Phiên ngoại: Vĩnh viễn không đến được (Lệ Xuân Hiểu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: QingWei

Vĩnh viễn là bao xa, có người nói là một khắc đến lúc lìa xa cõi đời, có người nói là dài đằng đẵng, có người nói là vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, thật ra, không ai có thể đưa ra đáp án chính xác, nhưng cũng không ngăn cản được con người trầm luân khỏi từ đơn này.

Đối với Lệ Xuân Hiểu, vĩnh viễn cũng chẳng có gì đáng để thích, ngược lại cô còn cười nhạo những người luôn treo vĩnh viễn bên miệng, mẹ cô là một phụ nữ rất xinh đẹp, Lệ Xuân Hiểu thường nghĩ nếu như mẹ cô không gặp Lệ Cương, thì bà sẽ là người phụ nữ có cuộc sống rất hạnh phúc.

"Mẹ à, rời khỏi ông ấy đi!" Sau khi hiểu mọi chuyện, Lệ Xuân Hiểu không dưới một lần nói với mẹ câu này.

"Mẹ không thể rời khỏi ông ấy, vì mẹ yêu ông ấy." Lần nào mẹ cũng trả lời cô như vậy.

Xuân Hiểu, nếu ngày nào đó con yêu một người thì con sẽ hiểu được mẹ, mẹ cô cũng nói với cô như vậy.

Lệ Xuân Hiểu chế giễu.

Ở thời điểm 20 tuổi, Lệ Xuân Hiểu cuối cùng cũng hiểu được mẹ, Lệ Xuân Hiểu 20 tuổi đã yêu một người đàn ông tên là Trì Kinh Hồng, yêu đến mức muốn ở bên người đó vĩnh viễn vĩnh viễn.

Từ năm 20 tuổi đến năm 27 tuổi, chỉ có Lệ Xuân Hiểu yêu Trì Kinh Hồng, khi người phụ nữ tên Trì Hồng Nhạn xuất hiện, Lệ Xuân Hiểu cuối cùng cũng hiểu ra.

Vào mùa xuân năm 2009, cô đã tiễn người đàn ông cô yêu bảy năm, chồng của Lệ Xuân Hiểu, Trì Kinh Hồng. Mùa xuân năm ấy thật ngắn ngủi, cứ như giấc mộng đang dạo chơi trong công viên.

Chỉ là những giọt nước mắt sắp tràn kia như nói với cô rằng, Trì Kinh Hồng đã đi rồi.

Đêm trước khi đi, bọn họ uống rượu trong hoa viên, sáng sớm tỉnh dậy, đầu của anh tựa trên vai cô, ngủ như một đứa trẻ thơ ngây, đây là lần đầu tiên người đàn ông này chủ động buông xuống hết thảy, chủ động tựa vào cô từ sau khi anh trở thành chồng cũ của cô.

Cô hỏi anh người phụ nữ Trì Hồng Nhạn kia có gì tốt, tự cho mình là đúng, chạy trốn khỏi anh ấy hết lần này đến lần khác.

Anh say rượu cười chua sót.

Cô ấy à... Tôi cũng không biết cô ấy có gì tốt, ngược lại, cô ấy thường khiến tôi tức giận đến mức tay chân nhảy dựng, đôi khi tôi thật muốn moi tim của cô ấy ra xem nó làm bằng thứ gì, tôi đã thề một trăm, một nghìn lần trước khi gặp cô ấy rằng, lần này sẽ dứt khoát không tha thứ cho cô ấy, nhưng khi nhìn thấy cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền không nỡ, tôi luôn nghĩ, bây giờ cô ấy chẳng phải đang ở cạnh mày rồi sao? Chỉ vậy là tốt rồi. Ý nghĩ này đã làm lu mờ hết thảy. Người đàn ông đó giọng điệu mang theo tràn đầy cưng chiều nói.

Dường như, anh đã quên che giấu.

Dường như, anh đã quên mất bây giờ anh đang nói về người trong lòng anh với người phụ nữ yêu anh sâu sắc và từng là vợ anh.

Nắng sớm nhẹ rơi trên gương mặt tuấn tú, thánh khiết, không gì sánh nổi của anh.

Cô cúi đầu, áp môi mình lên môi anh, cùng với những giọt nước mắt trào ra trong hốc mắt.

Tạm biệt, Trì Kinh Hồng!

Tạm biệt, người cô yêu!

Theo sự rời đi của Trì Kinh Hồng, Lệ Xuân Hiểu dành toàn bộ thời gian cho công việc, trước lúc Trì Kinh Hồng rời đi anh nói với cô, hãy cố gắng đào để tìm thấy niềm vui trong công việc, sau đó, đem niềm vui ấy biến thành đam mê, như vậy, mọi thứ sẽ thuận lợi.

Lệ Xuân Hiểu bắt đầu bận rộn, thỉnh thoảng, trong đêm thâm trầm, cô lại khẽ nhớ tới anh, nỗi nhớ ấy thỉnh thoảng quấn lấy chặt cô giống như những sợi dây leo, cảm giác muốn nghẹt thở.

Cũng may, nỗ lực từng chút đã được đền đáp, thí dụ như, một số người trong công ty ngày càng ít đồn thổi về cô, vài nhân viên sẽ chân thành nhắc nhở chú ý nghỉ ngơi khi cô tăng ca về muộn, dần dần cô không còn bị cô lập trong đại gia đình đó nữa.

Mà các phương tiện truyền thông cũng không còn gắn mác cô với danh hiệu bình hoa thay vào đó là tình nguyện mang danh hiệu phụ nữ tài sắc vẹn toàn cho cô.

Tuy rằng "Vạn Hào" không còn dễ dàng như khi có Trì Kinh Hồng, nhưng nó đang tốt lên từng ngày, Lệ Xuân Hiểu tin rằng nó sẽ ngày càng càng tốt hơn.

Vào sinh nhật thứ 28 của mình, cô đã đến công viên giải trí cùng với Ngô Trân Châu và Tần Tiếu Quân, ba người phụ nữ sắp 30 tuổi la hét trên tàu lượn với một đám trẻ.

Lúc đó, Ngô Trân Châu ngồi bên cạnh cô hét lớn, Lệ Xuân Hiểu, tôi gần như đã quên người đàn ông Trì Kinh Hồng kia rồi.

Trong lúc đó, Lệ Xuân Hiểu cũng hét lớn, Ngô Trân Châu, tôi cũng vậy.

Ngô Trân Châu đưa tay chạm mặt cô, chạm đến giọt nước mắt trên mặt, cô ấy tức giận nói: "Thật đúng là cô ngốc cố chấp, Lệ Xuân Hiểu này, năm nay chúng ta hãy cùng nhau tìm một người yêu đi, sang năm chúng ta liền gả cho người đó."

Được, tôi sẽ kết hôn vào năm sau, Lệ Xuân Hiểu nói lớn.

Còn tôi nữa, sang năm ba chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới. Tần Kiều Quân không cam lòng bị lạc phía sau.

Sau đó, họ liền cười đến không biết trời cao đất rộng.

Bầu trời cứ xoay tròn theo tàu lượn, các cô nắm tay nhau, họ dường như đã trở về thời hồn nhiên nhất — tình bạn tồn tại vĩnh viễn.

Đầu năm 2010, Ngô Trân Châu lại nhận lời mời của Hội Chữ thập đỏ đi Châu Phi, Lệ Xuân Hiểu đến tiễn cô ấy, cô ấy nắm tay cô, nhìn cô thật lâu và nói, Xuân Hiểu, đừng tiếp tục lao về phía trước nữa, đôi khi vào lúc thích hợp hãy dừng lại và nhìn xung quanh, nhìn cây cối sinh trưởng xung quanh chúng ta, nhìn những đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, nhìn những người thương yêu quan tâm chúng ta, chỉ cần cô dùng tim cảm nhận thì sẽ có thu hoạch.

Sau khi tiễn Ngô Trân Châu xong, Lệ Xuân Hiểu gọi điện cho Lâm An nói hôm nay cô muốn giải phóng bản thân một ngày.

Sau đó, Lệ Xuân Hiểu bắt đầu lang thang không mục đích trong thành phố, chỉ nhẹ nhàng bước đi, không quá vui cũng không quá bất hạnh.

Đi đến trước cửa hàng video trong một trung tâm mua sắm, Lệ Xuân Hiểu đột nhiên dừng bước, bài hát được phát trong cửa hàng khiến cô bật khóc.

Hình ảnh cậu nam sinh đang trên TV hát trong cửa hàng video --- Anh đứng ngay cạnh em nhưng lại giống cách cả ngân hà.

Lệ Xuân Hiểu chưa từng nghe bài hát đó, nhưng cô lại cảm thấy rằng giai điệu và cả ca từ của bài hát dường như đã gieo mầm trong lòng cô từ rất lâu rồi.

---- Anh đứng ngay cạnh em nhưng lại giống cách cả ngân hà, Lệ Xuân Hiểu cúi đầu bắt đầu ngâm nga theo giai điệu, mãi cho đến khi một đôi tay thon dài trắng nõn cầm chiếc khăn tay màu xanh sẫm lau nước mắt trên má cô.

Có người nói, những người thích khăn tay thường là nhớ người cũ, Trì Kinh Hồng cũng thích dùng khăn tay, nên anh mới luôn mắc kẹt trong mối tình cũ mà Trì Hồng Nhạn dệt cho anh.

Cho nên, tình duyên của Lệ Xuân Hiểu và Trì Kinh Hồng đã được định sẵn như lời bài hát --- Anh đứng ngay cạnh em nhưng lại giống cách cả ngân hà.

Cho nên, Trì Kinh Hồng chính là vĩnh viễn mà cả đời Lệ Xuân Hiểu không bao giờ đến được.

Sau này, Lệ Xuân Hiểu mới biết đó là bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên --- Anh thực sự không hạnh phúc.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông bình thường nho nhã, trước đây cô có quen người đàn ông này, cụ thể bao lâu thì cô không nhớ rõ, nhưng lần đầu gặp lại cô đã quên tên anh ta.

Người đàn ông này từng là mọt sách có tiếng trong vòng luẩn quẩn của bọn họ.

Người đàn ông này hiện đang là luật sư của "Vạn Hào", tốt nghiệp loại xuất sắc ở MIT, anh ta đã từng khởi kiện những đại gia điện tử nổi tiếng, đòi bồi thường cho hàng trăm dân làng bị ảnh hưởng phản xạ từ các nhà máy hóa chất ở Châu Âu, cuối cùng, anh ta đã thành công đòi bồi thường cho những dân làng đó, ở trên tòa, lời lẽ sắc bén của anh ta đã khiến các luật sư nổi danh được thuê bởi các đại gia điện tử á khẩu không phản biện nổi.

Khi mọi người đều cho rằng người đàn ông này sẽ phát triển ở phương diện quốc tế, trở thành luật sư vàng, thì anh ta lại trở về Thượng Hải trở thành luật sư của "Vạn Hào".

Người đàn ông này tên là Phí Mộ Bình. Lệ gia và Phí gia có quan hệ thân thiết lâu năm.

"Luật sư Phí, sao anh lại ở đây?" Lệ Xuân Hiểu ngập ngừng hỏi, nói thật thì, trước đây cô vẫn luôn gọi anh là Phí Mộ Minh, Phí Mộ Minh*, sau này, sau khi được Phí Thế Bá sửa một lần cô mới biết nam sinh hay ngại ngùng kia thật ra tên là Phí Mộ Bình, bình thường anh thường theo Phí Thế Bá đến nhà cô, cũng không thích nói chuyện mấy, chỉ ngồi một bên lẳng lặng ngốc.

*Phí Mộ Minh-费慕明: phiên âm là Fei Muming đọc gần giống với Phí Mộ Bình - Fei Muping.

Lệ Xuân Hiểu chưa bao giờ nghĩ được cậu nam sinh hay ngại ngùng ngày nào lại có thể trở thành một luật sư xuất sắc như vậy.

"Tôi..." Luật sư xuất sắc có chút lắp bắp: "Tôi... Lệ Xuân Hiểu, cô vẫn nên... vẫn nên lau nước mắt trước đi!"

Anh đưa khăn tay cho cô.

Ở thời điểm Lệ Xuân Hiểu nhận lấy chiếc khăn tay, khi đó, cô thật không ngờ rằng có một ngày mình sẽ đính hôn với người đàn ông này.

Vào tháng 6 năm 2011, tại lễ trao giải cho những phụ nữ trẻ có sức ảnh hưởng và nổi bật nhất ở Thượng Hải, Lệ Xuân Hiểu đã đeo nhẫn đính hôn trên tay.

Trong cuộc phỏng vấn, một phóng viên có ý tốt đã hỏi cô về chiếc nhẫn, cô nhẹ nhàng trả lời, tôi đã đính hôn vào tuần trước.

Mọi người nhất thời "ồ" lên, phóng viên bắt đầu chớp thời cơ: "Vị hôn phu như thế nào mới có thể đả động tới cô?"

"Anh ấy nói, khi anh ấy 20 tuổi đã bắt đầu thích tôi." Lệ Xuân Hiểu mỉm cười, rời đi.

Khi Lệ Xuân Hiểu 20 tuổi, cô cũng si ngốc yêu một người, nhưng cô không biết rằng cũng có một người vào năm anh 20 tuổi đã si ngốc yêu cô.

"Tôi... khi tôi 20 tuổi đã bắt đầu thích em, năm đó em 18..." Vị luật sư miệng mồm lanh lợi đều lắp bắp mỗi khi nói chuyện với cô.

Một phần trái tim của Lệ Xuân Hiểu bắt đầu chầm chậm a mềm ra, cô dường như nhìn thấy chính mình thông qua anh. Cô nhớ lại những gì Ngô Trân Châu nói khi đó, thỉnh thoảng dừng chân lại nhìn xem những người xung quanh, vì vậy, cô nhớ tới rất nhiều rất nhiều điều.

Khi cô còn là một thiếu nữ, anh luôn âm thầm đi sau cô.

Buổi tối tan sở, sẽ rất khéo bắt gặp anh ở cửa công ty, lúc cô mệt mỏi thật khéo thấy anh cầm ly cà phê trên tay, có quá nhiều chuyện thật khéo, nhiều đến mức cô không thể nhớ hết, chỉ biết mỗi một thời khắc cô đơn đó, trong ký ức của cô đều có bóng dáng anh.

Lúc anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô, Lệ Xuân Hiểu đã nghĩ cứ thế thôi! Người đàn ông này khiến cô cảm thấy an ổn, điều người thế hệ trước chú ý nhất là cuộc sống nước chảy đá mòn, Lệ Xuân Hiểu rất tin người đàn ông này có thể cho cô cuộc sống như vậy.

Ngày đó, Cô xoa đầu cô và nói, cô gái bé nhỏ của chúng ta đã trưởng thành rồi.

Vào cuối tháng 6, Lệ Xuân Hiểu nhận lời mời làm người mẫu ảnh cho trang bìa của tạp chí Time Women's, người chụp cho cô là nhiếp ảnh gia người Hồng Không tên A Ken, sau khi chụp ảnh xong, Lệ Xuân Hiểu nhàm chán cầm máy ảnh của A Ken ở đặt bên cạnh lên xem, sau đó.

Bức ảnh trong máy giống như viên đá làm dậy sóng ở trong lòng Lệ Xuân Hiểu, người trong bức ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đã lâu không gặp, Trì Kinh Hồng.

Trong ảnh, người đàn ông đẹp trai kéo tay áo và xoắn ống quần lên dựa vào hàng rào gỗ, biểu cảm mãn nguyện nhìn bóng lưng một người phụ nữ cách đó không xa, người phụ nữ kia vén tóc sang một bên, lộ ra chiếc gáy xinh đẹp trắng ngà, người đó đang tưới nước cho hoa hướng dương ở ban công, xung quanh cô tràn ngập ánh nắng.

"Đó là bức ảnh riêng của tôi, thời khắc đó quá đẹp nên tôi đã lén chụp nó." Một giọng nói vang lên cạnh cô, A Ken lấy bức ảnh từ tay cô đi.

"Người đàn ông này sống ở vùng ngoại ô ở Bắc Ireland." A Ken chỉ Trì Kinh Hồng trong ảnh nói: "Anh ấy là giám đốc điều hành của chuỗi khách sạn cao cấp Maelv, lần nọ, khi nhìn thấy anh ấy trong khách sạn tôi liền bị anh ấy mê hoặc, sau đó, vào chủ nhật, tôi hỏi bạn tôi địa chỉ của anh ấy và tìm đến, kết quả là bức ảnh này, khi đó, tôi chỉ biết bản thân hết thuốc chữa rồi."

"Bạn tôi nói với tôi rằng nếu là người đàn ông đó thì đừng mơ tưởng, ở đây ai nấy đều biết người đàn ông đó toàn tâm toàn ý với vợ mình, tôi cũng muốn biết vợ của người đàn ông đó xinh đẹp đến cỡ nào nên đã mặt dày mày dạn đi cùng bạn tôi đến nhà bọn họ ăn tối, vợ của anh ấy không đẹp lắm, bất quá khí chất coi như tạm ổn, nhưng càng nhìn thì lại càng bị quyến rũ, tôi không biết diễn tả quyến rũ thế nào, nhưng chính đến chính tôi cũng thường cô tình bị cô ấy thu hút."

Bức ảnh chỉ chụp bóng lưng của người phụ nữ, nhưng bóng lưng kia ở nông thôn lại toát lên vẻ bình dị tự nhiên của phong cảnh ngày hè mang theo vẻ phong tình mơ hồ, làm cho người ta hết sức mong chờ người phụ nữ đó quay đầu, rốt cuộc gương mặt trông thế nào mới khiến ánh mắt của người đàn ông đẹp trai ấy si mê đến vậy.

A Ken như vẫn đang chìm đắm trong cảnh sắc kiều diễm ở Bắc Ireland. Ngữ khí mang theo lưu luyến.

"Sau bữa tối, chúng tôi ngồi xem trận chung kết World Cup của Tây Ban Nha và Hà Lan, chúng tôi chia thành hai nhóm, một nhóm ủng hộ Tây Ban Nha, một nhóm ủng hộ Hà Lan, dán mắt vào TV, khi hai đội đối chọi gay gắt, tôi thấy người đàn ông đó giật lấy tay vợ mình đang cầm quả anh đào nói, em không được ăn cái này, em bị dị ứng mà. Vợ anh ấy liền ngượng ngùng nói, em quên mất, trong khi mọi người đều đang chú ý đến Tây Ban Nha, chú ý đến Hà Lan, chú ý ai sẽ ghi bàn, chú ý những cô gái gợi cảm trên khán đài, những chàng trai đẹp trai, những bộ trang phục kỳ dị của người hâm mộ có thể ngẫu nhiên xuất hiện trong ống kính của đạo diễn, chỉ có người đàn ông đó từ đầu đến cuối chỉ luôn chú ý đến vợ mình."

A Ken phiền muộn thở dài một hơi: "Cô nói xem, tại sao tôi không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ."

Lệ Xuân Hiểu cười khổ.

"Đó thực sự là một gia đình hạnh phúc, họ còn nhận nuôi hai đứa bé, một trai và một gái, điều kỳ lạ là hai đứa bé đều không cùng họ với bọn họ, cậu bé lớn hơn tên là Tống Nhiên, còn cô bé nhỏ tên là Lệ Vọng, tôi cảm thấy thật kì quái, chẳng phải người Trung Quốc chúng ta đều chú ý đến dòng họ sao?"

"Hai đứa bé đó tên... Tên là gì?" Giọng Lệ Xuân Hiểu hơi run hỏi.

"Tống Nhiên, Lệ Vọng." A Ken đáp lại.

"Tống Nhiên, Lệ Vọng..." Lệ Xuân Hiểu lặp lại, sau đó đi đến cửa sổ, đứng đó mãi cho đến khi A Ken rời đi.

Năm 2011, bộ ảnh bìa A Ken chụp người phụ nữ vừa đoạt giải Phụ nữ trẻ có sức ảnh hưởng nhất tại Thượng Hải được phát hành, xuyên qua ống kính, trông cô thật xinh đẹp và trí tuệ.

Khi tạm biệt với cô, A Ken biết người phụ nữ tên Lệ Xuân Hiểu này cũng là người có câu chuyện cũ.

-Hết chương 78-

----------

QingWei: Anh đứng ngay cạnh em nhưng lại giống cách cả ngân hà là nỗi buồn của rất nhiều người. Câu chuyện có chút buồn tới đây của Lệ Xuân Hiểu cũng kết thúc rồi, LXH là nữ phụ mình mong cô ấy có thể tìm thấy hạnh phúc. Và cuối cùng cô ấy cũng thoát ra được Tòa thành trên không mang tên Trì Kinh Hồng, chào đón một khởi đầu và bến đỗ mới vui vẻ và hạnh phúc vĩnh viễn đến từ những người xung quanh cô. Tạm biệt Lệ Xuân Hiểu! Còn 3 chương nữa là hoàn truyện nhé mn, chắc mọi người cũng biết 3 chương sau là nói về cuộc sống ngọt ngào của một gia đình nhỏ nào nào đó^^.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net