Chương 21: Trong thân thể của cậu ấy còn ẩm ướt đến thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Phó Tiểu Vũ đến khu vực thuộc Đại học B từ rất sớm, nhưng không ngờ là khi đến được hội trường thì Hứa Gia Lạc cũng đã có mặt ở đó rồi, Alpha đang đứng trên sân khấu cúi đầu xuống chuẩn bị tài liệu, lúc ngẩng đầu lên trông thấy cậu lại lộ ra biểu cảm có vẻ như khá là ngạc nhiên, nhưng sau khi chăm chú nhìn Phó Tiểu Vũ một hồi chẳng qua là chỉ gật đầu với cậu một cái, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục chỉnh sửa bản PPT trên máy tính.

Phó Tiểu Vũ cảm thấy hơi buồn bực, nhưng cũng lập tức cố ý cúi đầu xuống nghịch vẩn nghịch vơ điện thoại trong tay mình, cũng không tiếp tục nhìn Hứa Gia Lạc nữa.

Khi cậu đang nghịch điện thoại thì hội trường của Đại học B cũng dần trở nên ồn ào hơn, có lẽ là vì ngày Lễ tình nhân sắp đến gần, sinh viên từ các trường Đại học và Cao đẳng đối với những hoạt động hẹn hò như vậy cũng rất có hứng thú, cho nên khi đến đây cũng toàn là đi theo nhóm.

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại tùy tiện đếm qua số lượng, trong lòng cậu âm thầm gật đầu một cái——

Đợi đến khi người nói chuyện chính là Văn Kha đến nơi, hội trường với sức chứa hơn nghìn người đã được lấp hết toàn bộ chỗ trống, trước khi buổi giới thiệu bắt đầu đối với việc quảng cáo mà nói, độ hot này không hề bình thường một chút nào.

Buổi giới thiệu sản phẩm được diễn ra đúng giờ.

Hôm nay Văn Kha rõ ràng là đã trở nên dí dỏm hơn rất nhiều, anh nói chuyện hài hước cùng các bạn sinh viên chia sẻ về những cậu chuyện vui trong tình yêu, còn nói đùa với hơn hai nghìn bạn sinh viên có mặt trong hội trường này rằng là vì chương trình học của Đại học có vấn đề, cho nên mới sinh ra lắm các bạn FA thế này, sau đó trong tràng tiếng cười rất tự nhiên bắt đầu vào việc giới thiệu về Love is the end.

Người này xem ra có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều.

Như vậy cũng tốt, đối với người thuyết trình căng thẳng là một đại kỵ, nhưng hài hước thì đồng thời cũng phải nắm giữ được đúng tiết tấu của buổi nói chuyện.

Phó Tiểu Vũ ngồi ở hàng đầu tiên, ánh mắt cậu rất sắc bén nhìn vào Văn Kha đang đứng trước bục giảng, cậu giống như một người thầy giáo đang kiểm duyệt bản báo cáo biện luận của sinh viên vậy. Quả thật tuy cậu đã rời khỏi một khoảng thời gian, nhưng việc rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc với cậu mà nói, đơn giản chỉ là chuyện có thể làm được chỉ trong một giây.

Cậu không chỉ quan sát mỗi Văn Kha, mà đồng thời cũng kiểm tra Hứa Gia Lạc ở bên đó đang chuẩn bị PPT.

Phong cách trình bày PPT của Văn Kha và Hứa Gia Lạc đã thay đổi rất nhiều, Phó Tiểu Vũ vẫn nhớ như in bản thân mình lần đầu tiên khi nhìn thấy dự án này, lông mày cậu thiếu chút nữa đã nhíu sát vào nhau, toàn là chữ và chữ giống y như tài liệu giáo sư chuẩn bị cho sinh viên vậy, Omega đương nhiên có thể đoán ra được, Hứa Gia Lạc vẫn là làm theo phong cách chuẩn bị giáo án để trình bày cho bản kế hoạch về dự án ngày ấy.

Phó Tiểu Vũ khi đó còn tức đến nỗi mém tý nữa là đã xóa đi bản PPT kia của hai người bọn họ, những lời bình luận bằng chữ đỏ kéo dài hết trang này đến trang khác, đến đoạn cuối cùng cậu còn thẳng thừng viết một câu rằng: Kiểu PPT như thế này, ngay cả việc lôi kéo người xem trong mười giây cũng không làm được.

Lúc đấy ngay chính cậu cũng có hơi lo lắng sợ rằng Văn Kha bọn họ sẽ không chịu nổi, nhưng chẳng ngờ là bản PPT ngày hôm nay đã hoàn toàn không còn nhìn ra dáng vẻ non nớt ngày nào.

Mấy chục trang PPT, nhưng không hề xuất hiện một đoạn văn dài nào, chỉ có những hình ảnh đơn giản và dấu hiệu cụ thể, còn có giao diện người dùng đẹp mắt của bản thân ứng dụng, tính thương mại đã lên đến cực điểm.

Từ đầu đến cuối, không có một trang nào khiến Phó Tiểu Vũ phải nhíu mày.

Cũng chính là vào lúc này, cậu bỗng nhiên nhận ra rằng, những lời Văn Kha tối qua đã nói rằng sản phẩm này đã sớm mang rất nhiều bóng dáng của cậu, hóa ra lại không phải những lời khách sáo.

Cho dù quá trình phía sau cậu không tham gia vào, nhưng cả team vẫn dựa theo quan niệm cậu sẽ đề xuất để làm thành bản PPT thuyết trình này, phải nắm chặt lấy sự chú ý của khán giả, không được để sơ sót bất kỳ một giây nào, những phần có thể dùng biểu đồ và clip để giải thích thì tuyệt đối không được thêm bất cứ một chữ nào, cho dù là nhiều hơn một chữ cũng không được.

Nghiêm khắc như Phó Tiểu Vũ nhưng cũng cho bài thuyết trình giới thiệu này đạt 80 điểm.

Bầu không khí trong hội trường so với tưởng tượng của Phó Tiểu Vũ còn nhiệt tình hơn nhiều, đến phần cuối trong phần đầu tiên của bài giới thiệu, người Omega thuyết trình ở phía trước bỗng nhiên quay người lại, anh ấy vậy mà đã thật sự để cho mọi người nhìn thấy những vết sẹo nhằng nhịt vì bị cắn ở đằng sau gáy của mình.

Tuyến thể của Omega là bộ phận quý giá nhất và cũng là nơi yếu ớt nhất, bất kể người nào cũng có thể nhìn ra được, cái con người đã từng vô tình cắn cổ Văn Kha thành ra thế này, đối với anh mà nói đều sẽ không có được tình yêu và lòng tiếc thương chân chính.

Phó Tiểu Vũ có hơi ngẩn ra, phải rồi, cậu đích thực đã bảo Văn Kha hãy nói về những gì mà mình đã phải trải qua, biến điều đó trở thành một câu chuyện có giá trị, nhưng không ngờ rằng, Omega này lại thật sự có thể thẳng thắn đến mức phơi bày ra những vết sẹo của mình.

Cậu rốt cuộc cũng không kiềm được khẽ ngồi thẳng người dậy một chút, hai cánh tay đang khoanh chặt vào nhau mang theo tâm trạng muốn quan sát thật kỹ lúc này cũng buông thõng xuống.

Phó Tiểu Vũ thật sự không nghĩ được rằng, một công ty mini mà cậu đã từng không thể không tham gia giúp đỡ thì những ý kiến của cậu lại nhận được sự tôn trọng đến nhường đấy.

"Tôi đã từng là một Omega thất bại." Văn Kha nắm lấy micro, vô cùng bình tĩnh nói rằng: "Tin tức tố của tôi cấp E là cấp thấp nhất, vốn là một món hàng phế phẩm trên thị trường tình yêu và hôn nhân, bởi vậy trong cuộc hôn nhân trước đó, tôi từ đầu đến cuối đều chỉ biết vâng vâng dạ dạ, tạm thời nhân nhượng để đạt được lợi ích toàn cuộc. Tôi vẫn luôn cho rằng, giống như những người khác nói vậy, nhẫn nại có thể đạt được hạnh phúc trong hôn nhân. Thế nhưng——"

"Tôi không hạnh phúc." Văn Kha gằn từng chữ nói: "Cho dù tin tức tố nói với tôi rằng, mình và chồng trước rất xứng đôi, nhưng thực tế lại không phải như vậy, có một quãng thời gian rất dài, tôi cảm thấy cuộc đời còn người càng lúc càng trống rỗng, như là bị thứ gì đó hút mất tinh thần. Tôi đương nhiên rất nghi ngờ điều này, rõ ràng là đã dựa theo tiêu chuẩn của xã hội, dựa theo sự xứng đôi của tin tức tố, thế nhưng vì sao lại phải đau khổ đến thế?"

Văn Kha cầm chặt vào micro, nói tới đây rốt cuộc anh cũng cười lên một chút: "Mãi cho đến tận sau khi ly hôn, khi tôi làm phẫu thuật tách bỏ đánh dấu kia, khi tôi gặp được Alpha là tình yêu đích thực của mình, tôi bỗng nhiên đã hiểu rõ được rằng—— Tuyến thể chỉ là một bộ phận mà thôi. Cắt đi tuyến thể, chúng ta có thể dùng đôi mắt để nhìn nhận, nếu đôi mắt bị bịt kín, chúng ta còn có thể dùng tay chạm vào. Sự xứng đôi của tin tức tố, chỉ là một hệ thống giải toán. Nó là hiệu suất cao, là công danh lợi lộc, nhưng hiệu suất... thường thường đều không thể có được điều quan trọng nhất là hạnh phúc. Vì vậy tôi đã ôm theo giấc mơ này cùng với những người đồng nghiệp của mình làm ra ứng dụng này, chúng tôi muốn dành cho các bạn sinh viên ở đây những con người đang đến độ tuổi của tình yêu và hôn nhân một con đường khác có thể đi, đừng nên xuất phát từ tin tức tố, hãy chân chính xuất phát từ trong lòng mình."

"Ở cái tuổi không cần kiêng kị hãy dũng cảm đi con đường mà bạn yêu—— bất kể là con đường đó có gập ghềnh, có heo hút thế nào, bạn mãi mãi, mãi mãi cũng đừng từ bỏ con đường đó."

Văn Kha nói hết đoạn này, đã gập sâu người xuống chào.


Những lời này, không hề xuất hiện trên PPT.

Phó Tiểu Vũ dựa vào trực giác cảm thấy rằng những lời này, là ngày hôm qua sau khi đi gặp cậu về anh mới nghĩ ra được bản thảo này.

Cậu bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng lên, sau đó lại từ từ quay đầu nhìn về phía sau——

Cả hội trường lớn đã trở nên bùng nổ, thậm chí có rất nhiều sinh viên đã không nhịn được đứng dậy vỗ tay.

Rõ ràng là từng lời của Văn Kha, đều đang khiêu chiến với những điều trước này cậu đã quá quen về tình yêu và hôn nhân, khiêu chiến giá trị quan của cậu.

Thế nhưng khoảnh khắc đó, Phó Tiểu Vũ không hề cảm thấy bị xúc phạm.

Trong những tiếng vỗ tay như sấm động kia, cậu chẳng qua chỉ chợt... cảm thấy có hơi mù mịt, không phân biện được phương hướng..

Mấy ngày này, cậu đã xem lại mấy lần bộ phim《Ẩm Thực Nam Nữ》, mỗi một lần xem là lại thêm một chút mông lung.

Cô con gái cả Gia Trân từ nhỏ đến lớn đều là người bảo thủ, nói năng thận trọng, nghe được tiếng mèo động đực thôi cũng sẽ trở nên tức giận đó, lại có một ngày dưới con mắt của mọi người cưỡng hôn thầy Thể dục trong trường, sau đó vào một buổi chạng vạng đã nhảy lên yên xe moto của người thầy giáo kia điên cuồng phóng đi.

Con đường trên chiếc xe moto đó có phải rất gập ghềnh hay không?

Chính hình ảnh ấy đã khiến cậu phải xem đi xem lại rất nhiều lần, nhìn thấy cô con gái cả bỗng nhiên lại tô một màu son tươi đẹp, mái tóc xoăn vừa mới là xong bay tán loạn trong gió.

Con đường đó, có phải là... cũng thật sự rất vui vẻ?

...

Giữa giờ nghỉ, trong hội trường lớn rất ầm ĩ, các bạn sinh viên đều đang thi nhau ra ra vào vào.

Phó Tiểu Vũ đứng dậy từ hàng ghế khán giả đi về phía sân khấu, thật ra cậu định sẽ về trước vì dù sao nửa phần sau của hoạt động hôm nay phần lớn đều là hướng dẫn cụ thể cách ghép đôi như thế nào cho sinh viên.

Chỉ là trước khi đi, cậu định nói vài câu ngắn gọn với Văn Kha, hôm qua anh ấy đã nói rằng mình ngưỡng mộ cậu, không biết vì sao Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại có cảm giác sứ mệnh nào đó, giống như một giáo viên cảm thấy bản thân cần phải nói một câu khích lệ phù hợp với học sinh của mình vậy.

Khi đi đến trước sân khấu, Văn Kha đang trả lời phỏng vấn với một vài phóng viên của các tờ báo có tiếng, chỉ có Hứa Gia Lạc là đang đứng ở một bên.

"Hi, đến rồi à." Hứa Gia Lạc đã đánh tiếng với cậu như vậy đấy, rất tự nhiên nhưng lại rất nhạt nhẽo.

"Ừm." Phó Tiểu Vũ chỉ đành trả lời ngắn gọn trước, đợi đến khi cậu quay lại nhìn về phía Hứa Gia Lạc mới nhận ra Alpha đang ngửa cổ lên uống nước suối.

Hứa Gia Lạc thực sự rất khó hiểu.

Khi cậu dựng lên cho mình một tấm áo giáp vững chắc thì Hứa Gia Lạc lại không hề tốn chút công sức nào đã có thể phá vỡ được, nhưng khi cậu tưởng rằng, mối quan hệ của hai người họ sẽ trở nên khác đi sau chuyện đêm giao thừa đó, thì người này lại lùi về khu an toàn giống như chưa từng có gì xảy ra.

Cậu hoàn toàn không thể hiểu rõ được giới hạn của Alpha này, gần gũi hay là xa cách không phải do cậu quyết định. Loại trải nghiệm về một mối quan hệ xã giao như thế này, đối với Omega mà nói, giống như là cứ cố quay vòng quanh để cắn lấy cái đuôi của mình, rõ ràng là muốn phát điên lên rồi nhưng lại không nhịn được cứ muốn tiếp tục cắn lấy như thế.

Chính vào lúc cậu đang có những suy nghĩ như vậy, Văn Kha vừa được các phóng viên phỏng vấn xong lúc này lại bất chợt đi đến bên cạnh Phó Tiểu Vũ, dùng sức bám lấy cánh tay của cậu, nói: "Tiểu Vũ..."

Sắc mặt của Omega vô cùng tái nhợt, anh đỡ lấy bụng mình: "Tôi, tôi..."

Với tình trạng đặc thù như của Văn Kha, thật ra không cần nói, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đều đã dấy lên lo lắng rồi: "Anh sao thế này? Đau bụng à?"

"Phải... tự nhiên bị, tôi phải rời khỏi đây một lát." Cả trán Văn Kha đều là mồ hôi, anh ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Vũ, giọng khàn đi nói: "Chỉ còn phần bế mạc nữa thôi, Tiểu Vũ, cậu, cậu giúp tôi nói nhé, trên bàn của tôi có trình tự chương trình... Hôm qua cậu cũng đã xem rồi đấy, làm phiền cậu rồi."

"Yên tâm." Phó Tiểu Vũ đơn giản đáp lại hai chữ.

"Cậu mau về đi, bên này còn có bọn tôi." Hứa Gia Lạc đỡ lấy Văn Kha đi ra ngoài, cũng khẽ nói một câu.

Phó Tiểu Vũ cũng không nói thêm những lời an ủi dư thừa nào nữa, cậu biết hiện tại mình cần nhất là phải bình tĩnh.

Xe đẩy của Đại học B vừa rồi mới mang đến ít nước uống và điểm tâm, Phó Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không ăn mấy thứ kia, nhưng cậu lại thuận tay cầm lấy một chai nước vừa rồi Văn Kha vẫn chưa động đến.

Sau khi dùng sức vặn nắp chai nước ra, bàn tay của Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên bị vài giọt nước làm ướt, mà những giọt nước kia hình như là đến từ đáy chai...

Chai nước còn chưa vặn nắp, sao lại có nước chảy ra ở đây được nhỉ. Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay mình.

Điều này ít nhiều gì cũng có chút kỳ lạ.

Nhưng chuyện vặt vãnh như thế này cậu không có thời gian để ngẫm nghĩ, sau khi uống xong một ngụm nước lớn bèn mở tập tài liệu kia ra xem để chuẩn bị cho phần tuyên bố bế mạc.

Có lẽ là bởi cậu đã ngồi vào vị trí của người giảng chính, cho nên những phóng viên vừa rồi còn chưa hỏi được lúc này cũng đã đi đến bao quanh cậu, bắt đầu đặt câu hỏi.

Phó Tiểu Vũ nắm rất rõ về sản phẩm, lại là một ông chủ đã quá quen với những cuộc phỏng vấn như thế này, chẳng qua cậu chỉ đứng lên nói vài ba câu thôi nhưng đã hiện rõ ra tác phong chuyên nghiệp, thế nên truyền thông vây quay cũng càng ngàng càng nhiều.

Nhưng mà qua một lát, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại vội vàng ngừng lại những lời đang nói.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cậu, bất thình lình nổi lên những ửng đỏ kỳ lạ, thậm chí còn cúi đầu xuống âm thầm dùng sức bám chặt lấy lưng ghế...

Khó chịu, cậu cảm thấy cơ thể của mình khó chịu.

Cảm giác có một ngọn lửa nóng, đang bốc lên từ trong bụng. Cảm giác đó, thực ra không hề xa lạ.

Nhưng tại sao lại là vào lúc này... Cậu rõ ràng là, sự bất an quá mãnh liệt này khiến Phó Tiểu Vũ không muốn tin đó là sự thật.

Cậu cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại, dùng tốc độ kinh người giải đáp hết các câu hỏi của phóng viên đặt ra, sau đó bất chợt nói với Hứa Gia Lạc đang đứng ở bên cạnh rằng "Tôi ra ngoài một lát", một lời chào hỏi đơn giản gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực của cậu, Phó Tiểu Vũ gần như vội vọt về phía cánh cửa của hội trường lớn, chạy về phía nhà vệ sinh dành cho Omega nằm ở khúc quanh tương đối xa.

Hành động của Phó Tiểu Vũ quá mức đột ngột, nên đã khiến cho Hứa Gia Lạc vẫn luôn rất bình tĩnh cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng cậu chạy đi, ngẩn ra một lúc.

Omega cố tình chọn một nhà vệ sinh vắng vẻ thế này, cũng bởi vì đường đến đây khá xa, đợi đến khi cậu đến được nơi gần như đã mệt lả cả người, phải bám vào tường mới bước được vào bên trong.

Cùng với một giây sau khi khóa cánh cửa gian phòng vệ sinh này thật chặt, Phó Tiểu Vũ đã sợ hãi xác thực cảm giác vừa nãy của bản thân——

Khoang sinh sản yếu ớt giống như bị người khác lỗ mãng châm lên một ngọn lửa.

Cậu ôm chặt lấy bụng minh, giống như muốn cách lớp da bụng dập tắt ngọn lửa kia đi.

Nhưng mà mãnh liệt quá, Phó Tiểu Vũ đã phân hóa hơn mười năm này rồi, cũng chưa từng trải qua một kỳ phát tình cuộn trào mãnh liệt khủng khiếp như thế này bao giờ.

Cả người trong nháy mắt đó đều như bị dấn thân vào biển lửa, hương thơm của hoa Tử la lan trên người cậu cũng giống như một ngọn lửa cháy bùng lên.

Không thể được...

Phát tình ở nơi công cộng là cơn ác mộng trong lòng bất cứ Omega nào, một người dù có mạnh mẽ giỏi giang đến đâu thì vào thời kỳ này cũng không có cách nào ngăn cản được những vuốt ve chiếm hữu đến từ bất kỳ Alpha nào.

Kỳ phát tình, mang ý nghĩa nguy hiểm, mang ý nghĩa không thể khống chế hết thảy, Omega vào thời kỳ này hoàn toàn trở thành một con mồi.

Toàn thân Phó Tiểu Vũ đều đang co giật, quanh Đại học B này có đến mấy ngàn người tụ tập, cậu, cậu... cậu không thể để người khác phát hiện ra mình, nhưng mà cậu cũng không nhẫn nhịn lâu được nữa...

Chỉ cần nhiều hơn một giây, là cậu lại cảm thấy bản thân sẽ vì những đau khổ quá mãnh liệt này mà bất tỉnh mất, Omega không thể để mình mất đi ý thức, cậu tuyệt đối không thể...

Cậu không được nữa rồi...

Phó Tiểu Vũ gần như men theo vách tường, chậm rãi ngã tuột xuống.

Hứa Gia Lạc lúc này vẫn ở trong hội trường lấy điện thoại ra, dáng vẻ xông ra ngoài vừa rồi của Phó Tiểu Vũ khiến anh hơi lo, anh đã do do dự dự không biết bao nhiêu lần muốn gọi điện cho Omega hỏi xem cậu có làm sao không.

Thế nhưng khi còn đang chần chừ, điện thoại của anh bỗng nhiên lại rung lên——

Còn thật sự là của Phó Tiểu Vũ gọi đến.

Hứa Gia Lạc bắt máy ngay lập tức: "Alo...?"

"Hứa, Hứa Gia Lạc..." Giọng nói của Phó Tiểu Vũ chưa từng yếu ớt thế này, thậm chí cách cả điện thoại cũng có thể xác định được người đó vào lúc này ở đầu dây bên kia đang run rẩy: "Bây giờ tôi đang ở nhà vệ sinh dưới tầng một."

"Tôi phát tình rồi."

Hứa Gia Lạc trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đã không nắm chặt được điện thoại.

"Anh... anh có thể đến đây một lát không, Hứa Gia Lạc?" Khi Omega nhắc đến tên anh, dường như ở trong cổ họng cũng phát ra một tiếng nghẹn ngào.

Hứa Gia Lạc gần như đã đứng bật dậy từ ghế ngồi, ngay cả buổi giới thiệu này cũng không màng đến nữa, anh chỉ biết nắm chặt lấy điện thoại rồi chạy vọt ra khỏi hội trường.

Anh đã ba mươi tuổi, đời người đáng lẽ không còn nên chơi cái trò chạy nước rút tám trăm mét như thế này nữa, Alpha tự đánh giá rằng kể từ sau khi tốt nghiệp Đại học, bao nhiêu năm rồi, anh cũng không nhớ được có lúc nào mình đã từng chạy thục mạng như thế này hay chưa.

Nhưng một Omega cấp A lúc này đang rúc trong phòng vệ sinh.

Chuyện này mẹ nó quá nguy hiểm, dù chỉ là chậm một giây thôi, Hứa Gia Lạc cũng sợ rằng sẽ có người nào đó đột nhiên xuất hiện cắn một cái vào cổ Phó Tiểu Vũ.

Anh chạy như bay còn hơn cả hồi còn trẻ, gần như chưa đến một phút sau đã xông đến phòng vệ sinh dành cho Omega ở dưới tầng một, Phó Tiểu Vũ cũng không ngốc tìm được một nơi heo hút vắng người thế này.

Hứa Gia Lạc liếc qua một vòng, bên trong hoàn toàn không có người nào khác.

Nhưng Alpha vẫn rất thận trọng, lấy từ phòng bên cạnh tấm bảng "Đang dọn dẹp không được vào" ra treo ở trước cửa phòng vệ sinh, sau đó mới đi vào dùng đốt ngón tay gõ cửa từng gian một.

Cho đến khi tới gian thứ ba, bên trong rốt cuộc cũng có tiếng Omega yếu ớt truyền ra: "Là, là tôi..."

"Mở cửa." Hứa Gia Lạc nói.

Anh vừa dứt lời, cánh cửa gian nhà vệ sinh kia đã không chờ đợi được nữa bèn mở ra, một cơ thể nóng hầm hập như phát sốt ngã vào lòng anh.

Hương thơm của Tử la lan vào giây phút ấy như chiếm trọn lấy toàn bộ đầu óc của Hứa Gia Lạc, đó không còn là vấn đề ngọt đến phát ngấy nữa rồi, tin tức tố của Omega cấp A một khi bùng nổ ra ngoài sẽ ngọt đến mức nồng đậm thậm chí còn có mùi tanh.

Alpha không có cách nào ngăn cản được điều này, đó là mùi thơm của da thịt tản ra từ nơi sâu nhất trong cơ thể Omega.

Cái mũi của Hứa Gia Lạc vừa không kiềm chế được ra sức ngửi, vừa không nhịn được muốn đẩy Phó Tiểu Vũ ra.

Có lẽ là vì sự từ chối của anh, khiến Omega trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi.

Phó Tiểu Vũ ôm chặt lấy Alpha, gần như đã áp sát cả khuôn mặt mình vào cần cổ của anh: "Hứa Gia Lạc, tôi phát tình rồi..."

Cậu hệt như một con thú nhỏ điên cuồng ngửi cổ Hứa Gia Lạc, vừa ngửi vừa vùi mình trong lòng người kia: "Tôi phát tình rồi..."

Mie nó tôi biết rồi.

Trong lòng Hứa Gia Lạc nghĩ như vậy, cơ thể của anh vừa lùi về phía sau, vừa lôi Phó Tiểu Vũ ra khỏi ngực mình.

"Đừng cử động." Giọng nói của anh gần như có hơi thô bạo, một tay vẫn giữ chặt lấy eo của Phó Tiểu Vũ, tay còn lại giống như đang tóm lấy cổ con mèo, nắm vào vị trí tuyến thể sau gáy của cậu.

"A...!" Phó Tiểu Vũ thiếu chút nữa đã hét lên.

Đó là vị trí nhạy cảm nhất toàn bộ cơ thể, huống chi là vào kỳ phát tình.

Chưa từng có ai chạm vào cậu như thế này, Phó Tiểu Vũ cảm thấy giống như bị điện giật, sợ hãi và khoái cảm cùng nhau xộc tới khiến cậu chỉ muốn mãi mãi dính vào lồng ngực của Hứa Gia Lạc.

"Sưng quá rồi. Sao cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl