Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến rời khỏi ngự thư phòng, trong nội viện ngọn đèn dầu có chút mờ mịt, người nọ một thân cẩm bào mộ sơn tứ sắc, đứng chắp tay, ám văn phượng xuyên mẫu đơn màu vàng trên cẩm bào, là do Tiêu Chiến cố ý phân phó tú nương làm gấp, trả lại trâm phượng mặc mẫu đơn cho Vương Nhất Bác, trâm gài tóc xinh xảo, rất hợp với Vương Nhất Bác, nhưng y chê quá rêu rao nên không mang, một bên trách Tiêu Chiến một bên đem cây trâm kia cất kỹ.

“Nhất Bác.” Giọng của Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm kinh động người trước mặt, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, vừa mới còn... đôi lông mày nhíu lại dần giãn ra, mỉm cười, “Ca ca.”

"Ừ." Tiêu Chiến khoác thêm áo choàng cho y, trùm mũ lên đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, nhìn rất ngoan ngoãn, "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Được."

Đã qua giờ Tý, tuyết trong cung chậm rãi rơi, Vương Nhất Bác một tay nắm lấy Tiêu Chiến, tay còn lại đưa ra hứng bông tuyết, “Ca ca, tuyết rơi rồi.”

"Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, điềm tốt."

"Ca ca, ngày mai ngươi cùng ta đắp người tuyết được không?" 

"Kinh thành tuyết rơi không lớn, đoán chừng ngày mai ngươi tỉnh ngủ, tuyết đã tan rồi."

"..."

"Đắp đắp đắp, trở về ta hạ lệnh cho bọn họ không được quét tuyết, ngày mai cho ngươi đắp người tuyết thật lớn!"

"Muốn hai cái~"

"Được."

Lúc này, Tiêu Kích đang phát giận trong tẩm điện, chén nhỏ bình hoa đều bị đập vỡ nát trên đất, đêm nay hoàng cung nhất định không thể đêm dài vắng người, bọn hạ nhân run rẩy nơm nớp lo sợ đứng trong viện tử không dám rời đi, hiếu kỳ sợ hãi đánh giá cánh cửa đóng kín kia, cho đến khi bị tiếng hét của Tiêu Kích xua tan.

“Tiện nhân!" Tiêu Kích tát Tuyết Cơ ngã xuống đất, hai má của Tuyết Cơ sưng lên, máu ở khóe miệng lóa mắt, tóc hai bên thái dương rối bời, vừa vặn che khuất ánh mắt của nàng.

"Ta sai ngươi tìm người nhìn chằm chằm Triệu tiện nhân kia, lại để cho người ta lợi dụng!" Tiêu Kích hung hăng nhìn chằm chằm Tuyết Cơ, Tuyết Cơ lại chạy về chỗ cũ, cúi đầu nói: "Tam điện hạ minh giám, nô tỳ có thể dùng đầu mình đảm bảo, trừ điện hạ cùng Lục Hoàng tử, chưa từng có người nào tiếp cận Triệu Tình Y.”

“Tam ca, ngươi không đi điều tra xem người của mình có vấn đề hay không, đánh nàng làm gì?” Tiêu Dung bất mãn nâng Tuyết Cơ dậy, Tuyết Cơ rơi lệ dịu dàng nhìn hắn, tràn đầy cảm kích, Tiêu Dung càng đau lòng, "Hơn nữa, dù sao họ Triệu kia cũng đã từng chung giường chung gối với Tiêu Chiến, ai biết có phải ả ta đột nhiên phản bội, người của mình làm việc, trách đến trên đầu ta với ngươi."

Tiêu Kích tức giận mặt đỏ bừng, bước tới đạp Tiêu Dung ngã xuống đất, Tuyết Cơ sửng sốt, vội vàng đỡ người đứng dậy, “Lục điện....”

"Ngươi dám đá ta!" Tiêu Dung khó thở, tự mình đứng lên, trừng mắt nhìn Tiêu Kích.

"Có gì không dám?" Tiêu Kích cười lạnh, "Thế nào, muốn làm anh hùng trước mặt mỹ nhân, ngươi xứng sao? Thân phận tiện chủng của ngươi, cũng dám chỉ trích ta?"

"Ngươi!"

“Ngươi cái gì!” Tiêu Kích tối tăm nhìn Tiêu Dung, “Mẫu thân của ngươi Diêu tần bất quá là tiện tỳ rửa chân cho mẫu hậu của ta, con của tiện tỳ, tài cán học thức không ra gì, nếu không có mẫu hậu của ta dìu dắt, ngươi không có được vị trí như hôm nay!”

Tiêu Dung cúi đầu không cam lòng cùng nhục nhã.

Rời khỏi tẩm điện của Tiêu Kích đã là đêm khuya, Tuyết Cơ lặng lẽ đi theo Tiêu Dung trở về tẩm điện của mình, "Điện hạ hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Ngươi đi đâu vậy?" Tiêu Dung hỏi, Tuyết Cơ cười khổ giật giật khóe miệng." Hôm nay nô tỳ vô dụng, xin điện hạ thứ tội."

Tiêu Dung không muốn hỏi nhiều, vẫy vẫy tay cho nàng lui xuống, hôm nay hắn thật sự không có tâm tình, nếu có thể, hắn cũng muốn phát tiết một trận như Tiêu Kích.

Nhưng hắn không thể.

Tuyết Cơ đạp tuyết trở về phòng nhỏ của mình, trong phòng không có địa long, có chút âm lãnh, nàng cũng không quan tâm đến những thứ này, trên mặt còn có chút đau, nhưng nàng cảm thấy không nhiều, thậm chí vô tâm rửa mặt, tháo trâm đi ngủ một giấc.

Đèn trong phòng đột ngột sáng lên. 

Tuyết Cơ sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía bên cạnh bàn, nam tử kia ăn mặc rất dày, sắc mặt tái nhợt, chỉ cau mày nhìn nàng, “Tính cảnh giác vẫn kém như vậy.”

Thấy Tuyết Cơ không nhúc nhích, hắn khẽ thở dài. "Hạ nhi, qua đây, ta bôi dược cho ngươi."

"Điện... điện hạ." Thanh âm của Tuyết Cơ có chút run rẩy, nàng chậm rãi đi qua, tựa hồ đi nhanh mang theo gió, làm bị thương người yếu ớt này. "Nửa đêm sương lạnh, điện hạ sao lại tới đây?"

Ngón tay thon dài mảnh khảnh của nam nhân lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên mặt Tuyết Cơ, vừa bôi vừa thổi, cẩn thận hỏi nàng: “Đau không?”

Khi bị đánh, Tuyết Cơ tâm tình chấn động cũng không rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà hiện tại nàng cuống quít lau nước mătq, lắc đầu, "Không, không đau."

"Làm sao không đau." Nam nhân nhíu chặt lông mày, "Cô nương gia, gương mặt quan trọng nhất, lão Tam hơi quá đáng."

Dưới ánh nến, vẻ mặt của Tiêu Tiển càng trở nên ôn nhu, "Nhưng chuyện này, ngươi đã làm rất tốt, chiến công của A Chiến càng lớn, hai người bọn hắn đã luống cuống tay chân, vốn có thể tính kế lâu dài hơn một chút, hôm nay tất cả mất hết, ngươi để cho Triệu Tình Y cắn Lâm Vương Phi mà không phải Lâm Vương gia, vô cùng thông minh.”

"Là điện hạ dạy bảo cách hay." Tuyết Cơ rũ mắt xuống cười, ánh nến lay động, lại cực kỳ giống người kia.

Tiêu Tiển đột nhiên đưa tay ra, dừng lại kịp lúc chuẩn bị chạm vào má bên kia của nàng, cuộn tay lại thu về, "Xin lỗi, ta vừa mới..."

"Điện hạ vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với Hạ nhi." Tuyết Cơ nắm cánh tay hắn áp mặt mình lên, "Hạ nhi nguyện vì điện hạ xông vào khói lửa, nếu điện hạ không chê, Hạ nhi nguyện..."

"Hạ nhi." Tiêu Tiển rút tay ra, "Ta đã hứa với A Tu sẽ chăm sóc cho ngươi cả đời, cho ngươi đi trên con đường này đã là không thỏa đáng, khi mọi chuyện kết thúc, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt."

“Ừ.” Tuyết Cơ cười chua chát.

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.” Tiêu Tiển đặt bình dược xuống, không yên tâm lại nhắc nhở một câu, “Tuy không để lại sẹo, nhưng vẫn phải nhớ bôi dược thường xuyên."

Cho đến khi trong phòng không còn chút khí tức của người thứ hai, Tuyết Cơ vẫn ngồi trên đất không nhúc nhích, gương mặt hiện rõ trong gương đồng, rõ ràng là khuôn mặt của nàng, tuy có dấu tay in đỏ, nhưng vẫn không che được tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.

Tuyết Cơ dở khóc dở cười, trong lòng chỉ còn lại nỗi chua xót cùng tuyệt vọng, nàng lớn lên có giống hơn nữa, cũng không phải là ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net