Chương 37: Nụ hôn nóng bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Nụ hôn nóng bỏng

Edit: Thanh

==============

Nghe Ngụy Phong nói xong, lúc đầu cậu nhóc vẫn coi như bình tĩnh, chỉ hỏi mấy câu như lúc nào thì gặp mặt, không có phản ứng gì quá lớn.

Nhưng đến mười một giờ đêm, Lộ An Thuần đã chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Chúc Cảm Quả.

Bên kia điện thoại, tên mập Chúc Cảm Quả thở hổn hển nói với Lộ An Thuần: "Thằng nhóc kia nhân lúc anh trai nó đang tắm thì chạy ra ngoài rồi!"

Lộ An Thuần giật mình, vội vàng ngồi dậy: "Trốn khỏi nhà rồi?!"

Chúc Cảm Quả đang trong bóng tối vội vã chạy đến cửa hàng sửa chữa điện thoại ngõ Thanh Hà: "Anh nó tìm được nó ở cửa khu trò chơi, bây giờ hai anh em đang cãi nhau trong nhà, sắp lật tung mái nhà rồi, với cái tính hung dữ của Ngụy Phong thì chỉ thiếu bước cầm dây thừng trói thằng nhóc lại thôi."

"Lúc tôi đi em ấy vẫn rất bình tĩnh mà, sao lại trốn khỏi nhà?"

"Thằng nhóc này rất biết cách giả vờ, trên mặt không thể nhìn ra được, tâm tư lại rất nhiều."

Lộ An Thuần biết những đứa trẻ trong cô nhi viện trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường: "Tình hình bây giờ thế nào rồi?"

"Còn không phải vì chuyện nhận nuôi kia à, nếu không cô khuyên nhủ Ngụy Phong đi, nói anh ấy nhẹ nhàng một chút, đừng tức giận đánh người, càng đánh nó càng ngỗ ngược, anh ấy chỉ nghe cô thôi."

"Tôi không ra ngoài được, đã trễ thế này rồi, ba tôi cũng đang ở nhà."

"Bây giờ tôi qua đó, cô nói chuyện với anh ấy qua video đi."

Mấy phút sau, Chúc Cảm Quả đi tới tiệm sửa chữa, cầm điện thoại gọi video trực tiếp với cô, Lộ An Thuần nhìn thấy đứa trẻ bị trói ném lên ghế sô pha, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt, lớn tiếng khóc——

"Thả em ra!"

"Anh không quan tâm em, không sao, em đi là được chứ gì!"

"Em không làm liên lụy anh nữa!"

Ngụy Phong lười nhác dựa vào bàn sửa chữa, cầm móc áo đánh cậu nhóc trong tay, cười lạnh: "Giận dỗi rời nhà trốn đi, sao lại trốn đến cửa khu trò chơi thế?"

"Em... em chỉ đi đại thôi, trùng hợp thôi mà."

"GPS của em định vị cũng khá chuẩn đó."

"Em phải đi! Em không muốn ở nhà anh nữa!"

"Bây giờ em ra ngoài đi, ngày hôm sau chết bất đắc kỳ tử đầu đường, ông đây còn phải nhặt xác cho em."

"Em thà chết bất đắc kỳ tử đầu đường cũng không cần ba mẹ mới! Hơn nữa em tự đi làm việc cũng có thể tự nuôi sống mình!"

"Em tự đi làm có thể làm được việc gì?" Ngụy Phong mặt không chút thay đổi nói, "Đi vô mấy quán ăn bưng trà rót nước cho người ta, hay là đi rửa chén, hay để cho người ta đánh tàn phế tay chân rồi ra đường ăn xin? Mấy năm nay ông đây đã ăn bao nhiêu nắm dấm, chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường, em muốn thử sao?"

"Vậy em... em đi tìm chị!"

"Đi tìm rồi thì cô ấy có thể giữ em lại à? Ngay cả bản thân cô ấy còn không tự chăm sóc được."

"Em ghét anh, em ghét anh ghét anh!"

"Tùy em, dù sao cuối tuần ông đây cũng đưa cậu đi!"

Cậu nhóc nằm trên sa lon gào khóc: "Em muốn bà, anh trai muốn đưa em đi, em muốn bà..."

Ngụy Phong dùng đầu ngón tay xoa xoa trán, quay đầu lại thấy Chúc Cảm Quả đang phát sóng trực tiếp, tức giận rút điện thoại di động định ném ra ngoài, Chúc Cảm Quả vội vàng nói: "Còn dám đập! Nữ thần của anh đang ở trong đó! Anh muốn ném nữ thần của mình à."

Lúc này Ngụy Phong mới chú ý tới khuôn mặt thanh tú của Lộ An Thuần trong màn hình điện thoại đen sì, anh hít sâu một hơi, chỉnh ngay ngắn màn hình điện thoại: "Em nhìn thấy rồi nhỉ."

Lộ An Thuần trầm giọng nói: "Ngụy Phong, anh đưa điện thoại cho em ấy đi.

Anh kéo cậu nhóc lên, cởi bỏ dải vải trói tay cậu, đưa điện thoại lên trước mắt: "Chị em có chuyện muốn nói."

Lộ An Thuần lại nói: "Anh gan heo có thể ra ngoài được không?"

Lúc này Chúc Cảm Quả đang ôm cánh tay ăn dưa xem kịch, nghe được Lộ An Thuần kêu cậu ta ra ngoài thì không tình nguyện nói: "Ai da, còn là điện thoại của tôi đó."

"Làm phiền anh gan heo rồi."

Cậu thở dài, cũng chỉ đành ra ngoài.

Ngụy Nhiên ủy khuất nghẹn ngào, dùng tay áo bẩn thỉu lau nước mắt: "Chị, em không cần ba mẹ mới, em không muốn rời khỏi ngõ Thanh Hà, không muốn rời khỏi nhà, chị khuyên anh ấy được không, đừng đưa em đi mà."

Lộ An Thuần cũng không dịu dàng an ủi cậu bé, cô chỉ bình tĩnh nói một sự thật: "Ngụy Nhiên, mẹ em đã rời khỏi thế giới này, ba cũng bặt vô âm tín, em làm một đứa trẻ mồ côi."

Ngụy Nhiên không nghĩ gì, chỉ biết khóc lớn hơn.

Lộ An Thuần tiếp tục nói: "Nhưng trên thế giới này không chỉ có mình em là cô nhi, mẹ chị cũng đi rồi, ba chị... ông ấy là kẻ đáng sợ nhất trên đời, chị thà không có người ba này. Chị không biết anh em có giống chúng ta không, nhưng với anh ấy, bố mẹ anh ấy căn bản không tồn tại."

Ngụy Nhiên dần ngưng nghẹn ngào lại, những lời của Lộ An Thuần đã an ủi cậu được một chút, dù sao chỉ có so sánh những nỗi đau với nhau, mới có thể được xoa dịu trong chốc lát.

"Em và anh trai... bọn em đều là cô nhi."

"Trên thế giới này, mỗi người đều là cá thể cô độc, phải học được cách lớn lên trong đau khổ." Lộ An Thuần nặng nề nói, "Ngày chị bị bệnh, chị đã nhìn thấy phiếu điểm tuyển sinh tự chủ vào đại học hàng không của anh trai em, năm nay anh trai em có cơ hội đến đại học hàng không, nhưng anh ấy không đi, em biết tại sao không?"

Ngụy Nhiên lắc đầu.

Ngụy Phong đi tới muốn giành lại điện thoại, không muốn Lộ An Thuần nói những chuyện này với Ngụy Nhiên, nhưng Lộ An Thuần vẫn kiên trì nói: "Tôi nhất định phải nói cho em ấy biết sự thật, như vậy em ấy mới trưởng thành được."

Về mặt giáo dục con nít, Lộ An Thuần với tư cách là chị gái của Ngụy Nhiên, dường như có thái độ kiên quyết hơn, định hướng cũng rõ ràng hơn.

"Anh ấy chọn học lại một năm là vì muốn tìm cho em một gia đính ấm áp hạnh phúc, để em có được ba mẹ tốt hơn, để lấp đầy hạnh phúc mà anh ấy từng rất mong muốn nhưng lại xa tầm với, và để trọn vẹn... mảnh ghép cuối cùng."

Ngụy Nhiên biết chuyện ghép hình, mọi đứa trẻ trong cô nhi viện đều biết, chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành hình ghép liền có thể được ba mẹ nhận nuôi, con đường đi tới hạnh phúc sẽ gần ngay trước mắt.

Đó từng là giấc mơ của mỗi một đứa bé.

Cuối cùng Ngụy Nhiên cũng an tĩnh lại, tính cách cậu bé thật ra trưởng thành rất sớm nên đã hiểu được đạo lý sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Đúng vậy, nếu như không sắp xếp tốt cho cậu sao Ngụy Phong có thể yên tâm đi học đại học được, ngay cả chỉ đi Bắc Kinh thi đấu có mười ngày nhưng anh cũng không muốn đưa cậu cho người khác chăm sóc, nhất định phải dẫn theo bên cạnh.

Mấy năm nay, anh trai phải đi học, lại còn phải đi làm thêm, về nhà còn phải giúp bà làm việc nhà, chăm sóc cậu.

Anh đối với cậu... Tận tình tận nghĩa.

Bây giờ bà mất rồi, Ngụy Nhiên tự biết không thể liên lụy anh trai nữa, đại bàng trên trời nên có bầu trời rộng hơn để bay cao.

Cậu gật đầu với Lộ An Thuần trong video, ngoan ngoãn hứa hẹn: "Chị, em biết rồi, em sẽ không trốn khỏi nhà làm mọi người lo lắng nữa."

Lộ An Thuần dịu dàng nói: "Cuối tuần đến gặp người nhà đó một lần, nếu em không thích bọn họ thì cứ từ chối, anh trai sẽ không miễn cưỡng em, em có quyền lựa chọn, nhưng chúng ta phải dũng cảm thử xem, có lẽ ba mẹ sẽ là người tốt thì sao, không cần từ chối hạnh phúc, được không."

"Vâng!"

Cuối cùng cũng trấn an được đứa nhỏ, tắt video, cậu nhìn nhau với Ngụy Phong.

Ngụy Phong mỏi mệt, cũng không trách cậu nữa, uể oải nói: "Tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai anh đây còn thi tháng."

Ngụy Nhiên ngoan ngoãn trở về phòng, lưu luyến không rời nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Buổi tối, Ngụy Phong hoàn thành hàng trăm lần chống đẩy như thường lệ, tắm rửa sạch sẽ, nằm lại trên giường với cơ bắp đau nhức, nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Lộ An Thuần.

Một lúc lâu cô mới nhận điện thoại ——

"Ngụy Phong."

Giọng cô nhỏ nhẹ, khi gọi tên của anh, giống như đầu lá liễu chạm vào da thịt, làm cho anh ngứa ngáy.

"Em còn có thể trị nó nhỉ." Anh nâng giọng ở cuối câu, mang theo mấy phần trêu chọc, "Thằng nhóc này trước giờ chưa từng nghe ai dạy bảo, chỉ chịu thua nắm đấm."

Lộ An Thuần hừ nhẹ một tiếng: "Đó là do anh quá nóng nảy, thật ra trong lòng Ngụy Nhiên biết mọi chuyện, chỉ cần anh đừng coi em ấy như một đứa trẻ, em ấy sẽ rất hiểu chuyện."

"À, nhà giáo dục."

"Anh nói chuyện đàng hoàng được không hả."

Ánh mắt Ngụy Phong rơi trên giá sách: "Ngày đó em lục giá sách của tôi, phát hiện được phiếu điểm tự chủ tuyển sinh."

"Tôi muốn xem sách của anh, không thể xem sao?"

"Có thể, nhưng vấn đề là, tôi nhớ phiếu điểm được kẹp trong một quyển tạp chí người lớn mà."

Mặt Lộ An Thuần đỏ lên: "Tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại có loại sách đỏ hả!"

"Tôi là nam, 18 tuổi, có nhu cầu bình thường, nhưng sao em lại lật quyển tạp chí đó ra."

"..."

Lộ An Thuần không giải thích được, chỉ có thể nhỏ giọng buồn bã nói: "Tôi chỉ tò mò tại sao trong một đống sách về máy bay lại có một quyển có phong cách rất kỳ quái, vừa mở ra tôi liền hối hận."

"Chuyện này thì chẳng có gì, nhưng vấn đề là... em lại cầm quyển tạp chí đó đi."

Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng lên: "Trong nhà có con nít, tôi sợ Ngụy Nhiên sẽ mở ra!"

"Quả nhiên là chị ruột."

"Kết thúc chủ đề này!" Lộ An Thuần lập tức kêu dừng, "Đừng có nói đến quyển sách đó nữa!"

Một tay Ngụy Phong gối sau gáy, mặc dù đã vào thu nhưng cái nóng của mùa hè vẫn không giảm bớt chút nào: "Tôi có thể nói mấy lời hơi tục không?"

"Không được, Ngụy Phong."

"Vậy em đền cho tôi một cuốn đi."

"Tôi... tôi đi đâu mua cho anh chứ, mua cái đó không hợp pháp đâu."

"Lộ An Thuần." Ngụy Phong cắt ngang lời cô.

"Hửm?"

"Lộ An Thuần..."

Anh một lần rồi lại một lần kêu tên cô, trong giọng nói mang theo sự nhẫn nại cực hạn, "Con mẹ nó em thật sự muốn giết chết tôi rồi."

*

Hẹn gặp với ba mẹ mới vào chủ nhật, chiều thứ bảy, Lộ An Thuần và Ngụy Phong dẫn cậu nhóc đến trung tâm thương mại Thiên Nhai để mua quần áo mới, hi vọng có thể để lại cho ba mẹ mới ấn tượng tốt.

Lộ An Thuần chọn vài bộ quần áo trẻ em cho Ngụy Nhiên, phong cách mùa hè hay mùa thu đều có.

Cậu nhóc thử từng bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ, còn Ngụy Phong...

Giống như bao bạn trai cùng bạn gái đi mua sắm khác, Ngụy Phong buồn chán ngồi ở khu nghỉ ngơi, cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn nhóc con, bình luận vài câu không mấy quan trọng.

Dù vậy anh cũng là người đẹp trai nhất trong tất cả những người bạn trai ở khu nghỉ ngơi, ngũ quan sắc bén cùng với khí chất lạnh lùng, các cô gái đi ngang qua không thể không nán lại nhìn anh.

Lộ An Thuần chú ý tới hoodie đen trên người anh, hình in chú chó trong phim hoạt hình sắp bị giặt sạch rồi.

Dường như cô chưa từng thấy anh mặc quần áo màu sáng bao giờ, cái áo đen trên người này không biết đã mặc bao nhiêu lần rồi.

Nhưng anh rất thích sạch sẽ, trên người luôn có mùi bạc hà nhàn nhạt của bột giặt.

Lộ An Thuần đến cạnh Ngụy Phong, dùng mũi chân chọc chọc đôi chân dài của anh: "Nè, nhìn em trai mua quần áo có phải anh rất hâm mộ không."

Ngụy Phong lười biếng ngẩng đầu nhìn thằng nhóc đang pose dáng trước gương, mặt không đổi sắc nói: "Hâm mộ muốn khóc rồi."

Lộ An Thuần cười nói: "Vậy tôi cũng chọn cho anh hai bộ nhé?"

"Được thôi."

Cô lấy từ trong đống quần áo ra một cái váy công chúa cho trẻ em rất đáng yêu ướm thử trước người anh: "Cái này rất hợp với anh đó? Tôi mua cho anh nhé."

"Được." Ngụy Phong không phản đối.

"Mua rồi thì anh phải mặc đó!"

"Tôi dám mặc, em dám nhìn không?"

Ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu Lộ An Thuần lại tưởng tượng ra hình ảnh anh đang mặc váy công chúa, cô run rẩy một chút, nổi cả da gà: "Thôi, thôi quên đi."

Ngụy Phong biết cô đang tưởng tượng ra hình ảnh gì, anh xì khẽ một tiếng, đưa tay vò đầu cô. Lộ An Thuần nhạy cảm né tránh: "Đã nói không chạm vào tôi mà, anh làm trái quy tắc mấy lần rồi hả!"

Anh kiềm chế rút tay lại, dùng răng cắn nhẹ môi dưới khô khốc.

Mỗi phút mỗi giây đi với cô anh đều đang kiềm chế.

Lộ An Thuần giúp Ngụy Nhiên chọn một bộ áo cao bồi phong cách Anh thoải mái, phối hợp với quần đen, bộ quần áo này rất Tây, hoàn toàn khác với vẻ ngoài xuề xòa trước đây, đáng yêu và trẻ trung.

Cô biết chính Ngụy Phong cũng không tự mua quần áo gì, chắc chắn Ngụy Nhiên cũng rất ít có cơ hội đi dạo phố mua đồ mới, đồ của cậu đa số đều là đồ trước kia Ngụy Phong từng mặc, may may vá vá, sửa một chút đổi một chút.

Lộ An Thuần thực sự hy vọng sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn để bù đắp cho đứa em trai này.

Đáng tiếc sẽ không còn cơ hội nữa.

Lúc tính tiền, Lộ An Thuần lấy tiền mặt từ trong ví tiền ra, lại nghe thấy một tiếng "Tích", Ngụy Phong đã thanh toán bằng mã QR.

"Ài, đã nói để tôi mua cho em ấy mà!"

"Em dựa vào đâu mà mua cho nó." Ngụy Phong quét mắt nhìn số tiền 873 trên màn hình thanh toán, nói: "Cũng không phải chị dâu của nó."

"..."

Anh vẫn không bỏ qua cái danh chị dâu này.

Mua quần áo xong, Lộ An Thuần lại dẫn cậu bé đi mua giày và cặp sách mới, có điều vì mỗi lần đều phải lấy tiền mặt nên tốc độ lấy tiền của cô không bằng tốc độ quét mã của Ngụy Phong, cô cố ý lấy mấy ngàn tiền mặt để dành bỏ vào túi xách, vậy mà còn chưa tiêu được một đồng nào.

Chạng vạng tối, ba người cùng nhau đi dạo trong con hẻm hẹp lên dốc, mặt trời lặn phía xa như lòng đỏ trứng gà dần dần lặn xuống, thu lại ánh sáng chói mắt, phủ lên những tòa nhà cổ kính những năm 1980 một tầng ánh sáng nhu hòa.

Ngụy Nhiên mặc một bộ quần áo mới, một tay nắm tay anh trai, tay còn lại nắm tay Lộ An Thuần, huyên thuyên về những điều thú vị đã xảy ra ở trường, cãi nhau với anh trai, cười cười nói nói với Lộ An Thuần, như cười lên vì tất cả hạnh phúc của một đời người trong một ngày.

Lộ An Thuần nói tối nay muốn mời bọn họ ăn lẩu, Ngụy Nhiên giơ hai tay tán thành, Ngụy Phong cũng không từ chối.

Bọn họ đến một quán lẩu lâu đời trong ngõ, kinh doanh rất tốt, đông người qua lại, nhiều bàn ghế được kê ngoài đường.

Mặc cho Ngụy Nhiên phản đối, Ngụy Phong khăng khăng gọi một nồi lẩu uyên ương, Ngụy Nhiên vô cùng ghét bỏ, nói ăn lẩu uyên ương chính là vũ nhục nồi lẩu, Ngụy Phong không thèm đếm xỉa đến cậu, lấy bút chọn mấy món ăn trên menu.

"Anh cũng không cho chị gọi món à! Chẳng lịch sự gì cả, khó trách không theo đuổi được người ta!" Cậu nhóc lên án anh.

Ngụy Phong còn không ngẩng đầu lên nhìn một cái, thản nhiên nói: "Chị gái này của cậu, cho dù có đối xử tốt với cô ấy thế nào, cô ấy cũng sẽ không nhìn ông đây thêm một cái."

"Đó là anh không đủ cố gắng." Ngụy Nhiên như thầy giáo dạy bảo anh, hoàn toàn không để ý người trong cuộc đang ở bên cạnh, "Anh phải quan tâm chị nhiều hơn, bắt đầu từ chi tiết, hiểu sở thích của chị ấy, xách túi cho chị ấy, để chị ấy quen với anh trong mọi mặt của cuộc sống, không thể rời khỏi anh, nhưng vậy mới có cơ hội thành công chứ."

Ngụy Phong vô tình đánh giá: "Cái em nói không phải là theo đuổi con gái, mà là đang liếm, hơn nữa còn liếm không có tí kỹ thuật nào."

"Anh gan heo em anh chính là liếm cẩu*..."

(* liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)

"Ông đây không phải."

"Anh phải, chỉ là cái kiểu hơi đẹp trai trong những người liếm cẩu thôi."

Ngụy Nhiên lại quay đầu hỏi Lộ An Thuần, "Chị ơi, chị có thích anh trai em không?"

Lộ An Thuần biết Ngụy Phong đang nhìn cô, cô không dám ngẩng đầu lên, dùng đũa đảo tỏi trong chén, không trực tiếp trả lời, "Thích là một chuyện rất phức tạp, chị cũng không nói rõ được, bây giờ chị vẫn chưa muốn suy nghĩ đến vấn đề này."

Ngụy Phong bình luận: "Nghe vua nói một buổi, như thế nói một lời*."

(*听君一席话, 如同一席话: Đề cập đến việc lắng nghe ai đó nói điều gì đó, như thể cũng chỉ là nghe mà thôi, không hiểu được bất kỳ đạo lý gì trong đó.)

Ngụy Nhiên lại nói: "Em cảm thấy rất có lý mà!"

Ngụy Phong gõ đầu cậu nhóc: "Đẳng cấp của chị gái này cao hơn em, là trà Long Tỉnh nhất phẩm cao cấp Tây Hồ."

Ngụy Nhiên ôm đầu: "Anh biết mà còn liếm."

"Nói lại lần nữa, anh đây không liếm, anh đây là đang mang theo tôn nghiêm theo đuổi cô ấy."

Một giây sau, Lộ An Thuần đưa chén đũa của mình cho anh, thậm chí còn không cần cô dặn gì, Ngụy Phong nhận lấy chén đũa, thuần thục đứng dậy đi ra bếp sau rửa bát cho cô.

Ngụy Nhiên nói lớn với bóng lưng anh: "Thật sự rất có tôn nghiêm đó!"

Lộ An Thuần chọc vào trán cậu nhóc: "Không được chê cười anh trai em."

"Chị, chị càng ngày càng bảo vệ anh ấy rồi."

...

Rất nhanh, nồi lẩu uyên ương được mang ra, hai anh em vẫn đang tranh cãi không ngừng về hai vấn đề 'liếm cẩu' và 'trà', Lộ An Thuần bị hai người làm cho không còn khẩu vị ăn nữa: "Có thể dừng chủ đề này lại được chưa!"

Ngụy Nhiên lập tức nghe theo ngậm miệng, Ngụy Phong bỏ thêm một miếng ớt vào bát của cậu, cậu lập tức phản công, gắp cho anh một miếng gừng.

Lộ An Thuần không thèm để ý đến hai người ngây thơ này nữa, nhúng bao tử bò cho Ngụy Nhiên.

Ngụy Phong đẩy chén mình qua, dùng ánh mắt chỉ chỉ cho cô.

Lộ An Thuần bất đắc dĩ, lại gắp cho anh một miếng thịt bò.

Hai anh em, đối xử bình đẳng.

Ăn xong một bữa tối vui vẻ hòa thuận, Ngụy Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn đi khu trò chơi.

Nghĩ đến chuyện sau này có lẽ sẽ không có cơ hội cùng đi chơi với nhau nữa, Lộ An Thuần liều mình bồi quân tử, cùng cậu đi khu trò chơi chơi thật lâu.

Tại khu trò chơi gắp thú, Ngụy Phong đã thể hiện thao tác cấp thần của mình, gắp được mấy con thú bông rất lớn.

Ngụy Nhiên bĩu môi nói: "Em cũng không cần gấu bông, em là con trai!"

Ngụy Phong lạnh nhạt nhìn cậu một cái: "Ai nói cho em chứ."

Lộ An Thuần ôm mấy con gấu bông mềm mại, cọ cọ, cười nói: "Cái này đương nhiên là anh trai cho chị..."

Còn chưa nói xong, cô gái nhỏ bất ngờ nhìn thấy Liễu Lệ Hàn đi với mấy nam sinh vào khu gắp thú.

Cô không có thời gian để suy nghĩ, nắm lấy cổ áo Ngụy Phong, kéo anh vào khoang hẹp giữa hai máy gắp thú, giả vờ là một cặp đôi đang hôn nhau, che mặt lại bằng những con thú bông lớn.

"Anh, chị, hai người..."

Ngụy Nhiên không biết chuyện gì nên kéo hai người, Lộ An Thuần thấp giọng nói: "Ngụy Nhiên, chị với anh em thân mật một lúc, em tự qua bên cạnh chơi đi."

"A a a!" Ngụy Nhiên vỡ nát tam quan, "Hai người phát triển nhanh thật, vậy em không làm phiền nữa nhé!"

Nói xong cậu nhóc vọt tới quầy lễ tân đổi tiền, sượt qua người Lưu Liễu Lệ Hàn, vô tình đụng phải cậu ta.

"Nhìn đường đi, thằng nhóc chết tiệt." Liễu Lệ Hàn mắng, cũng không so đo với cậu nữa.

Liễu Lệ Hàn hiển nhiên không biết Ngụy Nhiên, cậu ta vô cùng buồn chán chơi máy gắp thú với mấy cậu bạn, rất trùng hợp lại chọn trúng cái máy ngay bên cạnh Ngụy Phong và Lộ An Thuần.

Họ ở gần đến mức có thể nghe thấy tiếng cậu ta nhai kẹo cao su.

Lộ An Thuần khẩn trương muốn chết, hai má tái nhợt, cô kiễng chân lên, áp má vào cổ Ngụy Phong, để anh che cho cô.

Trong mắt người ngoài, đây là một đôi đang hôn nhau say đắm.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Ngụy Phong ngửi được mùi sữa ngọt ngào trên người cô, ánh mắt đảo qua một bên, yết hầu lên xuống rất rõ ràng.

Liễu Lệ Hàn gắp mấy lần cũng không gắp trúng, bực bội đạp mấy gắp thú một cái, bạn ở đằng xa bảo qua đó nên cậu ta mới hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lộ An Thuần cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu nhìn thử, xác định cậu ta đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị rời đi nhưng Ngụy Phong chợt đè gáy cô lại, ép cô ngẩng đầu lên, nụ hôn nóng bỏng cứ như vậy đột ngột đáp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net