc đá đám cỏ trên mặt đất, "Tớ không biết rốt cuộc cậu ấy nghĩ thế nào."

"Vậy cậu có muốn ám chỉ hay thăm dò cậu ấy một chút không?"

"Tớ phát hiện cậu thật sự không có kinh nghiệm gì cả." Ninh Nặc nhìn Lộ An Thuần, "Cậu chưa từng thích ai sao?"

"Chưa từng."

Có người ba đáng sợ như Lộ Bái, Lộ An Thuần nào dám tuỳ tiện thích ai chứ.

Huống chi mấy năm nay cô vẫn chưa gặp được chàng trai nào khiến mình động lòng.

"Cậu không hiểu đâu, loại chuyện này nếu làm rõ rồi thì sẽ không được như trước nữa, bây giờ... tớ vẫn có thế lấy danh nghĩ bạn bè tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn."

"Cho nên. . ." Lộ An Thuần nháy mắt: "Thật ra trong lòng cậu không phải đã có đáp án rồi sao?"

"..."

Ninh Nặc lúc này thật sự không kìm lòng được nữa, nước mắt lấp lánh che đi đôi mắt, cô ấy cố chấp dùng mu bàn tay lau đi, sụt sịt.

Quả thật, sự thật không dễ nghe, sẽ khiến người ta đau lòng.

Lộ An Thuần đã quen với những lời nói dối, vì nói dối mới có thể khiến thế giới của cô trở nên yên bình hơn.

"Có lẽ cậu ấy không biết nên biểu đạt thế nào thôi." Lộ An Thuần dắt tay Ninh Nặc, "Tớ nhìn ra được cậu ấy có cảm giác với cậu."

"Thật sao?"

"Lúc cậu ấy cười với cậu vô cùng đẹp, trong mắt như có ánh sáng vậy."

Ninh Nặc dùng khăn giấy lau nước mắt rồi gật đầu thật mạnh: "Tớ cũng thấy vậy, chắc chắn có cảm giác, mỗi lần ánh mắt bọn tớ chạm nhau đều có tia lửa."

"Ừm, đừng buồn nữa, đây là sinh nhật người ta đó."

"Không khóc nữa." Ninh Nặc nhìn Hứa Nghê Sam mặc áo có hình Micky đứng dưới giàn hoa, "Tớ thật sự rất ghét cậu ta, cậu ta rất hay giả vờ, An An, cậu không được chơi với cậu ta."

"Ừm, tớ và cậu cùng nhau không thích cô ấy."

Cô ấy nắm tay Lộ An Thuần: "Vậy cậu ở đây với tớ, tối nay chúng ta nhất định phải đứng cùng một chiến tuyến."

Lộ An Thuần nghiêng cổ tay, màn hình đồng hồ sáng lên ——

7 giờ rồi.

_____________

Editor của lời muốn nói:

Bắt đầu từ chương sau sẽ được đặt pass nha, mọi người vào mục để đọc cách lấy pass nhé.😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net