💕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel ngáp vào tay mình khi cậu đã quá buồn ngủ để gõ mật mã vào ký túc xá. Quá trình ghi hình cho Running Man kết thúc muộn hơn dự kiến, mặc dù đây là một sự cố thường xảy ra như các thành viên của chương trình đã nói. Daniel phải thừa nhận một ngày này thật vui. Cậu ấy cảm thấy hài lòng và bất ngờ ngượng ngùng khi Minyoung đã xin một bức ảnh và chữ ký của cậu trong giờ giải lao. Cậu thậm chí còn nhớ mình đã đỏ mặt khi cô ấy bảo cậu dễ thương. Mỉm cười với kỉ niệm, Daniel mở cửa, khẽ nói 'em về rồi' mặc dù không ai còn thức.

Thường thì thế. Mắt cậu dõi theo ánh sáng truyền ra từ bếp, tự hỏi ai đã dậy vào giờ muộn thế này.

"Niel ah, chào mừng về nhà." Một giọng nói mượt mà cất lên trước khi đầu Minhyun ló ra từ sau tủ lạnh.
"Hyung." Daniel nói, niềm hạnh phúc tràn ngập cơ thể cậu khi nhìn thấy người kia. "Sao anh dậy giờ này?"
"Khát rồi. Thêm nữa Jaehwan lại hát trong lúc ngủ." Minhyun cười khúc khích, đóng tủ lạnh. "Anh đoán là em chưa ăn? Anh sẽ hâm nóng bữa tối mà bọn anh dành cho em ngay đây."
Daniel lắc đầu. "Muộn rồi, hyung. Anh biết chúng ta không nên ăn khuya như thế này mà."
"Anh sẽ không nói cho ai biết nếu em không làm thế." Người lớn hơn nói với một cái nháy mắt,  vòng qua Daniel để bật lò vi sóng.

Daniel cười, má nóng bừng ngồi xuống bàn. Cậu cố gắng ngăn cản nỗ lực dọn bàn của Minhyun cho cậu nhưng người đó chỉ lắc đầu, hất nhẹ tay Daniel ra trước khi kết thúc. Khi đồng hồ báo hết giờ, Minhyun nhanh chóng cầm lấy chiếc đĩa, suýt nữa ném nó cho người em khi tay anh tiếp xúc với hơi nóng.

Daniel tròn mắt với một cái cau mày nhỏ. "Lần sau cẩn thận hơn, hyung." Cậu càm ràm khi nhìn Minhyun đặt tay dưới vòi nước.
Người lớn hơn cười khúc khích, vặn vòi, lau khô tay bằng khăn giấy gần đó. "Ít ra thì giờ anh cũng tỉnh rồi."
"Để em xem xem." Daniel nhấn mạnh, với lấy tay người lớn tuổi hơn khi anh quay trở lại bàn.
Minhyun vẫy tay. "anh không sao mà. Ăn thôi."
"Hyung."
"Thật đấy, Daniel. Anh không sao."
Daniel thở dài, chăm chú nhìn người kia bằng ánh mắt bình thường. "Cưng à, làm ơn. Để em xem được không?"

Minhyun đỏ mặt, như anh vẫn thường làm mỗi khi Daniel gọi anh bằng cưng, càu nhàu trong hơi thở khi anh ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, ngập ngừng đưa tay lên. Daniel cúi đầu, vờ như đang mải mê kiểm tra tình trạng đôi tay của Minhyun trong khi thực tế thì cậu chỉ đang đỏ mặt thôi, nếu không muốn nói là hơn. Tay Minhyun đỏ ửng nhưng ngoài ra, có vẻ như không sao thật nên cậu ậm ừ, hài lòng với bằng chứng này. Trong một phút can đảm, Daniel cúi xuống, đặt lên lòng bàn tay bạn trai một nụ hôn trước khi buông tay và cầm lấy đôi đũa của mình.

"Để chúng mau lành hơn." Daniel nhẹ nhàng lầm bầm trước khi bắt đầu ăn.
Minhyun cười khúc khích, chống cằm khi nhìn cậu nhóc. "Cảm ơn em nhé."
"Không có gì đâu, em nghĩ vậy." Daniel ngại ngùng nói. Hai người họ ngồi im lặng một lúc trong lúc Daniel ăn còn Minhyun chỉ quan sát cậu. Cuối cùng, Daniel vừa xuýt xoa thức ăn của mình, vừa quay sang món khác. "Em đã rất vui trong buổi chụp hình hôm nay. Nó cũng mệt mỏi. Ý em là, đây là Running Man mà chúng ta đang nói đến. Nhưng nó rất vui và em liên tục cười trong suốt buổi chụp. Kwangsoo hyung thực sự rất hài hước!"

"Thật không? Trò chơi có khó không? Em có bị thương không?" - Minhyun đáp, đi lại gần Daniel.
Cậu bé cười toe toét lắc đầu. "Em hoàn toàn ổn, cưng à. Các trò chơi ... đầy thử thách. Nhưng nó thực sự rất vui!" cậu bĩu môi đưa tay nắm lấy tay Minhyun. "Thật tệ là anh đã không ở đó."

Minhyun cười lắc đầu. Kế hoạch ban đầu là hai người cùng nhau đi Running Man nhưng kế hoạch đột ngột bị thay đổi. Anh nhớ lại gương mặt của Daniel đã sa sút như thế nào khi quản lý của họ nói với họ về tin tức. Daniel vốn đã ghét tham gia các chương trình tạp kỹ một mình nhưng lần này, cậu ấy đã mong đợi sẽ được đi cùng Minhyun nên việc tự đi diễn lại càng khiến cậu ấy thất vọng. Vì vậy, việc Daniel nói với anh rằng cậu ấy đã có một khoảng thời gian tuyệt vời là một sự nhẹ nhõm rất lớn đối với Minhyun. Lich trình của họ đã có quá nhiều thứ và cậu ấy quá ít thời gian để nghỉ ngơi nên những niềm vui nho nhỏ như thế này thật đáng quý.

Minhyun chăm chú lắng nghe Daniel kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, thỉnh thoảng thêm vào những bình luận của mình. Anh cười khúc khích trước ấn tượng của Daniel về dàn diễn viên và sự khen ngợi bởi nụ cười tươi của người kia. Ánh mắt của Minhyun trở nên dịu dàng khi anh nhận thấy cách nói của Daniel bắt đầu  lộn xộn với nhau, khoảng dừng giữa các câu lâu hơn.

"Em buồn ngủ." - Minhyun nói nhỏ, đứng dậy cầm lấy đĩa của Daniel. "Đến giờ ngủ rồi, chó con."
Daniel cau mày. "Anh không thể rửa bát vào ngày mai sao? Em có thể tự mình làm."
"anh nghĩ em đang quên mình đang nói chuyện với ai."
"Hwang Gallyang tuyệt vời của em?" Daniel nói một cách dễ thương, vòng tay qua eo Minhyun, nghe tiếng thở dài hài lòng khi cậu rúc vào gáy của người lớn tuổi hơn. "Đúng thứ em cần."

Minhyun lại đỏ mặt, để bản thân tận hưởng giây phút này. Anh luôn thích được Daniel ôm, bờ vai rộng của người kia luôn khiến anh cảm thấy được che chở. Thật là xấu hổ khi dù sống cùng nhau, họ cũng hiếm khi làm được điều này. Đó là bởi Daniel có lịch trình hoặc những người khác đang ở xung quanh. Mặc dù họ đã công khai mối quan hệ của mình và các thành viên khác của Wanna One đã chấp nhận họ, nhưng Minhyun vẫn chưa quen và rất dễ xấu hổ khi bị các bạn trẻ trêu chọc. Daniel dễ dàng chấp nhận điều đó, tôn trọng mong muốn của bạn trai và để Minhyun bắt nhịp mối quan hệ của họ.

"Niel, con yêu, con nên đi tắm trong khi mẹ rửa chén." Minhyun thì thầm sau vài phút. Daniel đã bắt đầu dựa vào anh và anh không muốn đứa trẻ chống chọi với giấc ngủ thêm nữa.
Daniel càu nhàu. "Em thực sự phải làm sao?"
"Đừng như Jaehwan." Minhyun hớn hở, đưa tay vỗ nhẹ lên eo Daniel. "Đi tắm."

Daniel thở dài thườn thượt, từ từ vặn cánh tay mình ra khỏi chỗ trước khi bĩu môi đi vào phòng tắm. Minhyun cười khúc khích rửa bát. Sau khi dọn dẹp, anh ngồi trên ghế dài, ngâm nga một mình trong khi đợi Daniel xuất hiện.

"Này em." Minhyun gọi lớn.
Daniel nhảy một cái. "Ồ, hyung. Uh, em tưởng anh đã đi ngủ rồi."
Minhyun cười khúc khích khi đứng dậy. "Bây giờ, tại sao em lại không làm điều đó với anh?" Daniel chỉ nở một nụ cười ngượng ngùng. Đó là lúc cậu ấy có một ý tưởng. "Niel ah, muốn cùng nhau ngủ không?"
Phản ứng của Daniel thật dễ thương. Đôi mắt cậu mở to trước khi màu đỏ lan khắp mặt và tai. Minhyun cũng cảm thấy vành tai mình nóng ran nhưng anh ấy cắn chặt môi, mắt dán chặt vào người cậu khi chờ đợi phản hồi. Phải mất thêm vài giây nữa và Daniel trông có vẻ đau khổ khi trả lời. "Em muốn, hyung nhưng em không thể."
"Ồ." Minhyun nói, cố gắng và không thể giữ được sự thất vọng trong giọng nói của mình. Sự từ chối và xấu hổ tràn ngập trong anh và anh nhanh chóng quay mặt đi. "Ch-chà, chúc ngủ ngon."
Daniel rên lên một tiếng, kéo mạnh cổ tay Minhyun. "Hyung, hãy đợi đã. Để em giải thích."
Minhyun cố gắng kéo tay anh, giữ mắt anh nhìn xuống sàn suốt thời gian đó. Anh rên rỉ khi đứa trẻ không chịu buông anh ra. Sau đó bắt đầu luyên thuyên. "Em không cần phải giải thích gì cả. Chỉ là Seongwoo nói những người đang hẹn hò thường ngủ với nhau? Sau đó anh ấy nhíu mày khiến anh cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì m đó? Dù sao thì, anh đã nghĩ về nó từ đó và anh thực sự muốn. Em nói rằng em thích ôm anh và anh cũng thích, vì vậy anh nghĩ âu yếm sẽ là một ý tưởng hay. Nhưng anh đoán em không thích ý tưởng này? Anh hiểu rồi! Em mệt và buồn ngủ và em muốn một cái gì đó thoải mái. Ugh, hãy quên những điều anh đã đề cập đến nhe. Chúng ta chỉ nên đi ngủ và quên chuyện này đi, được chứ? Được chứ. "

Daniel sau đó kéo cổ tay anh.
Hôn Minhyun là một điều mới lạ đối với Daniel. Lần đầu tiên họ hôn nhau, người lớn tuổi hơn thực sự rung lên bởi các dây thần kinh khiến Daniel không thể ngừng mỉm cười vì bạn trai của mình dễ thương như thế nào. Ngay cả lúc này, vẫn có chút ngập ngừng trong cách mà môi Minhyun di chuyển trên môi Daniel. Daniel đưa bàn tay còn lại của mình lên, ôm lấy gáy người kia khi anh ép sát hơn. Đôi môi của Minhyun quá mềm và Daniel đã rất khó khăn để giữ mình tránh xa.

"Cái .. cái đó là sao?" Minhyun hỏi, mặt nóng bừng khi Daniel lùi lại một chút.
Daniel nhếch mép. "Em có cần lý do để hôn bạn trai của mình không?"

"À, anh nghĩ là không? Nhưng vẫn còn.... " Minhyun nói, bặm môi dưới.
Daniel rên lên một tiếng nhỏ, lại ấn về phía trước, hôn Minhyun trong vài giây và dùng lưỡi mình vuốt ve môi dưới của người kia. "Đừng làm vậy. Nó rất mất tập trung." Daniel lầm bầm trước khi hắng giọng. "Dù sao thì em cũng muốn giải thích cho bản thân. Em đã nói không vì em đã hứa với Jisung hyung rằng em sẽ luôn ngủ trên giường của em. Còn nhớ anh ấy đã mắng em như thế nào vào tuần trước không? Đó là vì em đã ngủ gật trên ghế và anh ấy đã quá lo lắng. Em đã không về nhà khi anh ấy thấy giường của em trống rỗng vào sáng hôm đó. Anh muốn bao nhiêu cũng được, em có thể '
Minhyun mím môi. "anh không nói là phải nằm trên giường của anh?"
Đôi mắt của Daniel sáng lên trước những gì người kia đang ám chỉ. "Ý anh là ... ? Anh sẽ ngủ với em trên giường của em?"

Minhyun cười khúc khích, nắm lấy tay Daniel khi họ tắt hết những ngọn đèn còn lại và lặng lẽ bước về phòng của cậu nhóc. Minhyun yên vị trên giường, nhìn Daniel thay bộ quần áo khác thoải mái hơn.

"Sáng mai Seongwoo sẽ làu nhàu anh cho mà xem". Daniel thì thầm khi cậu bước đến giường của mình.
Minhyun nhún vai khi anh nằm xuống. "Khi nào chả thế?"
"Jisung hyung cũng vậy. Hyung luôn muốn trêu chọc chúng ta." Daniel nói thêm, ngắm nhìn một lúc. "Cuối cùng thì anh cũng đã lên giường với em. Chà."
"Thôi đi." Minhyun xấu hổ nói trước khi đẩy mình vào tường. "Chúng ta còn có thể nằm đủ?"

Daniel cười toe toét khi nằm xuống, nằm nghiêng sang một bên trước khi kéo Minhyun vào ngực mình. Nó vừa vặn, cả hai đều có bờ vai rộng và chân dài nhưng không gian chật chội thì rất tốt.

"Anh thoải mái chứ?" Daniel hỏi.
Minhyun rùng mình. "Oa, thật gần." Anh khẽ thở dài hạnh phúc. "Anh thấy tốt. Điều này thực sự rất tuyệt, Niel. Một chiếc giường lớn hơn hẳn sẽ rất tuyệt nhưng anh thích cách điều này chúng ta gần gũi hơn."
Daniel cười khúc khích, vùi mặt vào tóc Minhyun để không đánh thức những người khác. "Tối nay anh thật thà quá. Má em sẽ đau vì cười quá nhiều."
Minhyun vỗ vào tay Daniel, ra hiệu để cậu nhỏ buông tay trước khi hơi nhướng người , quay mặt về phía cậu. Anh cười toe toét trước vết ửng hồng trên má Daniel khi nằm xuống và mũi của họ chỉ cách nhau một cm. "Tốt hơn nhiều. Anh thích nhìn thấy chó con của anh cười." - Minhyun nói nhỏ, mắt nhìn qua Daniel '
"Em thích nhìn anh đỏ mặt." Daniel buộc tội, lắc đầu khi Minhyun chỉ cười trừ, thậm chí không thèm phủ nhận. "anh thực sự không ngây thơ như người ta nói."
"Thật khó khi một trong những người bạn là Choi Minki. Và bây giờ cũng có Ong Seongwoo." - Minhyun nói, mắt trở nên dịu đi khi Daniel ngáp nhẹ. "Ngủ."
"em thực sự muốn nói chuyện với anh nhiều hơn. Em nhớ anh khi đi vắng." Daniel than vãn, di chuyển một chút để dựa trán vào người kia.
Minhyun thở dài, vuốt ve phần lưng dưới của Daniel . "Anh biết. Anh cũng nhớ em. Anh luôn cố đợi em về đến nhà." Anh đặt lên mũi Daniel một nụ hôn phớt. "Nhưng em đang mệt và chúng ta có buổi tập vào ngày mai. Em cần phải nghỉ ngơi."
Daniel bực bội thở ra một hơi, siết chặt eo Minhyun hơn một chút. "em khỏe." Cậu cảm thấy sự căng thẳng dần rời khỏi cơ thể khi bàn tay của Minhyun lướt qua lưng mình. "Ngủ ngon, hyung."
"Ngủ ngon, cún con." Minhyun thì thầm, nhắm mắt lại. "anh yêu em."

Hiếm có những khoảnh khắc như thế này khiến Daniel phải dừng lại để nó lắng đọng. Những lần Minhyun nói những lời yêu với cậu hiếm hoi và quý giá đến mức, thậm chí còn hơn thế nữa. Daniel hiểu rằng bạn trai của mình vẫn còn e dè, thận trọng trong mối quan hệ của hai người nên những lời thú nhận nho nhỏ này luôn tạo cảm giác hồi hộp dễ chịu với cậu. Hơi ấm dễ chịu là Hwang Minhyun là nơi trú ẩn của riêng Daniel.

"Em cũng yêu anh." Daniel thì thầm, khẽ hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Minhyun trước khi đặt nụ hôn cuối lên trán của người lớn tuổi hơn.

Minhyun hơi hé một mắt, tình yêu mà Daniel cảm nhận được phản chiếu hoàn hảo trongnâng mắt đó. Daniel nhắm mắt lại, nụ cười nhẹ nhàng của bạn trai là điều cuối cùng cậu nhìn thấy.

Thật là một ngày hoàn hảo.
____________

Tiếp một Oneshot, chúc mn ngủ ngon nhé (˘ω˘ς )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net